Một hồi chuyện cười qua đi, vị bác sĩ tâm lý ngoại quốc cố quay lại vẻ đứng đắn đưa cho Tiêu Dạ Nguyệt một tờ trắc nghiệm tâm lý.
“Tích đúng sự thật.
Cầm vào phòng bên trong đi.” Ra hiệu cho Tiêu Dạ Nguyệt đi vào phòng chờ bên trong, lại liếc mắt nhìn Cảnh Tuyên chuẩn bị cất bước đo vào, “Người nhà ở ngoài.
Trong thời gian làm trắc nghiệm tâm lý, người nhà không được ở gần gây áp lực.”
Cảnh Tuyên lạnh lùng liếc nhìn vị bác sĩ trẻ có bộ lông màu vàng, xoay gót đi ra ngoài.
Sau khi Tiêu Dạ Nguyệt làm trắc nghiệm tâm lý xong Robert kêu cậu ra ngoài đợi, anh ta nghiên cứu xong sẽ gọi cậu vào, lại quay ra hút trà sữa rột rột, lại lôi từ gầm bàn ra một gói bim bim, ấn xem tiếp bộ phim đang chiếu trên máy tính.
Cảnh Tuyên dùng ánh mắt nghi ngờ liếc bộ dạng bác sĩ của anh ta.
Nhìn hơi giống tên lừa đảo.
Robert phun tào, giả tức giận nói.
“Ông đây có cả bằng tiên sĩ, chẳng lẽ vì tôi không đứng đắn mà gọi tôi là lang băm sao? Hỏi tên Tống Cảnh Nghi, tôi còn giỏi hơn hắn ta, bài luận tốt nghiệp của hắn ta có đến bảy phần công sức của tôi.”
Robert là người ngoại quốc trăm phần trăm không pha tạp chất.
Dù đã học tiếng nước Y nhiều năm, nhưng lúc này nói nhanh, khẩu âm không tốt, thành ra nghe anh ta mắng giống như đang nghe con gà cục ta cục tác.
Đúng như Robert nói.
Bài luận tốt nghiệp của Tống Cảnh Nghi đúng là bảy phần nhờ anh ta làm giúp tuy họ không học cùng chuyên ngành.
Nhưng không phải vì Robert giỏi hơn, mà do Tống Cảnh Nghi quá lười, và Robert dễ dụ.
Chỉ cần cho anh ta ăn nhiều món ăn đặc sản của nước Y, anh ta hoàn toàn có thể giúp bạn làm hết bài luận cũng được.
Nhà Robert rất giàu, làm bác sĩ tâm lý hoàn toàn vì đam mê, thích thì làm không thích thì cuộn chăn ở nhà nằm ngủ xem tivi, ăn quà vặt.
Không nói đến, Robert đã lấy chồng.
Đúng, là một ông chồng hàng thật giá thật có hai mỏ kim cương lớn nhất thế giới ở Trung Phi và Nam Phi.
Lần này là được Tống Cảnh Nghi đặc biệt nhờ nên mới tạm rời ổ chăn trong lâu đài dát vàng của mình đến phòng khám bé tí tẹo còn không to bằng cái phòng tắm nhà anh làm việc.
Đây là bệnh viện tư nhân của Tiêu gia lớn nhất cả nước, phòng khám của bác sĩ không nhỏ, là do lâu đài dát vàng của Robert quá to.
Chồng của Robert lúc đầu không đồng ý, nói thà rằng đưa anh qua Châu Phi cùng còn hơn để anh sang đây gặp tên bạn mà hắn ta từng coi là tình địch.
Robert mới không thèm qua cái nơi khi hò co gáy chỉ có kim cương kia.
Có kim cương thì sao, có đồ ăn ngon không, có mạng không, có biệt thự to không? Bắt ông đây qua đó chịu khổ cùng à.
Mơ đẹp quá!
Vì vậy Robert đã nhân lúc chồng mình lơ là mà leo lên máy bay chạy mất.
Đến đây rồi lại bị người ta nghi ngờ trình độ chuyên môn, Robert tức đến nghiến răng.
Cảnh Tuyên nhìn bộ dáng tạc mao của anh ta, chậm rãi đẩy ghế kéo Tiêu Dạ Nguyệt ngồi xuống.
“Nếu anh thật sự có chuyên môn vậy khám nhanh lên.
Chút nữa cậu chủ của tôi còn phải về đi học.”
Robert giờ mới biết mình bị lời của mình đưa vào tròng, não hoạt động chậm vài nhịp ấn dừng bộ phim bom tấn Hollywood đang xem dở, gạt gói bim bim và trà sữa qua một bên bắt đầu xem bài kiểm tra trắc nghiệm tâm lý.
Thật ra lúc Robert chăm chú làm việc thì rất ra dáng một vị bác sĩ thâm niên, chỗ nào không tốt hai hàng lông mày màu vàng sẽ nhíu lại.
Được một lúc mắt lại đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở ly trà sữa mát lạnh đang uống dở.
“Tôi khát quá.
Đợi tôi uống xong lại xem tiếp.” Robert vội vàng cầm ly trà sữa lên hút rột rột, lại mở lắp ăn hết nhân bên trong, cuối cùng nhẵn ly nhựa mới thỏa mãn tiếp tục xem bệnh.
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn anh ta uống trà sữa ngon lanh mà đột nhiên lại thèm, liếm môi một cái đưa ánh mắt lấp lánh nhìn Cảnh Tuyên.
Để không ảnh hưởng đến tên bác sĩ tạc mao kia, Cảnh Tuyên cúi người nhẹ giọng nói.
“Không được, hôm sau cậu chủ bị đau bụng, ngày hôm nay chỉ có thể ăn cháo.
Mấy hôm tới cũng sẽ không được ăn đồ lạnh.”
Tiêu Dạ Nguyệt phồng má.
Sáng ăn cháo và bánh mì kẹp rồi, chẳng nhẽ trưa cũng phải ăn nữa hả.
Nhưng cậu đã khỏi bệnh rồi, bây giờ có thể ăn hết một nồi cơm.
Robert nhanh chóng đánh gãy cơn thèm ăn của Tiêu Dạ Nguyệt.
Sau khi nói ra vấn đề của cậu, kêu cậu thử nói một câu ngắn.
Nhưng Tiêu Dạ Nguyệt lại chỉ mấp máy môi, hoàn toàn không phát ra tiếng.
Robert lấy một bịch bim bim mới trong gầm bàn ra đưa cho cậu.
“Ân bim bim đi, thả lỏng tâm trạng.”
Được cho bim bim Tiêu Dạ Nguyệt vui mừng nhận lấy, bóc ra nghiêm túc ngồi ăn.
Nhưng cứ vào lúc cậu vừa há miệng Robert liên cản lại.
“Đúng vậy, chính là há miệng như vậy.
Há miệng phát ra âm, cậu hiểu không?”
Tiêu Dạ Nguyệt giật mình mà ngậm chặt miệng.
Robert liếc mắt ý đuổi Cảnh Tuyên ra ngoài.
Cảnh Tuyên tuy lo lắng, nhưng cũng biết quy định khám bệnh, nhìn Tiêu Dạ Nguyệt vài lượt rồi ra ngoài.
Cũng không biết là Robert chữa trị kiểu gì, chỉ biết Tiêu Dạ Nguyệt bước ra ngoài thì như người bị hút hết dương khí, đi đâm chỗ nọ quẹo chỗ kia, đầu óc treo ngược trên mây.
Cảnh Tuyên kéo tay cậu đi đến xe, trước khi mở cửa để cậu ngồi vào có hỏi: “Bác sĩ đó nói gì sao?”
Tiêu Dạ Nguyệt nghĩ nghĩ, sau đó mặt lại đỏ lên, đầu lắc nguầy nguậy vội vàng ngồi vào xe như người đang chạy trốn.
Cả quãng đường ngồi trên xe đều ôm mặt vùi đầu xuống.
Cảnh Tuyên phải liên tục nhắc nhở cậu ngồi thẳng lên phòng trường hợp không may.
Xe vừa dừng trước cửa cậu đã vội vàng ôm ipad chạy lên lầu, Cảnh Tuyên đi theo cậu thì bị cậu giam ngoài cửa chính, một cái khe để kiến lọt vào cũng không có.
Cả trưa hôm đó, ngay cả lúc ăn cơm cậu cũng không chú ý, thời gian còn lại đều nhốt mình ở trong phòng.
Ngay cả lúc Trang Y Hoa dạy học xong đi ra cũng kéo tay Cảnh Tuyên lại hỏi hôm nay cậu có vấn đề gì sao, bài toán đơn giản cho điểm cũng làm sai.
Cảnh Tuyên cũng bất lực lắc đầu, anh cũng đang muốn biết tên bác sĩ lang băm kia đã nói cái gì mà khiến cho cậu chủ nhỏ hoạt bát thường ngày của anh biến thành kẻ mất hồn mất vía, làm gì cũng không tập trung.
Tiêu Dạ Nguyệt học xong lạy chạy vội lên lầu, lén lút đóng cửa còn chú ý bên ngoài xem có ai đi lên không, lúc này đem cửa đóng lại còn khóa trong.
Cậu chui lên giường chùm kín chăn lại ngồi thu lu trong đó, vừa mở ipad lên tìm đến cuộc bói chuyện với Robert thì điện thoại kêu lên.
Cậu giật mình vội tắt ipad úp xuống nêm mắt cáo dác nhìn xung quanh.
Khi biết là điện thoại mìn kêu cậu liền vuốt ngực thở phào.
A, cậu điện mất thôi.
Nhoài người ra với điện thoại thì thấy là tiên sinh gọi.
Tiếng chuông điện thoại tắt đi, vừa lúc tin nhắn của tiên sinh gửi đến.
“Bé con, hôm nay anh về muộn, không thể cùng em ăn tối.”
Tiêu Dạ Nguyệt đảo mắt nhìn ipad bị úp ở trên giường, liếm môi một cái.
Đây có được tính là thiên thời địa lợi nhân hòa không? Lúc cậu muốn làm chuyện xấu, tiên sinh vừa hay về muộn.
Nhưng nhất định không được tỏ ra vui mưng nếu không tiên sinh sẽ sinh nghi ngờ.
Tiêu Dạ Nguyệt gõ trả lời lại: “Vậy buổi tối về có quà nữa không? /ỉu xìu/.”
Tống Cảnh Nghi ở bên kia nhìn tin nhắn của cậu bật cười, người bên cạnh thấy vậy liền sáp đến.
“Là Tiểu Dạ Nguyệt nhắn sao.” Rõ ràng không phải đang hỏi, giọng nói còn như rất trông đợi.
Tống Cảnh Nghi úp điện thoại xuống lạnh nhạt liếc người bên cạnh.
Ôn Dĩ Hằng nghiêng mặt nhìn, chỉ chỉ điện thoại.
“Tống tổng, tôi rất ngưỡng mộ tài năng của Tiểu Dạ Nguyệt.
Có thể cho tôi xin phương thức liên lạc của cậu ấy được không?”
Tống Cảnh Nghi: “Không.”
Phũ phàng vậy đấy.
Ôn Dĩ Hằng cũng không giận mà bật cười, vuốt mái tóc dài qua tai.
“Tống tổng không cho, vậy tôi chỉ có thể tự đi xin thôi.”
Tống Cảnh Nghi tức nghiến răng.
Hắn gõ trả lời lại Tiêu Dạ Nguyệt, đút điện thoại vài túi quần, quay ra kéo mạch tay Ôn Dĩ Hằng lại.
“Ôn Dĩ Hằng, rốt cuộc mày muốn gì?” Nghiến răng muốn kêu ken két luôn rồi..