Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu

Chương 96: Thân bại danh liệ



Hạ Khánh Liên chạy đi ngay sau đó. Cô ta va vào người của Mộ Dung Hãn, anh có nghi ngờ nhưng vì an nguy của Lý Nhược Hy nên anh chạy vào xem như thế nào.

Khi anh vào tới nơi thì Lý Nhược Hy vừa bị thương ở bàn tay lại còn ở lưng.

Bác sĩ kêu nhân viên y tá vào để sơ cứu.

Mộ Dung Hãn hoảng loạn tiến đến hỏi cô:

– Nhược Hy, em có sao không? Có đau lắm không?

Lý Nhược Hy mỉm cười nhẹ rồi ngất đi trong tiềm thức.

Bác sĩ vừa sơ cứu xong thì kể cho anh biết chuyện.

– Là do cô gái bịt khẩu trang kia đã đâm cô ấy, có lẽ vì muốn bảo vệ con nên cô ấy đã quay lưng kịp thời để che chắn. Cũng may vết thương không sâu vì chỉ là dao từ chiếc bấm móng tay kia.

Mộ Dung Hãn suy nghĩ một lát rồi gọi điện cho người nhà của anh tới chăm sóc cho Lý Nhược Hy. Còn anh thì chạy đi tìm người.

– Sở cảnh sát ạ, tôi muốn báo án.

Chỉ đến cuối chiều, Hạ Khánh Liên liền bị cảnh sát triệu tập, cô ta chạy cũng không thoát. Mộ Dung Hãn đã sớm khai báo vị trí cho cảnh sát.

Trên khắp các tờ báo lớn đều rộ tin Hạ Khánh Liên có ý định giết người, thậm chí còn có vài tin liên quan tới Mộ Dung Hãn và Lý Nhược Hy cũng được nhắc tới. Khi phát giác được vấn đề thì Lý Nhược Hy được minh oan.

Bức ảnh với vẻ mặt giận dữ cùng xấu hổ cùng cực của Hạ Khánh Liên đã khiến cho cư dân mạng bàn không ngớt

Hạ Khánh Liên bị cảnh sát còng tay lại rồi đưa đi, cô ta còn buột miệng nói trước bao nhiêu là ống kính.

– Chết tiệt. Tôi sẽ không chết một mình đâu.

Câu nói này chỉ có Huỳnh Hải Nàm và Lương Hoài hiểu. Bọn họ cũng cần có động tĩnh để đối phó. Lương Hoài gấp rút phong tỏa chứng cứ của bọn họ nhưng có lẽ không kịp.

Trong thời gian khai báo, Hạ Khánh Liên không ngại ngùng mà tiết lộ.

– Để tôi nói cho mấy người biết, Huỳnh Hải Nam cũng có liên quan đến chuyện này.

Cảnh sát cũng cập nhật tin tức rất nhanh. Họ bắt tay vào điều tra hàng loạt.

Khi Mộ Dung Hãn tới gặp Hạ Khánh Liên, cô ta vừa mới lấy lời khai còn đang bị nhốt cùng với người khác trong phòng giam tạm thời.

– Hạ Khánh Liên, lần này cô phải trả giá rồi.

Hạ Khánh Liên không còn gì để mất, cô ta coi trọng nhất là thể diện nhưng bây giờ một chút cũng chẳng còn nên hết thảy đều bộc lộ.

– Hừ, rồi sao?

Mộ Dung Hãn vô cùng tức giận, vì cô ta mà Lý Nhược Hy phải chịu đau đớn. Anh hận Hạ Khánh Liên vô cùng, có lẽ anh đã quá khoan dung với cô ta rồi, lẽ ra anh phải triệt luôn đường sống của cô ta mới đúng.

Hạ Khánh Liên chẳng biết xấu hổ mà nói thêm:

– Tôi nói cho anh biết. Lẽ ra tôi còn định giết cô ta luôn cơ, ai ngờ đâu, cô ta bị bệnh mà vẫn còn khoẻ như vậy, tôi chỉ đâm vào lưng cô ta được thôi. Mà cũng lạ, không hiểu vì sao cô ta ôm bụng khư khư, chắc là mang thai.

Mộ Dung Hãn không còn kiên nhẫn để nghe cô ta nói nữa rồi. Anh muốn rời đi thì Hạ Khánh Liên lại nói thêm.

– Chắc là mang thai rồi, chưa chắc là con của anh đâu, ha ha.

Mộ Dung Hãn nghiến răng nghiến lợi, anh đã thật sự đi đến giới hạn. Anh dặn dò cảnh sát:

– Làm thế nào thì làm, các anh cho cô ta ngậm miệng lại đi. Tôi sẽ khiến cô ta thật sự thân bại danh liệt.

Hạ Khánh Liên đương nhiên là hiểu được ý của Mộ Dung Hãn nhưng mà bây giờ làm gì còn cái gì để mất nữa đâu.

Mấy người bị giam cùng cô ta cũng phải kinh sợ, họ thì thầm nhau:

– Còn tưởng ảnh hậu thế nào, thì ra là phế nhân.

Hạ Khánh Liên không nhịn được mà đánh nhau cùng một người trong số họ. Cảnh sát nữ đành đi vào can ngăn.

– Cô Hạ, cô dừng lại đi.

***

Ở nhà của Huỳnh Hải Nam, anh ta đang sắp xếp vali, gấp rút đặt vé máy bay để rời đi. Vì chính Hạ Khánh Liên đã tiết lộ anh ta có điểm bất thường trên báo chí nên anh ta bị điều tra chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

– Chết tiệt, con khốn Hạ Khánh Liên kia, còn muốn kéo mình cùng chết theo.

Huỳnh Hải Nam hoảng loạn nhưng anh ta vẫn không thể nào kiềm chế được cơn nghiện của mình nên đã tranh thủ mang một chút ra rồi hít một hồi. Vì quá mê man nên anh ta đã ngủ lịm đi từ nào không biết.

Khi cảnh sát tràn vào thì họ bắt anh ta dễ như trở bàn tay, anh ta còn đang trong tình trạng thỏa mãn nên chỉ cười cười hệt như thằng điên dại.

Trong cùng một ngày, báo chí liền chao đảo hai lần, Huỳnh Hải Nam lần này không thoát được, là do anh ta quá ngốc nên mới bị như vậy.

Khi tới tận đồn cảnh sát rồi nhưng Huỳnh Hải Nam vẫn tốn khá nhiều thời gian thì mới tỉnh táo lại được. Khi anh ta tỉnh lại thì phát hiện mình ở sở cảnh sát nên không nhịn được mà kêu lên.

– Tôi xin các anh, tôi có làm gì đâu mà bị bắt.

Cảnh sát trưởng không ngại ngần mà nói cho anh biết:

– Là do anh sử dụng ma tuý trái phép, ngoài ra chúng tôi đang nghi ngờ anh có liên quan tới vụ việc mất tích của một nam nhân khác nên anh đã bị tạm giam.

Lần này thì Huỳnh Hải Nam kết thúc thật rồi, anh ta cũng từng có suy nghĩ sẽ kéo Lương Hoài đi cùng nhưng suy nghĩ vừa mới nảy ra thì Lương Hoài đã đến.

– Tôi là Lương Hoài, tôi sẽ bảo lãnh cho cậu ta.

Cảnh sát trưởng không kiêng kị gì, ông lắc đầu. Lương Hoài đang dấm dúi một phong bì tiền cho ông nhưng ông lại từ chối ra mặt.

– Xin lỗi anh, chúng tôi không nhận tiền. Mộ tổng có nhờ vả chúng tôi phải công minh trong điều tra chuyện này, hơn nữa đây là nhiệm vụ.

Lương Hoài nghe thấy vậy thì đủ hiểu, anh ta đúng là hết đường lui nhưng nhân cơ hội đó mà anh ta nói thầm với Huỳnh Hải Nam:

– Cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ tìm cách đưa cậu ra ngoài, cho đến lúc đó thì phải biết mồm miệng.

Huỳnh Hải Nam không còn cách nào khác, sợi dây cuối cùng có thể cứu vớt anh ta chỉ có Lương Hoài mà thôi. Huỳnh Hải Nam gật đầu nhìn Lương Hoài rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.