Dịch: Nguyễn Hạ Lan
‘EM THƠM LÀ ĐƯỢC RỒI!’
***
Bàn tay cầm đũa của Kiều Mộ chợt dừng, ánh mắt dịu dàng đảo quanh cái đầu rũ xuống của Trương Dương, cô đáp: “Được, vừa khéo giúp chị kèm cặp Hoàng Viện làm bài tập. Xa ghế nhà trường lâu quá, chị cũng quên hết kiến thức cấp hai rồi.”
Trương Dương ngẩng mặt, vui sướng khẽ xoa đầu Hoàng Viện, phấn khởi khôn xiết: “Em cảm ơn chị.”
Kiều mộ xua tay, thoáng cùng Quan Công trao đổi một ánh mắt rồi tiếp tục ăn cơm.
Ăn xong, Quan Công chơi cờ với Trương Dương, Kiều Mộ với Hoàng Viện rửa bát, dọn dẹp bếp.
Hoàng Viện chịu khó và hiểu chuyện lắm, có lẽ bởi không người thân che chở, nên người khác tốt với cô bé ti tí thôi, cô bé cũng vô cùng trân trọng.
Luôn cẩn thận dè dặt sợ đánh vỡ sự ấp áp không dễ có được này.
Đôi khi, Kiều Mộ cảm thấy mình đúng là một kẻ ác, máu lạnh, tàn nhẫn. Một trong những kẻ đứng sau cái chết của của chị cô bé và Khương Bán Hạ chính là bố đẻ Trương Dương. Sớm muộn, chân tướng này sẽ được công khai. Bản thân biết rõ cả, song cố tình che giấu không nói.
Cô cũng từng nghĩ tới việc ngăn cản, nhưng tình yêu ở tuổi này là cỏ dại sinh trưởng giữa mùa xuân, mưa to gió lớn nữa cũng chẳng hề hấn gì, chỉ khiến ngọn cỏ mạnh mẽ sinh sôi.
“Bác sĩ Kiều, còn lại cứ để em! Để khách lại như thế không hay lắm đâu ạ!” Hoàng Viện úp bát lên giá, cầm khăn lau kệ bếp: “Em biết chú ấy là đồng nghiệp của chú Trì.”
Kiều Mộ thót tim. Cô gật gật đầu, mang theo ánh mắt phức tạp, lau khô tay đi ra ngoài.
Thứ Hai, đưa Hoàng Viện đến trường xong, Kiều Mộ về bệnh viện làm việc. Mạnh Trường Phong không nhắc tới chuyện bố mẹ của Lư Triển Bằng nữa, cô cũng lười hỏi.
Đảo mắt đã tới thứ Năm, vốn tưởng vụ này đã kết thúc, ai dè người nhà của Lư Triển Bằng đột ngột xuất hiện ở bệnh viện. Vừa vào phòng làm việc, họ liền quỳ sụp xuống lạy Kiều Mộ và Mạnh Trường Phong.
“Chú dì à, hai người làm gì vậy!” Mạnh Trường Phong giật mình, cuống quýt đỡ họ dậy.
Kiều Mộ vẫn thờ ơ. Đợi họ khóc đủ, xin đủ, cô mới đưa hai cốc nước qua, bình thản lên tiếng: “Chuyện này nhờ bọn cháu thật sự cũng vô dụng. Trình tự ra sao thì chú dì cứ theo đó mà làm, bọn cháu chỉ là bác sĩ.”
“Chúng tôi có mỗi thằng con trai, nay người đã không còn. Hai cháu là bạn học của nó, chẳng lẽ không thể có chút lương tâm, để chúng tôi nhìn mặt nó một lần ư.” Mẹ Lư Triển Bằng khóc lóc sướt mướt, nói đoạn lại toan quỳ xuống, “Dì dập đầu lạy các cháu, cầu xin các cháu!”
“Bọn cháu không có lương tâm đâu.” Kiều Mộ ngăn Mạnh Trường Phong lại, trên mặt cô thoáng lộ vẻ buồn bực: “Hiện tại đang giờ làm việc, nếu hai người tiếp tục ầm ĩ thì chỉ có thể gọi bảo vệ thôi!”
“Sao các người có thể lạnh lùng như vậy chứ. Con trai đáng thương của tôi chết oan uổng quá!” Mẹ của Lư Triển Bằng gào khóc, rồi bất ngờ bổ nhào vào Kiều Mộ.
Cô túm lấy cánh tay của bà ta, đẩy sang bên, dùng thêm sức nhấn bà ta xuống ghế ngồi. Cau chặt đôi mày, cô nói: “Con trai bà chết ở đâu thì đến đó mà đòi công bằng.”
Mẹ Lư chơi xấu không thành, còn bị ấn trên ghế không thể nhúc nhích, bà ta bèn khóc toáng lên.
Liếc thấy bố Lư đứng bên gạt nước mắt, Mạnh Trường Phong mở miệng nhưng chẳng biết nên nói gì.
Các ý tá của khoa không rõ đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều bu quanh ngoài cửa hóng chuyện, song chẳng ai dám bước vào.
Kiều Mộ nghiến răng, mở khóa di động gọi điện cho Quan Công, giả bộ báo cảnh sát. Mẹ Lư có đau lòng đấy, phải cái tiếng khóc lúc này phần nhiều là diễn trò.
Vừa nghe thấy, mẹ Lư đã bơn bớt, sụt sùi kể lể Kiều Mộ vô lương tâm, làm bạn học với Lư Triển Bằng mấy năm, nay con trai mình chết, còn lấy đi món tiền con dâu để lại trước khi qua đời, kết quả ngay cả tí chuyện cỏn con cũng không chịu giúp.
Kiều Mộ chán chẳng buồn để ý tới bà ta. Nói rõ nguyên nhân báo cảnh sát xong, cô cúp máy, từ trên cao nhìn xuống bà ta: “Con dâu bà là ai?”
Bà ta sẽ nói là Khương Bán Hạ, căn bản khỏi cần hỏi.
Quả thực, trong quãng thời gian này, Mạnh Trường Phong có giữ liên lạc với Lư Triển Bằng, nhưng không thường xuyên. Anh ta đang bận ‘yêu đương’ với một cô bé y tá trong khoa, đâu rảnh đi gặp đám ông lớn nào.
Họ cũng ‘siêu’ thật đấy, tới Lâm Châu không đến trại tạm giam hỏi thăm thủ tục nhận thi thể thế nào, lại gọi điện thoại cho Mạnh Trường Phong, làm như thể Mạnh Trường Phong là anh em thân thiết với Lư Triển Bằng ấy.
“Cô đừng có giả vờ vô tội. Con dâu tôi là Khương Bán Hạ. Nó mới mất chưa lâu, giờ con trai tôi cũng đi nốt, tiền nó để lại đều nằm trong tay cô. Cô còn gì để nói nữa?” Mẹ Lư lại khóc một hồi.
“Nhưng tôi không quen biết con dâu bà, cả Lư Triển Bằng cũng vậy, tôi gần như chả có quan hệ gì với anh ta hết.” Kiều Mộ kiên nhẫn đối đáp với bà ta.
Nom mặt bà ta lộ vẻ kinh ngạc, Kiều Mộ khẽ mím môi, bồi thêm câu nữa: “Sáng nay, họ hàng của Khương Bán Hạ cũng tới tìm tôi, các người thông đồng với nhau tốt đấy! Cảnh sát còn chưa nói tôi cầm tiền của cô ấy, các người kẻ nào kẻ nấy có năng lực đặc biệt à?”
Mặt mẹ Lư xám ngoét, nín cả khóc, toan vùng khỏi tay Kiều Mộ.
“Dì đã có tuổi rồi, đừng lộn xộn! Tôi cũng biết ăn vạ đấy!” Kiều Mộ lạnh giọng: “Còn nữa, trong phòng có carame, hành vi của hai người nói dễ nghe là quấy rối chúng tôi làm việc, nói khó nghe chính là lừa gạt tống tiền. Ngoài ra, tôi còn có thể kiện dì tội phỉ báng. Chắc hai người cũng không mong đã có một cậu con trai phạm tội, mà mình cũng bị đưa ra tòa đâu nhỉ!”
Điều kiện gia đình họ Lưu cũng khá, bố mẹ Lư là thành phần trí thức, nên dễ nói lý lẽ hơn.
“Chúng tôi không phỉ báng! Lúc con dâu tôi chết đúng là đã gặp cô.” Mẹ Lư kích động, lần thứ hai giãy dụa muốn hất tay Kiều Mộ ra.
Tay Kiều Mộ dùng thêm sức, khi bà ta giãy dụa kịch liệt nhất, cô đột nhiên thả lỏng, ngã nhào xuống đất.
“Kiều Mộ!” Thấy cô ngã đau, mặt Mạnh Trường Phong biến sắc. Anh ta lao tới, giận dữ gầm lên bảo y tá đi tìm bảo vệ.
Mẹ Lư ngồi trên ghế, như thể đã bị người ta tháo mất nửa bên vai, vừa đau vừa tê dại, trợn mắt há mồm nhìn Kiều Mộ ngã lăn ra sàn đã ‘bất tỉnh’.
“Còn không đi mau! Đợi bị cảnh sát bắt nữa hả!” Bố Lư phản ứng kịp, tiến lên tóm cổ tay vợ lôi bà ta dậy, cắm đầu chạy thẳng ra ngoài.
Đúng lúc bảo vệ tới, chặn bố mẹ Lư Triển Bằng và cùng các y tá ngăn không để họ chạy thoát.
Hai phút sau, cảnh sát xuất hiện ngoài cửa, hỏi rõ tình hình xong liền dẫn hai người ấy đi. Kiều Mộ mở bừng mắt, tỉnh bơ đứng dậy như không có chuyện gì, cúi đầu phủi bụi trên quần áo.
Cô đã bảo cô cũng biết ăn vạ mà.
“Kiều Mộ?” Khóe môi Mạnh Trường Phong co rút dữ dội, giống như chẳng nhận ra cô.
“Lúc ở nước ngoài hay gặp phải vụ nổ, nên ngã thành thói quen.” Kiều Mộ chớp chớp mắt với Mạnh Trường Phong, tiếp đó cô vẫy tay ra hiệu cho các đồng nghiệp đi làm việc tiếp.
Cô gọi thẳng điện thoại cho Quan Công. Đoán chừng gã đã nói gì đó với cảnh sát ở đồn gần đây, bởi họ chỉ dẫn theo bố mẹ Lư đi chứ không yêu cầu ai khác qua hỗ trợ điều tra.
“Anh sắp bị em dọa chết rồi!” Mạnh Trường Phong dở khóc dở cười, bất giác nhận ra biểu cảm trên mặt cô đã phong phú hơn trước đây. Trong giây lát, anh ta lại hớn hở: “Phương pháp châm kim của anh đã có hiệu quả?”
“Vâng, về em viết những điều tâm đắc lúc châm kim cho anh! Bận sau nếu gặp phải bệnh nhân tương tự thế này, lúc châm kim sẽ vững tay hơn.” Đáy mắt Kiều Mộ đượm nét cười. Cô uống hớp nước rồi đi sang phòng điều trị.
Khó giấu nổi vui sướng, Mạnh Trường Phong xoa xoa hai tay vào nhau, cũng đi làm việc.
Giờ nghỉ trưa, ông nội vắng nhà, Kiều Mộ cũng lười về. Cô gọi điện thoại cho Hoàng Viện, sau khi xác định cô bé ở bên đó không xảy ra chuyện gì bất ngờ, cô mới lái xe đi tìm Hứa Thanh San.
Tới quán rượu, thấy Bành Văn Tu cũng có mặt.
Hứa Thanh San ngồi trên ghế chân cao, tay chống cằm, gác lên quầy bar, mặt mày tươi hơn hớn nhìn anh ta pha chế rượu.
Đi tới ngồi xuống, Kiều Mộ khẽ gật đầu với Bành Văn Tu rồi ghé sát tai Hứa Thanh San trêu chọc: “Pha chế rượu hay pha trò đùa giỡn người đấy?”
Hứa Thanh San đẩy Kiều Mộ ra, nhã nhặn ngồi thẳng lên, mỉm cười duyên dáng với Bành Văn Tu: “Lát nữa pha chế tiếp, đi ăn cơm trước đã ạ!”
Kiều Mộ nhún nhún vai, ra ngoài đợi.
Ban sáng, Tiêu Trì gửi tin nhắn nói có quà cho cô, không biết là gì.
Ông nội ở bên đó vẫn ổn. Sơn trang có suối nước nóng, còn có hoa quả hái cây, có rau trồng. Mấy ông cụ chơi rất vui.
Buổi chiều tan làm về nhà, Kiều Mộ đỗ xe ở ngoài. Cô khóa cửa, lên lầu tắm táp thay quần áo xong thì kéo ghế ngồi xuống.
Mở ngăn kéo, cúi đầu nhìn cái hộp đựng kim châm đã dùng qua, Kiều Mộ khẽ nhấp môi, giở quyển sổ ghi những điều tâm đắc về châm cứu.
Lần chữa trị mặt này, cách châm kim khá phức tạp, không chỉ riêng phương pháp châm cứu ‘hoa mai’ mà Mạnh Trường Phong đã nhắc tới trong luận văn tốt nghiệp, còn có cả cách châm vào da thịt trong ghi chép của Kiều Huy, kết hợp lúc ông nội châm cứu cho bệnh nhân, căn cứ tình hình để điều chỉnh độ nông sâu.
Chừng 10 phút sau, đồng hồ báo giờ của di động reo vang, Kiều Mộ xem thời gian rồi xuống lầu lái xe tới khu nội thành mới.
Tiêu Trì gửi tin nhắn bảo cô 6 giờ 40 phút qua đó.
Đến nơi, Kiều Mộ tắt máy, rút chìa khóa bước xuống, khóa cửa xe lại, cầm đi động đi đến khu chung cư.
Tìm được tòa nhà Tiêu Trì nói, phát hiện có cổng chắn, cô không khỏi nhíu mày.
Khoảnh khắc cúi đầu, Kiều Mộ ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt, nhưng bên tai lại chẳng hề có động tĩnh gì. Trời vẫn chưa tối hẳn, ánh hoàng hôn rơi rớt bị tòa nhà cao tầng che khuất, luồng khí nóng theo làn gió thổi tới.
Kiều Mộ thoáng bặm môi. Trong nháy mắt, mùi khói thuốc trở nên nồng đậm, cô vội quay đầu.
“Nhớ anh thế à?” Tiêu Trì nhướng môi, ôm lấy bả vai Kiều Mộ. Anh mở cổng chắn, dẫn cô vào.
Đóng cổng lại, Tiêu Trì đột ngột xiết chặt cánh tay, ôm Kiều Mộ vào trong ngực, lòng bàn tay khóa lấy đầu cô, nhấn cô vào tường, hôn lên trán cô: “Có 10 phút!”
Kiều Mộ ngẩng mặt, túm lấy chiếc áo phông anh đang mặc trên người, hít hà rồi thả ra: “Hôi quá!”
Tiêu Trì ngạc nhiên. Tiếp đấy, không nhịn nổi, anh bật cười: “Em thơm là được rồi!”
Kiều Mộ nhếch mày, giọng điệu hờ hững: “Anh đầu têu làm trái với quy định nhiệm vụ, lãnh đạo các anh biết không?”
“Biết, xin phép lãnh đạo rồi!” Tiêu Trì cúi xuống phủ kín môi cô, cánh tay trên eo cô vừa vặn một vòng ôm.
Hành lang không có gió, lưng váy của Kiều Mộ đã ướt một mảng lớn, cô hổn hển nằm trong vòng tay anh.
Tiêu Trì cũng thở dốc, dây thần kinh căng chặt, mạch máu trên hai huyệt thái dương phồng lên, như thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào: “Đợi anh ở đây hay cùng đi lên?”
“Còn 7 phút!” Kiều Mộ ngước đầu, đôi mắt chứa chan ánh cười, khuôn mặt rịn mồ hôi, búi tóc lỏng lẻo như sắp bung ra.
“Cứ cất đã, lần trước vẫn còn 5 phút nhé!” Tiêu Trì hôn trán Kiều Mộ, khó khăn lắm mới buông được cô. Đợi cô chỉnh xong đầu tóc, anh dắt tay cô lên lầu.
Trong phòng chỉ có mình Tam Nhi. Phòng khách dựng một giá kính viễn vọng và bày một số thiết bị khác, nóng hầm hập, có mỗi cái quạt cây bật số to nhất vù vù thổi qua thổi lại.
Một chú cảnh khuyển nằm bò cạnh chân Tam Nhi, chắc bởi nóng quá nên nó thè lè lưỡi, thở hồng hộc.
Kiều Mộ quan sát một vòng, trên người vã thêm một lớp mồ hôi. Ngoảnh đầu thấy Tiêu Trì đã cởi bỏ áo phông, cô nhấp môi, ung dung hé mắt nhìn anh. Miệng vết thương trên bụng đã trở nên sậm màu, những múi cơ bụng hệt miếng sô cô la xếp sắp đều đặn, dưới rốn có thể nhìn thấy hàng lông bụng rậm rì, đường cong cơ bụng* như ẩn như hiện.
(*Là đường cong phần hai bên bụng hình chữ V sát xương chậu.)
Tiêu Trì nghênh đón ánh mắt của cô, cong khóe môi đầy ý vị sâu xa, anh cười tươi rói.
Vào phòng vệ sinh rửa mặt đi ra, anh cầm lấy cái áo vắt trên ghế, gọi chú cảnh khuyển, khẽ hất cằm về phía cửa, tỏ ý bảo cô ra ngoài.
Kiều Mộ gật đầu, vẫy tay chào Tam Nhi, rồi theo Tiêu Trì xuống lầu. Không phải anh tính cho cô chú chó nghiệp vụ này chứ, nhưng cô không biết nuôi chó đâu. Ông nội cũng không thích nuôi động vật.
Xuống dưới, Tiêu Trì đeo vòng cổ cho cảnh khuyển, thông báo cho Ngân Kiều tới.
Đứng cách anh mấy bậc cầu thang, Kiều Mộ nhíu mày, hỏi: “Rốt cuộc anh muốn đưa em cái gì?”