Thiên Yết bước xuống xe, nhìn quanh rồi băng qua đường. Chả là hôm nay cô rảnh rỗi nên làm đồ ăn mang đến công ty cho Sư Tử.
Thiên Yết sau nhiều năm học tập thì nhận ra công việc mà mình thích chính là kinh doanh. Cô có xin ý kiến của Kim Ngưu, vì dù sao anh cũng đã thành công trong lĩnh vực này. Và cuối cùng, Thiên Yết đã trở thành bà chủ của chuỗi cửa hàng tiện ích KC Square. Công việc tất nhiên rất bận, nhưng tháng trước, Sư Tử và cô vẫn tranh thủ cử hành lễ cưới, mời hết tất cả bạn học, người thân,… đến dự. Sư Tử mặc dù đang là Chủ tịch kế nhiệm của Tập đoàn Leonard chuyên về đá quý, thời gian không có, nhưng vào cuối tuần, chắc chắn anh cũng sẽ dành một ngày để hâm nóng lại tình cảm với cô vợ bé bỏng.
Thiên Yết bước vào công ty một cách chậm rãi. Mọi người ở đây dường như đã quen thân với cô nên ai cũng cười nói rất thân thiện.
“Phu nhân tìm Chủ tịch ạ?” Một cô nàng tóc nâu với thân hình nóng bỏng từ bàn tiếp tân bước ra với nụ cười thường trực trên môi. “Ngài ấy đang họp ở tầng ba, phu nhân có cần tôi đưa cô đi không?”
“Ồ, tôi có thể tự đi được, cảm ơn cô.”
“Không có chi ạ.”
Thiên Yết mỉm cười gật đầu với cô nhân viên rồi đi thẳng một mạch lên lầu ba.
Phòng họp…
Sư Tử đang trình chiếu một vài mục tiêu mà công ty phải đạt được trong năm nay, chỉ có thế, anh mới thực hiện được ước mơ trở thành ông trùm trong giới đá quý.
Thiên Yết bước ra từ thang máy, ánh mắt dáo dác tìm kiếm bóng hình quen thuộc ấy. A kia rồi! Sư Tử với dáng vẻ hiên ngang đang đứng phát biểu bài nói của mình. Phong thái anh cao ngạo, chưa bao giờ chịu khuất phục bởi khó khăn, đó là điều mà Thiên Yết cô rất hài lòng về chồng mình. Một cảm giác hạnh phúc dâng tràn làm khoé môi cô cười nhẹ, khẽ nghiêng đầu nhìn anh.
Sư Tử đang nói nửa chừng thì mắt liếc thấy vợ mình đang đứng ngoài cửa. Anh vội vàng bảo mọi người đọc báo cáo giản lược trên tờ giấy, còn mình thì bước nhanh ra ngoài.
“Yết Yết, sao hôm nay lại rảnh rỗi mang đồ ăn lên cho anh vậy?” Sư Tử ôm eo Thiên Yết kéo vào mình, đoạn hôn cô một cái thật kêu.
“Anh này, người ta nhìn kìa.” Thiên Yết nhíu mày, đánh nhẹ vào ngực Sư Tử.
“Haiz… Nhớ ngày nào em vẫn là học trò nhỏ ngoan hiền của anh, bây giờ lại trở thành cô vợ khó tính.” Sư Tử phì cười, đưa tay lên nhéo mũi Thiên Yết làm cô nhăn nhó chu môi. “Sao em không vào phòng riêng của anh đó, passwork máy tính là vợ ngốc nghếch đáng yêu.”
“Ây ya~ anh còn dám nói em ngốc! Lúc trước em ghét anh chết được. Lúc nào anh cũng làm phiền em, em còn nghĩ anh là một tên vừa già vừa dê, ai ngờ bây giờ em lại bị anh dụ dỗ.”
“Anh thích em từ năm em học lớp mười rồi. Anh nhớ không lầm thì lúc ấy anh vừa mới nhận chức thầy giáo dạy Toán, em cũng vừa mới vào trường. Em bị lạc, anh dẫn em vào đúng lớp học. Em có nhớ em đã nói câu gì không?”
“Cảm ơn, nếu không có thầy thì em cũng không biết làm sao nữa?”
“Ừ, tự dưng trở thành vị cứu tinh của người khác, cái cảm giác đó thích lắm, ha ha!”
“Anh dở hơi thật…” Thiên Yết mỉm cười, đánh nhẹ vào vai anh rồi giơ hộp cơm lên. “Anh đi vào họp đi, em về phòng trước. Ok?”
“Ừ, bye vợ.” Sư Tử hôn vào trán cô một cái nữa rồi mới chịu quay vào phòng họp.
Nhìn qua tấm kính, Sư Tử đứng đó trình bày bài báo cáo rất có phong thái lãnh đạo, gương mặt biểu cảm phong phú, tay chân múa máy. Thiên Yết phì cười, tại sao lúc ấy cô không chấp nhận anh sớm hơn nhỉ? Để anh phải cực khổ theo đuổi cô như thế.
Nhưng Thiên Yết nào biết rằng, tất cả những việc anh làm, đều là kế hoạch của Sư Tử và mẹ của anh. Từ việc giả làm bạn gái đến chỗ xem mắt tới buổi tiệc ra mắt. Ha ha! Nếu cô không thích anh thì anh đành phải sử dụng thủ đoạn một chút chứ. Mưa dầm thấm lâu. Chẳng phải cuối cùng cô cũng rung động rồi sao. Không nói Thiên Yết ngốc thì còn nói gì nữa.
Sư Tử mỉm cười nhìn ra ngoài. Cô vẫn đứng đó ngắm anh sao? Được, vợ yêu, cứ ngắm một chút nữa đi, để anh trổ tài cho em xem. Sư Tử nhếch mép một cái, lại quay về với việc trình bày kế hoạch của mình.
——————————
Một ngày mùa đông, Thiên Yết đang say ngủ trong chăn ấm thì bỗng thấy cái gì đó nhột nhột ở cổ.
“Anh làm gì vậy?” Cô mở mắt ti hí, nói bằng giọng ngái ngủ.
“Hôn em.” Sư Tử trả lời tỉnh bơ, vẫn tiếp tục với công việc của mình.
“Ngày mai em còn đi làm.” Thiên Yết quay người lại, cố gắng đẩy anh ra mà không được, tên này…
Sư Tử bạc môi cắn nhẹ vào vành tai cô, bàn tay di chuyển đến những chỗ nhạy cảm của Thiên Yết.
“Thôi mà… dù sao thì chúng ta cũng nên có em bé đi chứ. Em không thấy nhà quá im ắng rồi sao?” Sư Tử chui vào mền, nhìn thân thể trần trụi của cô với ánh mắt tràn đầy dục vọng.
“Không! Em muốn ngủ!” Thiên Yết kéo mền lại, che đi cơ thể.
“Tuỳ em.”
Sư Tử giả vờ giận dỗi quay đi. Nhưng một loáng sau vẫn chưa thấy Thiên Yết nói gì. Ây chà~ cô ngủ thật rồi sao… Sư Tử cười khổ, xoay người lại ôm cô vào lòng. Không được, không được. Cứ cái đà này thì đến khi nào anh mới nghe được tiếng “Papa” đây?
Nghĩ sao đó, Sư Tử nhanh chóng lật Thiên Yết lại làm cô nàng giật mình.
“Anh nghĩ lại rồi, dù thế nào em cũng phải sinh một đứa cho anh. Không khéo nhân viên trong công ty lại nói anh bị yếu sinh lý.”
“Chúng ta mới cưới nhau có một năm hai tháng, anh lại giống yếu sinh lý sao?” Thiên Yết ngại ngùng quay mặt đi.
“Ngoan ngoan Yết Yết, ngày mai anh sẽ bù một ngày nghỉ cho em.”
“Ây ya~ em không muốn nghỉ! Không muốn nghỉ!”
Mặc cho Thiên Yết la hét, Sư Tử vẫn là hung hăng tiến tới. Cái này… Thiên Yết a~ cô lấy phải sắc lang rồi.
——————————
Sư Tử đi qua đi lại ngoài phòng bệnh. Thiên Yết vào đó cũng đã lâu rồi, tại sao vẫn chưa nghe thấy tiếng trẻ con khóc?
Cạch.
“Xin chúc mừng anh, là con trai!”
“Vợ tôi đâu?” Anh chàng sốt ruột vội hỏi.
“Cô ấy bây giờ phải qua phòng hồi sức, một lát sau sẽ tỉnh. Đây là con của anh.”
Sư Tử nhanh chóng đưa tay ra đón đứa bé vào lòng.
Cậu nhóc mặt mũi trông rất nét. Đôi mắt to tròn đáng yêu chớp chớp nhìn anh rồi bỗng dưng lại bật khóc.
“Oe… oe… oe…”
Sư Tử nhìn cậu con trai bé bỏng đang bế trên tay, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm xúc khác lạ. Phải chăng đó chính là tình phụ tử? Cậu nhóc này chính là con anh, là con của một mình anh (và cô) thôi.
Anh sẽ được nghe tiếng gọi ba thân thương, sẽ được nhìn nó tập đi, tập nói. Anh sẽ dạy nó những điều hay trong cuộc sống, sẽ thương yêu và chăm lo cho từng miếng ăn giấc ngủ của nó.
Sư Tử dỗ dành con trai của mình, một giọt nước mắt hạnh phúc rơi nhẹ trên má anh chàng.
Sư Tử anh thật muốn cho cả thế giới, nhất là tên Bạch Dương vẫn còn ế chổng gọng đó, biết: Anh đã làm cha rồi!
——————————
Minh Vương, con trai đầu lòng của Sư Tử và Thiên Yết nay đã được bảy tuổi. Cậu nhóc tính cách y hệt ba mình, giỏi thể thao, đào hoa và rất đỗi nghịch ngợm. Nhiều lúc Thiên Yết tự hỏi, đó có phải là con của mình sinh ra hay không, tại sao lại chẳng thừa hưởng tính cách của cô tí nào. Nhưng may là Thiên Kim, cô con gái thứ hai, năm nay được năm tuổi, vẫn còn có chút nữ tính và dịu dàng.
Hôm nay là ngày đầu tiên hai anh em đi bộ về nhà, vì cả ba và mẹ đều bận nên đành phải tự lực cánh sinh a~ May là trường của cả hai đều gần, chỉ cần đi qua một bãi đất trống nên cũng không quá khó khăn. Nhưng đó là đối với người lớn…
“Minh Vương… em sợ.” Thiên Kim bám lấy áo của anh hai, đôi mắt ngân ngấn nước.
“Đừng lo, có anh ở đây, tên nào mà dám…”
Minh Vương giơ nắm đấm ra không trung, khẩu khí dứt khoát nhằm trấn an cô em gái nhỏ. Nhưng bỗng dưng có cái gì đó lành lạnh ở trên vai. Mồ hôi cậu bé túa ra như tắm, tay chân bắt đầu run run đi không nổi.
“Minh Vương… em… em…” Thiên Kim thấy anh mình bất chợt dừng lại thì cũng bắt đầu run theo, cô mếu máo đứng im như phỗng, không dám nhúc nhích.
Mà Minh Vương thì mặt đã hoàn toàn tái mét. Cái quái gì đang ở trên vai của cậu vậy?
Minh Vương nuốt nước miếng một cái ực, đưa mắt nhìn sang bên trái. Là con thằn lằn!!
“A!!!!!!”
Cậu bé hét lên một tiếng thật lớn rồi nắm tay Thiên Kim chạy một mạch về nhà.
Mười phút sau…
Sư Tử hậm hực cầm cây roi đi qua đi lại trong phòng khách. Lúc chiều khi anh đi họp về, ngang qua bãi đất trống liền thấy Thiên Kim đứng khóc rống một mình. Thì ra vì sợ quá nên Minh Vương cầm nhầm cành cây chạy mất mà cứ ngỡ đó là tay của em gái.
“Sao? Con còn gì để nói nữa không?” Sư Tử đút tay vào túi quần, tay kia cầm cây nhịp nhịp lên bàn.
“Con xin lỗi mà ba! Con cứ tưởng… lúc đó… Hu hu! Con cũng sợ mà!!!” Minh Vương không biết nói gì liền khóc rống lên, hại Thiên Yết phải chạy từ trong bếp ra dỗ dành.
“Thôi mà anh, thằng bé cũng chỉ có bảy tuổi, nó có biết gì đâu.”
“Em đó! Lúc bảy tuổi anh đã biết trèo tường trốn học vào bãi đất hoang chơi với các bạn, ai như nó nhát cáy như thế.”
“Anh nói gì? Trèo tường trốn học?”
“À… à… anh…” Sư Tử khuôn mặt vặn vẹo đủ kiểu, tự dưng lại nói ra làm chi để cô bắt bẻ.
“Vậy tụi con cũng được trốn học ạ?” Thiên Kim ôm gấu bông ngây ngô giương mắt lên hỏi Sư Tử, mà không để ý ánh mắt tràn đầy sát khí của Thiên Yết.
“Sư Tử, anh dạy hư con rồi!!!
——————————
Minh Vương năm nay vào lớp mười hai, vì tính đào hoa sẵn có nên được rất nhiều bạn nữ theo đuổi, nhưng cậu chàng thì chẳng thích ai cả.
Cũng đúng vào ngày hôm nay Thiên Kim vào lớp mười, học cùng trường với Minh Vương.
“Minh Vương, mày xem. Cô bé tóc vàng kia cứ nhìn mày hoài kìa. Ủa mà hình như nó nhuộm tóc hở?”
“Đâu?” Minh Vương lách người qua thằng bạn liền nhìn thấy Thiên Kim đang chăm chú quan sát cậu. “Ờ, tóc thật đó, mày không thấy tóc tao vàng nâu hả? Ba tao lai nước ngoài mà.”
“Ồ… vậy là mày có đồng hương rồi.”
“Để tao lại làm quen.”
Minh Vương mỉm cười tiến đến phía Thiên Kim. Chưa kịp mở miệng trêu em gái thì cô đã lên tiếng trước.
“Anh hai, mẹ nói lúc sáng anh để quên đồ lót trên máy giặt, mẹ cất vào tủ cho anh rồi đó.”
Minh Vương mặt đen như đít nồi, còn thằng bạn đứng kế bên thì cười như thằng dở. Này thì làm quen…