Dịch: Nguyễn Hạ Lan
‘MÓN QUÀ NÀY ĐỘC ĐÁO LẮM!’
***
Kiều Mộ ngả đầu, gối lên vai Tiêu Trì, nụ cười đong đầy trong mắt: “Hàng còn chưa xé niêm phong, không biết có phải hàng chuẩn không, chẳng lý gì mà trả lại luôn. Dù sao cũng do chính mình đặt mua.”
“Vậy không trả nữa. Đợi em khui hộp, không hài lòng thì hẵng trả.” Trái tim Tiêu Trì nhảy nhót. Bấy giờ, anh mới để ý thấy đôi bông tai lấp lánh trên tai cô. Không kìm lòng nổi, anh đặt xuống một nụ hôn, khàn giọng thì thầm: “Thích không?”
“Hỏi người hay hỏi bông tai?” Kiều Mộ nheo mắt, giọng nói trước sau đều đều, thấp thoáng lộ ra nét biếng nhác: “Bông tai rất đẹp, người thì tạm được. Anh đã chuẩn bị bao lâu thế?”
“Năm em ra nước ngoài.” Tiêu Trì tháo cây trâm trên búi tóc cô: “Số hiệu này theo anh cả đời, nay thuộc về em, anh cũng thuộc về em!”
Kiều Mộ nhướn khóe môi, duỗi tay ngăn mặt anh, mỉm cười trêu chọc: “Anh lấy đâu ra logic cường đạo, cho rằng em nhất định là của anh hả?”
“Bố cường đạo cho đấy*!” Tiêu Trì mỉm cười, nắm lấy tay Kiều Mộ, cúi đầu phủ kín môi cô.
(*Ý anh là anh còn là bố của bọn tội phạm (cường đạo) ấy)
Nụ hôn dài vẫn chưa kết thúc, ngoài cửa đã truyền tới hai tiếng còi xe ‘bíp bíp’.
Tiêu Trì vẫn chưa đã thèm, nhưng vẫn phải buông Kiều Mộ ra. Bước xuống giường bệnh, anh xoa đầu Liệt Phong: “Kẻ tiếp theo phải bắt là tài xế của Quách Bằng Hải! Lúc nào em đi đón ông nội thì điện thoại cho anh! Chưa biết chừng anh có thời gian.”
“Để nói sau!” Kiều Mộ đứng dậy, thấp đầu nhìn chằm chằm vào quần anh: “Anh cứ thế đi ra ngoài à?”
Tiêu Trì kéo kéo vạt áo phông xuống, quay lưng cất bước với dáng vẻ hơi chật vật.
Kiều Mộ ngồi xuống giường bệnh. Nghe thấy tiếng cửa đóng, tiếng động cơ ô tô xa dần, cô nghiêng mình xoa đầu Liệt Phong, khóe mắt cong cong: “Liệt Phong, chúng ta cũng lên lầu nào!”
Tắm táp xong, Kiều Mộ chỉnh sửa lại quyển những điều tâm đắc khi châm cứu rồi bỏ vào trong túi xách. Cô đã nói với Mạnh Trường Phong sẽ đưa ghi chép này cho anh ta.
Kéo khóa, treo túi xách lên, cô ngồi lại viết bệnh án một lúc. Sau đó, không kìm nổi, cô dịch cái gương qua, tháo bông tai để sang bên, cầm di động tìm kiếm nội dung: những thương hiệu chế tác sản phẩm theo yêu cầu.
Xem một chốc, Kiểu Mộ lật đôi bông tai, quả nhiên trông thấy mặt sau có chữ viết tắt tên của mình.
Tâm tư này… Kiều Mộ chớp chớp mi, đeo lại bông tai. Rồi, vỗ nhẹ đầu Liệt Phong, cô tắt đèn đi ngủ.
Chiều thứ Tư, Trương Dương gọi điện thoại đến, vui sướng tới nỗi nói năng cũng chẳng mạch lạc, bảo rằng điểm thi của cậu ấy hơn cả điểm chuẩn, muốn mời cô đến nhà dùng cơm.
Kiều Mộ không nhắc tới chuyện Trương Lương nghiệp đã gọi điện cho mình, cô vui vẻ nhận lời ngay.
Cúp máy, cô lái xe về nhà cho Liệt Phong ăn. Tin tức trong đám bạn học lần nữa bùng nổ. Tội trạng thực sự của Lư Triển Bằng phạm phải đã được điều tra rõ, nguyên nhân chết cũng đã có kết luận – đột tử bởi bệnh tim. Mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi.
Kiều Mộ lật xem tin tức một hồi thì thoát khỏi Wechat. Để Liệt Phong trông nhà, cô lái xe đi gặp Trương Lương Nghiệp.
Sáng nay, ông nội gọi điện thoại bảo mai về. Ông nội Hứa nhận lời một vị khách, phải đi xem móng nhà cho người ta.
Điều cô quan tâm nhất là an nguy của ông nội, ông có ổn thì cô mới không rối. Bức ảnh chụp hiện trường cái chết của Khương Bán Hạ được công khai, thẻ nhớ nằm trong tay cô ấy, người bình thường hẳn không chú ý tới chi tiết nhỏ nhặt này, nhưng Trương Lương Nghiệp nhất định sẽ nghi ngờ.
Cô cũng không nắm chắc lắm với cuộc gặp gỡ hôm nay, có thể khiến lão vững tin giữa mình và Tiêu Trì không có bất cứ quan hệ gì, cũng chưa từng thấy thẻ nhớ, thì chỉ đi được bước nào hay bước nấy, cố gắng hết sức tách mình không dính dáng tới.
Nhà họ Trương thật sự rất cũ, chí ít đã 20 năm tuổi đời. Khung cảnh khu chung cư miễn cưỡng coi như hợp lòng người.
Tìm xong chỗ đậu xe, Kiều Mộ hít sâu một hơi. Cách tấm kính chắn gió, cô vẫy vẫy tay với Trương Dương đang đợi ở tầng trệt, rồi tắt máy rút khóa xe đi xuống.
“Bác sĩ Kiều! Em trên điểm sàn nhé, thừa những 25 điểm ấy! Có phải rất siêu không ạ?” Trương Dương toét miệng cười rộ, để lộ hàm răng trắng bóc dễ nhìn.
Kiều Mộ vỗ vỗ vai cậu ấy, chân thành khen ngợi: “Cực kỳ siêu! Các bạn học khác trước khi thi không đau ốm gì, đoán chừng cũng chẳng phát huy tốt bằng em.”
“Thế chứ!” Trương Dương vênh cằm, đắc ý nói: “Chờ có giấy thông báo nhập học, chú Quan Công sẽ phải tặng em một cái flycam.”
Dứt lời, hình như nhận ra được điều gì đó, Trương Dương đột nhiên im bặt. Đoạn, cậu ấy nhỏ giọng: “Chuyện này không thể cho bố em biết, nên chị giữ bí mật dùm em được không chị?”
“Được!” Kiều Mộ khẽ mỉm cười gật đầu.
Cô biết cậu chàng rất muốn có một cái flycam để chuẩn bị khi Hoàng Viện tốt nghiệp cấp hai, chụp cho cô bé những tấm ảnh tốt nghiệp đáng nhớ.
Trương Dương gãi đầu, đỏ bừng mặt, nhảy lên bậc cầu thang, hớn hở đi trước dẫn đường.
Nhà cậu ấy ở tầng trên cùng, với bố cục 4 phòng, trong đó là 2 phòng ngủ. Trong nhà được sắp xếp vô cùng gọn gàng sạch sẽ theo phong cách ‘điền viên’ tươi mới. Đồ nội thất bằng gỗ nguyên màu, bàn mạt chược bày trên tấm nệm sắc trắng xám, dưới bàn trà trải thảm dệt bằng tay màu tro. Bức tường sau sô pha treo đầy ảnh chụp chung của hai cha con trong những chuyến du lịch các nơi trên thế giới.
Kiều Mộ thay giày, lịch sự đưa giỏ trái cây mang theo cho người giúp việc rồi theo Trương Dương vào phòng khách ngồi.
Trương Lương Nghiệp vẫn chưa về, trong nhà chỉ có người giúp việc và Trương Dương.
Cô giúp việc kia cũng tầm tuổi Trương Dương, da dẻ trắng trẻo, mặt mày xinh đẹp. Nếu không phải Trương Dương nói cô ta là giúp việc nhà mình thì Kiều Mộ còn tưởng là chị gái cậu ấy.
“Chị Kiều muốn uống trà gì ạ?” Trương Dương bật TV, hào hứng đứng dậy: “Hay chị muốn uống gì?”
“Nước khoáng đi!” Kiều Mộ thả lỏng, vẻ mặt dịu dàng.
Trương Dương mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng và một lon coca mang ra. Cậu ấy vừa xem TV vừa nói về trường học muốn báo danh.
Kiều Mộ im lặng lắng nghe, thi thoảng lại tán thành với cách nói của cậu chàng.
Chuyện trò chừng 10 phút, Trương Lương Nghiệp về. Lão thay giày, đưa túi cho giúp việc, nhiệt tình mời Kiều Mộ vào bàn ăn cơm.
Khẩu vị của Kiều Mộ thiên về những món thanh đạm, đồ ăn trên bàn hầu hết được làm theo những món cô thích. Xem ra lão thật sự rất ‘có lòng’.
Bày xong hết đồ ăn, giúp việc lặng lẽ lui xuống bếp dọn dẹp, dáng vẻ vô cùng tận tụy với công việc.
Tuy nhiên, ánh mắt cô ta nhìn Trương Lương Nghiệp rất tinh tế, còn ánh mắt nhìn Kiều Mộ thì nhiều thêm sự căm ghét và đố kị.
“Trương Dương có được thành tích tốt thế này là may nhờ bác sĩ Kiều nghĩa khí cứu giúp. Li này, tôi mời cô.” Trương Lương Nghiệp cầm chai rượu vang đã ủ đủ độ, rót cho Kiều Mộ một li, tiện thể cũng rót cho Trương Dương một li.
“Trương Dương, mạng của con là bác sĩ Kiều cứu về đấy, con cũng nên kính chị ấy li này đi.”
Kiều Mộ đặt đũa, khách sáo xua tay: “Lát nữa tôi còn lái xe, không uống rượu được rồi! An toàn là số một.”
Động tác trên tay Trương Lương Nghiệp khựng lại, lão ngoảnh đầu vào bếp, gọi: “Tiểu Mạc, cô cầm cái cốc khác ra đây cho bác sĩ Kiều, mà trong tủ lạnh có nước dừa đấy!”
Ở trong bếp, cô giúp việc đáp lời, mau mắn đem đồ uống và cốc tới, còn tự tay rót cho Kiều Mộ.
Không tiện từ chối nữa, Kiều Mộ cầm cốc lên cụng li với hai cha con họ.
Trương Lương Nghiệp là một người khéo ăn nói, hơn nữa vô cùng hiểu biết. Một bữa cơm khách lẫn chủ đều vui.
Ví thử lão không bỏ thêm thuốc ngủ vào nước dừa thì Kiều Mộ suýt cho rằng mình đã cả nghĩ. Nếu đoán không lầm, hôm nay bọn Tiêu Trì tiến hành bắt giữ tài xế của Quách Bằng Hải.
Rời bàn cơm, ra phòng khách uống trà tán gẫu. Nhận được một cú điện thoại, Trương Dương kích động nhảy cẫng lên, thông báo một tiếng rồi tót ra khỏi cửa hệt con khỉ: “Con đi xuống nhận chuyển phát nhanh, mọi người cứ nói chuyện đi ạ!”
Kiều Mộ thoáng liếc cậu ấy, sau đó thu lại tầm mắt, điềm nhiên như không chuyện trò cùng Trương Lương Nghiệp.
“Nếu bác sĩ Kiều không phiền, mời sang phòng sách ngồi một lát!” Trương Lương Nghiệp lấy điều khiển từ xa cho nhỏ bớt tiếng TV, quay đầu nói to vào trong bếp: “Tiểu Mạc, cô mang hai tách trà đến phòng sách đi!”
Kiều Mộ bình tĩnh nhìn lão trong giây lát, sau đó thong dong đứng dậy.
Phòng sách hơi nhỏ nhưng cũng không kém phần ngăn nắp và sạch sẽ. Trên giá sách bày kín, đủ các loại sách vở, chỉ riêng sách có liên quan tới tâm lí học cũng đã xếp đầy một hàng.
Trương Lương Nghiệp theo sau cô. Đến cửa, đợi giúp việc đưa trà tới, lão nhận lấy khay rồi tiện tay đóng cửa lại.
“Đây là trà mới năm nay. Cứ bảo trà xuân vị không đượm bằng trà thu. Bác sĩ Kiều nếm thử xem!” Lão đặt khay xuống, vòng qua bàn sách, ngồi vào chiếc ghế đối diện, nở nụ cười đúng mực, nhìn Kiều Mộ: “Cô thông minh lắm!”
“Tổng giám đốc Trương đang khen tôi hay làm tổn thương tôi vậy?” Kiều Mộ bưng tách trà, đưa lên mũi hít hà.
Trương Lương Nghiệp nheo mắt, vui vẻ cười thành tiếng: “Cũng rất hài hước!”
“Tổng giám đốc Trương rất biết nói đùa!” Kiều Mộ nhấp ngụm trà, vẻ mặt lạnh nhạt.
Cùng lão vờn nhau trong sương mù thế này thực mệt phết! Sau khi làm ra một đống chuyện, lão còn có thể thản nhiên nói nói cười cười với cô, phòng tuyến tâm lý của loại người này là khó phá hủy nhất. Dù lợi dụng người mà lão quan tâm nhất cũng chưa chắc có hiệu quả.
Nụ cười của Trương Lương Nghiệp vẫn không thay đổi, lão ngả người dựa vào lưng ghế, thủng thẳng mở ngăn kéo lấy ra một khẩu súng, để bừa lên mặt bàn.
Kiều Mộ nhướng mí mắt, ánh nhìn không mảy may xao động, “Quà tặng chuẩn bị cho Trương Dương đây à? Tinh xảo và giống y như thật ấy!”
“Nếu tôi nói tặng cho bác sĩ Kiều thì sao?” Trương Lương Nghiệp đan hai tay vào nhau, thư thả đặt trên đùi, hai ngón cái vẽ vòng tròn, ánh mắt rơi trên người Kiều Mộ dần dần trở nên âm trầm.
Kiều Mộ vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, rũ mi nhìn khẩu súng đặt giữa hai người.
Lão đang thử thăm dò cô, tuy cười đấy, nhưng cơ thể thoát ra vẻ lạnh lùng, không thua gì gió thổi từ điều hòa.
Nhìn khẩu súng vài giây, Kiều Mộ ngẩng đầu, khóe môi thêm nét cười đầy ý vị. Cô giơ tay rút khăn giấy lau miệng: “Tổng giám đốc Trương có vẻ thích tặng quà cho người khác quá!”
Trương Lương Nghiệp yên lặng, không hề kinh ngạc bởi động tác ban nãy của cô, lão dường như tình chuẩn cô không dám chạm vào khẩu súng kia.
Bầu không khí bỗng chốc căng thẳng.
Kiều Mộ mở tờ khăn giấy vừa dùng để lau miệng ra, lật qua mặt khác, dùng tay trái đè lên, rồi lại nhấp một ngụm trà nữa.
Trong nháy mắt đặt tách xuống, cô hơi nghiêng người, thình lình phủ tờ khăn giấy lên khẩu súng, cầm lấy, chĩa thẳng họng súng vào ngực lão, bình tĩnh nói: “Món quà này độc đáo thật, tôi hơi muốn nhận rồi đấy!”
Trương Lương Nghiệp vẫn bất động, vẻ tươi cười thậm chí không có dấu hiệu tiêu tan: “Động tác của bác sĩ Kiều lưu loát lắm! Từng có người dạy cho, hơn nữa bình thường cũng chơi không ít nhỉ!”
“Tổng giám đốc Trương lại nói đùa. Hồi ở nước ngoài, bệnh viện đặt tại chiến khu.” Kiều Mộ mở khóa di động của mình, mở album, để lên bàn. Cô chậm rãi đẩy qua, tiện thể bỏ súng về chỗ cũ, cầm lại tờ khăn giấy, “Món đồ này làm thật quá, tổng giám đốc Trương tính tiến quân vào ngành công nghiệp đồ chơi sao?”
Trương Lương Nghiệp sửng sốt mất một giây, giây tiếp theo lão bỗng chốc cười lớn, ngồi thẳng người cầm lấy di động của cô.
Khóe miệng Kiều Mộ thoáng lộ nụ cười, nhưng không thể làm nên biểu cảm rõ ràng.
“Không nghĩ tới kiến thức Tây y của bác sĩ Kiều cũng rất khá.” Trương Lương Nghiệp trả lại di động, vẻ mặt tán thưởng: “Chiến khu đầy rẫy nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Sự can đảm này, Trương tôi hổ thẹn không bằng được.”
Kiều Mộ cầm di động về, mỉm cười xua tay: “Quá khen! Chẳng qua chúng tôi chỉ làm những việc người bác sĩ nên làm thôi.”
“Cô ngồi xuống trước đã, tôi đi lấy nước trái cây.” Trương Lương Nghiệp không động tới khẩu súng kia, cứ thế quẳng lại trên bàn.
Kiều Mộ gật đầu với dáng vẻ tỉnh bơ.
Đầu óc choáng váng quá, hẳn là thuốc ngủ trong nước giờ đã phát huy tác dụng. Nhưng chỉ mong sao lúc cô thiếp đi, Trương Dương có thể về kịp.
Xe cô vẫn ở dưới lầu, nếu cậu ấy nhìn thấy, chắc chắn sẽ tìm cô.
Sau khi Trương Lương Nghiệp ra ngoài thì không quay vào. Cửa phòng sách vẫn mở, Kiều Mộ thực sự không chịu nổi nữa, mơ mơ màng màng ngả mình trên ghế.
Khoảng 1 phút trôi qua, hoặc lâu hơn, Trương Lương Nghiệp trở lại. Lão đóng cửa phòng sách. Kiều Mộ loáng thoáng nghe thấy lão nói: “Tôi chụp luôn ảnh cho anh, anh gửi cho hắn ta.”
Kiều Mộ cố gắng giữ chút lí trí còn sót lại, giả bộ đã mê man.
Trương Lương Nghiệp chụp mấy tấm ảnh của cô, phỏng chừng gửi cho Tiêu Trì. Lát sau, di động của lão có cuộc gọi, giọng một người đàn ông xa lạ truyền vào tai nghe rõ mồn một: “Hắn nhận được rồi, nhưng không có phản ứng gì hết.”
“Tự tôi liên lạc với hắn!” Trương Lương Nghiệp thấp giọng đáp. Lão cúp máy, rồi nhấn một dãy số nữa: “Bác sĩ Kiều uống say, anh là bạn trai cô ấy, đến đón cô ấy chứ nhỉ. Tôi là một trong số bệnh nhân của cô ấy.”
“Anh gọi nhầm số hả! Bác sĩ Kiều nào, trai gái gì?” Giọng Tiêu Trì vang lên, có phần mất kiên nhẫn, như thể chẳng biết gì cả.
“Bác sĩ Kiều của Nhân Tế Đường.” Trương Lương Nghiệp lạnh lùng nhắc nhở.
“Vậy anh tìm nhầm người rồi! Tôi với cô ấy không thân lắm, đêm hôm anh tìm bạn trai cô ấy thử xem, hay bạn gái cũng được! Đừng quấy rầy tôi!” Tiêu Trì cười một tiếng rồi chơi oản tù tì cùng người bên cạnh, hình như anh đang uống rượu với mọi người.
Gác máy, Trương Lương nghiệp nện một đấm lên bàn sách. Bộ dụng cụ pha trà cạnh bên cũng chấn động theo.