…
Cùng lúc, bên ngoài Động Lăng Ba.
Lăng Tố không ngừng đi tới đi lui trước cửa động, chốc chốc thì lại nhìn vào bên trong một lần. Tất nhiên là nàng chỉ nhìn vậy thôi chứ thực sự thì chẳng thấy được gì cả. Cửa động đã bị một tầng cấm chế lợi hại che phủ.
Nàng đã ở đây từ sáng sớm để đợi xem tình hình của tỷ tỷ mình. Và giờ thì nàng đang vô cùng lo lắng. Hiện tại trời đã tối, ngày thứ mười đã qua, thế nhưng cấm chế bao bọc Động Lăng Ba thì vẫn được giữ nguyên, điều này đồng nghĩa với quá trình trấn áp chất độc của Lăng Mị đang còn tiếp tục. Nàng cho là thế. Nàng không muốn nghĩ rằng quá trình trấn áp chất độc đã xảy ra vấn đề. Nàng không muốn nghĩ rằng Lăng Mị đã xảy ra chuyện. Nàng… sợ.
“Tỷ, nhất định… nhất định phải bình an”.
…
Ngày thứ mười một Lăng Mị bế quan.
Cửa động vẫn im lìm.
Ngày thứ mười hai.
Vẫn không một động tĩnh truyền ra.
Ngày thứ mười ba.
…
Ngày thứ mười bảy.
…
Ngày thứ hai mươi ba.
…
Ngày thứ hai mươi bảy.
Rốt cuộc Lăng Mị đã xuất hiện.
“Tỷ!”. – Vừa trông thấy bóng dáng Lăng Mị, Lăng Tố liền vộp vã chạy tới bên cạnh, lo lắng hỏi:
“Tỷ, chất độc kia…?”.
“Ổn rồi”. – Đưa tay nhẹ xoa đầu Lăng Tố, Lăng Mị mỉm cười đáp lại.
Mặc dù thần sắc của nàng hiện giờ rất tốt nhưng Lăng Tố vẫn chưa yên tâm. Nàng tiếp tục hỏi: “Tại sao lần này tỷ lại bế quan lâu như vậy? Có phải nó đã…”.
“Tố Tố, không phải đâu. Chỉ là lần này ta chưa kịp chuẩn bị một số thứ cho nên quá trình trấn áp chất độc mới phải kéo dài như vậy thôi”.
“Tỷ gạt muội”.
Lăng Tố liên tục lắc đầu, dường như vừa phát hiện ra điều gì tồi tệ. Nàng nói trong nước mắt:
“Tu vi của tỷ… Rõ ràng chỉ còn lại Linh châu cảnh đệ lục trọng…”.
Biết chẳng thể giấu được muội muội mình, Lăng Tố đành thu lại nụ cười gượng khi nãy, giọng lạc đi hẳn:
“Việc này sớm muộn gì cũng xảy ra. Ta đã chuẩn bị đối mặt rồi, thế nên… không sao đâu”.
“Tỷ…”. – Lăng Tố nghẹn ngào – “Là lỗi của muội… Tất cả là do muội! Tất cả là do muội!…”.
“Tố Tố, không phải do muội. Không phải lỗi của chúng ta. Nếu có trách thì chỉ trách thế gian này đã quá lạnh lùng…”.
…
Khoảng nửa giờ sau.
“Phải rồi, tên tiểu tử kia gần đây thế nào rồi?”. – Ngồi trên phiến đá nằm phía sau của Động Lăng Ba, Lăng Mị đột nhiên hỏi, đối tượng thì hiển nhiên là Lăng Tố.
“Tỷ”. Lăng Tố không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tại sao tỷ lại quan tâm đến hắn như vậy? Chẳng những thu nhận hắn làm đệ tử mà còn truyền thụ Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công cho hắn…”.
Khẽ bật cười, Lăng Mị giở giọng tinh quái:
“Tố Tố, vậy muội nói xem tại sao ta không thể truyền thụ Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công cho hắn?”.
“Bộ công pháp kia rất trân quý”. – Lăng Tố nhẹ đáp. Sau đó, sợ bị hiểu lầm, nàng bổ sung: “Vì nó mà suýt chút nữa thì tỷ đã mất mạng. Một thứ quan trọng như thế sao tỷ lại truyền thụ cho hắn chứ?”.
“Hi hi…”.
Cười nhẹ mấy tiếng, Lăng Mị nhận xét: “Tố Tố, không ngờ người như muội cũng có lúc đi ganh tị với kẻ khác”.
“Tỷ, muội không có!”. – Lăng Tố lập tức lên tiếng phủ nhận.
“Được rồi được rồi… không có thì không có… Hi hi…”.
“Tỷ, không được cười muội”.
“Ta đâu có cười muội. Ta chỉ cười người đang ganh tị với ai đó thôi”.
“Tỷ…!”.
…
Sau một hồi trêu đùa, Lăng Mị rốt cuộc cũng trở nên nghiêm túc:
“Được rồi, không chọc muội nữa”.
Mân mê chiếc cằm nhỏ, nàng nói tiếp: “Ừm, thật ra lý do mà ta thu nhận tên tiểu tử kia làm đệ tử rất đơn giản. Như lúc trước ta nói với muội rồi đấy thôi, ở Yêu Tông lâu rồi sẽ nhàm chán, thu một tên đệ tử để giết thời gian cũng tốt mà. Huống hồ, tên tiểu tử Vương Chi kia lại thú vị như vậy, cớ sao lại không thể thu chứ”.
“Vậy còn Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công, tại sao tỷ lại truyền thụ cho hắn. Nếu vạn nhất hắn để lộ ra ngoài thì sẽ liên lụy đến tỷ, bọn người của Cửu Âm Giáo chắc chắn vẫn đang tìm kiếm chúng ta”.
“Cửu Âm Giáo sao?”. Ánh mắt Lăng Mị trở nên sắc lạnh: “Nếu không vì bọn chúng thì chúng ta đã chẳng phải như bây giờ. Một lũ bỉ ổi đê tiện”.
“Tỷ, đều là tại muội”.
“Tại muội? Làm sao tại muội được chứ? Vạn Cổ Tiên Liên là chí bảo do trời đất dựng dục nên, tự bản thân đã có suy nghĩ và cảm xúc của mình. Nhận muội làm chủ là lựa chọn của nó, bọn người Cửu Âm Giáo kia có tư cách gì mà định tội muội. Vì Vạn Cổ Tiên Liên là một trong tam bảo của Cửu Âm Giáo sao? Nực cười! Cả Cổ La giới có ai không biết Vạn Cổ Tiên Liên là do bọn họ cướp đoạt mà có”.
Lăng Mị nói tiếp, giọng vẫn gay gắt như cũ: “Toàn là một lũ đạo đức giả, trước mặt thì ra vẻ đường hoàng trong khi sau lưng thì chuyện ác bất tận. Nhất là tên đê tiện La Nghĩa kia, lần đầu trông thấy mặt là ta đã thấy gai mắt rồi”.
“Tỷ, dù sao hắn cũng chết rồi, đừng tức giận nữa”.
“Hừ! Hắn dám giở trò đồi bại với muội, chết là đáng kiếp! Ta tiếc là lúc đó vẫn chưa kịp băm vằm thi thể hắn ra rồi đem cho dã thú ăn…”.
Nghe Lăng Mị nói vậy, Lăng Tố bất giác rùng mình một cái. Thế là nàng quyết định im lặng, không nói thêm gì nữa.
Lát sau…
Có vẻ đã nguôi giận, Lăng Mị bảo:
“Được rồi, đừng nhắc đến lũ Cửu Âm Giáo đê hèn đó nữa, dù sao nơi này đã cách Cổ La giới rất xa, bọn chúng chẳng thể tìm tới được đâu. Chúng ta nói về chuyện của tiểu tử Vương Chi kia đi… Lúc nãy nói tới đâu rồi nhỉ? À, phải rồi, Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công”.
Nàng tiếp tục: “Lý do mà ta truyền thụ Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công cho hắn cũng chẳng có gì đặc biệt, đơn giản là bởi vì ta tò mò thôi”.
“Tò mò?”. – Lăng Tố nghi hoặc.
“Ừ”. Gật đầu xác nhận, Lăng Mị giải thích: “Tên tiểu tử đó rất quái dị. Tư chất của hắn rõ ràng rất bình thường, không gian đan điền cũng rất nhỏ hẹp, thế nhưng thần thức thì mạnh hơn mức tu vi cả một khoảng dài, hơn nữa phẩm cấp linh hỏa còn vượt qua cả tu sĩ trên mình một đại cảnh giới…”.
“Đúng thật là hắn có chút kỳ lạ. Tuy nhiên nếu xét trong toàn bộ tu đạo giới thì cũng không phải đặc biệt lắm”.
“Muội nói không sai, nếu chỉ có mỗi thần thức và linh hỏa mạnh hơn tu sĩ bình thường thì đúng thật cũng chẳng phải ghê gớm lắm. Nhưng mà…”.
Cố ý dừng lại một chút để khiến Lăng Tố tò mò, nàng nói tiếp: “Nếu như ta nói với muội là hắn đã từng đả thương ta thì thế nào?”.
Lăng Tố tức thì biến sắc. Vẻ mặt không dám tin, nàng hỏi lại:
“Tỷ, tỷ nói là… hắn đả thương tỷ?”.
Đáp lại nàng là cái gật đầu khẳng định của Lăng Mị.
“Không thể nào. Hắn mới chỉ là tu sĩ Khai nhãn cảnh…”.
Thấy Lăng Tố vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, Lăng Mị đưa tay kéo cổ áo xuống. Nơi vai trái nàng, một vết bỏng vẫn chưa lành.
“Tỷ, đây là…”.
“Vết bỏng này là do tên tiểu tử đó gây ra… Hơn nữa đã cách đây một tháng”.
Một tháng?
Lần này thì Lăng Tố thật sự bị rung động. Vết bỏng có thể lưu lại trên người một tu sĩ Linh châu cảnh đệ thất trọng suốt cả tháng trời vẫn chưa lành, như vậy thì nó phải đáng sợ thế nào chứ? Thế nhưng… người gây ra vết bỏng này lại mới chỉ là một tu sĩ Khai nhãn cảnh nhỏ nhoi… Chuyện này… Chuyện này…
Lăng Tố thật sự không thể giải thích được. Nó quá ư khó tin.