Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 9: Khi ta phẫn nộ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Chút hình minh họa về Vile 😀 Ảnh Idol ở đây là anh Accelolicon, trong Toaru majutsu no Index nếu anh em chưa xem, ta down về xong edit lại màu mắt và thế là… :)))) 

*1 phút mặc niệm bắt đầu*

———————-Sáng sau

Hôm nay là chủ nhật. Được nghỉ học, bởi thế Vile mới dám mạnh mồm nhận ngủ qua đêm tại nhà Rosered, chứ không, bình thường một thằng cẩn thận như hắn còn lâu mới đồng ý ngay. Cho nên hắn cũng được tận hưởng vài tiếng đồng hồ trên thiên đường…

À mà thằng này láo thật, nó có cần ngủ đâu mà vẫn bò lên giường như đúng rồi. Đáng lẽ Kaspakov phải biết điều ấy mới phải.

Nhưng thôi, chuyện qua rồi đành để cho qua, hắn chẳng làm gì đáng bị tống vào tù cả. Có điều, sáng hôm ấy, bạn của Rosered đến thăm, thế mới gây ra những phiền toái và nguy hiểm vô lí đến lạ kì.

Việc ấy xảy ra như sau:

Hệ thần kinh của Vile vốn không cần nghỉ ngơi, nhưng hắn đã muốn nghỉ thì đánh một giấc đến trưa cũng được; mà chủ nhật hắn chẳng có gì để làm cả, nên cứ để kệ vậy. Rosered thì đã thức đến gần ba giờ sáng, sâu ngủ là chuyện bình thường.

Nhưng mà, như đã nói, có một người bạn lâu năm của cô dự định đến thăm. Hai người đã hẹn nhau vào hôm nay rồi, nhưng vì chòi đâu ra một thằng Vile này nên Rosered quên mất. Thế là khi người bạn ấy đến, khoảng tám giờ, thì cả căn biệt thự vẫn đóng cửa im lìm, cả vệ sĩ cũng không dám vào. Đứng ngoài cửa chờ lâu, nhấn chuông chẳng có gì, sốt ruột, cô gọi thẳng cho Rosered.

Vile nghe tiếng chuông cửa, hắn lẩm bẩm chửi thầm vài tiếng, đấm một quyền vào không khí đóng sầm cửa phòng ngủ lại, xong lăn ra giường. Lại đến lúc điện thoại reo, hắn nhanh chân đạp không đi tới, tháo mẹ pin vất vào ngăn tủ, tiếp tục lăn ra giường.

Cô bạn đứng ngoài trố mắt ngạc nhiên trước những diễn biến kì lạ mà mình đang phải chịu đựng. “Bình thường Rosered vốn đúng hẹn, sao hôm nay lại hành xử lạ vậy? Chẳng lẽ có uẩn khúc gì?”

Nghĩ như vậy, cô vội vã yêu cầu các vệ sĩ đứng ngoài mở cửa cho mình. Họ cũng chẳng phản đối, dù sao cô tiểu thư này đến đây cũng không dưới một ngàn lần rồi, chắc cô chủ sẽ vui vẻ đón tiếp thôi. 

Và thế là nữ hài từng bước lặng lẽ đi vào.

Đập vào mắt cô là tường phòng khách bị thủng một miếng to đùng. Bên trong, bàn ghế tuy sạch sẽ ngăn nắp nhưng không che giấu nổi có một mùi gì ám vào, như mùi tử thi vậy. Nghĩ đến đó, cô bất giác rùng mình.

Thực ra, thời gian gần đây, những cá thể đột biến đã bắt đầu tồn tại và phát triển dưới lốt “người thường” để tránh những hậu quả khôn lường như trong phim X-men. Và nữ tử này cũng là một trong số đó: năng lực của cô là tàng hình.

Với một cảm giác bất an rằng có kẻ nào đó khác đang ở trong nhà, cô quyết định ẩn thân và lục tìm khắp căn nhà, hi vọng Rosered còn sống. Và cái đặc sắc nhất kể đến là khi cô bước vào phòng ngủ.

“Ôi cha mẹ ơi…”

Cái giường nhỏ xíu vốn là đồ dùng ưa thích của Rosered, chỉ vừa cho một người, thế mà nay lại có hai người. Một nam nhân tóc trắng đang ngôi dựa vào thành giường, đầu đổ gục sang một bên, tay phải đặt nằm để Rosered gối đầu lên đó. Cô quay hẳn người sang phía anh ta, hai tay ôm lấy hắn.

Đáng chú ý hơn nữa là nam nhân này chỉ mặc bộ đồ của một quản gia…

Không thể tưởng tượng nỗi tức giận của nữ hài lúc này đối với Vile, cô hét lên:

-Tên kia! Ngươi mau tránh xa bạn ta ra!

Hắn giật mình liền tỉnh giấc, hai con mắt lờ đờ chĩa về hướng giọng nói phát ra. Rosered vừa hé mắt một chút liền bị hắn xoa đầu, lại ngủ yên như trước. “Đôi lúc ta ước cô ấy mà là một con mèo con thì tốt biết mấy… Rồi xem con bé này là ai đã nào.”

Nhưng trước khi tìm hiểu, hắn phải làm lườm một cái, như một hình thức thử dây thần kinh của người. Hai con mắt tím ngầu được kích hoạt camera thấu thị ban đêm, sáng nhàn nhạt lên màu thạch anh vô cùng đáng sợ. Nữ hài kia vội vã xám mặt lại, kẻ đang đứng, à nằm trước mặt cô thực sự không phải một kẻ cô có thể trêu vào.

-Bạn, huh?

Vile cất giọng nhàn nhạt hỏi.

-Phải.

Hắn từ từ nhỏm dậy, đặt một chân xuống giường. Rosered cảm thấy cái gối ôm của mình chuyển động thì phản xạ giữ hắn lại. Chẳng nói chẳng rằng, hắn rút tay cái phăng một phát, quay ra ngoài cửa sổ, nhảy biến đi trong chớp mắt.

Lúc này Rosered mới thực sự tỉnh, cô ngáp dài một cái khi luyến tiếc nhìn theo bóng Vile khuất sau hàng cây trồng trước cửa. Bất ngờ, một thân ảnh nhỏ bé lao đến ôm cô ngã nhào xuống đất.

-Ôi mẹ ơi! Lily, cậu làm gì vậy?

Cô bạn kia vẫn ôm ghì Rosered, không ngừng cọ đầu vào ngực cô.

-Này! Thôi đi! Đến từ bao giờ thế?

-Vừa xong thôi, hì hì.

Lúc này Lily mới chịu buông Rosered ra, hai người đỡ nhau ngồi dậy.

-Kia là ai thế?

-Hả? Ai cơ?

-Cái anh quản gia tóc trắng đấy.

-À… Quản gia đâu! Ổng là bạn tớ, nhà nghèo nhất thành phố này, hôm qua sang đây tắm nhờ xong mượn luôn bộ đồ ấy để mặc đấy chứ.

-Ủa, nghèo thế mà cậu cũng thèm để ý sao?

Rosered “quéo” cả người, trả lời đại một câu siêu chuối:

-Thấy ổng đẹp giai nên cho ở tạm ấy mà.

-Bó tay với cậu, hạng đó mà…

Đang thao thao bất tuyệt, Lily chợt nhớ lại lúc đôi mắt hắn trừng trừng nhìn cô với một vẻ thần bí và băng lãnh đến lạ lùng. Lúc ấy hình như con tim cô đã đập loạn nhịp.

-À… Thôi vậy! Đằng nào hôm nay tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu nè…

————————–Quay lại phía Vile.

Hắn dự định về nhà trước, kiếm một mớ giẻ vụn khác để mặc cho nó đúng phong cách, mặc đồ quản gia thế này thấp kém quá. Sau đó có lẽ hắn sẽ đột nhập thư viện – trình độ có thể coi như một nghề tay trái – rồi tìm tài liệu liên quan đến các Quỷ vương theo đúng yêu cầu của Constan.

 Nhưng giữa đường, hắn lại gặp phải một hình bóng mà hắn rất không muốn gặp: một cô gái xinh đẹp tuổi chừng mười lăm, với mái tóc vàng rủ xuống ngang lưng, mặc bộ váy dài màu đỏ đang đi ngược hướng hắn. Cô ta là kẻ đã gỡ bỏ chốt chặn cuối cùng cho cái chết của hắn: Juliet.

Còn nhớ hôm ấy, hắn đã lấy hết can đảm thổ lộ với cô ta, để rồi bị dội ngay cho gáo nước lạnh: “Nhưng tôi có bạn trai rồi, mời cậu đi cho”.

 Năm năm hắn chịu nhịn nhục trong bóng tối, chịu đựng tất cả sự cay đắng và phỉ nhổ của mọi người, cố gắng giữ gìn kiếp sống héo úa của hắn chỉ vì cô ta, để rồi hắn nhận được cái gì? Vẫn là sự cay đắng và phỉ nhổ.

Trước hình ảnh mĩ nữ trước mặt kia, hắn đã tuyệt đối không còn cảm xúc, cũng không muốn coi như quen biết. Vì cô ta cũng như hắn, đã chết trong lòng hắn từ lâu rồi.

-Chào, Vile.

Hắn không thèm đáp. Chính xác là không thèm nhìn, bỏ đi một mạch.

-Này, từ bao giờ mà cậu dám vô lễ với tôi như vậy hả?

Juliet gọi giật giọng, lấy tay nắm bả vai hắn xoay lại. Hắn nhe nửa hàm răng, cười khinh bỉ: “Loại như mày, tao còn cần phải lễ nghi sao?”, chỉ là nghĩ nhưng suýt nữa hắn đã bật ra thành tiếng.

Hắn co tay một phát, lôi cả người Juliet loạng choạng đi, rồi bước thẳng.

-Này, cậu kia! Làm trò gì với bạn gái tôi vậy hả?

Vile quay sang, đang tiến lại gần đó là một thanh niên cao lớn, vóc người vạm vỡ to khỏe, da trắng, tóc nhuộm màu hạt dẻ. Chẳng cần hỏi hắn cũng biết đây là ai: Kiev Vladimir, người thừa kế tập đoàn Kiev, chuyên kinh doanh vũ khí. So với quái vật khổng lồ như nhà Spike thì chưa là  cái thá gì, nhưng ở Lagoona City này thì lại là một đại nhân vật mà người người chỉ có thể đứng từ xa cung kính ngắm nhìn.

Vladimir là kẻ thừa kế, tài sản nắm trong tay hắn không phải nhiều cũng là cực nhiều, mới 19 tuổi nhưng idol, siêu mẫu gì hắn cũng từng kinh qua không ít. Dù thế, để hắn phải đam mê theo đuổi thì đúng là chỉ mình Juliet. Hơn nữa, ngầm trong bóng tối, hắn còn là một cá thể đột biến có khả năng điều khiển gió điêu luyện. 

Vậy mà hôm nay lại ở đâu xuất hiện một tên hầu dám bắt nạt kiều nữ của hắn, thật không tức không được.

-Bạn gái anh à? Thế thì tôi xin lỗi.

Vile chắp hai tay cung kính, gập người một cái thật sâu. Hắn chẳng việc gì phải bất lịch sự với cái tên này, hắn chỉ thầm thương xót cho số phận anh ta đã yêu phải một thứ súc vật. 

Vladimir thấy hắn biết lễ phép như vậy cũng không muốn lôi thôi nữa, hắn nắm tay Juliet: “Bọn mình đi chơi thôi.” rồi định bỏ qua. Nhưng Juliet cô ta hình như vẫn còn thấy chưa là đủ, nói thêm:

-Khoan nào, Vile, cậu phải quỳ xuống xin lỗi tôi nữa chứ.

Hắn lúc này đã đứng thẳng dậy, nghe như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười. “Xin lỗi mày? Tao phải xin lỗi thằng kia mới phải, tao không tán đổ được mày thành ra nó chịu số khổ.” Hắn lặng lẽ quay đi.

-Tôi nói đứng lại!

-Thôi nào, Juliet!

Chưa kịp can ngăn, cô ta vội vung tay, một đòn xung kích xé gió lao tới, với một kẻ bình thường chắc chắn cơ thể sẽ bị cắt đôi làm hai nửa. Nhưng Vile không nhạt không mặn, bình thản quay lại trong một cái chớp mắt, chập hai bàn tay vào nhau. Tức thì “oanh” một tiếng thật lớn, khí áp khủng khiếp bị dồn nén cấp tốc trong một lực đạo khổng lồ đột nhiên phát nổ, sóng xung kích điên cuồng bộc phá đánh bay cả hai người lại phía sau chừng sáu mét, để lại trên mặt đường một vòng tròn khoét rõ dưới chân Vile.

-Ngươi.. ngươi là…

Vladimir không khỏi bàng hoàng, khí áp kinh khủng này ập đến khiến hắn phải thổ huyết. Juliet đã bị đánh cho bất tỉnh, từ mũi và tai liên tục chảy máu.

-Để nhắc cho mà nhớ, sau này ta với các ngươi chắc chắn sẽ còn gặp lại. Nhưng còn để ta nổi cáu thì kết cục không nhẹ nhàng thế này đâu.

Và rồi hắn bỏ đi, quẳng lại một lời đe dọa chính xác đến hùng hồn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.