9527

Chương 38



Dịch: Nguyễn Hạ Lan
‘ĐÂY MỚI LÀ ĐIỀU ANH LO NHẤT!’
***
Tiêu Trì tháo tai nghe, anh bước tới ôm Kiều Mộ trên bậc cầu thang xuống, áp cô lên tường hôn cho thỏa rồi mới thong thả lấy từ trong túi quần ra một cái hộp cỡ lòng bàn tay, đặt vào tay cô: “Về hãy xem!”
Kiều Mộ nắm chặt cái hộp, thở hổn hển: “Còn một tuần nữa là công bố điểm chuẩn, Quan Công đã hẹn Trương Dương ngày mai đến Nhân Tế Đường chơi game, em có thể yêu cầu một việc không?”
“Đồng ý với em hết!” Tiêu Trì thấp đầu cắn môi dưới của Kiều Mộ, nhếch khóe miệng nở nụ cười xấu xa: “Yên tâm, Quan Công có chừng mực, không để Trương Dương cuốn vào đâu! Trước khi vụ án này được phanh phui, tuyệt đối sẽ không cho cu cậu biết bố mình là một tên trùm ma túy tội ác tày Trời.”
Kiều Mộ chớp chớp mắt, không nhịn nổi cười: “Sao anh biết em muốn nói đến điều này?”
Tiêu Trì cúi xuống hôn Kiều Mộ. Lòng bàn tay anh áp vào vị trí tim cô, khẽ cười ra tiếng: “Tim làm bằng đậu hủ mà!”
Kiều Mộ nhăn mày, xòe năm ngón tay, để lại sau lưng anh năm vệt móng tay thật sâu.
Tức thì Tiêu Trì cười hết nổi, anh nhìn cô chằm chằm, nghiến răng kèn kẹt: “Cố tình cho họ cười nhạo anh hả?”
“Anh có thể không cởi đồ!” Kiều Mộ đắc ý nâng cằm. Khóe mắt trông thấy chú chó nghiệp vụ ngồi thẳng tắp, chăm chú nhìn hai người, lưng cô bỗng chốc lại đổ một lớp mồ hôi nóng hổi.
Tiêu Trì mặc áo vào, xem đồng hồ đeo tay, sau đó dắt cảnh khuyển và cô cùng đi ra ngoài.
Lên xe, Kiều Mộ nổ máy, bật điều hòa. Cô liếc anh qua gương chiếu hậu: “Anh muốn đi đâu?”
“Ăn cơm. Ngân Kiều sẽ đến thay ca.” Tiêu Trì thả lỏng, ngả người trên ghế sau, tay ôm chó, tay kia để trên đùi, giọng nói lơ mơ: “Anh chợp mắt 5 phút! Em tìm được chỗ thì gọi anh. Quán nào ít người, gần gần đây là được.”
Kiều Mộ hiếm khi tới vùng nội thành mới. Trừ mấy lần đi ăn cơm với Hứa Thanh San, bình thường cô chẳng có việc gì cần tới khu này cả.
Vốn định mở bảng hướng dẫn để tìm, nhưng lại lo làm ồn tới anh, cô bèn thôi.
Lượn một vòng, phát hiện có một quán món Hồ Nam trong con ngõ ở chung cư đối diện, cô bật đèn xi nhan xin rẽ.
Dừng trước cửa quán ăn, Kiều Mộ ngoảnh lại, nom Tiêu Trì ngủ ngon lành, cô khẽ lắc đầu, tắt máy mở cửa xe, bước xuống.
Vào quán gọi món, đợi bưng lên xong xuôi cô mới ra ngoài đánh thức anh.
Tiêu Trì tỉnh giấc, xoa xoa mặt, để chú chó lại và mở cửa sổ xe, đoạn cùng cô vào ăn cơm.
Chỗ Kiều Mộ chọn ở trong góc, quán ăn cũng vắng người. Anh đi rửa tay, quay ra ngồi xuống, bưng bát lên liền vùi đầu ăn cơm. Kiều Mộ múc cho anh bát canh, rồi cầm đũa lên vừa ăn vừa hỏi anh chú chó đó là sao.
“Chó nghiệp vụ giải ngũ. Em mang nó về, ông nội không ở nhà, mình em trông Nhân Tế Đường, anh không yên tâm!” Tiêu Trì nuốt thức ăn trong miệng, bưng bát canh uống một hơi mới nói tiếp: “Cần chăm sóc với cho ăn thế nào, lát anh nói cho em!”
Kiều Mộ đáp ‘vâng’, bảo anh ăn cơm trước đã, ăn no rồi hãy nói.
Ăn xong hai bát, Tiêu Trì nói một lượt về những điều cần chú ý khi chăm sóc Liệt Phong. Tiếp đấy, anh đặt đũa, đi thanh toán, tiện thể gọi hai suất cơm hộp.
Kiều Mộ cũng dừng đũa, cô ngẩng lên nhìn theo bóng lưng anh với ánh mắt dịu dàng.
Lên xe, Tiêu Trì xoa đầu cảnh khuyển, cho Kiều Mộ biết tên nó là Liệt Phong, một chú chó giống Malinois*. Trước khi giải ngũ, nó phụ trách truy tìm dấu vết. Sếp phó Lương đặc biệt xin cấp trên nên đã đơn giản hóa không ít thủ tục.
(*Malinois là một giống chó thuộc nhóm chó chăn cừu Bỉ có ngoại hình khá giống chó chăn cừu Đức nhưng khác biệt với cái mõm đen do đó còn được gọi là Béc-giê mõm đen.)
Kiều Mộ ngập ngừng giơ tay chạm vào đầu Liệt Phong: “Chào mày, Liệt Phong.”
Liệt Phong nhìn cô không mấy thân thiện.
“Liệt Phong, về sau mày đi theo cô ấy nhé! Rảnh rỗi tao sẽ đến thăm mày!” Tiêu Trì lại xoa đầu nó và bảo: “Chào Kiều Mộ đi nào!”
Liệt Phong duỗi chân trái của mình gác lên tay Kiều Mộ.
Kiều Mộ nắm lấy chân nó lắc lắc, cô cố làm ra vẻ bình tĩnh rụt tay về, rồi khởi động xe lái đi.
Sau khi đưa Tiêu Trì trở lại chung cư ban nãy, Kiều Mộ dõi mắt nhìn bóng lưng anh khuất hẳn mới xoay đầu liếc Liệt Phong một cái, thư thái ngả vào lưng ghế, mở món quà anh tặng.
Trong hộp là một bức ảnh chụp chân dung Tiêu Trì mặc đồng phục cảnh sát, cùng một đôi bông tai bạch kim nạm những con số – 9527.
Trong ảnh, số hiệu trên bộ đồng phục cảnh sát vừa đúng là 4 con số này.
Cầm bông tai lên, phía dưới còn một tờ giấy, những dòng chữ viết tay với nét bút mạnh mẽ mà cứng cáp: SINH NHẬT VUI VẺ! KHÔNG BIẾT CÓ THỂ ĐÓN SINH NHẬT LẦN NÀY CÙNG EM KHÔNG, VÌ VẬY TẶNG QUÀ CHO EM TRƯỚC 20 NGÀY! TIÊU TRÌ.
Gã này… Kiều Mộ khẽ nhấp môi, đóng nắp hộp, cất cẩn thận vào túi. Cô quay lại nói với Liệt Phong: “Liệt Phong, chúng ta về nhà nhé!”
Liệt Phong lẽ lưỡi, gật đầu với cô.
Trên đường về, theo yêu cầu của Tiêu Trì, cô mua cho Liệt Phong rất nhiều đồ ăn cho chó, cộng thêm bát ăn cơm uống nước. Đến nhà thì đã gần 10 giờ.
Kiều Mộ bật đèn, dắt Liệt Phong dạo một vòng thì tắt đèn dẫn nó lên lầu.
Tắm rửa xong, không nhịn nổi, cô lại giở cái hộp trong túi, soi gương đeo đôi bông tai vào.
Đôi bông tai được làm rất tinh xảo, xem ra tiêu tốn không ít đây. Không biết anh chuẩn bị từ sớm hay mới tạm thời nghĩ ra. Cơ mà tóm lại, cô thích.
Nom Tiêu Trì lúc hơn 20 sáng sủa và thật dễ ưa: vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết, bả vai hơi gầy yếu chưa ‘cân’ nổi bộ đồng phục cảnh sát, nhìn hơi lơ ngơ, song chẳng hề ảnh hưởng gì.
Nếu gặp anh mười năm trước, có lẽ cô cũng sẽ giống Ngân Kiều, yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên..
Tuy nhiên, khiến con người ta tổn thương nhất chẳng phải không gặp được nhau mà là sau khi gặp, tận mắt thấy người mình thương từ một chàng trai biến thành một người đàn ông, nhìn da thịt anh trải qua sương gió, từ trắng trẻo đến nâu đồng, nhìn anh từng chút một trút đi vẻ non nớt, trở nên chín chắn trưởng thành… Nhưng, cuối cùng lại không thuộc về mình.
Đổi lại là Ngân Kiều, chắc cô không cố chấp được như cô ta.
Hồi nhỏ học y với ông nội, ông bảo rằng, mỗi chứng bệnh, chữa một cách không khỏi, cách khác cũng không khỏi. Nếu đều thử cả vẫn không được thì để bệnh nhân đi nhờ người giỏi giang hơn, chớ làm chậm trễ bệnh tình.
Cô luôn cảm thấy chuyện tình cảm cũng nên như vậy.
Đôi khi cố chấp quá mà không nhận được sự đáp lại, chỉ cảm động mỗi mình thôi.
“Liệt Phong, tối nay mày ngủ trong phòng tao nhé!” Kiều Mộ thở phù một hơi. Cô đứng dậy, cất tấm hình của Tiêu Trì ở nơi khó lục tới.
Giấu kĩ bức ảnh, Kiều Mộ đặt mình xuống giường. Nhìn Liệt Phong hết sức ngoan ngoãn nằm bò cạnh mép giường, cô tắt đèn an tâm đi ngủ.
Sáng sớm thức dậy, Kiều Mộ dẫn Liệt Phong ra ngoài vận động. Trở về, cho nó ăn và uống nước xong, cô cởi dây đeo của Liệt Phong để nó tự do đi lại trong viện.
Không biết đồn cảnh sát bên đó giải quyết chuyện của bố mẹ Lư Triển Bằng thế nào, có điều vòng tròn bạn bè của cô bùng nổ, mở ra đã thấy toàn những lời hô hào nào là anh ta chết oan, bất hạnh tử vong.
Có bạn học đề nghị đến ngồi trước văn phòng ủy ban thành phố, có người đưa ý kiến đi căng biểu ngữ.
Kiều Mộ lẳng lặng lật xem một lúc rồi thoát ra. Cô vừa ăn gói xíu mại mới mua về, vừa mở tin tức được đăng lên.
Lần ra quân truy quét văn hóa phẩm đồ trụy trong thành phố này đã thành công một cách tốt đẹp, đóng cửa chỉnh đốn hàng trăm tụ điểm vui chơi giải trí. Bên cạnh đó, hành động truy quét ma túy cũng giành được hiệu quả nhất định, bắt được hơn trăm tên tội phạm các loại.
Click vào chuyên đề truy quét ma túy, Kiều Mộ đọc một chốc thì đóng tab, ăn nốt xíu mại. Sau đó để Liệt Phong trông nhà, cô lấy xe đi làm.
Vào phòng làm việc, di động bỗng nhiên có cuộc gọi, số máy hơi quen quen.
Mã vùng hiển thị là ở Lâm Châu. Người gọi đến có vẻ rất kiên nhẫn.
Kiều Mộ cho nhỏ tiếng chuông. Cô không nghe máy, khom lưng xách phích tới phòng nước. Lấy nước xong, số máy kia gọi lại như thể không chịu buông tha, Kiều Mộ đành gạt phím nghe: “Xin chào, xin hỏi ai vậy?”
“Bác sĩ Kiều, tôi là bố Trương Dương đây.” Tiếng của Trương Lương Nghiệp truyền tới, trong chất giọng khàn khàn ẩn chứa nụ cười khiến con người ta sởn gai ốc, “Đợt trước Trương Dương sắp thi Đại học, không dứt ra nổi. Đợt này tôi lại bận quá, vẫn chưa mời được cô đến nhà ăn bữa cơm. Không biết thứ Tư tuần sau cô có rảnh không?”
Vừa khéo thứ Tư công bố điểm thi Đại học… Sau một thoáng do dự, Kiều Mộ sảng khoái nhận lời, “Không thành vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại.”
“Vậy tôi chuẩn bị thật chu đáo, cung kính đợi cô ghé chơi!” Trương Lương Nghiệp ha ha cười đùa: “Bác sĩ Kiều đừng nuốt lời nhé!”
“Yên tâm, tôi không biết nuốt lời đâu!” Kiều Mộ dịu giọng, cô lấy cớ mình đang rất bận để kết thúc cuộc gọi.
Thứ Sáu là thời hạn tạm giữ cuối cùng của Quách Bằng Hải. Hình như bọn Tiêu Trì vẫn không có ý định thả người. Trương Lương Nghiệp mời cô đến nhà trước 2 hôm, tính ngày tốt thật đấy.
Quay về phòng làm việc, Kiều Mộ vốn định kể với Tiêu Trì chuyện này, nhưng ngẫm một chốc lại thôi.
Có những chuyện, sớm hay muộn cô cũng phải học cách tự mình đối mặt.
5 giờ chiều, Hoàng Viện tan học. Cô bé gọi điện thoại nói đang đợi trong phòng bảo vệ, bảo cô không phải vội.
Kiều Mộ gác máy. Văn phòng khoa bên này đã vắng hẳn, Mạnh Trường Phong đến khu nội trú bên kia châm cứu cho bệnh nhân, mấy y tá thu dọn đồ chuẩn bị tan làm.
Uống hớp nước, dọn dẹp bàn sạch sẽ, thay quần áo, Kiều Mộ lấy xe đi đón Hoàng Viện về nhà.
Hoàng Viện vừa xuống xe thì Liệt Phong nhảy tới nhe răng trừng mắt với cô bé.
“Liệt Phong, qua đây!” Kiều Mộ cũng thót tim, sợ nó không nghe lời.
Giống chó nghiệp vụ này có thân mình vốn đã rất dọa người, nhưng Tiêu Trì nói viện trước đủ rộng, lúc không có ai cứ để nó tự do hoạt động. Trưa nay, Kiều Mộ về cho nó ăn xong thì không xích lại.
Liệt Phong có vẻ không bằng lòng lắm, nó nhìn Hoàng Viện một lúc mới chậm rãi đi về phía Kiều Mộ.
Kiều Mộ thở phào một hơi, duỗi tay xoa đầu nó: “Cô bé cũng là người nhà mà.”
Liệt Phong ngoẹo đầu cọ cọ vào tay cô, cái đuôi ve vẩy.
Kiều Mộ vuốt ve đầu nó, gọi Hoàng Viện tới: “Đây là Liệt Phong, thành viên mới của gia đình chúng ta.”
“Oách quá đi!” Hoàng Viện kinh ngạc kêu lên, lấy di động, toan chụp ảnh.
“Đừng chụp, nó đến để bảo vệ chúng ta.” Kiều Mộ ngăn Hoàng Viện lại, rồi xách thức ăn trên xe xuống, khóa xe, dẫn Liệt Phong vào bếp nấu cơm.
Hoàng Viện sắp phải thi cuối kỳ nên có rất nhiều bài vở, và còn phải ôn tập. Ăn cơm xong, cô bé dắt Liệt Phong tản bộ một vòng, sau đó về nhà lên lầu luôn.
Kiều Mộ dẫn Liệt Phong ra sân hóng gió. Lát sau, Hứa Thanh San sang, lại bị Liệt Phong dọa cho suýt khóc.
“Mày đừng chết nhát thế được không? Tối nay không phải đi làm à?” Kiều Mộ gọi Liệt Phong lại, cho nó ít thức ăn của chó. Cô híp mắt quan sát Hứa Thanh San: “Thất tình hả?”
“Không phải…” Hứa Thanh San nằm nhoài lên bàn đá, rầu rĩ lẩm bẩm: “Có vẻ như tao chỉ là một trong số những lốp xe dự phòng của Bành Văn Tu. Ngày nào anh ta cũng có người hẹn, từ 20 tuổi đến 30 tuổi, đủ các thể loại. Quả là trăm hoa đua nở.”
“Muốn từ bỏ?” Kiều Mộ bật cười.
Hứa Thanh San kinh ngạc mất một giây, cô nàng từ từ ngẩng đầu, nhìn Kiều Mộ không chớp mắt: “Mặt mày khỏi rồi?”
“Chỉ có thể làm mấy biểu cảm nhỏ, không làm được biểu cảm phức tạp. Dây thần kinh vẫn hơi căng.” Kiều Mộ nhướng mày.
Hứa Thanh San chớp chớp hàng mi, nằm bò xuống lần nữa, tiếp tục ca cẩm: “Đàn ông chính là bỉ ổi tận trong xương tủy. Người ta theo đuổi thì coi thường, trái lại hờ hững thì ngày ngày xoắn xuýt chả biết đâu mà lần. Tao quyết định cho anh ta cũng chẳng biết đâu mà lần một phen.”
Kiều Mộ lấy thức ăn của chó cho Liệt Phong ăn, thuận miệng hỏi: “Mày muốn khiến anh ta vứt hết mặt mũi hạ mình thế nào?”
“Tối mai mày đi với tao sẽ biết.” Hứa Thanh San ngồi thẳng dậy, nhìn Liệt Phong bằng ánh mắt ghét bỏ: “Mày không biết tao sợ chó nhất à?”
“Ờ, giờ tao cũng sợ ấy.” Kiều Mộ cho Liệt Phong ăn nốt chỗ thức ăn còn lại.
Hứa Thanh San lặng lẽ chống hai tay lên bàn, nhoài người qua, chớp mắt đầy ám muội: “Làm chưa?”
Kiều Mộ lắc đầu.
“Hư nhược đến nỗi không được thật hả?” Hứa Thanh San che miệng, vui sướng cười rộ: “Mày nói xem, bảo tao nói gì với mày cho tốt đây.”
“Là không có thời gian.” Kiều Mộ liếc cô bạn một cái, lạnh giọng: “Thận của Bành Văn Tu không tốt bằng Hứa Thanh Sơn đâu. Tao nói nghiêm túc đấy!”
Dứt lời, cửa lớn phòng khám loáng thoáng truyền tới tiếng xoay vặn chìa khóa.
Mặt Kiều Mộ biến sắc, cô tiện tay cầm cái gậy dưới gốc cây hồng, ném cho Hứa Thanh San một ánh mắt cảnh cáo, rồi sẽ sàng không tiếng động đi đến gần.
Đến sau cửa, tiếng động bên ngoài chợt ngừng.
Kiều Mộ lùi lại 2 bước, nhẹ chân rẽ vào hành lang gấp khúc sang phòng thuốc xem camera.
Là 2 tên trộm ranh ít tuổi, đoán chừng kỹ thuật còn non, lại trông thấy dấu niêm phong trên cửa nên loay hoay một hồi liền rời đi.
“Nhân Tế Đường cũng đã đóng cửa một tuần nay, hai ông nhãi này đầu óc có vấn đề mới đến đây trộm.” Hứa Thanh San cười khẩy một tiếng, nhíu mày nghi hoặc: “Sao tự nhiên lắp camera? Cả ngõ An Cư có mỗi Nhân Tế Đường an toàn nhất, trưng tiền ra cửa cũng chả ai dám tiện tay lấy đi ấy.”
“Mấy vụ lùm xùm trong ngành quá nghiêm trọng, có camera cũng tiện hơn.” Kiều Mộ đứng dậy khoác vai Hứa Thanh San đi ra, hỏi cô nàng tối mai có hoạt động gì?
“Công ti của Bành Văn Tu tổ chức tiệc rượu mừng công, nghe bảo lúc đó sẽ có rất nhiều thanh niên tài giỏi tham dự. Tao cũng đi cùng, nhỡ đâu gặp được người tốt hơn thì sao.” Hứa Thanh San cười xấu xa, “Tần Bân và Bành Văn Tu là bạn thời đại học đấy.”
“Mày tha cho tao! Tao chỉ mong sao hắn biến càng xa càng tốt.” Kiều Mộ chẳng hề hứng thú, duỗi tay đẩy Hứa Thanh San ra.
Thấy không lay chuyển nổi Kiều Mộ, cô nàng đành bỏ cuộc, ngáp một cái, băng qua cửa nhỏ, về nhà đi ngủ.
Kiều Mộ ngồi một lúc thì dẫn Liệt Phong lên lầu.
Sáng thứ Bảy, Trương Dương và Quan Công gần như đến cùng lúc. Trông thấy Liệt Phong, một người sửng sốt, một người kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc đã chơi quen với nó.
Kiều Mộ mang trà đá ra cho họ rồi cùng Hoàng Viện ngồi hóng mát dưới gốc cây hồng.
Sau khi trêu đùa Liệt Phong một chốc, Quan Công đi tới với cái đầu mướt mồ hôi, cầm cốc trà đá, cắn ống hút uống một hơi hết hơn nửa.
Biết họ có chuyện cần nói, Hoàng Viện đặt cốc xuống, qua chơi với Liệt Phong cùng Trương Dương.
“Chiều nay, người nhà của Khương Bán Hạ ngồi tàu hỏa về quê. Anh Trì bảo: thẻ ngân hàng cô ấy để lại, đợi sau khi vụ án kết thúc thì đưa cho người nhà cô ấy tấm thẻ có số dư nhỏ, còn thẻ có số dư lớn thì để Hoàng Viện giữ.” Quan Công cúi đầu, giọng điệu khinh miệt: “Bọn họ chỉ tới đòi tiền. Nghe nói không có tiền, cũng chẳng buồn đi qua ngó cô ấy lấy một cái.”
“Đại khái khi nào kết án, khi nào hỏa táng? Hoàng Viện nhất định sẽ muốn đi đưa cô ấy.” Kiều Mộ dán mắt nhìn cốc nước trong tay, lồng ngực thoáng nghẹn lại.
“Không cần đợi kết án đâu. Mai anh Trì rảnh, anh ấy không yên tâm để bọn cô tự đi.” Quan Công hút ngụm trà đá, cúi xuống nhìn cái cốc đã hết nhẵn, gã nuốt xuống những lời còn lại.
Kiều Mộ gật đầu, im lặng. Cảm xúc dành cho Khương Bán Hạ thực sự là phức tạp.
Quan Công cũng không nói nữa, gã nheo mắt, ngoảnh đầu nhìn hai đứa trẻ đang chơi đùa cùng Liệt Phong.
Ngồi một chốc, có hàng xóm gọi điện thoại đến. Kiều Mộ đi nghe máy, ghi lại tình trạng bệnh, tiếp đó sửa soạn hòm thuốc, mang theo chìa khóa ra ngoài thăm khám.
Quan Công gọi Liệt Phong lại, kêu Trương Dương vào nhà chơi game.
Hoàng Viện thu dọn cốc trà, mang rửa sạch, rồi cắt trái cây cho họ.
Quan Công thua một ván. Đặt máy tính bảng xuống, gã lấy tăm xiên một miếng táo bỏ vào mồm, mở miệng chuyện phiếm: “Hoàng Viện, cháu chưa làm xong bài tập nhỉ?”
“Có thể nói chuyện vui vẻ không ạ?” Hoàng Viện lườm Quan Công một cái, quay lưng đi ra.
Quan Công tủm tỉm cười, gã cầm máy tính bảng lên, lần nữa ‘chiến đấu’ với Trương Dương.
Trương Dương không có bất kì sự đề phòng nào với Kiều Mộ và gã. Chắc hẳn Trương Lương Nghiệp chưa nhắc cậu ấy, hơn nữa vẫn luôn giấu diếm thân phận thật sự của mình.
Trong tư liệu công khai với bên ngoài, Trương Lương Nghiệp khai mở quán trà, bán trà và các dụng cụ pha trà, thu nhập không cao lắm, nhưng cũng đủ để hai cha con sống rất thoải mái ở đất Lâm Châu.
Từ nửa cuối năm trước, lão đã bắt đầu kế hoạch cho Trương Dương ra nước ngoài.
Song, Trương Dương không thích thú với việc xuất ngoại, một lòng muốn ở lại trong nước làm cảnh sát.
Tán gẫu một hồi, Trương Dương đột nhiên kể lúc trẻ Trương Lương Nghiệp đầu tư vào cổ phiếu kiếm được khá nhiều, đã mua nhà ở nước ngoài, dự định đợi cậu ấy có kết quả thi đại học, nếu không đỗ thì ra nước học, lão sẽ đi cùng.
“Cháu cũng đồng ý với sự sắp xếp của bố à?” Quan Công cười hỏi.
Trương Dương lắc đầu, đáp: “Hứ, sao cháu có thể đồng ý chứ. Cháu vượt quá điểm chuẩn luôn, không tin đánh cược coi.”
“Cược gì?” Quan Công lại cười.
“Nếu cháu thừa điểm, trúng tuyển đại học An ninh, chú phải tặng cháu chiếc flycam nhé!” Trương Dương thấp giọng, làm ra vẻ bí mật, “Năm sau Hoàng Viện tốt nghiệp cấp 2, cháu muốn chụp cho em ấy bộ ảnh tốt nghiệp thật đặc biệt.”
Quan Công không rời mắt khỏi máy tính bảng, cố ý trêu chọc Trương Dương: “Bố cháu không cho cháu tiền tiêu vặt à?”
“Có ạ, cơ mà ít. Bố cháu bảo ra nước ngoài phải tốn rất nhiều tiền. Tiền kiếm được đều cất trong thẻ của giúp việc nhà cháu.” Trương Dương quăng cho Quan Công một ánh nhìn xem thường, “Chú không dám cược ạ?”
“Dám! Nếu cháu trúng tuyển, chú sẽ tặng cháu một cái flycam.” Quan Công dừng chủ đề này lại đúng lúc.
Hỏi nữa sẽ khiến cậu ấy sinh nghi.
Buổi trưa ở lại Nhân Tế Đường ăn cơm, Quan Công vào bếp, Kiều Mộ làm chân phụ bếp cho gã.
Nấu xong bưng lên, hai đứa trẻ vẫn ở trên lầu chưa xuống. Kiều Mộ cho Liệt Phong ăn trước. Cô hỏi Quan Công có phải trong đội bọn họ người nào cũng nấu ăn ngon thế này không.
“Truyền thống đấy! Về nhà có thể nấu cho người thân. Khi khác, mạng cũng chẳng phải của mình.” Quan Công mỉm cười, gương mặt hiện ra một thoáng bối rối.
Đáy mắt Kiều Mộ dâng lên ý cười, nghĩ kĩ thì hình như đúng thế thật, vì vậy cô không tiếp tục chủ đề này nữa.
Thời gian hỏa táng Khương Bán Hạ định vào buổi chiều. Lúc Kiều Mộ lái xe chở Hoàng Viện và Quan Công tới nơi, vừa kịp giờ.
Tiêu Trì với Tam Nhi đến trước họ và đã đi giải quyết thủ tục hỏa táng.
Huyệt mộ được Khương Bán Hạ mua từ 3 tháng trước, bia cũng sớm khắc xong. Từ khi bắt đầu thì cô ấy đã tính toán mọi chuyện, lên kế hoạch đâu ra đấy.
Hỏa táng xong, hoàng hôn cũng buông xuống lưng chừng núi. Tiêu Trì và Tam Nhi tự tay chôn hũ tro cốt, bắt đầu dựng bia.
Kiều Mộ ôm lấy bả vai Hoàng Viện, trầm lặng đứng bên. Nghĩa trang yên tĩnh lắm, quạ đen về tổ muộn đậu trên cành, đón ánh chiều tàn đỏ ối, kêu lên từng tiếng. Gió thổi qua, phảng phất mang theo chút khí lạnh chẳng có trong thành phố.
Dựng xong bia mộ, Hoàng Viện bật khóc, nhào vào vòng tay Kiều Mộ: “Chị Kiều ơi, em hận những kẻ đó, em hận chúng…”
“Chúng ta đều căm hận chúng.” Kiều Mộ vỗ vỗ vai cô bé, lặng lẽ nhìn vào mắt Tiêu Trì.
Anh và Tam Nhi đều không được nghỉ ngơi tử tế, bọng mắt thâm quầng đến khiếp.
Ra khỏi nghĩa trang, Hoàng Viện lên xe Quan Công và Tam Nhi, Kiều Mộ lái xe chở Tiêu Trì về nội thành.
Sếp phó Lương chỉ cho họ thời gian nửa ngày để tạm thời qua đây xử lí chuyện này.
Sau bữa tối, Tam Nhi với Quan Công đưa Hoàng Viện về trường. Tiêu Trì hơi khó chịu, nên theo Kiều Mộ về Nhân Tế Đường.
Lái xe vào gara, Liệt Phong từ chỗ tối chạy ra, vui vẻ vẫy đuôi đứng dậy cào cào móng vuốt lên cửa xe.
Kiều Mộ tắt máy, vừa mở cửa bước xuống liền bị nó nhào vào lòng.
Tiêu Trì mở cửa bên kia, xuống theo, cất giọng không vui: “Liệt Phong!”
Nghe thấy tiếng anh, Liệt Phong lập tức ném Kiều Mộ lại, trèo lên mui xe lao về phía anh. Tiêu Trì giơ tay đón nó, lùi lại mấy bước, ôm nó hệt ôm con nít đặt xuống đất, xoa đầu nó rõ mạnh.
Kiều Mộ lắc đầu, nhấn nút đóng cửa gara rồi khóa cửa xe đi ra ngoài.
Tiêu Trì buông Liệt Phong, rút hộp kẹo cao su trong túi, bỏ vào miệng một viên.
Đèn trong phòng trị liệu sáng lên, tiếng Kiều Mộ lấy đồ loáng thoáng truyền tới.
Tiêu Trí phác họa nên dáng vẻ bận rộn của cô trong tâm trí. Anh nhai kẹo cao su đứng dựa tường một lúc mới dẫn Liệt Phong đi ra, rẽ vào phòng trị liệu. Anh tựa cửa nhìn cô, ánh mắt sâu thăm thẳm, “Lòng không thoải mái, thân thể không có bệnh.”
“Nhiệm vụ thất bại à?” Kiều Mộ đặt ống nghe xuống, quay sang nhìn anh: “Hay gặp phải vấn đề khác?”
“Không phải nhiệm vụ thất bại, mà là Khương Bán Hạ.” Tiêu Trì nằm sấp trên

1 2 »


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.