Dịch: Nguyễn Hạ Lan
‘TIÊU TRÌ?’
***
Tư thế ôm này đúng là kiểm tra độ mềm dẻo của vòng eo cực kỳ. Kiều Mộ để Tiêu Trì ôm một lúc rồi vịn bả vai anh, ngồi thẳng dậy. Cảm nhận được anh có vẻ hơi khựng người, cô nhíu mày.
Ngồi lại ghế lái, lần nữa nổ máy, bật đèn lên.
Vừa sáng một cái, mặt anh liền trở nên rõ nét, má trái thêm vệt rách chừng 6 cm, miệng vết thương đã kết vảy, nom rất dữ tợn; trán có vết bầm tím bằng ngón tay cái, bên rìa rải rác những vết máu bầm, gần như hòa lẫn với màu da nâu.
Dời tầm mắt xuống, môi anh cũng toác hai vết, máu đọng đã khô đen, không quá nghiêm trọng.
“Đừng nhìn nữa, bọn Tam Nhi đang đợi!” Tiêu Trì tránh ánh mắt của cô. Anh thắt dây an toàn, đan hai tay vào nhau, kê sau gáy. Anh nhịn đau biếng nhác nằm cứng ngắc trên ghế.
Kiều Mộ khẽ nhấp môi, hồi lâu cô mới thẳng đầu, chầm chậm cho xe chạy: “Sao anh đến được đây?”
Cô lái từ Nhân Tế Đường tới, thời gian dừng xe chưa đầy vài phút.
“Bắt taxi bám đuôi một mạch.” Tiêu Trì nghiêng đầu, khóe môi cong cong, ánh mắt nghiền ngẫm: “Em định đi đâu?”
Ngả ra sau, Kiều Mộ thả lỏng hai tay cầm vô lăng, thờ ơ đáp: “Đi về phía trước. Có điện thoại cho nên dừng xe.”
Tiêu Trì khép hờ mắt, chăm chú nhìn cô chốc lát với vẻ sâu xa lạ lùng. Tiếp đó, anh nhếch môi, rút một tay ra mò bao thuốc trong túi quần, lấy một điếu đưa lên miệng.
Khóe mắt Kiều Mộ thoáng liếc qua, tiếp đó mở cửa sổ xe.
Cơn gió mát lành ùa vào, tấm bùa bình an màu đỏ treo sau gương chiếu hậu đung đưa, mùi khói thuốc dần dần lan khắp khoang xe.
Tiêu Trì rít một hơi, dụi tắt phần còn lại vào gạt tàn. Anh nhắm mắt tiếp tục nằm đờ, “Nhiệm vụ xem như vẫn thành công.”
“Có cá lọt lưới à?” Kiều Mộ nhớ tới tấm ảnh chụp Hứa Thanh San gửi, cô mở khóa di động đưa cho anh, “Bạn nối khố của em gửi.”
Tiêu Trì cầm lấy, mở mắt nhìn qua rồi xóa bỏ bức ảnh. “Tài liệu nội bộ của họ bị tiết lộ, đây mới là nguyên nhân dẫn đến việc Khương Bán Hạ bị giết. Camera gần quanh Le Nest đã được bọn anh xử lí. Tuy nhiên, không loại trừ khả năng trong số những người vây xem hôm đó có kẻ nhìn rõ mặt em. Trước khi vụ này chính thức kết án, em phải chú ý an toàn.”
Kiều Mộ chỉ gật đầu, không nói gì.
Trong xe chợt yên lặng, Tiêu Trì nhắm mắt, cuộn đầu lưỡi, đá vào một bên hàm.
Qua một chốc, thắt lưng đau không chịu nổi, anh thở phù một tiếng khe khẽ, tay phải thò vào túi quần, mân mê bao thuốc gắng sức di dời sự chú ý.
Sau khi Khương Bán Hạ chết, hình như Lí Thành An chưa thử thăm dò Kiều Mộ, nếu có chắc chắn cô sẽ kể.
Nói cách khác, chúng vẫn chưa tra được tài liệu đã rơi vào tay ai.
Gió mát lùa vào, khí lạnh trong khoang xe bị thổi tan, dần dần nóng lên.
Lúc sắp đến nơi, Kiều Mộ đưa mắt sang, thấy anh chưa ngủ, cô bình thản phá vỡ sự im lặng: “Trước khi vụ án kết thúc, tốt nhất anh cũng đừng tới Nhân Tế Đường vào ban ngày. Ông nội tuổi tác đã cao, em không muốn ông hoảng sợ.”
“Yên tâm, anh có chừng mực. Lí Thành An chẳng qua đang nghi ngờ, chưa thể chứng thực thân phận của anh, mỗi ông nội biết thôi.” Cơn thèm thuốc của Tiêu Trì trỗi dậy, anh móc bao thuốc, không nhịn nổi lại đưa điếu nữa lên miệng nhưng không châm.
Nhân khi vào khúc cua, Kiều Mộ tò mò nhìn anh: “Sao anh không hút?”
“Ban nãy, em lo cho anh phải không?” Tiêu Trì hỏi một đằng trả lời một nẻo. Anh chếch đầu, nhìn cô bằng ánh mắt sáng rỡ, toét miệng: “Nói thật đi!”
“Không có!” Đáy mắt Kiều Mộ đượm ý cười.
Tiêu Trì cắn đầu lọc. Anh híp mắt, chậm rãi ngồi thẳng dậy, nụ cười trên môi không ngừng lan rộng: “Vậy lát nữa, tự anh tìm đáp án?”
“Thắt lưng vẫn tốt thế à?” Kiều Mộ tập trung nhìn đường, “Anh xác định có thể tìm được sao?”
“Shhhh…” Cuối cùng không nhịn nổi nữa, Tiêu Trì đau đến độ hít một hơi. Anh lấy điếu thuốc khỏi miệng, tiện tay gài vào sau tai, giọng điệu bỡn cợt: “Hay là, để em nhé?”
“Không giả vờ nữa?” Kiều Mộ hờ hững hỏi.
“Thế em tới hay không?” Tiêu Trì để tay ra sau đỡ thắt lưng, thở hổn hển, ngoẹo đầu tặng cô một nụ cười.
Kiều Mộ lười phải lắm lời với anh. Đến nơi, cô đỗ xe, tắt máy rút chìa khóa, đi xuống.
Tam Nhi bước tới đón, hắn vò đầu liên tục cười ngô nghê: “Chị dâu.”
“Bận sau đừng đem chuyện bị thương ra để đùa nhé!” Kiều Mộ vén lọn tóc rủ xuống trước trán, tầm mắt quét qua mặt Tam Nhi, dừng trên người Ngân Kiều, cô thoáng nhíu mày: “Mừng công à?”
“Không phải ạ, hôm nay sinh nhật Thạch Đầu, mọi người thư giãn tí!” Tam Nhi cười tươi như hoa, mời cô vào bàn.
Kiều Mộ gật đầu. Cô lượn qua đầu xe, đỡ Tiêu Trì, “Sao anh không nói là sinh nhật Thạch Đầu.”
“Có phải sinh nhật anh đâu, nói làm gì.” Tiêu Trì rút tay ra, gác lên bả vai Kiều Mộ một cách rất tự nhiên, cúi đầu ghé sát tai cô, khẽ cười: “Không lo cho anh thật hả?”
Kiều Mộ nhấc chân giẫm cho anh một phát, rồi hếch cằm tỉnh bơ: “Không thật mà!”
Bị ăn đau, Tiêu Trì bất thình lình hôn lên vành tai cô, thấp giọng dịu dàng: “Em nói sao thì là vậy.”
“…” Kiều Mộ ngẩn người. Cô mím môi khẽ ‘hừ’ hai tiếng, sau đó dìu anh đi.
Lúc gặp, anh đứng không vững lắm, còn giả vờ vẫn ổn với cô hồi lâu. Không thấy khó chịu cơ đấy.
Kéo ghế ngồi xuống, Kiều Mộ nhìn một lượt, thấy Quan Công cũng có mặt, cô gật đầu với gã. Nhận ra Thạch Đầu chính là người hôm đó xách cái túi lên chiếc Ford ngoài cửa nhà hàng Xuân Bốn Mùa, cô hơi ngạc nhiên.
Chẳng trách trước khi Tiêu Trì đi làm nhiệm vụ lại ghen dữ vậy…
“Giới thiệu chút, đây là chị dâu các cậu: Kiều Mộ, công tác ở bệnh viện Đông y.” Tiêu Trì gõ bàn, giới thiệu Thạch Đầu, Lão Lục, Củ Cải để Kiều Mộ làm quen.
Ngân Kiều nhướng mi, nom thế nào cũng thấy Kiều Mộ không vừa mắt, cô ta cầm xiên thịt trong khay, tức tối nhai cắn. Khi Tam Nhi gọi điện thoại, cô đã bảo không đến, giờ lại bỗng nhiên chui ra. Đáng ghét!
“Chào chị dâu.” Bọn Thạch Đầu hi hi ha ha cất lời chào hỏi, cố tình lờ đi sắc mặt của Ngân Kiều.
Kiều Mộ lịch sự gật đầu: “Chào mọi người.”
Quan Công ngồi cạnh Ngân Kiều. Thừa dịp Kiều Mộ không để ý, gã huých khuỷu tay vào Ngân Kiều, nhỏ giọng: “Hôm nay Thạch Đầu đang vui, cô đừng khiến cậu ta không thoải mái.”
“Là cậu ta khiến tôi không thoải mái đây.” Ngân Kiều nhai thịt nướng, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi có cần nói tiếng cảm ơn không?”
Thấy nói mà cô ta không nghe, Quan Công bèn ngậm miệng.
Từ đầu chí cuối, Tiêu Trì chưa từng đồng ý qua lại với cô ta, làm sao mà thành ra khiến cô ta không thoải mái? Nói đi nói lại, lần này có thể lấy được tài liệu bí mật của nội bộ Sang Thiên là nhờ công lao rất lớn của Kiều Mộ. Cho dù vẫn chưa đến thời điểm mừng công, nhưng cảm ơn cô cũng không sai.
Tam Nhi gọi rất nhiều món, có điều chỉ gọi hai chai bia. Mọi người nhấm nháp chút cho thỏa cơn thèm.
Nhận xiên thịt dê Tiêu Trì đưa cho, Kiều Mộ cúi đầu cắn một miếng, khóe mắt đụng vào cái nhìn của Ngân Kiều, cô khẽ mím môi, tao nhã nhìn lại.
Bốn mắt chạm nhau, mặt Ngân Kiều hiện lên vẻ lúng túng. Cô ta ngoảnh mặt né tránh ánh mắt của Kiều Mộ.
Kiều Mộ nhíu mày, ăn tiếp xiên thịt. Tiêu Trì bị thương ở thắt lưng trong khi làm nhiệm vụ do đó không thể ngồi lâu. Thêm nữa, bọn Tam Nhi e Ngân Kiều giận dỗi, nên ăn tầm tầm thì giải tán.
Về đến Nhân Tế Đường, Kiều Mộ lái xe vào gara rồi đi khóa cửa.
Tiêu Trì xuống xe, trầy trật dựa tường. Đợi cô khóa cửa quay lại, anh duỗi cánh tay nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, cúi xuống hôn lên trán cô: “Giữ mạng về cho em rồi, chỉ là sứt sát sẹo tẹo…”
Dứt lời, anh đổ mồ hôi lạnh, tựa vào người cô, thở gấp: “Đỡ anh đến phòng trị liệu…”
Kiều Mộ không hề phòng bị, bị anh đè làm cho cô lùi lại hai bước, sống lưng đụng phải xe, cấn đến phát đau: “Tiêu Trì?”
Tiêu Trì chống một tay vào thân xe, anh thấp đầu, dịu dàng hôn khóe môi cô: “Vết thương cũ tái phát, không chết được đâu! Em đừng lo!”
Lửa giận dâng lên trong mắt Kiều Mộ. Cô đỡ anh tới phòng trị liệu, bật đèn, bảo anh nằm sấp xuống giường, không được cử động.
Miếng cao dán ông nội nấu hãy còn, khi cô sang phòng khách bên kia lấy về thì Tiêu Trì đã ngủ mất. Vẻ mặt anh đầy mệt mỏi.
Kiều Mộ lắc đầu, đặt miếng cao dán lên bàn. Cô mở bao kim, thắp đèn cồn, cởi quần dài của Tiêu Trì để châm cứu cho anh.
“Chị Kiều!” Hoàng Viện không biết xuất hiện từ khi nào, mắt nhắm mắt mở đứng ở cửa, khẽ nói: “Buổi tối chị vừa đi thì nhà có khách. Ông nội có vẻ không thích anh ta lắm.”
Kiều Mộ ngoảnh đầu, tầm mắt lướt qua bộ áo ngủ rõ ràng đã chật so với người con bé, cô bảo: “Ngủ đi, mai chị dẫn em đi mua mấy bộ quần áo.”
“Em cảm thấy anh ta không tốt bằng chú Trì, thật đấy!” Hoàng Viện ngáp một cái, cười hì hì chạy biến.
Kiều Mộ cạn lời. Cô lấy ga trải giường, sau khi dán thuốc cao vào thắt lưng Tiêu Trì thì cẩn thận đắp lên người anh.
Phòng trị liệu vẫn mở cửa sổ, gió lùa vào se se lạnh, phất qua bên tai. Tiêu Trì ngủ rất say, tiếng hít thở trong, nông và dài; khuôn mặt ngày thường lộ rõ phần nào nét lạnh lùng, ngang ngược giờ dịu dàng hẳn, càng nhìn càng thuận mắt.
Anh và Tần Bân, chưa bao giờ cần phải so sánh.
Mũi kim cuối cùng cũng đã rút ra, Tiêu Trì vẫn chưa tỉnh. Kiều Mộ đứng dậy pha trà. Cô ngồi một mình trong sân, không hề cảm thấy buồn ngủ, cứ vậy ngắm bầu Trời đầy sao.
Ông nội Hứa vô cùng am hiểu về lĩnh vực tâm linh. Trước khi bố mẹ cô gặp tai nạn, ông đã nhấn mạnh nhiều lần chớ có đi, chớ có đi. Hôm ấy, thậm chí ông còn sang tận nhà để cản, song rốt cuộc không thể ngăn nổi.
Cô vẫn thầm hi vọng, lần này ông đã nhìn nhầm.
Trong viện lặng như tờ, tiếng động ông nội xuống lầu rõ mồn một. Ông phe phẩy cái quạt hương bồ, vẻ mặt không nhìn ra được cảm xúc.
Kiều Mộ đứng lên, khẽ khàng bước tới: “Ông ơi, muộn thế này sao ông không ngủ? Ông khó chịu ở đâu ạ?”
“Tiêu Trì về rồi à?” Ông cụ nghiêng đầu, liếc mắt vào phòng điều trị, rồi đi thẳng tới gốc hồng.
Kiều Mộ gật đầu, không có ý định giải thích.
Ông nội xoay cái ghế bập bênh đối diện với phòng trị liệu, từ từ ngồi xuống, khẽ phe phẩy quạt: “Lên ngủ đi, ông trông nó là được rồi! Thằng ranh ấy thường xuyên như vậy, đến đây là ngáy khò khò.”
Kiều Mộ thoáng nhấp môi, cô biết ông có lời muốn nói với Tiêu Trì nên lặng lẽ ngoan ngoãn lên lầu.
Hoàng Viện vẫn thức, trong phòng cô bé vẫn để đèn.
Kiều Mộ gõ cửa. Bước vào, thấy trên giường con bé toàn sách, cô không khỏi chau mày: “Em không ngủ đi?”
“Chốc nữa em ngủ ạ! Em đã giao hẹn với ông nội Kiều, phải đọc xong quyển sách này! Sáng mai phát biểu cảm nghĩ cho ông nghe.” Hoàng Viện quay đầu, giọng điệu cảm thông: “Chị Kiều, hồi nhỏ chị cũng thế này ạ?”
“Không, hồi nhỏ chị tự tìm sách đọc.” Kiều Mộ nhìn đồng hồ đeo tay và bảo: “Chị đi tắm rồi ngủ đây. Em cũng ngủ sớm đi nhé!”
Hoàng Viện đáp vâng, sự chú ý trở về trên trang sách.
Kiều Mộ đi ra, tiện thể đóng cửa lại cho cô bé. Tắm rửa xong đã gần rạng sáng. Cô đọc bệnh án một lúc thì mệt mỏi, tắt đèn nằm xuống, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Phòng trị liệu dưới lầu.
Tiêu Trì thức dậy, phát hiện eo đầy kim châm, biết là bút tích của ông cụ Kiều. Ngẩng đầu thấy ông ngồi bên, anh không khỏi chột dạ: “Ông ơi, ông có lời muốn nói với cháu phải không?”