12 Chòm Sao Và Khoảng Thời Gian Cấp 3 Vui Vẻ

Chương 39: Chương 36: Ngoại truyện: Song Ngư và Bạch Dương



Việt Nam, 5h24 phút chiều…
Song Ngư ngồi trên máy bay, gỡ earphone ra. Cô vừa mới tốt nghiệp trường Đại học về kiến trúc chuyên ngành nội thất năm ngoái, năm nay tranh thủ về nước công tác, cô cũng muốn đi thăm gia đình mình một chút.
Song Ngư kéo valy ra taxi, cô muốn tạo bất ngờ cho ba mẹ nên chưa thông báo với họ vội. Cô chỉ mang theo đúng một cái valy nhỏ toàn sách và quần áo.
Song Ngư định hôm nay đi chơi đây đó cho mở mang đầu óc, đi ăn hay shopping chẳng hạn, rồi sau đó sẽ trở về nhà sau.
Cô dừng lại ở một nhà hàng lớn trong thành phố: Aries Restaurant. Song Ngư vừa bước vào quán, ngay lập tức đã có anh nhân viên niềm nở chào đón. Anh ta đỡ lấy valy của cô và đưa đến tận chỗ ngồi. Song Ngư thật sự hài lòng lắm, cô mỉm cười lịch sự rồi nói cảm ơn.
Nhìn sơ qua thực đơn, hình ảnh món bánh Crepe với chocolate thật sự làm cho cô cảm thấy rất kích thích. Cô ngay lập tức chọn nó và một ly Milk Shake. Chỉ với mười lăm phút chờ đợi, đĩa bánh Crepe phủ chocolate nóng hổi đã được bưng ra bàn.
Song Ngư mỉm cười, bản thân cô rất biết thưởng thức ẩm thực, nay lại nhìn thấy một đĩa bánh hoàn hảo đến từng chi tiết. Nước sốt chocolate phủ trên bề mặt, chảy một góc 90 độ với đường viền bánh Crepe, đặt thêm một trái dâu đỏ mọng lên top. Tất cả đều rất hoàn hảo. Song Ngư mỉm cười xắn một miếng bỏ vào miệng.
“……………”
Cô như chết lặng trước cái vị của bánh Crepe. Không phải vì nó quá ngon hay quá dở, mà cái hương vị này… rất quen. Rất quen thuộc với cô.
“Xin lỗi.” Song Ngư gọi người phục vụ. “Ai đã làm món bánh này thế?”
“Ồ, đó chính là Bếp trưởng, cũng là chủ nhà hàng này.”
“Tôi có thể gặp Bếp trưởng được không?”
“Xin lỗi quý khách, nhưng nếu quý khách thật sự muốn gặp, tôi e là phải đợi đến khi nhà hàng đóng cửa, khoảng ba tiếng nữa. Vì lúc đó anh ấy mới rảnh tay.”
“Không sao.” Song Ngư tiếc nuối nói. “Tôi sẽ đợi, cứ nói với anh ấy tôi ngồi ở bàn này.” Cô cười nhẹ, khẽ gật đầu với anh phục vụ.
Song Ngư tiếp tục với công việc của mình. Sau đó cô lại nghe nhạc, vẽ vời gì đó trên điện thoại, gọi thêm món ăn,… Và ơn trời, cuối cùng thì ba tiếng đã trôi qua nhanh chóng, trong nhà hàng trống trải, cô bất giác cảm thấy thật cô đơn.
Song Ngư cố gắng ghé mắt nhìn vào khe hở của hai cánh cửa khép hờ. Điều duy nhất mà cô thấy chỉ là tấm lưng dài rộng của một anh chàng mặc đồng phục đầu bếp màu trắng và chiếc nón đặc trưng của Bếp trưởng.
Phải mất hết mười lăm phút, anh ta mới bước ra. Và điều bất ngờ hơn hết, đó chính là Bạch Dương, mà ta chắc các bạn cũng đã đoán trước được rồi.

“Song Ngư…” Bạch Dương tay đẩy nhẹ cửa, nhàn nhạt lên tiếng. “Em…”
“Em về rồi.” Song Ngư cô nước mắt lưng tròng, cả người xúc động run run mãi mới cất lên được vài chữ.
Những ký ức lúc trước như ùa về trong trí nhớ, cô đưa tay lên che miệng, cố giấu đi những tiếng nấc dài. Cô nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm.
“Em… vẫn khoẻ chứ?” Bạch Dương gãi đầu, cố nặn ra một nụ cười nhạt, anh rất muốn chạy đến ôm cô, nhưng làm như vậy quả thật rất thất lễ, không biết cô đã có ai đó chăm sóc hay chưa?
“Vâng, em…” Song Ngư đưa tay lên lau đi hàng nước mắt dài, đoạn cô ngước đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, bắt đầu nức nở. “Anh là đồ ngốc à? Anh có biết người ta nhớ anh đến mức nào không? Vậy mà anh chỉ có thể hỏi em có khoẻ không thôi á? Anh có… uhm…”
Song Ngư mở to mắt nhìn cái người đang cưỡng hôn cô. Bạch Dương hung hăng cắn lấy môi cô, đầu lưỡi nhanh chóng đưa vào cuốn lấy lưỡi cô như muốn xé toạt lấy cơ thể. Anh vòng tay ra sau kéo cô sát vào mình. Song Ngư lúc đầu rất bất ngờ, sau đó, những giọt nước mắt lại đua nhau rơi xuống, nhỏ trên đôi gò má. Cô ôm lấy anh, thủ thỉ.
“Em yêu anh, em rất nhớ anh, biết không?”
Bạch Dương mỉm cười, đưa tay lau đi giọt nước mắt của cô, trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, cô vẫn chưa thuộc về ai.
“Anh nói là sẽ đợi em mà, đồ ngốc. Anh sẽ không để vuột mất em lần nữa đâu.”
Song Ngư cười hiền, ánh mắt nhìn anh chứa đầy hạnh phúc. Anh cạ cạ mũi vào mũi cô, bàn tay khẽ xiết chặt lấy tay cô.
“Anh hứa sẽ cho em một đám cưới thật viên mãn.”
“Anh có biết viên mãn là thế nào không?”
“Là em sẽ sinh cho anh cả đội bóng, và chúng ta sẽ sống hạnh phúc đến trọn đời.”
“Đồ ngốc này…” Song Ngư bật cười, khẽ đánh vào vai anh một cái.
Xem ra, sau khi vượt qua bao nhiêu rào cản, cuối cùng họ cũng đến được với nhau rồi nhỉ?
—————————–
Trước ngày cưới…

“Bà đó Não Cá, ráng sống tốt một chút, nếu không thì cứ gọi tui, tui thuê mafia đến xử tên kia!”
Song Ngư bật cười nhìn cái iPad, chả là cô đang gọi cho cô bạn thân để được ủng hộ tinh thần một chút ấy mà.
“Bà đó nghen, khi nào mới lấy chồng?”
“À… thôi tui đi làm việc rồi, bye nha!” Song Tử kiếm cớ rồi chuồn mất.
Song Ngư chỉ biết lắc đầu thở dài. Con nhỏ ngốc này, lúc nào cũng vậy…
Cốc… cốc… cốc…
“Em chưa ngủ à?” Bạch Dương nói vọng vào từ ngoài cửa.
“Anh vào đi, em đang sắp xếp mọi thứ một chút.”
“Cần anh giúp không?”
Bạch Dương đặt một nụ hôn lên cổ cô từ đăng sau, hai tay vòng sang eo cô vợ sắp cưới của mình.
“Anh đó, ngày mai chúng ta mới cưới, em muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo.” Song Ngư đẩy Bạch Dương ra, đánh nhẹ vào vai anh.
“Thôi mà, em có biết anh đã phải đợi bao lâu không? Cả hơn ba tháng để em đồng ý rồi đấy!” Bạch Dương chun mũi khoanh tay nhìn cô, cô còn bắt anh phải đợi đến bao giờ nữa?
“Cái tội lúc trước anh làm em khóc, cái tội anh dám quen với Haleen, cái tội…”
“Haleen là quá khứ rồi, coi như là một phút lầm lỡ đi.” Bạch Dương cười gượng, đưa tay lên gãi gãi đầu. “Anh muốn ăn em quá đi~”
Anh chàng nhõng nhẽo gác cằm lên đầu Song Ngư khiến cô nàng bật cười.

“Chỉ một chút thôi đó.”
Bạch Dương mâu quang chợt loé, ánh mắt nhìn cô rất khó diễn tả thành lời, khoé môi bất giác cong lên. Anh không nhanh không chậm bế cô ngay lên giường.
“Ây ya~ anh có cần như vậy không? Em nói là… anh… uhm…”
Môi của cô ngay lập tức bị môi anh khoá lại, bàn tay cũng vô thức ôm lấy tấm lưng rộng của anh. Bạch Dương hôn môi xong thì liền di chuyển xuống cổ, bàn tay phóng thích những thứ vướng víu giữa hai người.
Mãi về sau này, Song Ngư cô mới biết, một chút của anh là kéo dài bao nhiêu lâu. Ngốc à, em nghĩ anh đã phải chờ em mấy năm rồi hả? Một “chút” này của anh đã là chút lắm rồi đó…
——————————
Song Ngư tay dắt một đứa bé gái chừng hai tuổi đang chập chững tập đi bước vào siêu thị. Đó chính là Song Lam, con gái đầu lòng của hai vợ chồng. Cô bé có đôi mắt to tròn rất đáng yêu, mái tóc được mẹ cột lên hai bên như kiểu sừng trâu, đính vào đó hai cái nơ nhỏ màu tím, cũng là màu yêu thích của Song Lam.
“Mẹ ơi! Lam Lam muốn ăn sữa!” Song Lam nũng nịu giật giật tay áo của mẹ mình.
“Phải là uống sữa cơ! Mà con muốn uống loại nào?”
“Con uống Cô gái Nhà Nhan!”
“Ừ ừ, Nhà Nhan…” Song Ngư bật cười cúi xuống nhéo vào đôi má phấn nộn ấy. “Ba con nói phải uống nhiều sữa một chút, vậy nên mẹ mua năm lốc cho Lam Lam nhé!”
“Dạ!”
Cô bé trông có vẻ ngoan ngoãn với mẹ đấy, nhưng mà thật ra thì…
Vào một ngày đẹp trời, tại nhà Song Ngư và Bạch Dương…
Bạch Dương sau một ngày làm việc mệt mỏi thì nằm lên ghế so-fa ngủ quên mất.
Song Lam trong lúc rảnh rỗi liền lấy hộp trang điểm của mẹ ra tập vẽ. Úi, nhà cô hết giấy rồi còn đâu? Mẹ dặn cô không được vẽ lên tường, vì như thế tường sẽ dơ, mẹ phải dọn dẹp. À… thật ra thì cô vẫn còn có nơi để tập vẽ mà!
Song Lam lấy bút kẻ lông mày vẽ cho ba một bộ râu thật đẹp dưới mũi. Khoan đã! Có phải còn thiếu chút gì? Đúng rồi! Môi màu đỏ và phấn mắt màu xanh. Ha ha! Xong rồi, một thành phẩm thật đáng ngưỡng mộ!
Bạch Dương sau nửa tiếng ngủ trên ghế so-fa thì trong người khoẻ hẳn ra. Mắt liếc thấy cô con gái rượu đang ngồi tập đọc thì trong lòng lập tức thích thú liền thưởng cho cô một cái xoa đầu.
Cạch.

“Mẹ về rồi đây!” Song Ngư mở cổng ra, gỡ giày để lên kệ tủ.
“A! Mẹ về!”
“Vợ về!”
Bạch Dương hào hứng bế Song Lam trong lòng, chạy vội ra ngoài sân đón Song Ngư.
“Biến thái!!!!!!”
Đó là từ ngữ đầu tiên khi Song Ngư thấy bộ dạng ông chồng ngốc của mình. Well, đó âu cũng là nhờ công của Song Lam.
——————————
“Kiến An! Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng vào bếp nghịch nữa, con có biết mỗi lần con bày ra là bấy nhiêu lần mẹ phải dọn dẹp không?”
“Không phải con! Là chị Lam Lam mà!”
Cậu nhóc mang tên Kiến An ấy năm nay đã được mười sáu tuổi, ấy vậy mà vẫn con nít chán. Suốt ngày bám lấy mẹ nhõng nhẽo, nhưng cũng được không ít các cô gái để ý.
Còn Song Lam nay vừa tròn mười tám, vóc dáng siêu chuẩn, nét mặt thanh tú ưa nhìn. Nhưng cô bé chỉ có hai khuyết điểm duy nhất: mọit là đầu óc khá đơn giản và hai là quậy!!! Siêu quậy!!!
“Không phải con! Mẹ biết từ đó đến giờ con đâu có hứng thú với bếp núc, đúng không?” Song Lam chống cằm lên bàn ngồi nhìn mẹ đang la Kiến An, trong lòng cảm thấy thích thú. Lần nào cô bày trò cũng là cậu hứng lấy. Đơn giản, chỉ vì Kiến An hầu hết đều vô tình bước tới đúng lúc Song Ngư bắt quả tang.
“Mẹ!!!” Kiến An chun mũi chống hông. “Mẹ không được thiên vị chị! Dù sao con cũng là con trai, con trai ai lại đi nấu bếp chứ?”
“Có ba…” Bạch Dương gấp tờ báo đang đọc dở lại, ánh mắt sát khí liếc sang Kiến An.
Cậu nhóc ức chế ngúng nguẩy. “Được được, cả nhà đều ăn hiếp con! Con sẽ bỏ nhà đi cho coi!”
“Ừ, đi đi, hình như hôm nay nhà ta làm món gà chiên với cá nướng thì phải.” Bạch Dương tiếp tục đọc báo, ánh mắt loé lên một tia sáng.
Song Ngư mỉm cười dịu dàng. “Đừng về sau giờ giới nghiêm nhé.”
“Chị sẽ nhớ em lắm a~ đi về nhớ ghé cửa hàng mua cho chị bịch kẹo M&M!” Song Lam vẫy vẫy khăn tay.
Kiến An thở dài. Cái gia đình này… cậu đúng là đã đầu thai nhầm rồi sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.