Tiếng Chuông 29: Sắp xếp mọi thứ trở lại ban đầu!
Ánh nắng chói nhòa cùng tiếng chuông reo.Mọi thứ xung quanh chìm trong thầm lặng.
” Reng!Reng!Reng”
Ba hồi chuông vang lên……thật khẽ
– Chúng ta kết thúc chuyện này chứ?_Kiều Ly lên tiếng
– Tớ nghĩ là không!_Bảo Uyên nói
-Tớ sẽ xóa sổ nó!_Kiều Ly nói tiếp
-Này! Cậu thực sự sẽ làm vậy sao?_Bảo Uyên lo lắng hỏi
– Ừm. Ngày này đến rồi nhỉ?_Kiều Ly cười chua chát
-Chúng ta sẽ bị chia rẽ một lần nữa ư_Bảo Uyên nhìn cô
– Không, chúng ta sẽ giữ lại tất cả._Cô nói
———————————————————————————————————-
Lớp Văn hôm nay vắng vẻ, cực lặng thầm.Hai mươi con người không ai nói câu nào.Bảo Đăng đã vốn lạnh lùng, không nói coi như không có gì bất bình thường.Nhưng với một Gia Bảo hài hước, một Nakosa thông minh, một Thiên Minh láu cá thì đây là một sự thay đổi lớn.Lớp Văn sẽ tan rã….
“Rầm!”
Nhật Phong đẩy cánh cửa lớp, vội vã lao ra ngoài.Bây giờ cậu chỉ cần tìm Bảo Uyên, tìm cô là mọi chuyện sẽ rõ.
Đến gần vườn hoa, bất chợt cậu dừng chân lại.
– Vậy chúng ta sẽ tiến hành sao?_Bảo Uyên nói, giọng lạc đi
-Phải!_Kiều Ly dứt khoát
-Tớ….tớ không…muốn!_Bảo Uyên òa khóc.
Phải, Đặng Hàn Bảo Uyên khóc.Cô khóc, lần đầu tiên trong năm học cấp 3 cô khóc.Nhật Phong ngạc nhiên, người con gái mạnh mẽ quyết đoán, lớp trưởng của lớp Văn khóc.Một chuyện không thể ngờ được.
– Chuyện gì đang diễn ra vậy?_ Nhật Phong bước ra, lạnh lùng nói
– N…Nhật Phong!_Kiều Ly ngạc nhiên nói
-Tớ hỏi chuyện gì đang diễn ra!_Nhật Phong hỏi
– Không phải việc của cậu!_Kiều Ly dứt khoát nói
———————————————————————————————————-
– Nhật Phong đi đâu vậy?_Thiên Minh hỏi
-Tớ không biết!_Hải Anh buồn đáp
– Các…c..các….cậu!_Ngọc Anh lắp bắp
-Có chuyện gì?_Mạnh Gia hỏi
-Nhậ…t Phong….Bảo Uyên và Kiều Ly!_Ngọc Anh nói
-Cái gì?_Hàn Thiên nhíu mày
– Họ đang làm cái gì ở vườn hoa vậy?_Ái Vy tò mò hỏi
– Mọi người xem kìa, Uyê…n cậu ấy khóc!_Anh Nhi la lớn
– CÁI GÌ!?
Đồn loạt những tiếng hét vang lên.Bảo Nam và Bảo Đăng ngạc nhiên, mặt đỏ phừng phực.Khuôn mặt thanh tú biến sắc.Bảo Nam đang định phi ra khỏi lớp thì Nakosa kéo lại, đôi mắt ngọc bích ánh lên vẻ buồn.
Dưới gốc cậy bàng, một người phụ nữ đứng đó.Mái tóc đen bay the gió.Đôi môi hồng nhạt khẽ cười.