Tiểu Nguyện Duệ có rất nhiều phiền não trong lòng.
Cậu bé bây giờ đã được mười ba tuổi rồi.
Ngày ngày học chuyện xử lý triều chính với phụ vương sau lại học luyện võ với tướng quân thúc thúc đã đủ phiền nhưng cái đáng sợ hơn còn ở phía sau a.
Phía sau Nguyên Duệ chính là Hoài Tư năm nay tám tuổi và tiểu công chúa Hạ Lan năm tuổi.
Thân là một đại ca nó rất chín chắn trưởng thành làm gương cho hai em.
Chỉ là hai đệ muội của nó có vẻ mọc lệch thì phải.
Hoài Tư thì có vẻ mạnh mẽ nghịch ngợm vô cùng, luôn dựa vào vẻ ngoài ngây thơ đáng yêu của bản thân để làm nũng mỗi khi bị phụ vương trách phạt.
Hạ Lan muội muội thì vô cùng điềm tĩnh, như một bà cụ non vậy.
Nàng năm nay mới năm tuổi mụ mà lúc nào cũng chống tay lên trán suy nghĩ về nhân sinh, lại còn luôn luôn dặn dò hắn sau này phải làm hoàng đế tốt nữa.
Không biết ai đã nói cho muội ấy những cái điều đó nữa.
Sau này Nguyên Duệ mới biết thì ra do lúc nhỏ Hạ Lan hay được phụ vương bế theo bên người lúc hạ triều tiếp quan viên trong thư phòng, nàng ấy nghe ngự sử nói nhiều nên quen thuộc.
Triệu Nguyên Duệ vừa sắp xếp tấu chương vừa thở dài.
Từ ngày nó học quản lý triều chính, phụ vương đã đưa bớt một nửa số việc trên tay sang cho cậu.
Bản thân thì ngắm hoa ngắm cỏ với mẫu hậu, mỹ mãn biện minh là muốn bồi dưỡng thái tử tương lai.
Nhưng cậu biết, người muốn có thời gian ân ái với mẫu hậu thì có.
“Thái tử điện hạ, nguy rồi.
Nguy rồi….”
“Tiểu Phúc tử, có chuyện gì mà hoảng hốt thế?”
Tiểu Phúc tử nhăn cái mặt tròn xoe của mình, bộ dạng gấp muốn chết.
“Thái tử, nhị điện hạ không hiểu sao mà chọc giận tam công chúa.
Người đang khóc rất thương tâm ở Hoàn Linh Cung.
Người mau đến khuyên giải đi.”
Triệu Nguyên Duệ nghe thấy tiểu muội đáng yêu của mình khóc thì nhất thời đau lòng vô cùng, tấu chương trong tay bỏ xuống nhanh chân đến dỗ nàng.
Trong điện công chúa, Triệu Hạ Lan khóc lóc vô cùng thương tâm, hai mắt nàng đỏ bừng, khuôn mặt bết đầy mồ hôi, trông rất đáng thương.
Cung nữ xung quanh đang cố gắng dỗ nàng nhưng có vẻ không có hiệu quả lắm.
“Bái kiến….”
Triệu Nguyên Duệ phất tay miễn lễ cho đám cung nữ thái giám, vội vàng chạy lại với muội muội.
“Sao thế, tiểu Lan.
Ai trêu chọc muội, nói cho ca ca nghe.
Huynh đi xử tội hắn.”
Triệu Hạ Lan mấp máy môi, vừa khóc vừa nói.
“Nhị hoàng huynh, huynh ấy, huynh ấy trêu chọc muội.
Muội đau lòng lắm.
Oaaaaaa.”
Triệu Nguyên Duệ trong lòng đã đem Hoài Tư mắng đầy đầu.
Ngày thường nó quậy phá khắp nơi đều do hắn dung túng cho nó.
Bây giờ lại trêu chọc cả muội muội.
“Nói huynh nghe xem nào, a Hoài trêu chọc gì muội.
Huynh sẽ mắng nó được không?”
“Huynh ấy nói rằng muội giống bà cụ non.
Sau này….
Sau này….
Sẽ không ai lấy cả….
Oaaaaa”
Nói đến đây, Hạ Lan càng tủi thân khóc lớn hơn.
Nàng bây giờ đã năm tuổi, chưa hiểu lắm chuyện yêu đương nam nữ nhưng mà cũng biết nữ nhân không ai lấy chính là việc không tốt đẹp gì rồi.
Thậm chí nàng còn biết cháu gái của tể tướng đương triều năm nay mới tám tuổi mà đã được định hôn sự rồi.
Triệu Nguyên Duệ nghe đầu đuôi câu chuyện lập tức hắc tuyến đầy đầu.
Hắn hiểu rồi.
Chắc chắn là do Hạ Lan giáo huấn A Hoài nên đệ ấy tức giận rồi mới nói như vậy.
“Sai rồi.
Hạ Lan của chúng ta xinh đẹp như vậy, lại thông minh đảm đang sau này chắc chắn sẽ gặp được đấng lang quân như ý mà.”
“Hức… có thật không ca ca?”
“Thật.
Thật chứ.
Huynh đảm bảo đấy.”
Triệu Nguyên Duệ khuyên nhủ xong muội muội lại chạy qua điện của A Hoài.
Cả hai đàm đạo như hai người đàn ông chân chính.
Sau một hồi thì cuối cùng hai đệ muội của hắn cũng bắt tay làm hoà với nhau, ôm nhau khóc thắm thiết.
Lúc Triệu Nguyên Duệ về tới điện của mình thì trời cũng đã tối đen.
Cung nữ thái giám nhanh nhẹn thắp sáng các ngọn đèn.
Đại điện hạ trải một tờ giấy ra bàn, sau đó chấm mực viết thư cho phụ mẫu mình đang ở hành cung.
“Thưa phụ vương, thưa mẫu hậu.
Hai người rời kinh thành đến hành cung hơn mười ngày.
Mọi chuyện trong cung vẫn ổn.
Chuyện triều chính với sự giúp đỡ của các vị đại thần vẫn diễn ra rất suôn sẻ.
Chuyện lũ lụt ở Cách Vực đã được giải quyết ổn thoả.
Bá tánh cũng yên ổn sinh hoạt.
Con cảm thấy bản thân tuy hành sự khá ổn nhưng vẫn còn non nớt lắm.
Mong phụ vương mau trở về a.
Đệ đệ và muội muội hôm nay lại cãi nhau.
Muội muội khóc rất thương tâm.
Nhưng con đã khuyên nhủ muội ấy rồi.
Hai người không biết đâu.
Muội muội lo không lấy được chồng nên khóc to lắm.
Còn A Hoài thì bị Hạ Lan giáo huấn nên mới lỡ lời.
Con cùng với đệ muội rất nhớ phụ mẫu.
Mong hai người sớm trở về.
Triệu Nguyên Duệ thân gửi phụ mẫu.”
Trong hành cung phía Bắc kinh thành, Triệu Bình đang đọc lá thư của con trai mình.
Hắn vừa mỉm cười vừa gật gù.
Nguyên Duệ cũng trưởng thành nhiều lắm, đã đảm đương được một góc công việc rồi.
Chẳng mấy chốc nữa, hắn có thể buông tay rồi.
Con trai của hắn, trưởng thành rất tốt a.
“Mấy đứa ở kinh thành vẫn ổn chứ?”
Điềm Tư Tư chải mái tóc dài.
Mấy năm qua, tóc nàng vẫn còn đen mượt óng ả vô cùng.
Triệu Bình yêu thích luồn ngón tay vân vê mái tóc ấy.
“Nguyên Duệ lại thúc giục ta đi về.”
“Con chưa bao giờ rời chúng ta lâu như vậy.
Mong ngóng là đúng rồi.”
“Không về.
Lâu lắm chúng ta mới có thời gian riêng tư của mình.
Đợi ít bữa nữa hẳn về.”
Điềm Tư Tư nhìn hắn cười dịu dàng.
Nơi khoé mắt Triệu Bình đã xuất hiện nếp nhăn, càng thêm toả ra hượng vị của nam nhân trưởng thành.
Nàng tựa vào lồ ng ngực cường tráng của hắn, hưởng thụ thời gian yên bình.
Bao năm vẫn như thế này..