Reng… Reng…
“Alo?” Song Tử lười biếng nhấc máy.
“Tiểu Tử!!! Giúp em với!!! Em không biết mặc đồ gì để đi hẹn hò cả!!!” Tiếng hét của Thiên Yết trong điện thoại làm Song Tử tỉnh ngủ hẳn.
“Cái gì? Hẹn hò?”
“Giúp em đi! Chỉ còn vài phút nữa thôi. Hu hu…”
“Okay okay, chị qua liền.”
Lời vừa dứt, Song Tử đã nhờ chú tài xế riêng phóng như bay sang nhà Thiên Yết.
“Em mặc áo thun đi, cái này hợp nè.”
“Nhưng mà sợ mẹ của thầy ấy không thích năng động quá.”
“Ai biểu nhận lời làm gì, ráng chịu ey… Nè, cái đầm này chị thấy năm ngoái em mua mà chưa bao giờ mặc, mặc đi!”
“Cái này…” Thiên Yết xụ mặt. Chả là cô không quen mặc đầm cho lắm, dáng người cô lại có chút mảnh khảnh…
“Chả sao cả, chị thấy em mặc cũng hợp mà. Quyết định vậy nhé, em chẳng còn thời gian đâu.”
“Okay…”
Blunie Club, đợt xem mắt của Sư Tử.
“Ha ha, tôi không thích xem thể loại Hàn Quốc lắm. Xin lỗi nhé…” Sư Tử cười lớn, cố làm ra vẻ nhàm chán nhất có thể, trong lòng tự hỏi sao Thiên Yết lại lâu đến thế.
“Vậy anh có xem thể loại hành động không?” Cô gái kia có vẻ dần mất hết kiên nhẫn.
“Tôi á?” Cậu nghiêng đầu, tay chỉ vào mình. “Tôi chỉ thích đua xe, xem phim XXX nè. Ey, lần nào chúng ta xem chung đi!” Cậu nháy mắt với cô nàng một cái, bày ra một bộ dạng hư hỏng.
“Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau rồi.” Cô gái bị Sư Tử chọc tức đứng dậy, cười gượng cúi đầu một cái rồi ngoảnh mông đi mất.
“Phew…” Sư Tử thở phào, mắt liếc sang mẹ mình đang ngồi ở đằng xa. Cậu biết là mẹ sẽ theo dõi chứ, nhưng mẹ à, bất quá, con sẽ diễn cho mẹ xem một vở kịch rất là đặc sắc a~
“Thầy… à không, Sư Tử à…” Thiên Yết ngại ngùng từ xa bước lại.
Hôm nay cô mặc một bộ váy màu trắng tinh khiết, có điểm xuyến một vài hoa văn nhỏ trông rất bắt mắt. Mái tóc đen mượt của cô xoã dài, hai bên tóc được cột ra đằng sau bằng một chiếc nơ cũng màu trắng. Thiên Yết trang điểm không quá đậm, chỉ tô một chút son nhưng cũng đủ nổi bật được làn da trắng và tràn đầy sức sống. Điều này vô tình khiến cô trở thành tâm điểm của mọi người.
“Yết Yết, em đến rồi à? Anh xin lỗi đã để em chờ lâu.” Sư Tử thấy cô thì đơ mất vài giây, nhưng lại nhanh chóng phục hồi tinh thần đỡ cô ngồi xuống.
“Em không sao.” Thiên Yết bị người ta nắm tay thì ngại ngùng cúi mặt, đôi gò má đỏ lên trông rất đáng yêu.
“Anh nhớ em.” Sư Tử nhếch mép một cái, bàn tay xiết chặt lấy tay cô, Thiên Yết cũng muốn rút ra lắm chứ, nhưng cậu cứ xiết chặt thế kia, cô không thể nào động đậy được. “Lần này uỷ khuất cho em rồi. Mẹ vẫn muốn anh nhanh nhanh tổ chức đám cưới với người khác. Đến nỗi, hôm nay là kỷ niệm hai năm mình quen nhau mà anh cũng không dẫn em đi đâu được.”
Biểu cảm trên gương mặt cậu trông thật quá, điều này làm Thiên Yết có chút nghi ngờ. Cậu với cô có quen nhau thật à?
“Không sao, em biết mà, anh cứ nghe theo lời mẹ đi. Dù sao chúng ta cũng chỉ là quen nhau thôi, tương lai của anh mới là quan trọng nhất. Em… em hiểu mà.” Đôi mắt Thiên Yết cụp xuống, nhưng trong đầu thầm tán thưởng rằng mình diễn quá hay, hay đến nỗi cô cũng tự cảm thấy tội nghiệp cho chính mình.
“Yết Yết, anh yêu em.”
Cái quái gì thế này? Ánh mắt của Sư Tử, nó… nó… nó chân thành đến nỗi cô cũng xém tin là thật. Thiên Yết lặng người, cái màu xanh dương trong đôi mắt cậu sao mà yên bình quá, nó làm cô có cảm giác… tin tưởng? What the hell?
“Hai đứa… đang quen nhau thật sao?” Một người phụ nữ với mái tóc gợn sóng chầm chậm tiến đến bên bàn của cô và cậu.
“Mẹ? Sao mẹ lại ở đây?” Sư Tử giả vờ giật mình đứng lên, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay của Thiên Yết. “Đây là… ờm…”
“Mẹ biết rồi.” Bà ấy ngồi xuống, khoé miệng khẽ nở một nụ cười nhẹ. “Tại sao hai đứa không nói cho mẹ biết?”
Bình sinh bà đây rất thích những cô gái hiền lành như Thiên Yết. Nhưng vì cậu con trai quậy phá luôn làm cho người mẹ như bà phải lo lắng, bà sợ cậu sẽ quen với những cô gái hư hỏng, mà như vậy chỉ khổ cho cậu thôi.
“Cháu chào bác ạ, cháu là Thiên Yết.” Thiên Yết lễ phép đứng dậy, cúi chào, tay khẽ rút lại. Điều này làm bà vô cùng hài lòng, duy chỉ có ánh mắt của Sư Tử là có gợn chút sóng, nhưng cũng rất nhanh chóng trở lại bình thường.
“Nếu hai đứa yêu nhau thì bác sẽ không ngăn cản đâu. Nhưng mà… Sư Tử, cái thằng ngốc này, nó lúc nào cũng làm người khác lo lắng, bác mong con sẽ không phiền…”
“Không ạ! Không phiền đâu!” Thiên Yết đột nhiên nói gấp làm Sư Tử và cả bà đều có chút giật mình.
“Yết Yết…” Sư Tử bạc môi nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc, ánh mắt dịu dàng chiếu tướng cô.
“Vậy thì tốt quá!” Mẹ của Sư Tử mỉm cười. “Hai đứa chừng nào mới làm đám cưới?”
“Đám cưới?” Thiên Yết quay sang nhìn Sư Tử. Đám cưới sao? Chuyện này cô thật sự chưa bao giờ nghĩ tới.
“Không ạ! Chúng con chỉ đang quen nhau thôi, cô ấy còn chưa tốt nghiệp nữa.” Sư Tử hoảng hốt vội xua tay nói.
“Vâng ạ, vâng ạ, nếu bây giờ nói về đám cưới thì đúng là sớm quá.” Thiên Yết cười gượng, trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh.
“Ừ nhỉ…” Mẹ của anh chàng chép miệng, đoạn quay sang nắm lấy tay Thiên Yết. “Yết Yết đúng không? Yết Yết à, bác rất là quý con, nếu như con chịu làm bạn gái của Sư Tử, bác rất vui mừng. Nhưng thật sự thì sau này phiền con rồi.”
Ừ thì là phiền thật… Đã lỡ hứa rồi, nếu sau này lại nói là không phải bạn gái, không biết bác ấy có giận cô không nữa. Thiên Yết thở dài, mắt nhìn sang Sư Tử. Anh chàng chỉ cười cười nhìn cô không nói. Sư Tử hôm nay… có chút không giống như bình thường nhỉ?!
——————————
Đại hội thể thao mùa xuân còn gọi tắt là Hội thao, là một lễ hội được tổ chức nhằm nâng cao tinh thần đoàn kết giữa các thành viên trong lớp và cả rèn luyện sức khoẻ. Hội thao được tổ chức mỗi năm một lần, là đợt thi đua giữa các khối lớp. Năm ngoái, khối lớp 11 đã giành thắng lợi vẻ vang với số điểm cao nhất.
Lớp A11…
“Các em trật tự!” Sư Tử đập bàn đứng dậy. “Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ tiết này! Như các em đã biết, chỉ còn vài tuần nữa thôi là đã đến Hội thao của trường. Chúng ta sẽ phải nỗ lực hết sức để bảo toàn cúp vàng cho khối 11 như năm ngoái.”
Nói đoạn, Sư Tử liếc mắt qua Song Ngư ý nói tiếp tục.
“Vâng ạ.” Song Ngư cười hiền một cái, nhưng mắt lại nhanh chóng quét một vòng quanh lớp học. “Hội thao có rất nhiều trò chơi, nhưng mỗi lớp chỉ được chọn ra 4 trò thôi. Vì vậy, một lát nữa đây, cả lớp sẽ viết lên phiếu bốc thăm xem nên chọn ra trò gì và ai là người đảm nhiệm.” Ngừng một lát, Song Ngư lại tiếp lời. “Những người còn lại sẽ cùng phụ giúp việc thức ăn, nước uống, thiết kế áo lớp và băng rôn cùng với thầy và cô.”
Lớp A12…
Bạch Dương và Song Tử chầm chậm bước vào lớp.
“Im lặng! Im lặng!” Song Tử hô to. “Ây ya~ im lặng cho thầy Bạch lên phát biểu nè!”
“E hèm…” Bạch Dương cầm lấy micro, hắng giọng một cái. “Sắp tới Hội thao của trường rồi, chắc các em cũng đã biết. Hôm nay thầy sẽ nói sơ bộ về cách tổ chức của cuộc thi. Năm nay hầu như tất cả các lớp sẽ chọn chạy tiếp sức làm môn thi chính để tham gia nhằm lấy điểm đoàn kết. Ngoài ra…”
“…Ngoài ra còn được chọn thêm ba môn thi nữa.” Song tử nhanh chóng tiến đến giữa lớp, ánh mắt hào hứng thấy rõ, đây quả thật là lần đầu tiên cô tham dự một Đại hội lớn như thế này. “Có tổng cộng là bốn môn thi, lớp ta ngoài chạy tiếp sức còn có đánh cầu lông, bơi lội và bóng bàn. Tất nhiên, đây cũng là những hoạt động có số điểm tổng cao nhất.”
Bạch Dương:”Thầy và cô đã chọn ra danh sách trò chơi hợp với một vài cá nhân trong lớp thông qua bảng đánh giá năm ngoái…”
Lớp A11…
Sư Tử:”Tất cả các môn thi này hầu hết đều là phối hợp ăn ý giữa hai người, trừ bơi lội. Nên thầy thiết nghĩ, chúng ta sẽ dành ra vài tiết để tập luyện tinh thần đoàn kết cho các em.”
Với ánh mắt chứa đầy nhiệt huyết, cả Sư Tử và Bạch Dương cùng nắm chặt tay thành quyền, mắt hướng các học sinh mà hô to:”Năm nay, quyết giành chiến thắng! Cả lớp, cố lên!!!”
Lời vừa dứt, những tiếng hoan hô đồng loạt vang dội khắp trường. Không chỉ có A11 và A12, tất cả các học sinh ở Genius Project đây đều một lòng hướng đến Hội thao, ai cũng mong sẽ lấy được danh hiệu chiến thắng, mang phần thưởng lớn về cho cả lớp.