‘TAO CŨNG TUYỆT VỌNG LẮM ẤY…’
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Kiều Huy trầm lặng hẳn đi. Thoáng sau, anh ấy khẽ cười ra tiếng: “Chị dâu em đã nhận lời cầu hôn của anh rồi. Làm xong thí nghiệm, cô ấy sẽ theo anh về Lâm Châu gặp ông nội.”
“Tuyệt quá!” Đáy mắt Kiều Mộ toát lên niềm vui, giọng điệu tức thì trở nên nhẹ nhõm: “Phía ông nội bên này, anh cứ yên tâm! Em có cách ứng phó, dù sao da mặt em cũng dày.”
Kiều Huy lại cười như một tên ngốc.
Kết thúc cuộc gọi, Kiều Mộ thở phào một hơi, may mà Kiều Huy không gửi gắm cô cho Tần Bân. Cô ngẩn người một lúc rồi lấy món tiền lẻ Tiêu Trì cho mình từ trong túi ra, vuốt phẳng từng tờ, trải lên bàn đọc sách.
Tổng cộng chín tệ.
Kiều Mộ nhìn đăm đăm một hồi, trong tâm trí cô hiện ra dáng vẻ anh ngoan ngoãn bị mình trêu chọc. Cô khẽ mím môi, thu tiền lại, lấy một cái túi trong suốt không thấm nước trong ngăn kéo, gói tiền thật cẩn thận, tính để vào xe.
Đây là con số may mắn của cô. Có điều, dựa vào cái tính lưu manh của Tiêu Trì, số tiền này hơn phân nửa là có ý khác… Phí đăng ký làm thủ tục kết hôn.
Chưa từng thấy ai mặt mo không biết xấu hổ như vậy…
Hôm sau, Kiều Mộ thức dậy từ sáng sớm. Rốt cuộc đã tạnh mưa, bầu Trời quang đãng không một tia tạp chất, xanh trong đến lóa mắt.
Đánh răng, rửa mặt, đi xuống lầu. Ông nội không thấy đâu, chim họa mi của ông cũng được mang theo.
Cô lắc đầu, lặng lẽ đi luyện cọc gỗ.
Đến giờ, ông nội về ăn sáng xong rồi giống như hôm qua, cùng bác Trần A sang nhà Hứa Thanh San chơi mạt chược, chẳng hề có ý mở cửa phòng khám để làm việc.
Kiều Mộ dở khóc dở cười. Cô sửa soạn hòm thuốc, sau đấy lái xe đi gặp Tần Bân. Hôm nay là ngày cuối cùng.
Bên cạnh anh ta có thêm mấy vị nữa, hình như người của đội đánh giá đều đến đủ hết. Cô đi cùng bọn họ rõ ràng có phần lạc quẻ.
Buổi trưa từ xưởng thuốc trở về thành phố, Hứa Thanh San đột nhiên gọi điện thoại tới. Cơm trưa cũng không ăn, Kiều Mộ nhanh chóng lái xe của mình đến bệnh viện.
Hứa Thanh San bị trầy da, trên người hơi bẩn. Tuy không nghiêm trọng lắm nhưng cô nàng khá hoảng sợ.
Kiều Mộ còn chưa nói được với cô bạn mấy câu thì chị hai Thanh Sương cùng anh rể thứ tới. Một phút sau, chị cả và anh rể lớn cũng có mặt.
Một đám người vây quanh giường bệnh, nhìn Hứa Thanh San chẳng khác gì xem khỉ. Tất cả đều rất muốn tẩn cô nàng.
Lần trước xem mồ mả cho người ta có được chiếc xe, kết quả bây giờ chưa được bao lâu, mưa một trận, sạt lở núi, quan tài lòi ra ngoài. Không đánh chết cô nàng coi như còn tốt chán.
“Chuyện đại khái là vậy, phải đền tiền ạ.” Hứa Thanh San túm tay Kiều Mộ, nhìn chị cả và chị hai bằng bộ dạng đáng thương. “Em tiêu hết sạch rồi.”
“Giỏi lắm!” Chị hai ngáp một cái, biếng nhác khoác tay anh rể thứ, “Cảnh Hoán à, em đói bụng, đi ăn đi!”
Kỷ Cảnh Hoán gật đầu, ôm bả vai Hứa Thanh Sương rời khỏi phòng bệnh.
“Chị cả ơi, anh rể ơi….” Hứa Thanh San đưa ánh mắt xin giúp đỡ sang chị cả và anh rể lớn.
“May cho em hôm nay chị mang theo tiền nhá.” Chị cả Hứa Thanh Lam nhướng mày mỉm cười. Chị ấy mở túi xách, lục ra mấy tờ tiền lẻ, đường hoàng giao cho cô em gái: “Nhớ ăn một bữa thật ngon nha, chị thương nhất em đấy.”
Nói đoạn, chị cả nắm tay anh rể lớn đi ra ngoài, cực kỳ thắm thiết: “Anh Thành ơi, hôm nay tụi mình đi ăn lẩu được không? Quán lẩu Trùng Khánh mới mở, đúng mùi vị Trùng Khánh luôn!”
“Ừ, nhưng em không thể ăn nhiều đâu. Nóng đó.”
“Anh Thành à…”
Hứa Thanh San nổi da gà, ngước đầu ngó Kiều Mộ: “Tình yêu ơi.”
“Tao cũng nghĩ mày nên ăn một bữa thật ngon đi. Dù sao, sau hôm nay, 3 ngày không ăn gì, còn phải chép sách, viết những điều tâm đắc nữa kìa.” Kiều Mộ xem đồng hồ đeo tay, nghiêm giọng: “Phải trả xe cho người ta không?”
Hứa Thanh San gật đầu, cay đắng nói: “Tao cũng tuyệt vọng lắm ấy. Lúc xem rõ ràng có cầm la bàn mà.”
“Nhưng mày không mang theo não.” Kiều Mộ bực cô bạn chẳng lớn khôn lên nổi.
Ông nội Hứa xưa nay vẫn không cho phép Hứa Thanh San xem mồ mả cho người ta, chỉ sợ xảy ra chuyện. Đúng thật, càng sợ cái gì thì cái đó tới.
Ra khỏi bệnh viện, tìm một chỗ gần đấy để ăn trưa. Kiều Mộ hỏi địa chỉ nhà kia rồi gọi điện thoại cho cửa hàng sửa xe. Được biết xe vẫn chưa sửa xong, cô lại phải kìm nén mong muốn tẩn cho cô bạn một trận.
Hứa Thanh San biết mình học nghề chưa thạo, gây họa lớn. Bất kể Kiều Mộ mắng gì, cũng chịu tất. Có điều cô nàng âm thầm quyết định, từ nay về sau, đánh chết cô nàng cũng không xem phong thủy nữa, xem đường tình duyên chắc ăn hơn, ‘se duyên’ kiểu gì cũng tròn vẹn được tuốt.
Đồ ăn được bưng lên. Kiều Mộ cầm đũa, đưa mắt sang Hứa Thanh San: “Mày đã nghĩ ra nói thế nào với ông nội Hứa chưa?”
Hứa Thanh San lắc đầu: “Chưa.”
Kiều Mộ: “…”
Ăn cơm xong, suy xét đến việc xe của Hứa Thanh San còn chưa lấy về để đem trả được, Kiều Mộ gọi điện thoại cho Tần Bân, báo rằng tối nay cô sẽ đến muộn, không cần đợi.
“Tần Bân?” Hứa Thanh San chớp chớp mi, kinh ngạc thốt lên: “Mẹ kiếp! Cái thằng khốn ấy lại vẫn quấn lấy mày, còn về Lâm Châu rồi hả!”
“Hôm đi Garden Expo Park bị tai nạn xe cộ, là anh ta bế mày xuống xe đấy. Khi đó, mày chẳng bảo muốn bụp anh ta còn gì.” Kiều Mộ đặt di động xuống, ánh mắt trêu đùa: “Tao cũng bất ngờ lắm. Lúc anh ta đến tìm ông nội thì đeo khẩu trang, nên tao không nhận ra.”
“Đồ sao chổi này!” Hứa Thanh San rút khăn giấy lau miệng, “Tao cứ bảo sao hôm xảy ra tai nạn mí mắt cứ giật giật kinh khủng như vậy. Lúc anh ta bế tao, tao còn cảm thấy anh ta rất đàn ông. Giờ đúng là muốn đập đầu chết quách cho xong!”
Kiều Mộ thản nhiên chẹn họng cô nàng: “Thực tình mày nên đập đầu chết đi, tính mười thì sai chín, sót một thì dựa vào đoán mò.”
Hứa Thanh San bị sặc nước miếng, liền bật ho. Dứt cơn ho, cô bạn săm soi Kiều Mộ một lượt từ trên xuống dưới, nghiêm túc bảo: “Xem bát tự, vẫn là Mạnh Trường Phong hợp với mày. Muốn không bị Tần Bân quấn lấy, tốt nhất mày kết hôn đi. Tao nói nghiêm chỉnh đấy.”
“Tin cái ngón tà đạo của mày rồi.” Kiều Mộ uống hớp nước, tiếp đó quay về với chuyện chính.
Thanh toán xong, đi xuống lầu, để tránh cho Hứa Thanh San không bị người ta đánh chết, Kiều Mộ cầm hòm thuốc trên xe xuống, bảo cô nàng xách lấy. Còn cô lấy di động của Hứa Thanh San gọi điện xin lỗi đương sự và hỏi thăm về việc trả lại xe.
Đối phương nói chuyện rất dễ nghe, luôn mồm bảo ban sáng quá kích động, xin lỗi mãi không thôi.
Hẹn thời gian với người đó xong, Kiều Mộ trả điện thoại cho Hứa Thanh San, bảo cô nàng lái xe của mình về nhận lỗi với ông nội Hứa trước, còn cô thì bắt xe đến nhà máy dược phẩm.
Gặp lại Tần Bân, càng nhìn càng chối mắt, vẻ mặt Kiều Mộ cũng lạnh lùng hơn trước rất nhiều.
Kết thúc cuộc khảo sát cũng đã muộn, Tần Bân nghe theo ý kiến của thành viên trong đội, chọn dùng bữa tối tối ở ngoại ô gần đấy.
Kiều Mộ không có xe nên đành phải nán lại.
Chỗ ăn cơm là một quán hải sản ngoài Trời nổi tiếng đã mở lâu năm. Mọi người ngồi vào chỗ, nhân viên phục vụ bưng trà lên. Kiều Mộ cảm ơn, lại phát hiện nhân viên phục vụ khá quen mắt, cô bất giác nhìn thêm.
Nom kĩ lần nữa, nhận ra không quen, chẳng hiểu sao cũng thấy yên lòng.
Lát sau, Tần Bân đổi chỗ với người ngồi cạnh Kiều Mộ. Anh ta cầm thực đơn, hỏi cô muốn ăn gì.
Kiều Mộ nghiêng đầu, lướt qua thực đơn, tiếp đó dửng dưng đọc tên hai món.
“Tối nay em rảnh không?” Tần Bân đưa thực đơn cho đồng nghiệp, mở miệng tán gẫu: “Họ mới tới nên muốn đi thư giãn!”
Kiều Mộ uống hớp nước trà, giọng đều đều: “Không.”
Tần Bân ngượng ngùng, im bặt.
Hết kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5, bệnh nhân liền đông hơn. Kiều Mộ tới bệnh viện Đông y làm bài kiểm tra viết về, dày mặt ở lại phòng thuốc nhà mình giúp một tay, mặc kệ ông nội khó chịu thế nào, cô cũng không rời đi.
Bị cô ‘tra tấn’ đến hết cả giận, ông nội đành ngầm đồng ý.
Lí Thành An xin nghỉ thêm 1 ngày, lúc trở lại ấy thế mà sớm hơn bình thường nửa tiếng. Anh ta xách một túi mĩ phẩm nhãn hiệu nổi tiếng, tinh thần phơi phới, lỗ chân lông toàn thân cũng toát ra niềm vui sướng mãnh liệt khó bề che giấu.
Kiều Mộ liếc hắn một cái, đoạn ghi lại những ca bệnh vào sổ, chẳng buồn hé răng.
Lí Thành An vào nói chuyện với ông nội một lúc thì mặc chiếc áo blouse trắng, ôm hộp mĩ phẩm đến bên Kiều Mộ, nhẹ nhàng đẩy tới cạnh tay cô, thản nhiên nói: “Anh mang từ Hồng Kông về đấy! Hoàn toàn tự nhiên không gây kích ứng, thích hợp với mọi loại da, không dị ứng đâu.”
Nom chiếc áo blouse trên người hắn, Kiều Mộ thoáng chau mày.
Ông nội lại có thể cho hắn ‘tốt nghiệp’, xem ra đúng là không muốn cô tiếp tục phụ giúp nữa.
Cô khẽ mím môi, cất đi ánh mắt, cố ý giả ngu: “Nhãn hàng này tốt thật, cửa hàng miễn thuế ở sân bay Lâm Châu cũng có bán. Sư huynh tính tặng ai đây?”
Nụ cười trên mặt Lí Thành An cứng đờ. Hắn há mồm, lời còn chưa nói ra miệng thì bên ngoài bỗng có người bước vào.
Kiều Mộ cất bút, lạnh nhạt nhìn Tần Bân :”Anh đến làm gì?”
“Anh thấy túi cấp cứu trên xe em có vẻ đã cũ, nên đổi cho em cái mới.” Tần Bân ngoảnh đầu đưa mắt ra hiệu cho trợ lí, rồi quay sang Hứa Thành An: “Chào bác sĩ Lí.”
Lí Thành An sờ sờ mũi, cười ngượng, xách mĩ phẩm trên quầy, xoay lưng đi về phía phòng trị liệu, “Anh bận tí!”
Kiều Mộ gật đầu. Cô cất gọn bút và sổ ghi chép, đứng dậy, đeo túi ra khỏi quầy, vừa nói chuyện điện thoại vừa rảo bước đi thẳng ra ngoài, cứ như thể Tần Bân không hề tồn tại.
“Tổng giám đốc Tần?” Cậu trợ lí vẫn ôm túi cấp cứu, cúi đầu không dám nhìn mặt Tần Bân.
Tần Bân xua xua tay, cũng nối gót theo Kiều Mộ
Dường như cảm nhận được, Kiều Mộ dừng chân, nâng tay xem giờ, bình thản cất lời: “Cho anh nửa tiếng, nói cho rõ đi!”
Tần Bân cắn răng, chỉ vào quán trà phía xa: “Qua đó nói chuyện!”
Kiều Mộ liếc xéo anh ta một cái rồi cất bước đi luôn. Thực ra chả có gì hay ho để nói, chẳng qua cô không muốn anh ta cứ đến làm phiền ông nội.
“Thời gian làm việc bên anh rất thoải mái, về mặt tiền lương tùy em đề đạt.” Tần Bân thử thuyết phục cô.
Kiều Mộ cong ngón tay, gẩy gẩy trên bàn: “Không hiếm!”
Tần Bân nhíu mày. Nắng vàng vừa vặn rọi vào, khuôn mặt trầm tĩnh của cô được bao bọc trong ánh mặt trời, đôi mắt đen láy hệt đầm nước sâu không một taia xao động, lờ mờ phản chiếu bóng dáng của anh ta.
Cứ nhìn Kiều Mộ như vậy, trước mắt Tần Bân lại xuất hiện khuôn mặt bị kim đâm của cô, hình ảnh đôi mắt mở to kinh hãi, hàng lông mày xoắn chặt.
Khi đó, ắt hẳn là cô đau lắm… Nhưng cô không nói cho ông nội biết, mà để Kiều Huy rút kim cho mình.
Trông thấy cái miệng đầy máu và đôi mắt từ đầu chí cuối cứ trợn tròn của cô, kỳ thực Tần Bân cũng sợ chết khiếp.
Hôm ấy, cô lấy kim ông nội cho, ngồi bên bàn đá trước viện tập trung nghiên cứu. Tần Bân và mấy đứa trẻ cùng dưỡng bệnh trong phòng khám đông y chơi đá bóng. Gọi Kiều Mộ, cô chẳng đoái hoài, thế là anh ta cố ý chọi quả bóng vào cô.
Không ai chú ý tới anh ta, mọi người đều tưởng là chuyện bất ngờ, bao gồm cả Kiều Mộ.
Sau khi vết thương lành miệng, tuy không để lại sẹo, nhưng mặt cô thì chẳng thể hiện được bất cứ biểu cảm nào nữa, suốt đến tận bây giờ.
Bao năm qua, anh ta không bao giờ dám thừa nhận, cũng không dám nói rõ sự thật với ông nội Kiều. Song, mỗi lần nhắm mắt, anh ta đều mơ thấy cảnh tượng ấy, để rồi mất ngủ cả đêm.
Nghĩ đến đây, Tần Bân nhéo nhéo hai đầu lông mày, nhọc nhằn mở miệng: “Chỉ là công việc thôi cũng không được sao?”
Giọng Kiều Mộ lạnh te: “Tôi là bác sĩ, Trời sinh đã kháng cự với cơ thể người có bệnh. Anh đừng tự cho mình là tốt đẹp nữa.”
Sắc mặt Tần Bân phút chốc trở nên khó coi cực kỳ: “Em cứ phải châm chọc anh thế mới thoải mái à?”
“Ừ.” Kiều Mộ nhàm chán lắc lắc tách trà, ánh mắt sâu thẳm tĩnh lặng, “Anh lấy đâu ra cái tự tin nghĩ rằng tôi nhất định sẽ nhận sự bố thí của anh đấy?”
Tần Bân nhéo hai đầu lông mày, trầm giọng: “Không phải bố thí, là anh nghiêm túc hi vọng em có thể cân nhắc.”
“Khỏi phải cân nhắc.” Kiều Mộ loáng thoáng có thứ ảo giác đàn gảy tai trâu.
Tần Bân cắn răng. Anh ta cúi đầu, thừ người nhìn chằm chằm nước trà trong tách, “Em thích gã Tiêu Trì đến nhà ăn cơm hôm nọ đúng không?”