Phù Thiên Ký

Chương 48: Cá



Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Vương Chi cũng từ trong vui sướng mà tỉnh lại. Hắn bắt đầu hồi tưởng lại cách thức thi triển Lưu Tinh Chỉ khi nãy.

“Vừa rồi khi bị mấy con cá kia phun nước vào mặt, ta đã thi triển Lưu Tinh Chỉ với tâm trạng hơi tức giận, ừm, phát ra rất nhanh… Lộ tuyến vận hành linh lực thì vẫn như cũ, vậy vấn đề hẳn là nằm ở tốc độ vận hành rồi…”.

Để chứng thực suy đoán của mình, Vương Chi bắt đầu điều động linh lực để phát ra Lưu Tinh Chỉ lần nữa.

“Lưu Tinh Chỉ!”.

“Ầm… m…!”.

“Ha ha ha! Đúng là phải vận hành nhanh hơn…!”.

“Hừ!”. – Nhìn ngón trỏ mình, Vương Chi cay cú – “Ngươi tưởng là ta không thể luyện được sao? Chỉ là một thứ chỉ pháp thôi mà lại dám hại ta quên ăn mất ngủ cả tháng trời! Lưu Tinh Chỉ chứ gì?”.

Chuyển ánh mắt xuống hồ nước, Vương Chi trút bỏ ấm ức trong lòng.

“Lưu Tinh Chỉ!”.

“Ầm!”.

“Lưu Tinh Chỉ!”.

“Ầm… m…!”.

“Đấy, thấy không? Có gì mà khó chứ”.

“Lưu Tinh Chỉ!”.

“Lưu Tinh Chỉ!”.

Phát tiết một hồi, rốt cuộc Vương Chi cũng chịu buông tha cho cái hồ nước đáng thương kia. Thật ra thì chẳng phải do hắn nguyện ý như thế đâu, nếu không vì linh lực đã gần như khô cạn thì chắc chắn hiện giờ hắn vẫn còn đang tiếp tục thi triển Lưu Tinh Chỉ. Cả tháng trời khổ luyện mới thu được thành quả, hắn muốn phát tiết để giải tỏa ấm ức trong lòng. Con người thì cần phải cân bằng tâm lý a.

“Phù… ù… ù…”.

Sau một đỗi nằm dài trên cỏ, Vương Chi ngồi dậy thở ra một hơi dài. Hắn đưa mắt nhìn về hồ nước trước mặt, chính xác hơn là nhìn những con cá đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, lắc đầu thương cảm:

“Ài… Tánh mạng vô thường, tánh mạng vô thường…”.

“… Cá à cá, chỉ mới lúc nãy thôi các ngươi còn đang cùng ta trò chuyện, vậy mà giờ các ngươi đã nằm ngửa bụng xuôi vây… Ài… Tánh mạng thật là vô thường a…”.

“… Các ngươi đã chết rồi mà thi thể còn phải phơi nắng như vậy, thật là đáng thương. Thôi thì để ta đem các ngươi đi an táng…”.

Nói xong, Vương Chi liền lội xuống hồ vớt toàn bộ số cá đã chết lên.

Lát sau…

Cạnh bờ hồ lúc này có một đống lửa đang cháy, trông tình trạng thì hình như chỉ vừa được nhóm lên. Người nhóm nó thì hiển nhiên là Vương Chi. Hiện giờ, hắn đang tiến hành một công việc mà đã từ lâu lắm rồi hắn chưa làm lại: nướng cá.

“Cá à cá, đây gọi là hỏa táng đấy có biết không? Ta nghe người ta bảo hỏa táng sẽ giúp linh hồn được mau chóng siêu thoát. Ừm, hy vọng là kiếp sau ngươi có thể đầu thai làm thứ gì đó tốt hơn, đừng làm cá trong ao nữa”.

Hơn nửa giờ trôi qua.

Lúc này, số cá mà Vương Chi nướng được đã khá nhiều, khoảng chừng vài chục con và chúng hiện đang được ghim trên những chiếc que cắm trên bãi cỏ. Phải công nhận là tài nghệ nấu nướng của Vương Chi rất cao. Số cá được hắn nướng kia, con nào con nấy đều vàng rộm thơm phức, chỉ cần ngửi thôi thì đã biết là ngon rồi.

“Cũng được kha khá rồi”. – Nhìn vào số cá đang ghim trên những chiếc que, Vương Chi hài lòng tự nói.

Tạm ngưng việc nấu nướng, à không, là “hỏa táng” lại, hắn xê dịch sang ngồi cạnh những xiên cá, đưa tay cầm lên một xiên.

“Thơm thật. Để ăn thử xem nào”.

“Nhồm nhoàm…”.

“Ưm… Cá này ngon quá… So với mấy con cá thường ăn lúc nhỏ thì đúng là một trời một vực”.

“Nhồm nhoàm… Nhồm nhoàm…”.

“Cá à cá, khi nãy ta đã hỏa táng cho các ngươi rồi, linh hồn các ngươi hẳn là đã siêu thoát. Ta nghĩ những thi thể này chắc là không cần thiết đối với các ngươi nữa, mà vứt đi thì lại quá lãng phí, thôi thì để ta ăn luôn vậy”.

“Nhồm nhoàm… Nhồm nhoàm…”.

“Nhồm nhoàm… Nhồm nhoàm…”.

Vài phút sau.

Nhờ sự nhiệt tình của Vương Chi mà xiên cá trên tay hắn rốt cuộc cũng được xử lý sạch sẽ. Tất nhiên là hắn sẽ không dừng lại bây giờ. Hắn vẫn chưa no bụng. Thế là một lần nữa, hắn đưa tay lấy thêm xiên cá khác, đang chuẩn bị cho vào miệng thì giọng một cô gái cất lên:

“Vương sư đệ”.

“Sư tỷ, chào ngươi”.

Hoàng Nữ Tú Anh tiến lại gần Vương Chi. Nhìn vào những xiên cá cắm trên bãi cỏ, nàng nghi hoặc:

“Sư đệ, số cá này?”.

“Do ta nướng đấy… Ngon lắm… Sư tỷ, ngươi cũng ăn thử đi”. – Vương Chi vừa nhai vừa nói.

Nghe hắn nói vậy, thần sắc Hoàng Nữ Tú Anh càng trở nên khác lạ. Nàng hết nhìn những xiên cá rồi lại nhìn xuống hồ nước, hồi lâu mới lên tiếng:

“Sư đệ, số cá này… không phải là ngươi bắt trong hồ nước này đó chứ?”.

“Ở đây chỉ có mỗi hồ nước này thôi, ta đương nhiên là bắt trong đó rồi”. – Vương Chi thành thật đáp.

“Sư đệ, những con cá đó… nó là… nó…”.

“Sư tỷ, ngươi sao thế? Khi không lại nói lắp”.

Hít sâu một hơi để tâm trạng bình ổn lại, Hoàng Nữ Tú Anh nói:

“Sư đệ, ngươi có biết những con cá này là của ai không?”.

“Nó không phải cá hoang sao?”. – Vương Chi nghi hoặc.

Đáp lại hắn là cái lắc đầu của Hoàng Nữ Tú Anh: “Không phải. Những con cá đó là do sư phụ thả xuống. Người đã nuôi chúng được năm năm rồi”.

Cảm thấy chưa đủ, nàng bổ sung thêm: “Sư phụ rất yêu thích chúng”.

“Bịch”.

Xiên cá trên tay Vương Chi vừa rơi xuống. Mắt hắn mở to, miệng há hốc, cả người bất động. Hắn chết lặng.

Vị sư tỷ của hắn vừa nói gì?

Mấy con cá kia là do thập tam trưởng lão thả xuống? Đã nuôi dưỡng được năm năm? Lại còn rất yêu thích chúng?

Cái này… Cái này… Thật sự là hắn muốn khóc a!

Ông trời ơi! Ông đất ơi! Ma xui quỷ khiến thế nào mà Vương Chi hắn lại bắn Lưu Tinh Chỉ xuống hồ nước chứ? Đã vậy lại còn bắn hết lần này đến lần khác… Mấy con cá dưới đó… e là đã bị hắn tiễn đưa đến miền cực lạc một đám lớn rồi. Như vậy thì cũng thôi, đằng này hắn lại nhóm một đống lửa to, đem nướng rồi ăn luôn ngay tại hiện trường… Cái này… thật quá oanh liệt rồi.

“S-Sư tỷ…”. – Giọng run run, Vương Chi hướng Hoàng Nữ Tú Anh cầu khẩn – “Chuyện này… Chuyện này ngươi có thể… có thể xem như chưa từng nhìn thấy được không?”.

“Sư đệ, ta…”.

“Sư ty, ta biết ngươi là một người tốt mà. Giúp ta giữ kín chuyện này đi, ngươi muốn gì ta cũng làm cho ngươi. Trưởng lão đối với ta rất tốt, ta không muốn làm người tức giận”.

“Nhưng việc này… Ta…”. – Hoàng Nữ Tú Anh nhất thời cảm thấy khó xử. Thú thật thì nàng chẳng có ác cảm gì với Vương Chi, trái lại còn khá yêu thích hắn, thế nhưng nếu bao che cho hắn tức là phải lừa dối sư phụ…

Trông thấy nét mặt bối rối của nàng, Vương Chi biết là vẫn còn một chút hy vọng. Cố nghĩ ra những ngôn từ mùi mẫn nhất mình từng biết, hắn nói:

“Sư tỷ, ngay lần đầu tiên gặp ngươi thì ta đã biết ngươi là một cô gái đoan trang hiền thục, là một người có tấm lòng nhân hậu. Sư tỷ, ngươi là cô gái xinh đẹp nhất mà ta từng biết, ta rất ái mộ ngươi…”.

Cũng chẳng biết có phải do tình cảnh cấp bách quá hay không mà một kẻ vốn thường ngày có bộ dáng ngây ngô thật thà như Vương Chi lại có thể nói ra được những lời “có cánh” đến thế. Phải, nó thật khác thường. Nhưng lúc này Vương Chi có bình thường sao? Không. Tâm trí hắn đang rất rối loạn. Hắn thật sự không muốn làm Lăng Tố tức giận. Nàng đối với hắn rất tốt; trong lòng hắn, nàng là cô gái dịu dàng nhất, chu đáo nhất, xinh đẹp nhất… Hắn rất yêu quý nàng. Hắn sợ nàng sẽ tức giận và ghét bỏ hắn… Thật kỳ lạ là trước kia hắn đã không nhận ra rằng nàng lại có một vị trí quan trọng như vậy trong lòng mình. Nhưng giờ thì… hắn đã biết. Lăng Tố… thật sự rất quan trọng với hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.