Cô gái bao mặt và Hàn Ngọc Trác đứng nhìn trân trối.
Không lẽ bà ta là người không biết võ công?
Không lẽ bảo rằng võ công bà ta quá tầm thường, không phải là đối thủ của Thân Nhất Biên và Lương gia huynh đệ?
Nhưng nếu là người không biết võ công, hoặc võ công tầm thường thì tại sao lại phải giam cấm trong một gian nhà đá một chỗ bí mật như thế này?
Và tại sao Di Hồng lại bảo nếu cứu được người này ra, thế địch tự khắc sẽ bị phá?
Cô gái bao mặt và Hàn Ngọc Trác còn đứng ngần ngừ, thình lình, lão bà tóc bạc hé mặt ra.
Bây giờ thì hai người lại thêm một lần kinh ngạc.
Mắt bà ta không mở lớn, chỉ hé ra thôi, nhưng hình như họ thấy trong thạch thất sáng lên, ánh mắt của lão bà tóc bạc y như hai ngọn đèn đêm.
Và giọng của bà ta cũng lạnh băng băng :
– Ta đã bảo rồi, ta bảo các ngươi đừng có đến quấy rầy ta. Chẳng lẽ các ngươi đều điếc? Chẳng lẽ các ngươi quả muốn buộc ta phải nổi nóng lên?
Giọng nói thật lạnh, nhưng Hàn Ngọc Trác và cô gái bao mặt cảm nghe hình như lờ lợ, có lẽ tuổi của bà ta già lắm, nên giọng nói không còn trong được nữa.
Qua phút bàng hoàng, Hàn Ngọc Trác định thần bước lên một bước vòng tay :
– Xin lão thái bà đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải là đồng bọn ở đây.
Lão bà tóc bạc hấp háy mắt :
– Không phải bọn này thì bọn nào?
Đúng là con người không thèm lễ độ, có lẽ tuổi đã quá già, bà ta không cần nghĩ đến điều đó.
Hàn Ngọc Trác thuật lại lượt câu chuyện và quay qua giới thiệu :
– Vị cô nương cùng đi với tôi đây là Tàn Khuyết môn chủ?
Lão bà tóc bạc im lặng lắng nghe và hỏi :
– Ngươi là Hàn Ngọc Trác, là con trai của “Trường Bạch thế gia” Hàn Quân Dật?
Hàn Ngọc Trác đáp :
– Vâng.
Lão bà tóc bạc gật gật đầu :
– Hàn Ngọc Trác thì ta không nghe, nhưng Hàn Quân Dật thì hình như có nghe đâu đó, cậu bé, những lời ngươi nói vừa rồi là thật?
Hàn Ngọc Trác đáp :
– Lão thái bà tôi không có lý do đi nói dối.
Lão bà tóc bạc hỏi :
– Ngươi có nghe nhầm không? Chuyện này có quan hệ gì với Miêu Cương bát động không?
Hàn Ngọc Trác đáp :
– Chuyện lão thái bà bị giam cầm ở đây, chính tôi nghe Di Hồng cô nương kể lại, nàng là người của Miêu Cương bát động.
Lão bà tóc bạc cau mày :
– Di Hồng? Tại sao ta lại không biết Miêu Cương bát động có cái tên như thế? Cô ả là con người như thế nào?
Hàn Ngọc Trác đáp :
– Cứ theo lời cô ta thì cô ta là người thứ sáu trong “Lục Kim Đồng Ngọc Nữ”, đồ đệ của Kim Hoa Thánh Mẫu.
Lão bà tóc bạc hừ hừ liền tiếp :
– Nó là Tiểu Hồng chứ không phải là Di gì cả, hừ hừ thật không ngờ con a đầu đó lại phản sư, đúng là báo ứng… đúng là báo ứng…
Ngừng một giây vẻ mặt bà ta hơi dịu lại :
– Như thế ngươi nói đúng, quả câu chuyện này có dính líu với Miêu Cương bát động, đúng là cả gan, đúng là hành động hủy diệt thanh danh của Miêu Cương bát động, hành động nhấn Miêu Cương bát động tận bùn nhơ. Ta không thể nào dung được. Ta không thể nào dung được.
Hàn Ngọc Trác rúng động :
– Lão thái bà muốn nói đến Kim bà bà?
Những sợi tóc bạc trước trán của lão bà như muốn dựng lên :
– Ai nói Kim bà bà là Tổng động chủ Miêu Cương bát động mà lại đi hủy diệt thanh danh của nó như thế nào đó sao? Năm xưa đã hứa với Mộc vương gia rằng không bao giờ bén mảng đến Trung Nguyên để làm cái chuyện không lành, Kim bà bà lại đi nuốt lời như thế đó sao?
Hàn Ngọc Trác vòng tay :
– Vãn bối thất ngôn, nhưng chẳng hay lão thái bà định nói :
Lão bà tóc bạc nói :
– Ta muốn nói cái con sư muội của Kim bà bà, cái con khi sư diệt tổ Kim Hoa Nương.
Hàn Ngọc Trác hỏi :
– Lão thái bà quanh mình đầy những phù hiệu của Miêu Cương bát động, lại am hiểu tình hình quá rõ, chẳng hay lão thái bà là…
Lão bà tóc bạc nói như gây :
– Là Miêu Cương tổng động chủ Kim bà bà.
Hàn Ngọc Trác cảm thấy như từ không trung rớt xuống, hắn vội vòng tay :
– Hàn Ngọc Trác niên kỷ ấu tiểu, đương diện mà không biết Bà bà, dám xin Bà bà rộng dung.
Kim bà bà lại hừ hừ, nhưng lần này không phải giận dữ mà có vẻ bằng long :
– Còn nhỏ mà nói năng khá lắm, như thế đủ thấy gia giáo của Hàn Quân Dật cũng hay.
Thật là trịch thượng, nhưng Hàn Ngọc Trác không thấy giận, với niên kỷ đó, với địa vị đó, bà ta có thái độ đó cũng vừa.
Cô gái bao mặt hỏi :
– Cứ theo Di Hồng cô nương nói, thì hình như đây là chỗ giam cầm, nhưng chẳng hay Bà bà bị…
Tóc của Kim bà bà lại như muốn dựng lên :
– Thì cái con sư muội của ta chớ còn ai nữa? Không biết nó làm với một số người Hán bao giờ, ngỏ ý muốn được gả về cho một người Hán, ta không bằng lòng, thế là nó dung độc kế chế ngự ta. Bây giờ ta mới biết, chuyện hôn nhân của nó chỉ là mượn cớ, chớ chính là nó muốn tước đoạt uy quyền để cầm đầu Miêu Cương bát động xâm nhập thôn tính Trung Nguyên.
Hàn Ngọc Trác cau mặt :
– Lão Bà bà, tiếp sức cho lực lượng Miêu Cương bát động còn có đám người, đúng hơn là một con người mạo danh là Tàn Khuyết môn chủ…
Kim bà bà hỏi :
– Ngươi muốn nói đến cái người mà con a đầu định lấy làm chồng đó phải không?
Hàn Ngọc Trác đáp :
– Chắc Bà bà cũng thấy rằng có thể như thế đó lắm.
Kim bà bà lắc đầu :
– Không cần biết, cái đáng nói là nó đã hại ta để soán đoạt ngôi vị, nhấn chìm thanh danh của Miêu Cương bát động xuống tận bùn sâu, ta mà thoát khỏi được ở đây là ta sẽ bầm thây nó ra vạn đoạn.
Bây giờ thì Hàn Ngọc Trác mới rõ tại sao Di Hồng cho hắn biết nơi này, tại sao nàng lại nói cứu được người đó là thế địch tức khắc sẽ bị phá giải.
Cô gái bao mặt hỏi :
– Lão Bà bà, chúng tôi không nhận ra làm sao Bà bà lại có thể không thoát được nơi đây?
Kim bà bà quắc mắt :
– Những chiếc đầu lâu bạc xung quanh người ta, ngươi có thấy không?
Cô gái bao mặt kinh nghi :
– Không lẽ nào lão Bà bà lại bị…
Kim bà bà hừ hừ :
– Những cái đầu lâu bạc là phù hiệu của Miêu Cương bát động, nó cũng là lệnh phù cũ Miêu Cương truyền lại, ta không dám bất kính…
Cô gái bao mặt hỏi :
– Lão nhân gia muốn nói là không dám nhảy qua những “lệnh phù” đó phải không?
Cô gái bao mặt lại nói :
– Nếu thế, lão Bà bà không thể lấy để sang nơi khác để đi ra sao?
Kim bà bà hừ hừ :
– Chờ ngươi nói chuyện đó à? Nếu ta có thể lấy để tránh ra thì làm sao ta lại phải chịu giam giữ ở đây? Nếu có thể làm như thế thì ta lại để cho cái con a đầu Kim Hoa Nương để ta ở một chỗ hôi hám như thế này sao?
Cô gái bao mặt ngạc nhiên :
– Lão Bà bà không thể tùy tiện lấy để tránh ra sao?
Kim bà bà hầm hầm :
– Nói bậy!
Đúng là cái mụ già không biết khách khí một chút nào hết, thế nhưng Hàn Ngọc Trác đã chịu được thì không lẽ cô gái bao mặt lại không chịu được? Chỉ cần nó chuyện vài câu là ai cũng có thể biết rõ tánh nết của bà ta rồi và chắc chắn trong đời này không ai lại đi chấp nhất làm chi chuyện đó.
Nàng hỏi :
– Vậy thì ai có thể động đến nhưng vật này?
Kim bà bà đáp :
– Chỉ cần không phải là người của Miêu Cương bát động thì ai cũng có thể dời được cả.
Cô gái bao mặt có vẻ mừng rỡ :
– Như thế thì trong hai chúng tôi đây, ai cũng có thể làm được cả vì chúng tôi đều không phải là người của Miêu Cương bát động.
Vừa nói, nàng vừa bước tới, nhưng Kim bà bà vội nói :
– Khoan!
Cô gái bao mặt dừng lại :
– Lão Bà bà…
Kim bà bà lạnh lùng :
– Đã đành không phải là ngươi Miêu Cương bát động là đều có thể dời những vật này, thế nhưng người của Miêu Cương bát động lại có nhiệm vụ bảo hộ lệnh phù để không có bất cứ ai động tới. Nói như thế là các ngươi có quyền cứ động đến lệnh phù, còn ta thì có bổn phận phải bảo hộ lệnh phù, tự nhiên đó không phải là chuyện đùa, không phải là chuyện làm như đánh cuội, nó là một vấn để sinh tử của truyền thống của Miêu Cương bát động, các ngươi tránh nổi ngọn chưởng của không mà định làm chuyệnd đó?
Cô gái bao mặt khựng lại, Hàn Ngọc Trác cũng sững sờ.
Thật là kỳ cục.
Người ta đã lợi dụng thứ gọi là “lệnh phù” đó để làm cái khám giam giữ bà ta, thế mà bà ta lại cứ bo bo cái “nhiệm vụ” bảo vệ!
Thế nhưng Hàn Ngọc Trác chợt gật đầu.
Hắn đã thông cảm được hai cái khó khăn của bà ta.
Hắn đã từng nghe cha hắn kể những chuyện tục lệ lạ lùng của các sắc dân thiểu số, càng xa người Trung Nguyên chừng nào, họ lại càng có những tập tục lạ lùng chừng ấy.
Người ta đã cho đó là phong tục kém… mở mang, nhưng với Hàn Ngọc Trác, hắn thấy đó là những cái hay của họ.
Dân tộc được tiếng là văn minh như Trung Nguyên, một dân tộc được tiếng đem sự văn minh như Trung Nguyên đi khai hóa cho, những bộ tộc “man di mọi rợ” đã biết đọc nhiều sách, đã biết dạy người ta về những luật lệ tôn trọng đời sống nhân quần trong xã hội, nhưng chính hắn đã chứng kiến những con người “thông thái” ấy đã phạm luật hơn ai hết, phạm ngay cả những luật lệ tốt đẹp mà chính mình đặt ra, họ đã cố tình phạm luật với tất cả sự thông thái của họ.
Trái lại, những bộ tộc được người Trung Nguyên gọi là… kém mở mang ấy, tuy họ có những tập tục coi có “u minh” quá, thế mà họ lại biết tôn trọng, đó là nguyên nhân khiến cho họ có tinh thần hợp quần, tôn trọng cái xã hội của họ đúng mức, cho dù một việc “phạm pháp” không ai thấy được, hay có thấy, có biết cũng có thể dung chế được, họ cũng vẫn không làm.
Hắn nhìn sững lão bà, trong lòng hắn chẳng những không thấy lạ lùng mà lại còn dâng lên một niềm cảm phục hắn nói :
– Tuy không phải là người của Miêu Cương bát động, nhưng tôi không bao giờ có ý đụng chạm đến sự thiêng liêng đó nếu đừng bị một sự bức bách, trong tình hình này, tôi bị bắt buộc phải hành động, xin lão Bà bà thứ cho.
Hắn quay qua nói với cô gái bao mặt :
– Xin cô nương hãy đứng tránh một bên.
Cô gái bao mặt im lặng đứng tránh qua.
Hàn Ngọc Trác quay lại nhìn Kim bà bà :
– Lão Bà bà, vì tình thế bắt buộc tôi, lão Bà bà phải bảo vệ, xin lão Bà bà hãy chuẩn bị.
Kim bà bà gằn giọng :
– Tùy theo năng lực từng người mà hết lòng bảo vệ, trên cương vị chủ tể của ta, ta sẽ đánh ba chiêu, ngươi hãy cố mà cẩn thận. Cậu bé, cậu hiểu ta, ta cũng hiểu cậu, chúng ta không thù oán, cậu có thể là người ơn, nhưng ta vẫn phải tận lực bảo vệ tổ tiên, cậu hãy biết điều đó.
Hàn Ngọc Trác vong tay :
– Đa tạ Bà bà.
Hắn buông tay xuống và bước lên.
Kim bà bà quắc mắt :
– Cậu bé, cẩn thận.
Bàn tay trái của bà ta nhấc lên, chưởng phong cuối tới.
Chưởng phong thật nhẹ nhưng thật chắc, chậm chậm từ từ…
Là một người đã được trui rèn từ Trường Bạch thế gia, Hàn Ngọc Trác biết đó là nội công thuộc thượng thừa, công lực cỡ khoảng bảy thành.
Hắc vừa vận công, vừa thầm khen lão thái bà ngày ngoài miệng tuy lạnh, nhưng trong lòng quả biết điều. Bảy thành công lực đối với nhiệm vụ bảo vệ lệnh phù của tổ tiên, bà ta được coi như đã làm tròn. Chỉ đưa ra bảy thành công lực mà không đến tám thành hay hơn nữa, trong lòng bà ta đã ước lượng, bà ta chỉ làm tròn nhiệm vụ, chớ không vì lòng thù địch.
Hàn Ngọc Trác xuống tấn, bàn tay phải của hắn đưa lên, hắn không đánh ra là hứng chịu.
Sức đưa ra là tấn công mạnh nhưng vẫn thiếu đất chịu, nếu mạnh hơn là thắng, nhưng nếu cầm đồng thì phải thụt lùi, sức chịu đựng lại khác, vì đó là sức mạnh của thân mình, của cả đôi chân.
Hắn chọn cách đó, tuy không sao, nhưng chắc. Nếu có một chín một mười, hắn vẫn có đủ sức để chịu chưởng đầu.
Hai luồng chưởng chạm vào nhau, thân hình của Kim bà bà hơi nhóng lên, cái nhóng lên đó là thế tránh cho khỏi nghiêng ngược về phía sau.
Bà ta trầm trầm :
– Cậu bé, ngươi giỏi về nội công.
Bàn tay phải đưa lên, Hàn Ngọc Trác nhận ra rất dễ dàng, trong đó cũng đúng bảy thành công lực.
Hắn không đứng một chỗ cũ, hắn tràn mình qua thật nhanh, bàn tay của Kim bà bà nghiêng theo, ngọn chưởng vẫn đúng vào chính diện.
Thình lình, Hàn Ngọc Trác nhún chân, thân hình hắn lộn nghiêng, từ bên phải đã bật sang bên trái và tay hắn đưa lên.
Hai người đối diện, hai ngọn chưởng đối đầu, hơn kém nhau về nội lực, cái đó, hai người qua chưởng đầu đều đã biết nhau, lần này, hắn di động và thình lình đánh tạt ngang.
Chính diện là phải một mười một chín, đánh tạt ngang người, phá thế chỉ cần bảy phần mười của đối phương là có thể đương đầu.
Hàn Ngọc Trác chiếm thượng phong.
Lần này, Kim bà bà không nói nữa, nhưng bà ta cũng vẫn không gấp, bà ta chờ cho Hàn Ngọc Trác đứng yên là hất tay lên.
Thế nhưng Hàn Ngọc Trác không đứng yên, hắn đánh xong ngọn thứ hai là thân hắn lao chao làm như bị đội, nhưng phải thối lui, hắn chao qua chao lại và thình lình, hắn lao tới với tất cả đà nhanh của hắn.
Cái lao mình của Hàn Ngọc Trác nhanh không thể tưởng tượng khiến cho Kim bà bà đã phải giật mình vì lối khinh công kỳ diệu đó.
Kim bà bà bật khén :
– Ảo thân pháp!
Giờ thì chỉ còn một chiêu nữa là mãn cuộc sự cam kết giữa Kim bà bà và Hàn Ngọc Trác.
Nhìn thẳng vào mặt Hàn Ngọc Trác, Kim bà bà lạnh lẽo :
– Cậu bé hãy coi chừng :
Hàn Ngọc Trác khiêm tốn :
– Tại hạ đang chờ lãnh giáo đây.
Kim bà bà thét :
– Nhận chiêu.
Theo tiếng thết Kim bà bà đưa ra một chiêu vô cùng hiểm độc và nhanh lẹ như luồng chớp.
Người đứng ngoài nhìn vào cứ tưởng Hàn Ngọc Trác sẽ bị Kim bà bà đánh ngã ở chiêu cuối cùng này.
Không dám coi thường vì hiểu rõ Kim bà bà quyết thắng bại ở chiêu này, Hàn Ngọc Trác giở ngọn chưởng lên vận đủ mười thành công lực chống đỡ đạo nội kình hùng mạnh của đối phương.
Bộp!
Một tiếng động khô khan nghe như viên đá ném xuống mặt nước. Kim bà bà xoay ngang chân phải lệch ra phía sau một bước, trên gương mặt có vẻ biến đổi do đạo kình của Hàn Ngọc Trác đưa ra.
Dĩ nhiên Kim bà bà đã thu Hàn Ngọc Trác ở chiêu sau cùng và tới đây là xong.
Mọi người đều đinh ninh Kim bà bà sẽ nổi giận và có thể tiếp tục cuộc giao đấu cùng Hàn Ngọc Trác với hình thức khác.
Nào ngờ sự tình đã trái lại, Kim bà bà không hề thịnh nộ lại cất tiếng khen Hàn Ngọc Trác :
– Võ công cậu bé phi thường. Cậu là cao thủ đệ nhất của thiên hạ đấy. Ta có lời khen cậu đấy.
Hàn Ngọc Trác vòng tay :
– Vãn bối không dám, chỉ cầu xin lão Bà bà cho biết chỗ để vãn bối cứu thoát Triệu đại nhân.
Kim bà bà gật đầu :
– Đương nhiên.
Hai người dẫn đường đi trở ra ngoài. Khi ra khỏi động, Kim bà bà ngạc nhiên :
– Lạ quá, ở đây là đâu mà cảnh trí như thế này?
Hàn Ngọc Trác cũng ngạc nhiên :
– Sao vậy, lúc Lão Bà bà đến đây…
Kim bà bà lắc đầu :
– Ta bị chúng bỏ thuốc mê, khi vô tới gian thạch thất đó mới tỉnh lại.
Bà ta thở dài và đưa mặt nhìn quanh :
– Hàn tam thiếu, những người này có phải Tam thiếu vừa mới kể khi nãy là Lương gia đó không?
Hàn Ngọc Trác đáp :
– Đúng thế, lão Bà bà.
Kim bà bà hỏi :
– Tam thiếu bảo họ thuốc mê làm cho mất lý trí phải không?
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
– Có lẽ như thế, vãn bối nghe Thân Nhất Biên nói lại.
Kim bà bà nói :
– Tam thiếu hãy khai huyệt một người ta xem.
Hàn Ngọc Trác mừng thầm, hắn nghĩ một khi Kim bà bà bảo như thế thì nhất định bà ta có thuốc giải, hắn khom mình xuống giải huyệt cho Lương Phi Hổ.
Vừa được giải huyệt, Lương Phi Hổ nhảy dựng lên vung chưởng…
Kim bà bà vẫy ta ra hiệu, Hàn Ngọc Trác chồm tới điểm nhanh.
Phi Hổ vừa mới vung tay là ngã xuống.
Kim bà bà cười cười :
– Được rồi, ta biết chuyện đó rồi.
Vừa nói, bà ta vừa ngồi xuống đưa tay đặt vào yếu mạch của Lương Phi Hổ.
Sau cùng, bà ta bóp miệng Lương Phi Hổ để nhìn vào lưỡi và ngẩng mặt lên nói :
– Giải thuốc này không giống như những thuốc khác, bởi vì nếu dùng không đúng cách có thể chết hoặc bị điên luôn, họ đã bị cho uống “Cửu Diện Liên Căn” chế thành Mê Hồn tán…
Hàn Ngọc Trác hỏi nhanh :
– Lão Bà bà có thể giải không?
Kim bà bà trầm ngâm không nói…