Hòa Thượng Mặt Đỏ

Chương 5



Editor: Bơ

Về sau nếu gặp lại người này, Diệp Bạc Tâm nghĩ tốt nhất là nên bỏ chạy đi thôi.

Giây phút cuối cùng nàng nghĩ tới: Gặp phải sát thủ lợi hại như vậy, nàng chạy thoát, còn hòa thượng kia chết chắc rồi.

Nghĩ tới việc đại hòa thượng sẽ chết, không biết vì sao, trong đầu nàng lập tức hiện lên những hình ảnh cũ:

Hắn cung kính cúi đầu: “Nữ thí chủ, về sau sẽ không cướp của cô nữa!”

Hắn vì nàng giết những tên đạo tặc, ngẩng cao đầu, nói: “Bọn họ khi dễ cô nương.”

Một mình hắn tự giao hẹn, ngồi suốt 12 ngày trên nóc nhà đợi nàng, khi vừa mới nhìn thấy nàng, đôi mắt u ám bỗng nhiên trở nên sáng lạng: “Nữ thí chủ, rốt cuộc cô cũng đến —“

Đại hòa thượng sắp chết… trong bóng đêm Diệp Bạc Tâm chạy như điên, đôi mắt vô tri vô giác rơi lệ.

Vì sao khi nghĩ tới việc đại hòa thượng sẽ chết, trong lòng nàng lại đau thương quyến luyến như vậy — ngay cả vết sẹo đỏ trên đỉnh đầu của hắn, giờ phút này cũng in sâu vào tâm trí nàng.

Đột nhiên nàng cảm thấy, nếu đại hòa thượng chết, nàng sẽ khổ sở cả đời.

Nàng không muốn đại hòa thượng chết.

Hai ngày sâu, hắn hoàn hảo không chút tổn thương xuất hiện trước mặt Diệp Bạc Tâm.

Cũng không thể nói không chút tổn thương, mặc dù nội lực của hắn vẫn còn, nhưng sát thủ kia đã đánh gãy gân cốt — về sau không thể giết người nữa.

Khi quay lại, hắn trở nên kiệm lời, bản thân không đi trộm, thậm chí có mấy lần… khuyên nhủ Diệp Bạc Tâm đừng đi trộm nữa.

“Đại hòa thượng, có phải ngươi bị tên sát thủ kia bỏ thuốc mê rồi không?” Nàng giả vờ không nghe, vẻ mặt khó tin nhìn hòa thượng, giơ ngón tay hung hăng chọc vào trán của hắn.

Xích diện hòa thượng yên lặng, một hồi sau mới nói: “Trộm nhiều, sẽ bị truy nã…”

“Đó là ngươi, ta sẽ không bị!” Diệp Bạc Tâm nói xong, quay lưng lại, nhìn đường xá phồn hoa ngoài lan can — hôm nay đại hòa thượng mời nàng lên trà lâu, lần đầu tiên không phải ngồi nóc nhà, nàng cảm thấy toàn thân có chút không thoải mái.

“Vậy lỡ như vạn nhất, vạn nhất cô nương cũng bị truy nã?”

“Hừ — a —” Diệp Bạc Tâm cười hai tiếng, thuận miệng đáp: “Nếu như ta bị truy nã, thì cứ chạy trốn thôi… nói không chừng, ngày nào đó vừa mới ngủ dậy đã bị đánh chết.”

“Chết rồi thì sao còn ngủ được?” Đại hòa thượng khó hiểu.

“A… cũng đúng!” Diệp Bạc Tâm thoải mái trả lời, thật giống như nói đùa: “Vậy thì vĩnh viễn đừng tỉnh. Nói không chừng… ngày nào đó đang ngủ bị đánh chết, hà hà!”

Bên ngoài lan can, đường phố ầm ĩ, cỗ kiệu của người giàu nhốn nha nhốn nháo lui tới, Diệp Bạc Tâm nhìn nhìn, dưới ánh mặt trời có chút ngẩn ngơ.

Nàng cười, nhưng khóe miệng có chút cứng ngắc.

Đúng lúc này, một đội ngũ đón dâu đi ngang qua, người đi đầu là tân lang khí thế bừng bừng, tràn ngập tinh thần, phía sau là đội ngũ sáo trống, hợp sướng.

Bước đi của bọn họ vững vàng, có lẽ đều là người luyện công.

“Thật náo nhiệt a.” Diệp Bạc Tâm vô ý kêu lên.

“Đây là con gái tri châu gả đi!” Từ từ có nhiều người đi ra lan can, tranh nhau xem náo nhiệt.

“Cô gia của đại lão gia quả thật rất có tiếng tăm!” Có người nói.

“A… vậy ngươi nói một chút đi?” Có người hỏi.

“Nghe nói là thiếu hiệp phái Võ Đang!”

“Tại sao lại có quan hệ với nhân sĩ giang hồ rồi hả?”

“Tiểu thư Tri Châu sức khỏe yếu ớt, trước đây bị đưa lên phái Nga Mi luyện võ…”

Mọi người đang nói chuyện phiếm, Diệp Bạc Tâm nghe câu được câu không, tiện thể giơ tay, trộm một chút tiền bạc.

Đang bận chính sự, đột nhiên nghe thấy tiếng xích diện hòa thượng ở phía sau: “Nếu như cô là Nga Mi, ta là Võ Đang thì tốt rồi.”

Diệp Bạc Tâm sửng sốt, nàng quay về chỗ cũ, chợt nghĩ ra gì đó, nhưng không dám tin tưởng thâm ý đó.

Nàng thu tay, nhìn về phía hòa thượng: “Tốt cái gì mà tốt, ta không muốn làm lão sư thái, haha! Còn ngươi là đại hòa thượng, sao có thể chạy tới đạo môn!”

Vừa cười vừa lắc đầu.

Việc này coi như xong.

Hai người tách ra ở trà lâu, hòa thượng rời đi, còn Diệp Bạc Tâm đi theo đám đông đến Tri Châu.

Giăng đèn kết hoa, Võ Đang Nga Mi hai đại chính phái không thiếu cao thủ.

Nhưng nàng không sợ, quan sát một hồi, nàng thần không biết quỷ không hay tiến vào Tri Châu.

Nhìn tới một nữ đệ tử phái Nga Mi dáng người gần giống nàng, thế là Diệp Bạc Tâm đi theo nàng ta tới chỗ hậu viên vắng vẻ, nàng mạnh mẽ hạ thủ, dùng thuốc hôn mê nàng ta.

Diệp Bạc Tâm nhanh tay thay đổi trang phục của nàng và nữ đệ tử kia.

Sa y của phái Nga Mi mềm nhẹ, màu sắc lại đẹp, buộc dây lưng càng khiến người trở nên linh hoạt. Diệp Bạc Tâm là nữ nhân, khi mặc đồ lên người cũng khó tránh khỏi cảm xúc quyến luyến, nhất thời không nỡ cởi ra.

“Nếu như cô là Nga Mi, ta là Võ Đang, vậy thì tốt rồi…” Bên tai nàng vang lên lời nói của xích diện hòa thượng, trái tim nàng cũng mềm mại theo, cuối cùng đành thở dài một tiếng.

“Hồng sư muội, sao muội lại ở chỗ này?” Sau khi nghe thấy tiếng nam nhân, nàng thiếu chút nữa toát mồ hôi lạnh.

Là… gọi nàng sao? Cũng chính là nữ đệ tử bị hôn mê trong núi giả?

Giọng nói nam nhân này dường như đã nghe thấy ở đâu, ánh mắt chợt lóe lên, Diệp Bạc Tâm nghĩ thầm, thay vì suy nghĩ chẳng bằng tìm cách ứng phó hắn.

Nàng liền xoay người cúi đầu, nhẹ nhàng hành lễ: “Ta không phải Hồng sư tỷ, vị sư huynh này nhận nhầm người rồi.”

Ánh mắt đánh giá nửa người nam nhân: Áo xanh, cầm kiếm, có lẽ là đệ tử Võ Đang.

Tốt nhất là không nên vướng vào nhân sĩ chính phái, quần áo mới vào tay đã phải cởi ra, Diệp Bạc Tâm nghĩ thầm, nàng không ngẩng đầu, đi ngang qua người nam nhân.

Nam tử chậm rãi giơ tay, cản nàng lại.

“Đại nga lưỡng sơn tương đối khai, tiểu nga dĩ lệ trung nga lai.”

Hắn không đầu không đuôi đọc hai câu thơ, giọng nói rất cuốn hút.

Diệp Bạc Tâm không phải đại hòa thượng, nàng chỉ không biết trong hồ lô của nam nhân này chứa cái gì.

Suy nghĩ một hồi, nàng liền ngẩng đầu lên.

“Tam nga tú sắc giáp thiên hạ, hà tu thiệp hải tầm bồng lai.” Nam tử lại đọc thêm hai câu, chữ “lai” vừa phát ra, ánh mắt hắn đối diện với ánh mắt nàng.

Là hắn!

Chính là tên sát thủ u ám kia, không ngờ hắn lại là người của Võ Đang!

Trong lòng Diệp Bạc Tâm không tránh khỏi hoảng hốt, rối tinh rối mù, không ngừng nhắc nhở: Không sao không sao, ngày đó nàng dịch dung, hắn sẽ không nhận ra nàng đâu.

“Cứ nghĩ cô chỉ thích trộm tiền, không ngờ còn thích trộm y phục.” Nam tử nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt lạnh lùng nói.

Cái gì?!

Dịch dung rồi hắn vẫn nhận ra sao?

Chỉ sợ là giả, hắn muốn thăm dò nàng…

“Vị sư huynh này, huynh đang nói cái gì, thật là… thật là không hiểu.” Diệp Bạc Tâm đứng bên cạnh cười lắc đầu, phải giả vờ vô tội như thế nào đây?

Nàng nhớ tới đại hòa thượng, mỗi lần hắn vò đầu đều khiến lòng nàng mềm mại, cùng với nhức đầu.

“Tâm quyết đơn giản nhất của Nga Mi cô cũng không biết, còn muốn che giấu ai chứ?” Nam tử vẫn nhìn nàng chằm chằm như cũ, vẻ mặt lạnh lùng làm tăng thêm ba phần khí thế tiên nhân cho hắn.

Hắn nhìn nàng thật lâu mới nói, “Ta nhớ rõ ánh mắt này.”

Không ngờ, chủ nhân ánh mắt này đã khôi phục diện mạo, lại mặc váy lụa mỏng, có điều khí chất của nàng hoàn toàn khác với đệ tử Nga Mi.

Bộ dạng giống như tiên tử, nhưng đôi mắt lại là của nữ ma đầu, nếu nàng thi triển khinh công, sẽ khiến mọi người một phen kinh động…

Nam tử nghĩ vậy, yên lặng nở nụ cười.

Diệp Bạc Tâm không biết trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ thấy hắn nhếch khóe miệng, nghĩ thầm, không được rồi, nàng sợ đến mức run rẩy rồi.

“Đệ tử Nga Mi đều là nữ trung hào kiệt, y phục không nhiễm bụi trần, há để người trộm gà trộm chó như cô mặc?” Trên người hắn khôi phục vẻ lạnh lùng, giọng nói châm chọc rất rõ ràng.

“Hạng người trộm gà trộm chó như ta thì thế nào!” Nàng không biết mình làm đạo tặc thì có gì không tốt, nàng hận nhất chính là biểu hiện khinh thường của nhân sĩ chính nghĩa. Đại hòa thượng chưa từng nói nàng như vậy, nàng là đạo tặc hắn cũng là đạo tặc, bọn họ trộm gà trộm chó cũng là cùng nhau vui vẻ trộm…

Đang suy nghĩ, một kiếm đâm tới, giống như kéo lại hồn phách của nàng.

Diệp Bạc Tâm tránh một kiếm, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, cái gì cũng không thấy.

“Ừ —” Nam tử nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, giấu nàng vào núi giả — thiên đạo tuần hoàn, nàng và Hồng sư muội kia hôn mê cùng một chỗ.

Xong chuyện, nghe thấy tiếng gọi: “Đại sư huynh —“

“Đại sư huynh, huynh ở đây à, có tìm thấy Hồng sư muội phái Nga Mi không? Sư thái tìm nàng khắp nơi nhưng không thấy.”

“Hồng sư muội?” Nam tử nhếch môi, giọng điệu lãnh đạm: “Chưa từng gặp, trong viện này chỉ có một mình ta.”

P/s: Bơ: tự dưng muốn ship cặp đại sư huynh với Diệp Bạc Tâm quá. Bữa giờ bận quá giờ mới quay lại edit ~ ngại ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.