12 Chòm Sao Và Khoảng Thời Gian Cấp 3 Vui Vẻ

Chương 15: Chương 13



“Ai… Biết vậy hôm qua đi ngủ sớm, chỉ tại mấy cái chương trình thể dục thể thao kia… Oáp! Còn có đánh bóng bàn nữa…” Bảo Bình xốc balo lên với tư thế uể oải, cô nàng lấy tay dụi dụi mắt, miệng ngáp một cái rõ to.
Trưa hôm qua, Xử Nữ có nói với Bảo Bình, nếu như mệt quá có thể sắp xếp việc dạy học cho mấy đứa nhỏ sang một bên, cứ tập trung cho Hội thao lần này. Nhưng cô nàng đã nhanh chóng từ chối. Cô muốn là một người làm công ăn lương, chứ không phải ăn bám vào người khác.
“Ủa? Bảo Bối?” Song Tử ôm một xấp hồ sơ lớn, khệ nệ đi về phía cô. “Sao trông em ủ rũ quá vậy?”
“A~ cô đừng có gọi em bằng cái tên đó mà…” Bảo Bình thở dài, đoạn vừa đi vừa nói. “Vì hôm qua em mới tìm được vài video nói về cách đánh bóng bàn hay lắm, xem xong rồi thì là đúng 3h sáng.”
“Oa! Cực cho em rồi. Lên phòng y tế ngủ một giấc cho lại sức đi, cô sẽ không điểm danh vắng cho em đâu.” Song Tử cười nghịch ngợm, nháy mắt với Bảo Bình một cái.
“Thật ạ?” Bảo Bình mắt mở to, long lanh nhìn Song Tử. “Cảm ơn cô!”
Vừa dứt lời, Bảo Bình đã nhanh chóng phóng ngay vào phòng y tế. Cái nơi bình yên nhất của cô đây mà~~ Oh, I love you!!!
“Hây!” Bảo Bình phóng nhanh lên giường, vất chiếc giầy sang một bên. Mà cái hành động vừa thiếu nữ tính lại vừa ồn ào này đã vô tình làm ai đó nhíu mày.
Bảo Bình ngây thơ phủi phủi kéo gối, chỉnh trang y phục, vuốt vuốt mái tóc dài. Sau đó… sau đó a~ thẳng một giấc đánh cờ với chu công.
“Z… z… z…”
“……………”
Xử Nữ đêm qua sau khi sắp xếp lại hết tất cả các giấy tờ thay Ma Kết thì đã thấm mệt. Cái anh chàng Ma Kết này, mặc dù là Hội trưởng nhưng chả bao giờ cậu đụng đến những việc như sắp xếp Hội thao, tổ chức Lễ chào mừng học sinh,… Toàn là Xử Nữ! Là Xử Nữ cậu đây lúc nào cũng phải cùng Thiên Bình lo liệu tất thẩy mọi việc. Nhưng mà a~ Thiên Bình nhà ta thì cũng chỉ làm một số việc như ghi tên, nhắc nhở học sinh, giống như một nữ giám thị. Oà…
Xử Nữ thở dài, khẽ ngồi dậy kéo tấm màn ngăn cách cạnh giường ra. Không biết bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Hôm qua, cậu phải thức đến 3h30 sáng để lên kế hoạch cho Hội thao, còn phải chi tiền và sắp xếp lịch thi nữa chứ.
“Cinderaqua?” Xử Nữ thì thầm, mắt liếc nhanh qua cô gái đang nằm co ro trên giường đối diện. “Cô ta ở đây làm gì vậy?”
Xử Nữ tò mò bước lại gần cô, phóng hàng ngàn dấu chấm hỏi lớn về phía Bảo Bình.
“Lạnh… lạnh…”
Lạnh sao? Cũng biết lạnh nữa à? Xử Nữ phì cười nhìn tấm chăn bị cô đá văng xuống giường. Đoạn, cậu nhặt nó lên, phủi phủi vài cái, rồi đắp lại trên người Bảo Bình.
“Đồ ngốc…”
Cạch!
——————————
Chiều hôm đó…
Kính cong…

“Oa! Tới rồi hả?” Song Tử lon ton chạy ra mở cửa, miệng tươi cười nhìn cả lớp.
“Nhà cô Song đẹp quá nha!”
“Uy uy~ em muốn vào trước!”
“Hú! Cô Song hôm nay cũng đẹp y như cái nhà!”
“Cô Song a~ tụi em tới sớm nhất có thể đó!” Nhân Mã tay ôm một thùng các-tông lớn cố gắng chạy thật nhanh vào.
“Uy, thầy Bạch, anh mang cái gì tới ăn vậy?”
“Chỉ là một chút nguyên liệu thôi.” Bạch Dương cười cười, đưa cái túi lên cao trước mặt. “Một lát nữa sẽ làm một bữa đãi mọi người. Nhưng mà… chắc cũng không cần đâu nhỉ?!”
Bạch Dương liếc mắt nhanh sang những cô giúp việc và ông quản gia đằng xa, rồi lại quay sang nhìn Song Tử.
“Ai chà… Không sao, không sao! Thầy thích thì cứ làm, để em nói với bọn họ là được.”
“Okay!”
Bảo Bình đằng sau cũng chen chân đi trước, trên tay cô nàng là những bản thiết kế áo lớp, cùng với vài quyển tạp chí thể thao mà cô mới tìm được sáng nay.
“Bảo Bối, em vẽ gì mà nhiều thế?” Song Tử tò mò cầm lấy một tờ giấy vẽ lên xem.
“Không được! Cô phải đợi em vẽ xong mới được nhìn!” Bảo Bình không nhanh không chậm rút tờ giấy về. “Và đừng có gọi em bằng cái tên đó nữa mà…”
“Hề hề…” Mặc cho Bảo Bình chu miệng ngoáy mông, Song Tử vẫn là cười nham nhở đi vào.
——————————
Thiên Yết hôm nay được Song Tử giao cho một nhiệm vụ đặc biệt đó là xách một nùi băng rôn ở nhà cô sang nhà Song Tử. Vì ngôi nhà hai người cũng không xa lắm, chỉ cách vài con hẻm, nên Thiên Yết quyết định đi bộ. Nhưng mà… bây giờ thì… cô đã biết đây chính là một ý kiến sai lầm. Đoạn đường tuy không xa, nhưng với một đống băng rôn trên tay, cô quả là chịu không nổi.
Thiên Yết lảo đảo, cả người bắt đầu nghiêng về phía trước. Bỗng dưng, vào cái thời khắc môi sắp chạm mặt đường thì có một cánh tay ai đó ôm lấy eo của cô, kéo vào lồng ngực. Một cảm giác ấm áp bao trùm lấy toàn bộ cơ thể Thiên Yết.
“Có sao không?” Ma Kết cất giọng trầm trầm hỏi.
“A… Không sao…”
Gương mặt Thiên Yết bỗng đỏ ửng. Cô luống cuống chỉnh trang lại y phục rồi khẽ liếc mắt lên nhìn cậu. Là Hội trưởng! Là Hội trưởng đó nha!!! Thiên Yết nội tâm mừng rỡ múa may quay cuồng.
“Cảm ơn Hội trưởng.” Nhưng bên ngoài vẫn điềm đạm, không quên gật đầu nhẹ một cái.
Ma Kết sắc mặt không đổi, đưa tay ra cầm phụ cô hai bịch lớn.

“Đi đâu?”
“À… Nhà của chị Song Tử. Hôm nay em đưa vài bịch đồ cho chị ấy.”
“Chị?” Ma Kết nhướn mày nhìn cô.
“Vâng, chị họ.” Điều này làm cho Thiên Yết không khỏi ngại ngùng.
Cái này a~ năm xưa, lúc đó Thiên Yết nhà ta mới tròn bảy tuổi, do xảy chân nên bị té xuống sông. May là có một cậu con trai nhảy xuống vớt cô lên. Mà cái màn anh hùng cứu mỹ nhân này đã in đậm vào sâu trong tâm trí cô. Dựa vào những gì mà quản gia điều tra, chàng trai đã cứu cô hôm đó tên là Ma Kết. Đúng, chính là cậu Hội trưởng đáng mến của chúng ta bây giờ. Từ đó, Thiên Yết một lòng chỉ hướng về cậu, hoàn toàn không đem những tên con trai khác đặt vào mắt.
“……………”
“……………”
“Hội trưởng.”
“Huh?”
“Năm xưa, anh có nhớ đã từng cứu một bé gái bảy tuổi rớt xuống sông không?”
“Tôi cứu rất nhiều người. Không nhớ.”
Thiên Yết hắc tuyến giăng đầy đầu:”…………..”
Cạch!
“Yết Yết, Ma Kết, hai người vào đi.” Song Tử nhíu mày. Đợi từ nãy đến giờ hai cái con người này mới tới.
“Oa! Đây là em họ cô Song đó hả? Hình như học lớp dưới chúng ta thì phải.”
“Đúng rồi, tên là Thiên Yết nè.”
“Uy uy~ tránh ra một bên coi!” Bảo Bình thấy Thiên Yết thì mắt sáng rỡ như vớ được con chuột thí nghiệm nào đó. “Vào đây bé, chị có cái này cho em nè.” Kèm theo đó là một nụ cười lạnh cả gáy.
Xử Nữ lắc đầu nhìn Bảo Bình, đoạn lại quay sang Song Tử. “Cô Song, hình như chúng ta còn thiếu một vài bút dạ thì phải.”
“Bút dạ ư? Được rồi, ai xung phong đi mua với cô?”
“Em!”

“Em!”
“Okay! Cô đi với Ma Kết!” Song Tử cười ha ha rồi nắm tay anh chàng Hội trưởng đang loay quay chả hiểu gì hết, đi mất.
“A… Em cũng…” Thiên Yết sau khi thấy Song Tử và Ma Kết đi cùng nhau thì trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác mất mát khó hiểu. “……………”
“Yết Yết, lại đây chơi với tụi chị nè, nhanh lên!”
“Dạ…”
——————————
“Ma Kết.”
“Huh?”
“Hội thao lần này, em đã chuẩn bị gì chưa?”
“……………”
“Em có biết đi xe đạp không?”
Ma Kết hắc tuyến giăng đầy đầu. Cô nghĩ cậu là loại người gì thế này?
“Tất nhiên là biết.” Cậu nhìn cô bằng ánh mắt kỳ hoặc, đoạn chỉ tay về phía trước. “Muốn đi một vòng không?”
Song Tử đưa mắt theo hướng chỉ tay của Ma Kết. Ý, có một chiếc xe đạp đang dựng bên góc tường. Nhưng mà, mượn xe của người khác như thế này thì…
“À, bây giờ không cần đâu.”
“Cứ thử đi.” Ma Kết leo lên yên trước, tay vỗ vỗ vào yên sau ý nói cô ngồi lên. “Nhanh!”
“Ờ ờ, okay.” Song Tử luống cuống chạy lại, đặt mông xuống yên, tay loạng choạng không biết nên bám vào đâu.
“Bắt đầu đây.”
“Á á á á á!”
Vừa dứt lời, Ma Kết đã dồn hết sức đạp một cách nhanh nhất có thể. Song Tử mồ hôi tuôn ra như tắm, cứ thế ôm chặt lấy anh chàng không dám buông.
“Cô làm gì vậy?” Ma Kết nhíu mày khó hiểu, chỉ là xe đạp thôi mà, cô có cần ôm chặt như vậy hay không?
“Đây là lần đầu tiên cô đi xe đạp mà!!! Chậm một chút đi!!!” Song Tử hét lớn, vẫn ôm gì lấy lưng cậu.
Két… ét… t… t…
“Không cần chậm, tới nơi rồi, xuống đi.”
“Oa… Thật đúng là kinh khủng mà. Lần sau không bao giờ đi xe đạp nữa. Ê mông chết đi được…”

Nhìn Song Tử đi lầm bầm bước vào sạp bán bút, Ma Kết bỗng phì cười không biết nên nói gì. Cái cô nàng này thật bó tay mà…
15 phút sau…
“Không biết chủ của chiếc xe này có biết lúc nãy chúng ta mượn xe không nhỉ?”
Song Tử ngó nghiêng, loay hoay một hồi bỗng đụng trúng cái gì đó mềm mềm.
“Song Tử?”
“Pan?”
“Ai vậy?” Ma Kết nhìn sang cô gái đang mắt trợn trắng nhìn anh chàng kia như nhìn quái vật.
“Tôi là Pan, bạn trai của Song Tử, rất hân hạnh được biết cậu.” Chàng trai tóc nâu đưa tay ra với ngụ ý bắt, nhưng thấy Ma Kết vẫn nhíu mày nhìn thì cậu đành rụt tay về, cười nhạt.
“Chính xác là bạn trai cũ.” Song Tử bổ sung, cô thật sự không hiểu tại sao lúc trước mình lại có thể quen hắn. Một tên vừa tự cao vừa lăng nhăng, đúng là đáng ghét!
“Thôi nào Song Nhi, em biết anh vẫn rất yêu em mà.” Pan vòng tay qua eo Song Tử, kéo người cô lại sát vào mình mặc cho cô vùng vẫy không chịu.
Bốp!
Một cú đấm ngay bên má làm Pan phải lùi lại ba bước, mắt căm phẫn nhìn Ma Kết.
“Mày làm cái quái gì vậy?”
“Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người Song Tử.”
“Nếu không thì sao?” Pan hung hăng ôm chặt eo cô, Song Tử khẽ nhíu mày, cố hết sức đẩy cái tên phiền phức này ra nhưng vẫn không được.
Bốp! Bốp!
Ma Kết không nhanh không chậm đạp thẳng vào bụng tên Pan một cái làm hắn ngã nhào ra sau. Cậu đẩy Song Tử sang một bên, bước lại đấm vào mặt tên đó thêm mấy cái nữa.
“Nghe cho kỹ đây, không được đụng vào người của tao. Rõ?”
Lời vừa dứt, Ma Kết đã nắm chặt lấy tay Song Tử kéo đi.
“Khoan đã, Ma Kết, buông cô ra. Hây ya~”
Đi được một đoạn, Song Tử bỗng nhiên dừng lại, rụt tay về.
“Đau quá đi… Em đó, em nói cô là người của em có nghĩa là sao?” Song Tử xoa xoa cổ tay, chu miệng hỏi. Cái gì mà người của cậu, làm như cô là bạn gái cậu không bằng.
“……………”
“Thế nào? Giải thích đi! Người của em là sao? Ế ế, sao lại bỏ đi rồi! Đợi cô với!”
Ma Kết thở dài ngao ngán. Người của cậu? Tại sao cậu lại nói như vậy nhỉ? Haiz… Chắc là lúc đó đầu óc không được tỉnh táo rồi… Đúng vậy! Người ta nói a~ chỉ là nhất thời hồ đồ thôi mà…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.