9527

Chương 30



Dịch: Nguyễn Hạ Lan
‘NHÀ ANH ĐƯỢC ĐỀN BÙ DI RỜI RỒI À?’
***
Ông nội ‘ờ’ một tiếng rồi đặt quyển sách y trên tay xuống, “Hồi bố cậu còn sống, cũng hay đến đây nhờ ta châm cứu cho. Nguyện vọng lớn nhất của anh ấy chính là không cho phép cậu từ bỏ ngành cảnh sát.”
Con ngươi Tiêu Trì sẫm lại, lẳng lặng lắng nghe.
“Con người đều ích kỉ. Cậu cũng biết, ta chỉ có mỗi đứa cháu gái này.” Ông cụ thở dài, “Nhưng cô cháu gái này của ta, từ bé đã cực kỳ có chính kiến. Nó làm bất cứ việc gì cũng không để ta phải nhọc lòng.”
“Kiều Mộ rất đặc biệt ạ.” Tiêu Trì cười gượng, nếu không phải bởi cô quá đặc biệt thì anh cũng sẽ không mong ước nhiều năm như vậy.
Ông cụ không tiếp lời Tiêu Trì mà cúi đầu thay kim cho anh, “Lẽ ra hai đứa vừa mắt nhau, ta không nên can thiệp. Có điều, công việc của cậu thực sự quá nguy hiểm. Đến nay, cứ hết vết thương nhỏ lại tới vết thương lớn. Ta sợ ta đi rồi, tương lai cậu cũng đi nốt, chỉ còn lại con bé thui thủi một mình.”
“Ông ơi…” Giọng Tiêu Trì khàn đi.
“Quý trọng mạng sống đấy! Nó lớn từng này ta còn chưa thấy nó đối xử với ai, ngoài tình cảm bác sĩ dành cho bệnh nhân đâu.” Ông cụ Kiều lại thở dài, “Sẽ ổn cả thôi! Ta cũng già rồi, không muốn sắp xuống lỗ còn để con bé hận ta.”
Tim Tiêu Trì nhảy điên cuồng, hồi lâu anh mới hiểu được ý trong lời ông cụ Kiều nói. Môi anh khẽ run run: “Cháu cảm ơn ông!”
Ông cụ trầm lặng, bỏ kim châm đã thay vào lại bao, đoạn lấy kim mới sạch sẽ, hơ lên đèn cồn đốt nóng, châm tiếp cho anh.
Tính Kiều Mộ còn cứng đầu hơn cả Kiều Huy, chuyện con bé cho là đúng thì người nào ngăn cản cũng vô ích. Về điểm này, Kiều Huy không bằng con bé, sẽ lưỡng lự, mặc dù lựa chọn cuối cùng cũng giống nhau cả.
Thay vì cấm cản khiến con bé tức giận, chi bằng để nó tự quyết định.
Nó cũng đã trưởng thành, biết cái gì nên cầm, cái gì nên buông.
Châm xong mũi cuối cùng, ông cụ Kiều lau tay vào khăn, đứng dậy ra ngoài.
Tiêu Trì biết ông đi lấy bàn cờ. Ngoài sự cảm kích, anh không rõ nên nói điều gì hơn. Ông cụ nhìn hơi bảo thủ, nhưng trong xương cốt lại thấu tình đạt lí vô cùng. Giờ ngẫm mới hiểu mục đích ông cụ đuổi Kiều Mộ đi không phải là không cho cô tiếp tục phụ giúp ở Nhân Tế Đường, mà bởi ông lo lắng chuyện khác.
Nghĩ tới đây, trong đầu Tiêu Trì lóe lên tấm hình Hứa Thanh San chụp được, lông mày anh vô thức cau lại.
Ông cụ Kiều làm nghề y hơn nửa cuộc đời, đã gặp vô số người. Lí Thành An ở dưới mí mắt ông cụ 4 năm, sao ông có thể không nhìn ra được điều gì cơ chứ.
Anh cười khổ một tiếng, càng lúc càng cảm thấy tính Kiều Mộ giống ông nội.
Rõ ràng đã nhìn thấu người ta, ấy vậy mà cứ nhất quyết không nói ra miệng.
“Cậu không đến, lâu lắm cũng chẳng có ai chơi cờ với ta.” Ông cụ cầm bàn cờ bước vào, giọng điệu hiển nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tiêu Trì ngoảnh đầu, khóe môi cong lên: “Kiều Mộ cũng không chơi hả ông?”
“Nó á?” Ông nội lim dim mắt, cười đáp: “Nó chẳng nhường nước bao giờ, lần nào chơi với nó cũng tức đầy cả bụng, chẳng chơi còn hơn.”
Đây quả thực là chuyện cô sẽ làm.
Chơi xong 3 ván, cũng đã rút hết kim châm. Ông cụ Kiều tuổi cao, thức cả đêm nên tinh thần hơi mệt mỏi.
Tiêu Trì đưa ông cụ lên lầu, lo cho ông ngủ đâu vào đấy rồi mới đóng cửa nhìn về phía phòng của Kiều Mộ, cách khoảng giếng Trời. Anh nhếch môi, sẽ sàng xuống cầu thang.
5 giờ sáng, bầu Trời hãy còn đen kịt.
Kiều Mộ thức dậy, đánh răng rửa mặt, đi xuống lầu. Tiêu Trì đang đứng sau cửa nhỏ, kẹp điếu thuốc trên tay, biếng nhác dựa vào tường. Đoán chừng nghe thấy tiếng bước chân cô, anh cất di động, mỉm cười nhìn qua.
Ánh đèn rọi lên khuôn mặt anh, hốc mắt xanh xao, đôi con ngươi đen nhánh như một đầm nước sâu, bí ẩn và nguy hiểm.
“Anh thấy đỡ hơn chưa?” Tim Kiều Mộ nhảy nhót, nhưng vẫn giữ bước chân ổn định trên từng bậc cầu thang.
Tiêu Trì không trả lời, anh đợi cô tới trước mặt mới duỗi một cánh tay kéo cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô. Lúc rơi từ trên mái nhà xưởng xuống, đúng là anh đã nghĩ rằng mình không thể trở về được nữa, may sao phía dưới toàn thùng hộp các tông.
Đáng tiếc động tới vết thương ở thắt lưng nên đứng cũng cảm thấy mệt.
Hồi lâu, Tiêu Trì buông Kiều Mộ ra. Ngón cái thô ráp lướt trên gò má cô, lùa cả bàn tay vào mái tóc mềm mại. Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, “Lần này tha cho em trước đã. Vừa xảy ra một vụ án mạng, Tam Nhi sắp đến.”
Kiều Mộ khẽ nhấp môi, gật gật đầu: “Anh chú ý an toàn nhé!”
“Chỉ đi xem hiện trường, phân tích tình tiết vụ án thôi, sẽ không có nguy hiểm đâu.” Tiêu Trì vui sướng cười thành tiếng, anh ôm cô cái nữa, sau đó mở cửa rời đi.
Kiều Mộ theo sau. Qua cửa kính xe, Tam Nhi cười toe toét giơ tay vẫy vẫy.
Tiêu Trì lên xe. Tam Nhi nhấn cửa sổ lên, quay xe lái đi.
Kiều Mộ đứng trông theo một lúc mới đóng cửa đến phòng trị liệu. Bàn cờ để trên giường bệnh, thắng thua vẫn chưa phân. Không biết ông nội và anh chơi đã bao lâu.
Dọn dẹp sạch sẽ phòng trị liệu thì Trời cũng sáng. Phải cái, 6 giờ hơn Lí Thành An đột nhiên xuất hiện với bộ dạng chưa tỉnh ngủ, còn sớm hơn ngày thường cả mấy tiếng.
Sau khi cất lời chào hỏi, nhớ tới Hoàng Viện, Kiều Mộ khẽ nhíu mày, vào viện trong, lên lầu tìm cô bé.
Tối qua chưa kịp hỏi Tiêu Trì, Lí Thành An có biết sự tồn tại của Hoàng Viện không? Lỡ như hắn biết, mà Hoàng Viện đột nhiên có mặt ở Nhân Tế Đường, khó tránh khỏi khiến hắn sinh nghi.
Lên lầu hai, đúng lúc Hoàng Viện mở cửa bước ra. Cô bé mặc bộ đồng phục học sinh, hốc mắt mang theo viền đen.
“Tối qua ông nội ngủ muộn, vẫn chưa dậy.” Kiều Mộ đi thẳng vào phòng cô bé.
Hoàng Viện không hiểu chuyện gì, cũng vào theo và tiện tay đóng cửa lại. Cô bé cúi đầu nhìn mũi chân mình, bất an hỏi: “Chị Kiều, em đã làm gì sai phải không ạ?”
“Không đâu! Chốc nữa chị nhờ bạn chị dẫn em đi dạo phố mua quần áo. Nhân Tế Đường bên này không thể không có ai.” Kiều Mộ mở khóa di động, vẫy tay ý bảo cô bé ngồi xuống, “Em không cần nơm nớp thế mà, nếu có ý kiến gì chị sẽ nói thẳng với em.”
“Vâng…” Hoàng Viện thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu lén quan sát Kiều Mộ.
Khương Bán Hạ bảo với cô bé rằng nếu chị ấy gặp chuyện thì đến Nhân Tế Đường tìm Kiều Mộ.
Thoạt đầu cô bé cũng không muốn gặp Kiều Mộ.
Trong ấn tượng của Hoàng Viện, những kẻ ‘đi chung’ với Khương Bán Hạ và chị mình, chẳng phải gái bao thì cũng là bồ nhí, vợ bé.
Về sau, được tin Khương Bán Hạ chết, lại biết người dọa cô bé sợ chết khiếp ở Nhân Tế Đường chính là Kiều Mộ, Hoàng Viện càng chẳng dám gặp cô.
Không ngờ có một ngày, chị ấy bằng lòng thu nhận mình.
“Dậy chưa?” Kiều Mộ cầm di động đi tới bên cửa sổ, mở cánh cửa ra. Cô cất lời trêu chọc: “Tối qua đã làm gì?”
“Đừng nhắc tới nữa!” Giọng nói ảo não của Hứa Thanh San vang lên như thể đốt pháo: “Bị miệng quạ đen của mày nói trúng rồi. Đài bọn tao có người mới, chủ trì tiết mục buổi trưa, dáng vẻ như bông hoa trắng bé nhỏ, nhưng sau lưng cứ làm khó dễ tao, nũng nịu mách với giám đốc đài. Tao đang điên tiết hai hôm nay đây.”
“Mách gì về mày?” Kiều Mộ nhíu mày. Hứa Thanh San bị người ta ‘chỉnh’, thật hiếm có nha.
“Tuyên truyền mê tín dị đoan.” Cô bạn tức tối đáp.
“Mách có sai đâu! Dậy mau đi! Tao có việc muốn phiền mày, lát nữa gặp.” Nói đoạn, Kiều Mộ kết thúc luôn cuộc gọi, quay sang nhìn Hoàng Viện và bảo: “Em ở trong phòng chờ chị nhé!”
Hoàng Viện gật đầu, ngoan ngoãn dõi mắt nhìn bóng lưng cô rời khỏi phòng.
Lúc sau, Kiều Mộ trở lại. Cô cầm theo một chiếc ba lô màu hồng, nom rất mới, chắc chỉ dùng có vài lần.
Kiều Mộ đưa ba lô cho Hoàng Viện, nhân thể thêm một phong bì: “Tính ra 6 ngàn hẳn là đủ mua di động! Còn lại, tối về chúng ta đối chiếu sổ sách. Cái này không tính vào phần tiền tiêu vặt của em.”
“Em biết rồi!” Hoàng Viện nhận tiền với ba lô xong, bất ngờ ôm choàng lấy Kiều Mộ: “Chị Kiều, em cảm ơn chị!”
“Chị chỉ tạm thời giữ em lại thôi! Em đọc sách đi, tí nữa chị lên gọi em!” Cánh tay Kiều Mộ cứng ngắc, để mặc cô bé ôm một lát mới mở cửa ra ngoài.
Xuống lầu, thấy Lí Thành An đang nhàm chán gạt gạt cọc gỗ ở sân trước, Kiều Mộ khẽ mím môi, nện mạnh bước chân.
Lí Thành Anh ngoảnh đầu nhìn cô, nụ cười giả dối chất đống trên mặt: “Hôm nay thầy dậy muộn thật đấy!”
“Tối qua ông uống ít rượu, lại thêm thời tiết không mấy dễ chịu! Sư huynh có chuyện à?” Kiều Mộ rẽ vào sân trước, hai tay đút túi quần, rề rà đi tới, híp mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới.
Bị cô nhìn, vẻ mặt Lí Thành An mất tự nhiên, hắn cười ngượng: “Không có chuyện gì! Thầy trước nay thích dậy sớm! Không thấy thầy nên lo lo, cho nên hỏi chút thôi!”
“Ngày nào 9 giờ sư huynh cũng mới đến, sao biết ông dậy sớm?” Giọng Kiều Mộ lạnh đi.
“Thì nghe dì Lưu nói.” Trán Lí Thành An lấm tấm mồ hôi. Hắn lộ rõ vẻ bối rối, đi về phía phòng khám bên kia: “Anh đi mở cửa!”
“Không vội, cuối tuần 10 giờ mới mở cửa.” Kiều Mộ bước tới ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây hồng, tiếp tục nhìn hắn.
Khóe môi Lí Thành An giần giật, rảo cẳng vào phòng khám.
Kiều Mộ nghiêng mắt ngó sang bên đó, nghe thấy tiếng mở cửa, con ngươi dần sẫm lại.
10 phút sau, Hứa Thanh San vào theo lối cửa ngách nối liền viện của hai nhà. Lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị ánh mắt Kiều Mộ dọa cho nuốt trở về, cô nàng lặng lẽ nghển cổ nhìn phòng khám bên kia.
Trông thấy nửa cái đầu của Lí Thành An, lửa giận bừng bừng bốc lên: “Hắn có ý gì đây?”
“Không biết. Mày đánh xe ra ngoài đi.” Kiều Mộ vỗ vỗ bả vai cô bạn, quay lưng đi sang phòng khám.
Lí Thành An ngồi trên ghế chán muốn chết, đang cúi đầu nghịch đồng hồ của mình. Kiều Mộ liếc mắt, thản nhiên nói: “Đồng hồ xịn nhỉ, anh mới mua hả?”
“Ờ, anh thấy kiểu dáng này khá mốt.” Mắt Lí Thành An lóe sáng, hắn cười lấy lòng với cô: “Cũng không đắt đâu, có 10 vạn thôi à.”
“Nhà anh được đền bù di dời rời rồi sao?” Giọng Kiều Mộ không chút độ ấm, như hạt pha lê rơi xuống nền gạch, chọc người ta khó chịu đến nỗi nghe mà căng cả da đầu.
Lí Thành An cười cười, không giải thích, xem như ngầm thừa nhận.
Kiều Mộ rũ mi, quét mắt qua mặt hắn một lượt, rồi giả vờ đi tới lấy đồ. Đến gần hắn, cô cúi xuống mở ngăn kéo.
Trên người hắn có mùi thuốc bào chế hóa học, mắt thâm quầng, đáy mắt có tơ máu. Chắc hẳn đã một đêm không ngủ hoặc mấy đêm liền chưa nghỉ ngơi tử tế.
Lấy bệnh án trong ngăn kéo ra, cô gập ngón tay khẽ búng mấy phát, làm như bâng quơ hỏi: “Sư huynh, anh biết ở đâu phục chế được sách cũ không?”
“Để anh nghĩ xem! Sao tự dưng em hỏi vấn đề này.” Lí Thành An quay mặt sang hướng khác, ngáp một cái.
“Thời dân quốc, nhân Tế Đường từng cho ra một loại thuốc viên trị bệnh lạnh tử cung. Đơn thuốc lưu giữ nhiều năm, nhiều chỗ đã không nhìn rõ nữa.” Đặt bệnh án xuống, Kiều Mộ quay lưng mở ngăn tủ đằng sau anh ta, lấy ra một hộp gỗ.
Chiếc hộp này là đồ gia truyền của nhà họ Kiều, hoa văn trên mặt gỗ đã mòn đến nỗi phẳng lì.
Kiều Mộ mở hộp, cầm mấy tờ giấy đã ố vàng, cẩn thận để cạnh tay Lí Thành An.
“Đây là cách nấu và điều chế thuốc, còn có cả phương pháp sử dụng sáp bọc viên thuốc, làm sao để thành hình. Đều được nhắc nhắc tới.”
Tim Lí Thành An đập bình bịch, bàn tay buông thõng bên hông khẽ run rẩy.
Hắn nhớ nhung món đồ này lâu lắm rồi, vậy mà vẫn chẳng hề biết nó luôn được để trong ngăn kéo của phòng khám, lại còn không khóa.
Tính toán thời gian, thấy xe Hứa Thanh San đã lái ra, Kiều Mộ bỏ hắn lại, vòng qua quầy đón tiếp bệnh nhân, đi ra ngoài.
Nhân Tế Đường chẳng có bài thuốc gì đặc biệt, chỉ có một số kinh nghiệm tích lũy theo năm tháng khám chữa bệnh. Thứ Lí Thành An muốn không phải phương thuốc, mà là cách phối một tầng sáp bọc ngoài viên thuốc kia.
Đến trước xe Hứa Thanh San, Kiều Mộ nháy mắt với cô bạn, ý bảo cô nàng lái về phía cửa nhỏ bên hông.
Hứa Thành San cúi đầu, tầm mắt xuyên qua cặp kính râm trông thấy Lí Thành An đang cầm đi động chụp gì đó, khóe môi cô nàng cong lên một nụ cười lạnh nhàn nhạt.
Đỗ xe xong, Hứa Thanh San chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn Kiều Mộ: “Nếu mày muốn giết người, có phải cảnh sát cũng chẳng tra ra được hung thủ không nhỉ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.