Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 87: Bảo bối của anh



CẢNH BÁO: Chương này có tình tiết bạo lực, có thể gây khó chịu cho độc giả, không dành cho người có tâm hồn nhạy cảm.

Lý trí của cả hai người đều bị thiêu cháy, con đập kiềm chế dục vọng đã hoàn toàn vỡ tung, nước lũ rít gào như dã thú gầm thét.

Trong não chỉ còn lại phát tiết, dục vọng và bạo ngược, Giang Hoàn đè Nhậm Xuyên xuống giường, không cho anh rời đi nửa bước, cả việc giao hợp cũng giống như thú hoang, hắn cắn chặt phần cổ yếu đuối của anh, cắn ra hết vết thương này đến vết thương khác trên chiếc cổ trắng trẻo thon dài.

Ga trải giường nhàu nát, thấm đẫm dịch thể nhớp nháp, mồ hôi nhễ nhại, thân thể Nhậm Xuyên giống như một đóa hoa nở rộ ở trên đó.

Bị Giang Hoàn hái xuống một cách cực kỳ thô bạo, đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Nhật nguyệt điên đảo, chẳng rõ trắng đen.

Cuối cùng, sau khi mọi chuyện lắng xuống, Giang Hoàn hôn thật kỹ lên môi, ngực và cổ Nhậm Xuyên, môi và lưỡi xoa dịu cơ thể đang run rẩy của anh.

Có một tiếng nổ vang, pháo hoa lớn rực lên ngoài cửa sổ, vô cùng rực rỡ, chói lòa như hoa. Ánh sáng như mưa sao, như ngân hà chảy tràn vào phòng, chiếu lên hai thân ảnh giao nhau.

Hôm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng trong như nước, là vầng ánh sáng dịu dàng. Giang Hoàn nhìn chằm chằm pháo hoa và ánh trăng ngoài cửa sổ, nhất thời ngây ngẩn.

Hắn ôm Nhậm Xuyên vào lòng, ghé vào bên vành tai đỏ ửng, nỉ non như một kẻ lang thang trở về nhà: “Cảm ơn em, anh đã nhìn thấy ánh sáng.”

Hắn lưu lạc ở góc tối nhất của vũ trụ, cô đơn và lạnh lẽo, không một chút ánh sáng mặt trời nào có thể chiếu tới hắn.

Hàng trăm triệu năm trước, trong tinh vân đang nổ tung, hành tinh nho nhỏ được sinh ra một cách tình cờ.

Chúng hấp dẫn nhau, thu hút nhau, muốn vượt qua giới hạn Roche*, để cả hai vỡ thành nhiều mảnh và hợp nhất lại thành vòng sao của chính chúng.

*giới hạn Roche: khoảng cách gần nhất mà hai thiên thể có thể có, nếu gần hơn thì thiên thể nhỏ hơn sẽ vỡ vụn.

Hàng trăm triệu năm trôi qua, chúng xoay quanh nhau, xoay tròn.

Chúng cộng sinh, cùng tồn tại và cùng thở.

Pluto chỉ có một Charon.

Mà Charon cũng chỉ có duy nhất Pluto.

Giang Hoàn nằm mơ.

Hắn đã quen với những cơn ác mộng như vậy, đó là bóng tối mà suốt đời này hắn không thể tránh khỏi.

Ý thức chìm vào trong bóng tối, trước mắt dường như có một cái lồng, một con thú lớn hung tợn bị nhốt trong lồng sắt lạnh lẽo, nhe răng hút máu, thở hổn hển, ngay cả hơi thở cũng có mùi máu tanh. Đó là con người thật của hắn, không phải Giang Hoàn, mà là Pluto.

Dường như hắn đã biến thành một cậu bé, vẫn còn vô tư vô lo, thích hoa, thích cỏ, thích mọi thứ có sức sống.

Chó của người làm vườn sinh ra đàn con chó con chân ngắn, chen chúc nhau để lấy sữa.

Pluto kiềm lòng không được, bèn bắt một đứa mang về.

Vừa về đến nhà, hắn nhìn thấy một người đàn ông.

Bóng của người đàn ông phủ lên người hắn, dày đặc như một đám mây đen.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn hắn: “Con thật không giống người của nhà ta.”

Pluto thường nghe thấy những lời như thế này. Hắn không hoàn hảo, quá thiếu quyết đoán, thậm chí là không đủ thông minh để hiểu bài tập về nhà mà giáo viên giao.

Người đàn ông ra lệnh: “Bóp chết.”

Pluto theo bản năng bảo vệ chú chó con ở phía sau.

Người đàn ông bước tới, từng bước đến gần: “Bóp chết-!”

Lần đầu tiên trong đời Pluto phản kháng, giọng nói bé nhỏ trở nên sắc bén: “Không-!”

Người đàn ông vung tay lên như một cái quạt sắt, lặp lại: “Bóp chết!”

Mỗi chữ “Không!” đều đổi về một trận đòn nặng.

Chú chó con rơi khỏi tay cậu, thoi thóp, không biết Pluto ngoan cố để làm gì, cậu chỉ cần đưa tay là có thể chấm dứt đau đớn của chó con, nhưng cậu không chịu tự tay kết thúc một sinh mệnh.

Sự bướng bỉnh và không chịu khuất phục trong xương máu của Pluto là điều mà người đàn ông ghét nhất.

Ông ta yêu cầu người làm lột da rồi nấu con chó nhỏ, nó thậm chí còn chưa tắt thở, đầm đìa máu tươi kêu la thảm thiết.

Gã đàn ông ép Pluto nhìn, không cho phép né tránh, không cho phép nhắm mắt, họng súng đen ngòm chĩa vào đầu cậu.

Chó con biến thành canh thịt, bốc khói nghi ngút, thơm lừng.

Trái tim Pluto tê dại, không biết cậu đã rơi bao nhiêu nước mắt, nếu bản thân không nhất thời yêu thích thì sinh mạng bé nhỏ này đã không phải chết.

Cậu vẫn còn có thể rơi lệ vì sinh mệnh.

Trong mắt gã đàn ông, đây chính là bằng chứng cho sự yếu đuối của cậu.

Gã đàn ông lạnh lùng ra lệnh: “Ăn đi.”

Pluto giãy giụa muốn lùi lại: “Không-!”

Gã đàn ông cũng không nói nhiều, ông ta bảo người làm tóm lấy cậu, bóp mở miệng rồi trực tiếp đổ nước canh nóng hổi vào.

Pluto giãy giụa tuyệt vọng, kêu khóc, đầu lưỡi bỏng rát, đau đớn lan tràn khắp cơ thể!

Gã đàn ông mỉm cười nhìn cậu: “Ngon không?”

Pluto bụm miệng nằm nôn khan trên mặt đất, chật vật lắc đầu.

Gã đàn ông không nhìn cậu nữa, bắt lấy con trai của người làm vườn: “Khi nào thiếu gia nói ăn ngon thì mới cho đứa nhỏ này ăn.”

Lần đầu tiên, Pluto biết rằng con người thực sự có thể bị chết đói.

Khi con trai của người làm vườn hấp hối, cậu khóc và quỳ xuống trước mặt gã đàn ông, nói một cách khó khăn với đầu lưỡi đầy vết thương: “Ăn… ngon…”

Nhưng con trai của người làm vườn đã không cứu được nữa.

Người bạn chơi cùng vốn đang sống sờ sờ, đã biến thành một thi thể lạnh giá.

Người làm vườn sau khi phát hiện ra thì tức giận không chịu nổi, nhưng ông ta không thể nào phản kháng lại những người chủ nhân này, nên đã trút tất cả sự tức giận của mình lên đầu nguồn: con chó mẹ.

Chó mẹ và tất cả chó con đều bị bóp chết.

Pluto trầm mặc.

Chỉ vì suy nghĩ nhất thời của cậu, chỉ vì sự phản kháng không khuất phục của cậu, mà đã chết đi bao nhiêu sinh mạng.

Kể từ đó, cậu học được cách vâng lời.

Và cũng vĩnh viễn mất đi vị giác.

Gã đàn ông dùng nhiều phương pháp máu lạnh để nuôi con dã thú trong lòng cậu, dạy cho cậu mọi kỹ năng sinh tồn trong rừng rậm. Cậu không còn là người, mà là một con thú hoang bất cứ lúc nào cũng nhe răng hút máu, còn vì giết chóc mà hưng phấn.

Hàm răng sắc nhọn của nó khát khao xuyên qua cổ, móng vuốt của nó ham muốn xé nát máu thịt, chỉ cần chiếc lồng được mở ra, sẽ không có sự sống nào tồn tại.

Nhưng sâu trong lòng vẫn có tiếng trẻ con đang gào khóc: “Đừng như vậy mà-!”

“Xin mày-!”

“Tỉnh lại đi-!”

Mỗi khi đêm khuya khó ngủ, Pluto sẽ lặng lẽ quay một số từ điện thoại bàn, 134340.

Đây là số hiệu của sao Diêm Vương.

Cậu muốn tìm đồng loại của mình.

Cậu sa ngã, đọa đày, đồng thời cũng đang vùng vẫy, kêu cứu.

Nhưng lần nào cũng chỉ có một giọng nữ nhẹ nhàng nói với cậu rằng: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không đúng.”

Mãi cho đến khi cậu mười lăm tuổi, vào ngày sinh nhật của cậu, một giọng nói thiếu niên đột nhiên vang lên ở đầu dây bên kia: “A lô?”

Pluto lập tức mở to mắt, cậu siết chặt điện thoại, giọng nói khàn khàn run rẩy: “A lô…”

“Xin chào.”

“Giọng cậu hay ghê.”

“Mặt mũi chắc cũng đẹp lắm nhỉ.”

“Ha ha ha ha ha, cậu nói chuyện vui quá.”

“Uầy, cậu giỏi thật.”

Bọn họ cứ nói chuyện như vậy suốt đêm, cho đến khi bình minh ló dạng.

Thiếu niên bên kia điện thoại ao ước nói: “Tớ rất muốn trở thành một người như cậu.”

Trái tim Pluto đột nhiên loạn nhịp.

Bộ dạng này của mình là… người?

Cậu vẫn được tính là… con người sao?

Chỉ vì câu nói của một thiếu niên chưa từng gặp gỡ, Pluto bị cuốn vào vòng xoáy đấu tranh.

Cậu không muốn trở thành một con thú dữ, cậu muốn trở thành… một con người.

Gã đàn ông muốn mài cậu thành lưỡi dao sắc bén nhất, nhưng cậu lại nhắm lưỡi dao đó vào chính mình.

Bất cứ khi nào mất kiểm soát, cậu sẽ cứa một nhát dao vào cơ thể mình, dùng sự đau đớn để thiết lập phản ứng chiến-hay-chạy*, sử dụng cách tàn nhẫn nhất để khiến bản thân thoát khỏi bạo lực đẫm máu.

*Stress response hay fight-or-flight response – phản ứng chiến-hay-chạy là một phản ứng sinh lý xảy ra khi cơ thể cảm nhận về một sự kiện đe dọa, tấn công, hay nguy hiểm đến sự sống còn để giữ an toàn cho bản thân.

Cậu trói buộc hoàn toàn con thú dữ, nhưng cũng xé nát bản thân mình.

Khi gã đàn ông mang đứa con riêng trở về, cậu đã trở thành một thiếu niên, quyết tâm dứt bỏ gia tộc này.

Cậu không mang theo gì cả mà rời đi, trải qua khoảng thời gian khá hỗn loạn trên đường phố New York, uống rượu, xăm trổ, đánh nhau. Đồng thời, cậu cũng nhìn thấy đáy của New York, mọi người không quan tâm đến đạo đức, thành phố bê tông cốt thép như một khu rừng rậm đầy thú hoang.

Cậu từ tầng thấp nhất của rừng rậm đánh giết ra ngoài, rồi gây ấn tượng với các giáo sư ở Cambridge bằng một bài lập trình.

Vào ngày nhập học, giáo sư hỏi tên của cậu.

Pluto cười nói: “Em tên là Giang Hoàn.”

Hoàn – có nghĩa là đầu đội trời chân đạp đất.

Giang Hoàn mở mắt trong bóng tối. Hắn đã lâu không khóc, quay đầu lại, thấy Nhậm Xuyên đang nằm trong vòng tay mình, vẫn còn ngủ say, cuộn tròn như một con mèo nhỏ.

Giang Hoàn lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh, bóng tối trong cơn ác mộng dần xa khuất, hắn cúi người hôn lên má anh.

Cơ thể Nhậm Xuyên đầy những dấu vết còn sót lại từ đêm qua, những dấu bầm tím loang lổ, thể hiện rõ được mức độ tàn bạo của hoan ái. Đêm qua, Giang Hoàn đã hoàn toàn mất khống chế, trút hết tất cả bạo lực tàn ác trong mình lên người anh, hết lần này rồi đến lần khác, gần như xé rách cả máu thịt của anh.

Nhậm Xuyên không từ chối một lời nào, chấp nhận tất cả mọi thứ.

Nước mắt lăn dài trên mặt hắn khi Giang Hoàn hôn lên môi anh, trong mũi phát ra tiếng nỉ non của dã thú: “Nhậm Xuyên…”

“…Charon.”

“Bảo bối của anh…”

“…Mạng sống của anh.”

Khi Nhậm Xuyên tỉnh dậy đã là buổi tối ngày hôm sau, anh mở mắt ra, đầu óc trống rỗng, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên cảnh tượng điên cuồng đêm hôm đó, như thể tất cả những điều này không phải là sự thật.

Giang Hoàn bưng nước nóng đi tới: “Em tỉnh rồi à? Dậy uống chút nước đi.”

Nhậm Xuyên tới gần, điên cuồng uống nước, anh quá khát, đã không uống nước trong hai ngày đêm.

Sau khi uống đủ hai lít, anh mới thở ra một hơi.

Anh nhìn Giang Hoàn với chút sợ hãi, ngập ngừng gọi: “Anh…”

Giang Hoàn ngồi xuống bên giường, “ừm” một tiếng.

Nhậm Xuyên cẩn trọng nhìn hắn: “Giang Hoàn?”

Giang Hoàn lại nói “ừm”.

“Anh…” – Nhậm Xuyên nhìn thẳng vào mắt hắn, “Không sao chứ?”

“Anh không sao.” – Giang Hoàn xoa đầu anh.

Nhậm Xuyên nhớ tới điều gì đó: “Nhanh! Anh cởi quần áo ra!”

Giang Hoàn nhìn anh: “Em nghiêm túc à?”

“Cởi nhanh!” – Nhậm Xuyên thúc giục, “Em muốn xem vết sẹo trên người anh!”

Dưới sự thúc giục của Nhậm Xuyên, Giang Hoàn từ tốn cởi bỏ áo của mình, nửa thân trên lộ ra đầy hình xăm, khó có thể nhìn ra vết sẹo ở đâu.

Nhậm Xuyên nằm nhoài trên ngực hắn tìm kiếm từng li từng tí, tỉ mỉ tìm, nhưng không tìm thấy cái nào, bèn dùng môi lưỡi đánh dấu lên đó.

Tổng cộng có ba mươi tám cái.

“Không đau…” – Đôi mắt Nhậm Xuyên đã ầng ậng nước, ​​”Thổi một cái sẽ không đau nữa…”

Giang Hoàn nắm lấy tay anh thật chặt: “Không sao nữa, đều qua rồi.”

Hắn ghé sát vào tai Nhậm Xuyên: “Có em, anh sẽ không phát điên.”

Editor: Chữ 桓 trong tên Giang Hoàn là cây cột to sừng sững thường được dùng để làm cột mốc, cột nhà, cột ở cổng thành, chùa chiền,… Giang Hoàn tự chọn tên cho mình, mong bản thân có thể luôn vững vàng trước sóng to gió lớn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.