“Tôi với cô.” Phó Diệc Phàm do dự muốn nói, vừa mở mắt liền thấy Tống Văn Thùy đang kéo cổ áo xuống, trên cổ nổi lên những nốt mẩn đỏ, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cùng lúc này, trên trán anh cũng đã đổ đầy mồ hôi.
Tống Vân Thùy bắt gặp Phó Diệc Phàm đã sớm đổ mồ hôi đầm đìa, lấy chiếc khăn tay tùy thân trong túi áo ra, đưa cho anh: “Anh lau mồ hôi đi!”
“Không cần, cảm ơn!” Phó Diệc Phàm liếc Tống Vân Thùy một cái, lại lớn tiếng cảnh cáo: “Tôi đã nói là tránh xa tôi ra một chút” Tống Vân Thùy đành lấy khăn tay về, mở lời chuyển chủ đề: “Vừa nãy anh định nói gì?”
Ánh mắt cô ta nhìn thẳng tắp về phía anh.
Toàn thân người đàn ông này tỏa ra lượng hormone mát lạnh.
Tống Văn Thùy mấp máy môi, tâm tư có chút hỗn loạn.
Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên cô muốn cùng người đàn ông này…
Trong giây lát, Tống Văn Thùy đột nhiên nhướng mi, không đợi Phó Diệc Phàm trả lời đã giật mình nói: “Hai chúng ta bị đánh thuốc?”
Phó Diệc Phàm rầu rĩ trả lời: “Ừ”
Tống Vân Thùy theo bản năng tránh xa Phó Diệc Phàm, lùi về ngồi cạnh cánh cửa, ôm đầu gối ngồi trên mặt đất: “Rốt cuộc là ai làm?”
“Tân Vũ Bảo” Phó Diệc Phàm thản nhiên đáp.
Tổng Vân Thùy nhất thời khó mà tin tưởng: “Chủ Tần? Vì sao chú ấy phải làm như vậy?
“Không biết” Phó Diệc Phàm không hề cố ý che giấu tình huống thực tế: “Sau khi rời khỏi chỗ này, cô có thể tự mình đến hỏi ông ta.”
Giờ phút này, Tống Văn Thùy trầm mặc.
Giờ khắc này, cả hai người đều phải chịu giày vò.
Tổng Vân Thùy lại nhìn về phía Phó Diệc Phàm, thấy anh nhắm hai mắt, mồ hôi chảy dài trên gò má cứng rắn của anh. Cô ta cảm thấy rất khát, nuốt chút nước bọt, cô ta cảm thấy ý thức sắp bị bao phủ.
Từng cơn nóng bừng bừng khiến Tổng Vân Thủy không thể không đứng dậy lần nữa, đi đến trước mặt Phó Diệc Phàm.