Bước vào màn sương mù
Đêm tối.
Cô bước về nhà trên con đường nhỏ, dài và hẹp.
Tiếng bước chân gấp gáp không ngừng vang lại. Tuy biết rõ đấy là do mình tạo ra nhưng Nguyệt Quang vẫn cứ run.
Tòa nhà cũ kĩ, ít nói sống cũng đến hàng trăm người. Gian nhà hàng xóm lại như một con đường xa lạ, nhà nào cũng cửa sắt khóa chặt, cách biệt hẳn với bên ngoài.
Vô nguyên cớ, Nguyệt Quang có cảm giác theo bản năng rằng có người đang bám sau cô. Cô nhanh – đối phương nhanh, cô chậm – đối phương cũng chậm. Giống như một bóng đen dài kéo sau lưng cô, muốn bỏ mặc cũng chẳng được. Cô dừng bước, ôm chặt lấy túi công văn vào lòng.
Đường phía trong tòa nhà đột nhiên thổi qua một cơn gió. Nguyệt Quang chỉ cảm thấy có một cơn lạnh phía sau lưng. Toàn thân cô lông tơ dựng đứng lên. Cũng giống như trong một trường hợp nào đó, khi không để ý nó tấn công ngay vào cô. Như một sự phòng bị cần thiết, Nguyệt Quang đã lựa chọn cách quay người lại nhìn. Trong giây phút ấy, cô dường như nhìn thấy một bóng đen. Khi cô quay người lại cũng là lúc nó lẩn nhanh vào ngõ rẽ.
Nhưng đó chỉ là dường như, Nguyệt Quang không dám khẳng định.
– Ai?
Như đang bị chọc tức, đáp lại chỉ có âm thanh vọng lại của mình. Nguyệt Quang nhìn chằm chằm vào phần u ám phía trước, cảm giác bị nhìn trộm đang tồn tại một cách mãnh liệt trong cô, nguyên nhân chính đến từ góc rẽ nằm trong bóng tối trên lối đi của tòa nhà.
Chỗ ở của Nguyệt Quang ở tận cùng hành lang. Cô rút điện thoại di động ra, ngón cái ấn vào phím gọi tắt để có thể gọi được kịp thời sự giúp đỡ. Tiếp đó, nhanh như cắt cô mở túi công văn, tìm chìa khóa trong đó. Có lẽ là do quá căng thẳng, Nguyệt Quang nhìn rõ được tay mình đang run lên, đến nỗi chìa khóa vừa được cô lấy ra đã bị rơi ngay xuống đất.
Nguyệt Quang dùng một tay nhặt lên, vội vàng chạy nhanh tới phía cuối hành lang. Lúc này, cô chỉ hi vọng mình có thể về đến nhà, quẳng được ngay đi tất cả những nỗi sợ hãi không tên.
Cuối cùng cũng sờ tới được cửa. Trong lúc cuống quýt, Nguyệt Quang dường như không tìm thấy lỗ khóa. Cô lắc mạnh tay nắm cửa, chỉ mong sao đẩy được cửa phòng ra. Trong lúc không suy nghĩ gì, cô thoáng thấy một cái gì đó cuộn tròn phía bên cửa, cô sợ quá thét lên một tiếng kinh hoàng.
– Meo.
Một tiếng mèo kêu thật quái dị đã khiến Nguyệt Quang tin chắc rằng, cái đống đó chính là một con mèo đen tuyền. Đôi mắt dài, nhỏ của con mèo chứa đầy những mê hoặc, mang theo cả tà khí, nó lạnh lùng trợn mắt nhìn Nguyệt Quang, cứ như là đôi mắt nó mang theo cả ma quỷ. Nhìn vào nó, đột nhiên lại có một cảm giác ớn lạnh xương sống.
Từ trước tới nay, gặp phải mèo đen chẳng phải là điềm lành gì. Nguyệt Quang lấy hết dũng khí, cầm lấy chiếc chổi rơm ở bên cạnh định đuổi con mèo đen đi. Chỉ nghe thấy tiếng kêu nhỏ, khàn của nó, tiếng kêu có lẫn cả bao nhiêu những hận thù. Nguyệt Quang không thấy lạnh mà lại run lên.
Con mèo đen nhảy về phía đầu còn lại của hành lang, biến mất trong góc rẽ. Nhưng thoạt tiên, nó co tròn trên nền, nằm im lặng trên bao đựng giấy. Nguyệt Quang kinh hãi, không suy nghĩ nhiều, cô vội vàng nhấc chiếc bao giấy đó lên, lập tức mở cửa đi vào trong phòng.
Đứng dựa vào bức tường trong phòng, cô trượt người ngồi xuống, nhịp thở gấp gáp chưa từng thấy.
Chỉ cách có một cánh cửa, lại như thể hai thế giới khác nhau.
Đợi cho đến khi thở đều trở lại, Nguyệt Quang mới cúi đầu nhìn kĩ chiếc bao đựng giấy. Nét chữ bằng mực in đậm, trên bao giấy có viết ba chữ lớn: Gửi Nguyệt Quang!
Lẽ nào lại là độc giả gửi quà tặng?
Ở đây buộc phải giải thích một chút. Nguyệt Quang là một nhà viết tiểu thuyết, hơn nữa lại là tiểu thuyết kinh dị. Bạn biết rằng, độc giả yêu thích kinh dị, yêu những câu chuyện dạng huyền bí thường có đôi chút không giống người thường. Có nghĩa là cách thể hiện sự tán thành đối với tác giả mà mình ngưỡng mộ cũng tương đối khác.
Vừa nghĩ tới đây, Nguyệt Quang đã liên hệ tới từng chi tiết đã xảy ra trước đó. Nếu độc giả giở trò đùa tai quái này thì tất cả đều đã có thể giải thích được.
Ngay lúc cô thở một hơi dài khoan khoái để mở chiếc bao giấy ra thì tim cô, ngay lập tức lại bị treo lên! Hai chữ viết trơ trọi trong phút chốc nhảy vào tầm mắt cô, đánh thẳng vào tim gan cô: Quán đêm!
Mặt chính của bao giấy dùng để viết tên người nhận, dùng điều này để suy luận thì ở mặt trái sẽ dùng để viết họ tên người gửi. Nguyệt Quang ngồi dưới đất, toàn thân không còn sức lực, giống như sắp bị lún xuống vậy.
Quán đêm!
Đó là một trang web kinh dị mà khi bắt đầu sáng tác, cô cùng với năm tác giả khác đã sáng lập ra. Sau này, do phát sinh một số chuyện không vui mà trang web bị hủy bỏ, sáu tác giả cũng theo đó mà mỗi người một ngả. Điều khiến Nguyệt Quang nghĩ mãi vẫn không thể lí giải nổi, đó là một tổ chức mà ba năm trước đã không còn tồn tại nữa tại sao đột nhiên lại có thể gửi đồ đến cho cô?
Bình tĩnh trở lại, Nguyệt Quang càng muốn dùng cách tư duy trước đấy, coi đó là trò đùa của độc giả nào đó. Cô từ từ mở bao giấy, bên trong có kèm theo một tập giấy A4. Sau khi rút ra Nguyệt Quang vội vàng đọc nó. Trong phút chốc, khi tầm nhìn tiếp xúc với các con chữ, tim cô như ngừng lại, ngay cả đôi mắt cũng không chịu nhắm!
Ngay sau đó, cô đột nhiên cảm nhận được cái đau như bị cào xé từ trên cánh tay truyền xuống. Nguyệt Quang chẳng hề xem qua, cô chỉ mở mồm nói nhỏ: “Cuối cùng đã đến”.
Từ giờ phút đó trở đi cô đã biết rõ được rằng, trên cánh tay của cô đang hiện ra mờ ảo một vết răng cắn đáng sợ…
Bình luận