Khai nhãn và Linh châu cách nhau cả ba đại cảnh giới, đáng nói hơn, thời điểm đó tỷ tỷ nàng lại còn là Linh châu cảnh đệ thất trọng, đây rõ ràng chẳng khác nào cách biệt như trời với đất. Vậy thì do đâu mà Vương Chi có thể đả thương tỷ tỷ nàng?
“Tỷ”. – Lăng Tố suy đoán – “Lẽ nào trên người hắn có một bảo vật uy lực kinh thiên nào đó?”.
“Có phải bảo vật kinh thiên hay không thì ta không biết, nhưng mà ta dám khẳng định hắn tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là người”.
“Không phải chỉ là người?… Chẳng lẽ tỷ nghĩ hắn là Dị Chủng?”.
“Rất có khả năng”.
“Tỷ, có thể kể cho muội nghe hắn đã đả thương tỷ thế nào không?”.
“Nếu muội muốn nghe thì ta sẽ kể”. Lăng Mị nhớ lại:
“Chuyện là vầy… Một tháng trước, sau khi hắn giành được vị trí quán quân ngoại môn trong Đại hội luyện đan thì ta đã giả dạng thành một nữ quỷ đến tìm hắn. Vốn dĩ ta định dạy dỗ hắn một chút, ai ngờ tên tiểu tử đó lại sợ hãi tới nỗi chẳng còn kiểm soát được thần trí nữa. Mới đầu thì hắn xách thanh kiếm to đùng lao vào chém ta loạn xạ cả lên, kế đó chẳng biết thế nào mà hắn lại biến thành một con quái vật, so với ta lúc ấy thì trông hắn còn giống quỷ hơn”.
“Tỷ, sau đó thì sao?”.
“Sau đó?”. – Lăng Mị bỗng hậm hực – “Còn thế nào nữa, ta bị hắn tấn công một cách điên cuồng, cứ như thể ta là kẻ thù giết cha hiếp mẹ bán em gái hắn ấy”.
Khóe môi Lăng Tố bất giác co giật mấy cái. Phải qua vài giây nàng mới nói được: “Muội nghĩ cho dù hắn biến thành hình dạng quái vật thì cũng không đủ mạnh để đả thương được tỷ”.
“Muội nói không sai. Mặc dù trong hình dạng quái vật thì tu vi của hắn đã tăng lên rất nhiều, có lẽ thực lực ngang ngửa với tu sĩ Linh châu cảnh đệ tam trọng, tuy nhiên nó vẫn chưa đủ để gây áp lực cho ta. Sỡ dĩ hắn có thể đả thương được ta là nhờ vào một ngọn lửa”.
“Một ngọn lửa?”.
“Ừ. Một ngọn lửa rất đáng sợ, đến mức thôn phệ luôn cả linh hỏa của ta”.
Trầm mặc một lúc, Lăng Tố nói ra suy nghĩ của mình:
“Có khả năng thôn phệ linh hỏa của tu sĩ Linh châu cảnh đệ thất trọng thì ngọn lửa kia hẳn phải là một bảo vật bất phàm. Nhưng mà bảo vật như vậy tại sao lại nằm trên người một tu sĩ Khai nhãn cảnh? Theo muội biết thì hắn cũng không có bối cảnh nào cả”.
“Ta cũng chẳng hiểu được. Ta chỉ biết là ngọn lửa kia đã bay ra từ lòng bàn tay phải của hắn, ta đoán đó là lý do khiến cho linh hỏa của hắn có phẩm cấp cao hơn bình thường một đại cảnh giới”.
Dùng hai ngón tay kẹp lấy lọn tóc, Lăng Mị vừa nghịch vừa lẩm bẩm: “Thật là muốn đem hắn mổ ra nghiên cứu a. Dị Chủng trong tu đạo giới cũng không còn được mấy người”.
…
…
“Hắt xì!”.
“Khịt khịt…”.
“Sao tự dưng lại nhảy mũi thế nhỉ? Chẳng lẽ bị bệnh rồi?”. – Vương Chi nằm trên thảm cỏ cạnh hồ nước, tự nói với mình. Tính đến hôm nay thì hắn đã ở Đạm Tình Cư này được hai mươi tám ngày rồi. Trong suốt khoảng thời gian ấy, hắn chỉ làm mỗi một việc duy nhất là tu luyện, dĩ nhiên là không chỉ tâm pháp của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công mà còn cả tuyệt kỹ bên trong nó nữa. Có một sự thật buộc hắn phải công nhận là dù là tâm pháp hay tuyệt kỹ của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công thì đều khó luyện như nhau, hơn nữa còn không phải là khó bình thường.
“Ài… Chung quy thì vẫn là tư chất quá kém thôi”.
Lát sau…
“Không được không được… Người ta nói “Có công mài sắt, có ngày nên kim”, Vương Chi ta sao có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được”.
Củng cố tinh thần xong xuôi đâu đấy, Vương Chi đứng dậy, chuẩn bị tập luyện Lưu Tinh Chỉ – tuyệt kỹ đơn giản nhất trong Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công.
“Hừ! Ngươi cùng lắm cũng là một chỉ pháp thôi, lẽ nào Vương Chi ta lại không luyện được”.
Mặc dù nói thì nói vậy, thế nhưng trong lòng Vương Chi chẳng dám xem thường loại chỉ pháp kia một chút nào cả. Hắn đã tập luyện nó gần một tháng nay, có thể nói là quên ăn mất ngủ, tuy nhiên vẫn chưa một lần thi triển thành công. Lưu Tinh Chỉ… thật sự là rất khó luyện.
“Phù… ù…”.
“Phù… ù… ù…”.
Vương Chi hiện giờ trông chẳng khác gì một chiến binh sắp ra trận. Hắn liên tục hít vào thở ra những hơi thật sâu. Ước chừng hai hay ba phút gì đấy, hắn bắt đầu vận hành linh lực theo lộ tuyến để thi triển Lưu Tinh Chỉ…
Ngón trỏ hắn từ từ giơ lên… Và..
“Hây!”.
Kèm với tiếng hô lớn, Lưu Tinh Chỉ chính thức được phát ra. Gần như ngay lập tức, cảnh vật trước mắt Vương Chi tức thì biến đổi. Chim chóc đã bay mất. Chúng đã bị dọa cho khiếp sợ. Phải, tiếng hô của Vương Chi thật sự quá kinh khủng đối với những sinh vật hiền lành như chúng. Và đó là tất cả những gì hắn làm được.
“Lại thất bại”. Vương Chi nhìn ngón tay mình, ảo não: “Rốt cuộc là sai ở đâu chứ?”.
“Ài…”.
Thở ra một hơi phiền muộn, Vương Chi ngồi xuống bãi cỏ, nhìn mấy con cá đang bơi mà than rằng:
“Cá ơi cá, các ngươi nói xem tại sao tư chất của ta lại kém như thế chứ”.
“Ngẫm lại thì chúng ta cũng thật là giống nhau, chỉ có thể bơi qua bơi lại trong hồ nước chật hẹp, không bay lên được…”.
“Nhưng mà… ta thật sự không cam tâm”.
“Ta sinh ra đã là cô nhi, cha mẹ không cần ta, ta có thể chịu được. Tư chất của ta thấp kém, trời không chiếu cố ta, ta có thể không oán trách. Nhưng là… ta sẽ không buông bỏ. Mạng sống này là của ta, ta muốn sống thật ý nghĩa”.
“Cá à, ngươi biết không, ta rất thích bầu trời. Ta… muốn bay lượn trên đó. Ta muốn nhìn khắp thế gian này…”.
“Bõm bõm”.
“Phụt phụt”.
“Ê! Mấy con cá chết tiệt này, ta nói chuyện đàng hoàng với các ngươi mà các ngươi lại dám bắn nước lên người ta hả?”.
“Phụt phụt”.
“Còn dám bắn? Các ngươi cho là Vương Chi ta dễ bị bắt nạt lắm phải không?”.
“Phụt phụt”.
“Được! Các ngươi giỏi lắm! Để ta cho các ngươi biết sự lợi hại của ta”.
“Lưu Tinh Chỉ!”.
“Ầm… m…!”.
Một giây… Hai giây… Năm giây… Mười giây…
Vương Chi đứng bất động gần mười lăm giây mới phản ứng lại. Nhìn vào hồ nước, hắn mấp máy:
“N-Này… Cái này… Cái này…”.
Vương Chi thật sự không dám tin. Nếu không phải đang bị ảo giác thì hẳn là vừa rồi hắn đã thi triển thành công Lưu Tinh Chỉ. Đúng vậy, là Lưu Tinh Chỉ – thứ chỉ pháp mà suốt cả tháng nay hắn chưa một lần thi triển được.
Để xác minh một cách chắc chắn, Vương Chi dùng tay đánh mạnh vào mặt mình.
“Bốp!”.
Đau. Hắn cảm nhận được.
“Thử lại lần nữa cho chắc ăn”.
Nghĩ vậy, Vương Chi lại tiếp tục tự tát mình thật mạnh.
“Bốp!”.
Đau. Rất đau.
“Thêm lần nữa! Thêm lần nữa cho đảm bảo!”.
Thế là lại một âm thanh vang dội vang lên: “Bốp!”.
“Ha ha ha… Đau! Nó đau! Ha ha ha! Đánh cái nữa nào! “.
“Bốp!”.
“Đau! Ha ha ha! Cực kỳ đau! Ha ha ha! Ta biết đau..!”.
Bên bờ hồ lúc này đang có một cảnh tượng cực kỳ hi hữu, có thể nói là chỉ thấy được ở những kẻ đầu óc có vấn đề. Thử nghĩ đi, một tên thanh niên mười chín hai mươi tuổi vừa tự tát vào mặt mình vừa ha hả cười một cách sung sướng, cái này không phải có bệnh thì là gì? Nếu như lúc này có ai đó đi ngang qua và chứng kiến hành động khác thường của Vương Chi thì chắc chắn họ đều sẽ dành cho hắn một cái lắc đầu thương hại, thậm chí có khả năng kèm theo một câu: “Thật đáng thương a!”.