‘EM XÓT ANH À?’
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Mặt Kiều Mộ không có lấy tí tẹo biểu cảm dư thừa. Cô cứ thế nhìn anh, ngón tay hệt đang chơi đàn piano, lướt qua lướt lại trên những tờ tiền lẻ. Đôi mắt sáng đến nỗi như thể mới ngâm trong nước nho, đáy mắt toát lên vẻ tinh quái.
“Là cam chịu làm thịt cá.” Con ngươi sâu thẳm của Tiêu Trì chiếu thẳng vào mắt Kiều Mộ. Món tiền lẻ anh đưa là con số may mắn của cô, chắc hẳn cô hiểu.
Mưa rơi tí tách. Cả thế giới dường như tĩnh lặng hẳn đi, chẳng nghe thấy âm thanh nào khác nữa.
Kiều Mộ quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới, rồi chậm rãi đứng dậy, cô đẩy ghế ra, bước về phía anh. Quen biết chưa tới mấy ngày mà đã muốn bảo cô chữa trị cho anh cả đời cơ đấy. Mơ đi!
Tiêu Trì nhướng mày, trái tim hệt đang tăng tốc đập nhanh hơn.
Dừng lại sau lưng Tiêu Trì, chính lúc anh không hề đề phòng, Kiều Mộ bất thình lình nhéo mạnh vào huyệt nhĩ môn của Tiêu Trì, còn tay trái vuốt ve cằm anh. Cô khom người ghé sát vành tai Tiêu Trì và bảo: “Anh cảm thấy tôi dễ bắt nạt lắm, hửm?”
Trước mắt Tiêu Trì tối thui, cơ nơi khóe mắt run bần bật. Anh vô thức nuốt một ngụm nước miếng: “Em muốn?”
“Anh đoán xem!” Kiều Mộ trả lời. Cô lại tăng thêm lực trên tay trái. Bụng ngón tay phải trượt xuống dưới cằm Tiêu Trì, nán lại một chốc trên yết hầu của anh, tiếp đó dịch xuống từng tấc từng tấc.
“Em sờ đi đâu đấy?” Dây thần kinh của Tiêu Trì kéo căng, sau gáy truyền tới cơn đau buốt. Anh có thứ ảo giác cô thật sự sẽ chỉnh chết mình.
Kiều Mộ nhếch mày: “Cơ bụng.”
Bầu không khí thoáng chốc lại trầm lắng, tiếng hít thở giữa đôi bên dần dần khuếch đại. 5 phút sau, Kiều Mộ sờ soạng một phen, còn cố tình nhéo một phát. Nom anh vã mồ hôi như tắm, cô rút tay về, sảng khoái ngồi lại chỗ cũ: “Ăn cơm!”
Tiêu Trì khép hờ mắt đầy vẻ nguy hiểm, hơi thở hãy còn hổn hển: “Sàm sỡ đã rồi chạy, em đùa tôi hả?”
“Anh cho tôi đùa còn gì?” Kiều Mộ cất tiền vào túi, liếc anh một cái. Cô lấy hộp đồ ăn, cúi đầu mở nắp, cầm đũa bình thản dùng cơm.
“Em thì không đùa chắc?” Tiêu Trì mở hộp còn lại. Nhịp thở của anh vẫn chưa ổn định, lửa giận bốc lên: “5 phút! Tôi nhớ rồi đấy!”
“Ai nói cam lòng làm cá thịt?” Kiều Mộ dửng dưng vặn lại.
Bị sặc nước miếng, Tiêu Trì ho một trận liền ngoan ngoãn ăn cơm. Ánh cười trong mắt Kiều Mộ đậm thêm. Ăn xong, cô thu dọn hộp cơm, súc miệng, đứng dậy lên lầu.
Tiêu Trì ăn xong, dọn bàn sạch sẽ thì trở lại trước cửa phòng trị liệu hút thuốc.
Qua chừng nửa tiếng, Kiều Mộ đeo túi đi tới. Cô móc trong túi áo khoác ra vài quả khô, nhét vào tay anh: “Xưởng thuốc của Sang Thiên trữ một lượng rất lớn thứ này, trộn lẫn với thảo quả.”
Tiêu Trì nhận lấy. Không khí ẩm ướt, mùi hương tao nhã thoang thoảng trên người cô, có vẻ càng nồng đượm hơn những ngày nắng.
Anh nhả khói thuốc. Bóng dáng cô loáng cái đã vào phòng trị liệu. Bên tai nghe tiếng cô xách hòm thuốc, anh không nhịn nổi, thò đầu vào: “Em sắp ra ngoài à?”
Kiều Mộ thoáng ngừng động tác, đôi mắt đen láy nhìn về phía anh chừng mấy giây thì xoay gót đi ra theo lối cửa nhỏ trong phòng. Cô mở cửa lớn phòng khám, và đóng lại thật mạnh.
Hút hết một điếu thuốc, ông nội Kiều vẫn chưa về. Tiêu Trì nhéo nhéo hai đầu lông mày, gọi điện thoại cho Quan Công thông báo tung tích của mình, rồi cởi quần áo trở lại giường nằm.
Toát được mồ hôi nên đầu óc cũng tỉnh táo nhiều.
Tiếng nổ máy xe truyền tới, đi xa dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Khép mi, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, nghe tiếng xe chạy qua, Tiêu Trì sờ lên cổ theo phản xạ. Cô nhấn vào huyệt nhĩ môn của anh với sức lực đúng là muốn lấy mạng anh. Tay phải cô lành lạnh mang hơi nước ẩm ướt, giống như một con rắn trườn vào áo anh.
Anh có vô số thủ đoạn phản kháng, nhưng giây phút ấy như thể bị ma ám, mặc cho cô chi phối.
Tiêu Trì nghiến răng. Chuông di động đột nhiên kêu vang, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Anh sực tỉnh, cúi đầu nhìn dãy số, vuốt phím nghe: “Nói!”
“Sếp phó Lương đã nhìn thấy ảnh chụp, đang muốn đến nhà gặp anh đấy. Anh đang ở đâu?” Giọng Ngân Kiều truyền đến, loáng thoáng gói ghém cả sự tức giận.
“Biết rồi.” Cúp máy, Tiêu Trì bấm gọi một số khác.
Chẳng mấy chốc sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, cửa phòng khám bị đẩy ra, tiếng bước chân đang đi tới đây, cùng với giọng nói dè dặt của Quan Công: “Trong này ạ.”
Tiêu Trì nhanh nhẹn xuống giường. Đợi sếp phó Lương vào, anh lập tức cúi chào, chẳng khác gì một người không bị sao hết.
Nói xong việc chính, tiễn sếp phó Lương ra ngoài, Quan Công cố ý tụt lại sau hai bước, giơ tay chỉ Ngân Kiều: “Hay ông từ chối cô ta lần nữa đi?”
“Cậu nghĩ cô ấy sẽ nghe hả?” Tiêu Trì cáu kỉnh nhăn mày: “Chú ý an toàn.”
Quan Công khẽ vỗ vỗ anh mấy phát rồi cúi đầu bước vào trong mưa, mau chóng lên xe rời đi.
Tiêu Trì khép cửa, quay lại phòng trị liệu, anh nằm xuống giường nghỉ ngơi tiếp.
….
Xong việc chỗ Tần Bân, Kiều Mộ về đến Nhân Tế Đường thì sắc Trời đã sẩm tối. Ánh vàng ấm áp của đèn đường xuyên qua màn mưa dày đặc, chiếu rọi chung quanh yên ắng vô cùng.
Thẫn thờ chăm chú nhìn cửa lớn đóng kín một lúc, Kiều Mộ dựa vào lưng ghế lái, lấy di động gọi cho Kiều Huy.
Tắt máy! Có lẽ anh ấy đang trong phòng thí nghiệm.
Nghĩ một tẹo, cô bèn gọi cho Hứa Thanh San.
Hàng năm, Tần Bân đều sẽ tới đây, chắc hẳn ông nội không đến mức vì anh ta mà đuổi cô khỏi Nhân Tế Đường.
Điện thoại kết nối, còn chưa kịp mở miệng thì giọng của Hứa Thanh San liền bắn tới: “Tình yêu à, có chuyện gì nhờ vả tao hử?”
“Mày nói mau, bằng không tao méc ông nội Hứa hôm trước là mày lái xe, tiện thể cho ông biết mày cầu hoa đào còn phải đến chỗ có nhiều hoa.” Kiều Mộ bỗng lạnh giọng: “Chép một bản Kinh Dịch hay viết những điều tâm đắc, mày chọn cái nào?”
“Ông nội mày nhá!” Hứa Thanh San nghiến răng.
Kiều Mộ mở loa ngoài di động, ngón tay búng nhẹ vài phát lên đùi: “Ông nội tao cũng là ông nội mày đấy! Bớt thừa nước đục thả câu đi, nói nhanh!”
“Ông nội Kiều không nói gì cả.” Hứa Thanh San khôi phục vẻ đứng đắn: “Có phải anh Kiều Huy đã nói gì với hắn ta không?”
“Anh tao tắt máy, có lẽ đang trong phòng thí nghiệm.” Kiều Mộ thở dài.
Hứa Thanh San an ủi đôi câu rồi chuyển đề tài: “Tối nay muốn ra ngoài cùng nhau ăn bữa cơm không? Tao đã gom một bọn, cả lũ đều rất muốn gặp mày.”
Kiều Mộ giơ tay xem đồng hồ, lắc đầu: “Để sau đi. Ngày nào ông nội cũng tránh tao.”
Kết thúc cuộc gọi, Kiều Mộ toan bước xuống thì xe của Tần Bân đột nhiên xuất hiện trong gương chiếu hậu. Trên xe hình như chỉ có mình anh ta. Cô ngồi thẳng lại và lẳng lặng nhìn vào gương chiếu hậu. Đợi một lát, anh ta dừng xe, đi xuống. Cửa phòng khám cũng từ từ mở.
Bóng dáng ông nội hiện ra trong tầm mắt, ông thờ ơ đưa mắt về phíaTần Bân.
Kiều Mộ thoáng nhấp môi, cô rút chìa khóa, xuống xe: “Ông ơi.”
Ông cụ gật đầu, ánh mắt quét qua mặt cô rồi rơi trên mặt Tần Bân: “Vào đi! Cơm tối nấu xong rồi.”
“Ông Kiều khách sáo ạ!” Tần Bân khẽ gật đầu, quay sang nhìn khuôn mặt giá băng của Kiều Mộ, bình tĩnh giải thích: “Hôm kia đã nói rõ.”
Ông nội Kiều sầm mặt, chắp tay sau lưng, chẳng nói chẳng rằng đi vào trước.
Kiều Mộ dõi theo bóng lưng chất chứa lửa giận của ông nội biến mất sau cánh cửa. Cô nghiêng đầu, lơ đễnh liếc Tần Bân, đoạn vòng qua đầu xe, cầm túi trên ghế phụ xuống, khóa xe lại, đi thẳng vào cửa lớn.
Tần Bân lúng túng chau mày, anh ta cũng khóa xe, thủng thẳng nối gót.
Băng qua viện trước, tiếng ông nội đang trò chuyện với ai đó bỗng vọng ra: “Nó bảo cậu hỏi à?”
Bước chân Kiều Mộ hơi khựng lại. Trực giác cho cô biết Tiêu Trì vẫn chưa đi, và đang cố ý nói với ông nội chuyện không nên nói.
Vào đến giếng Trời viện trong, Tần Bân bỗng mở miệng: “Vẫn là khí hậu Lâm Châu nuôi dưỡng nên cảnh vật, ngôi nhà này càng nhìn càng ý vị.”
Gạch xanh ngói đỏ được bảo tồn hoàn hảo vô cùng, nền đá mài nên chút dấu tích dịu êm. Trong bồn, trên giàn, hoa đua sắc nở, rộn ràng đẹp tươi. Bao nhiêu năm vậy mà vẫn không đổi thay.
Duy có mái đầu ông cụ Kiều đã bạc thêm, còn trên mặt Kiều Mộ cũng đã mất đi nụ cười.
Kiều Mộ mặc kệ anh ta, đi thẳng vào phòng khách. Thấy Tiêu Trì, cô thoáng nhăn mày, xoay người đến phòng bếp.
Ông cụ Kiều để chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn Tần Bân, chậm rãi đứng dậy: “Ăn cơm thôi!”
Tiêu Trì cũng đứng lên. Khóe mắt anh lướt qua hình bóng của Kiều Mộ, dừng trên người Tần Bân một chốc, đoạn quay gót tới phòng bếp.
Thấy anh đi theo, Kiều Mộ nghiến răng. Cô mở tủ khử độc lấy bát đũa
“Thu tiền khám của tôi rồi còn chữa cho người khác sao?” Tiêu Trì dựa vào tủ lạnh, cánh tay không bị thương buông thõng rất tự nhiên. Anh kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, lim dim mắt, ánh nhìn bén nhọn.
“Chữa bệnh thu tiền là lẽ thường tình.” Kiều Mộ cúi đầu. Cô đóng tủ khử độc, cầm bát đũa đi ra ngoài.
Tiêu Trì sững người trong giây lát. Anh gài điếu thuốc sau vành tai, cũng rời khỏi phòng bếp.
Mọi người ngồi vào bàn. Ông nội giới thiệu đơn giản Tiêu Trì với Tần Bân, tiếp đó bảo mọi người ăn cơm. Ông luôn giữ thái độ lãnh đạm, cũng không nhắc tới chuyện uống rượu.
Bầu không khí im ắng lạ lùng.
Trực giác nói với Kiều Mộ rằng có chuyện. Ngại có người ngoài ở đây không tiện hỏi, cô bèn lặng lẽ ăn cơm.
Ngồi cạnh cô, Tiêu Trì cũng nín thinh. Tầm mắt anh như vô tình như cố ý rơi trên Tần Bân.
Tần Bân cũng đang nhìn anh, ánh mắt sâu xa khó dò.
Kết thúc bữa cơm chẳng ai nói một lời, ông cụ Kiều đặt bát đũa xuống, ra phòng khách pha trà. Tần Bân đi theo, hình như có chuyện cần nói. Thấy Tiêu Trì cố ý lề mề làm người ăn sau cùng, Kiều Mộ đứng dậy thu dọn bát đũa.
Cô vừa đứng lên thì anh cũng đứng lên, giúp cô thu dọn bằng một tay.
Bên phòng khách tĩnh lặng, không nghe thấy tiếng động nào, bầu không khí kìm nén. Vào bếp, Kiều Mộ bỏ bát đũa vào trong chậu rửa bát, giơ tay lấy cái tạp dề treo trên tường.
“Đứng sang bên đi!” Tiêu Trì cầm lấy tạp dề treo lại lên tường, điếu thuốc ngậm trong miệng còn chưa châm. Anh đẩy cô ra, cầm giẻ rửa bát, vặn vòi nước và bắt đầu rửa bát đũa:” Anh ta làm gì?”
Nom mặt người dáng chó, chả giống người tốt.
“Kinh doanh. Đến đánh giá nhà máy dược phẩm chuẩn bị thu mua.” Kiều Mộ khoanh tay, nhíu mày dựa vào tủ bếp. Để ý thấy sắc mặt Tiêu Trì đã khôi phục vẻ bình thường, lông mày cô cũng giãn ra, “Tay anh không đau à?”
Thảo nào cô biết tự chụp ảnh chính chủ của ‘Trương chốc đầu’. Tiêu Trì ngoảnh lại, cười gian: “Em xót anh hả?”
“Anh hỏi ông nội gì vậy?” Kiều Mộ lườm anh một cái.
Mí mắt Tiêu Trì cong lên, anh đáp với giọng điệu tỉnh bơ: “Hỏi ông tại sao không cho em ở lại Nhân Tế Đường.”
“Lắm chuyện!” Kiều Mộ khẽ mắng. Chẳng đợi anh rửa xong, cô liền buông tay đi ra ngoài.
Tiêu Trì cất nụ cười, đôi mắt lượn lờ khí đen híp lại. Cái thằng thư sinh èo uột kia có vẹo gì hay.
Trong phòng khách, ông nội cùng Tần Bân đang pha trà đạo, và chẳng chuyện trò. Coi bộ sắc mặt đều không vui lắm.
“Cháu lên lầu đây ạ!” Kiều Mộ thông báo một tiếng, sau đó rời khỏi phòng khách, băng qua hành lang, lên lầu về phòng mình.
Căn phòng hơi ẩm. Cô bật điều hòa, ngồi xuống trước bàn sách, mở bao kim. Sau khi tiệt trùng kim, cô từ từ châm lên mặt.
Lát sau, tiếng nói chuyện dưới lầu vọng tới, là Tần Bân và Tiêu Trì cùng lúc phải đi.
Động tác trên tay Kiều Mộ thoáng ngừng. Cô rút kim, mở khóa di động gọi lại cho Kiều Huy.
Quả nhiên ông nội tức giận không phải vì cô, cũng không liên quan tới Tần Bân.
Nghe Kiều Huy nói rõ nguyên nhân, Kiều Mộ xém quỳ, “Tính ông bướng chết đi được, muốn khiến ông thỏa hiệp vẫn phải đem bản lĩnh thật sự ra cơ. Anh nhúng tay vào thế này, không biết bao giờ ông mới nguôi giận đây.”
Bên tai sau vài giây yên ắng, Kiều Huy lại lên tiếng: “Tuổi ông đã cao. Anh mong em có thể tiếp nhận phòng khám đông y nhanh chóng nhất, để ông đỡ vất vả.”
Ánh mắt Kiều Mộ sẫm lại: “Anh gạt em làm gì rồi?”