Chạng vạng tối, Khương Mạn Y tan tầm trở về nhà, vô cùng hào hứng nói với Khương Vũ: “Tiểu Vũ, tối nay mẹ con mình ra ngoài ăn cơm đi, mẹ sẽ đãi con một bữa hoành tráng ở trung tâm Hoàn Cầu luôn! Nhà mình phải làm một bữa chúc mừng chứ!”
Khương Vũ đang đeo tạp dề, đi ra từ phòng bếp, trên tay còn bưng một bát thịt xào tỏi thơm nức mũi.
“Mẹ chẳng có thành ý gì cả, mời cơm mà không nói sớm, con nấu xong hết rồi.”
“Ôi hôm nay đúng là có lộc ăn rồi, con gái của mẹ tự tay nấu cơm cho mẹ cơ mà!” Khương Mạn Y bỏ túi xách xuống, nhìn mâm cơm tươm tất trên bàn ăn, không tiếc lời tán dương: “Tay nghề không tệ đó nha!”
Khương Vũ đi tới ngồi bên cạnh mẹ, vừa xoa bóp vai cho bà vừa nói: “Mẹ, con biết những năm qua mẹ vất vả, bây giờ con gái trưởng thành rồi, sau này để con chăm sóc mẹ nhé.”
“Thôi thôi, còn nhờ cô chăm sóc à, không khiến mẹ bận lòng là tốt rồi.”
Khương Mạn Y cầm đũa định gắp một miếng thịt, Khương Vũ len lén bật TV, trên màn hình đang phát lại mấy màn trình diễn cũ của Trình Dã để kỷ niệm 15 năm ra mắt.
Nghe tiếng ông hát, sắc mặt Khương Mạn Y có chút mất tự nhiên, thầm nghĩ: “Sao lại mở trúng cái này thế nhỉ?”
“Con mở bừa đấy ạ.”
Khương Mạn Y cầm điều khiển TV, nói: “Vậy để mẹ đổi sang kênh phim truyền hình.”
“Thôi không sao ạ.” Khương Vũ lấy điều khiển khỏi tay mẹ: “Trình Dã hát hay mà, rất có không khí, con thích chú ấy lâu lắm rồi.”
Khương Mạn Y cũng không miễn cưỡng, tiếp tục im lặng ăn cơm.
Sân khấu rất náo nhiệt, Trình Dã quả không hổ danh là ngôi sao lớn, từ nụ cười, giọng ca cho đến từng cử chỉ động tác đều toát ra phong phạm, làm khán giả bên dưới không ngớt lời cảm thán.
Khương Vũ làm vẻ hờ hững, hỏi: “Mẹ, mẹ thấy Trình Dã thế nào?”
Khương Mạn Y nhạy cảm hỏi lại: “Thế nào là thế nào cơ?”
“Vị minh tinh này, hẳn phải là ca sĩ thời mẹ ấy nhỉ, mẹ có thích chú ấy không?” Khương Vũ cẩn thận quan sát nét mặt bà: “Ý con là, mẹ có thích nghe bài hát của chú ấy không?”
“Mẹ cũng không hay nghe nhạc lắm.”
Khương Mạn Y đảo cơm trong bát, tâm trạng có phần đi xuống.
“Con nhớ là mẹ cũng thích hát lắm mà, hồi trước đi KTV mẹ toàn tranh microphone với con còn gì.”
“Ừm.”
“Vậy mẹ có thích Trình Dã không thế ạ?”
Khương Mạn Y buông đũa xuống: “Sao con cứ nhắc tới anh ta vậy?”
“Thì con thích chú ấy mà, nên mới buôn chuyện với mẹ thôi. Sao mẹ phản ứng kỳ vậy?”
“Có gì đâu mà kỳ?”
Khương Mạn Y thoáng nhìn người đàn ông đang tỏa sáng trên sân khấu hoành tráng kia, nhưng rồi lại vội vàng thu mắt về, cúi đầu tiếp tục và cơm: “Quãng giọng của anh ta rất rộng, hát thể loại nhạc gì cũng hợp, nhưng mấy năm nay chỉ toàn hát nhạc pop với tình ca, kỳ thực thể loại nhạc phù hợp với anh nhất… vẫn là Rock n’ Roll. Năm xưa dùng Rock n’ Roll để ra mắt, đáng tiếc nay lại từ bỏ.”
“Con cũng thấy thế, nhưng dù sao cũng phải chiều theo thị hiếu người nghe mà.”
“Một người muốn kiên trì với sơ tâm và giấc mộng ban đầu của mình, là một chuyện rất khó khăn.”
TV truyền tới giai điệu quen thuộc, đó là bản tình ca đánh dấu tên tuổi của Trình Dã, cũng là ca khúc khiến ông vừa ra mắt đã vút sáng lên năm đó.
Trình Dã đã thể hiện nó không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ ông dám bộc bạch, bài hát này là để dành tặng cho mối tình đầu, mối tình duy nhất suốt kiếp này, dành tặng người phụ nữ mà ông ta yêu thương hết mực.
…
Khương Mạn Y nhớ lại cuộc điện thoại không ai đáp lại hôm nay.
Sau đó bà tìm hiểu được, cuộc gọi đó đến từ Hải Thành.
Khương Mạn Y một lần nữa nhìn về phía người đàn ông trên màn hình.
Là người đó ư?
Sao có thể…?
Đã nhiều năm như vậy rồi, với thân phận như thế, sao người đó có thể liên lạc với bà?
Khương Mạn Y cúi đầu, miếng cơm trong miệng bỗng trở nên nhạt nhẽo lạ kỳ.
…
Khương Vũ quan sát biểu cảm trên gương mặt Khương Mạn Y, trong lòng càng thêm chắc chắn, giữa Khương Mạn Y và Trình Dã nhất định có khúc mắc.
Nếu những lời Trình Dã nói là thật, Khương Mạn Y thực sự là tình đầu của ông ta, cùng với việc từ đó đến này không dây dưa tình cảm với ai.
Vậy thì Trình Dã chính là ba của cô!
Khương Vũ nhìn TV, ông ta đứng trên sân khấu, vừa hát vừa nhảy, cả người tản ra một sức quyến rũ khó ai bì kịp.
Cô có ba, Trình Dã chính là ba cô…
Hai mắt Khương Vũ phiếm hồng, cô giả vờ nói đi vệ sinh, khép cửa phòng lại, mạnh tay quệt ngang nước mắt đang chực chờ lăn xuống.
Nhiều năm qua, Khương Vũ hỏi thăm chuyện về ba không chỉ một lần, nhưng Khương Mạn Y vẫn luôn giấu giếm, nói ba đang đi làm xa ở Thâm Quyến, nói có lẽ đã lấy người khác mắt rồi, nói ba không hề biết đến sự tồn tại của cô…
Ba không kết hôn với ai hết, ba vẫn luôn chờ mẹ, còn muốn tìm lại cô nữa.
Khương Vũ mở vòi nước, dùng nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt mấy cái, sau đó lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Cừu Lệ—
“A Lệ, mấy nay anh có rảnh không?”
Cừu Lệ: “Vào tháng 7 anh nhận một việc gia sư, sao thế?”
Khương Vũ: “Hay chúng ta đi du lịch mừng tốt nghiệp đi! Anh thấy sao?”
Cừu Lệ: “Đi đâu?”
Khương Vũ: “Hải Thành! Đi xem ca nhạc.”
“Không có hứng thú.”
Khương Vũ: “Vậy anh muốn đi đâu?”
Cừu Lệ: “Everest?”
Khương Vũ: …
“Ngày 27 tháng 6, concert của Trình Dã tổ chức ở Hải Thành, em muốn đi xem.”
Cừu Lệ: “Trình Dã là ai?”
Khương Vũ: “Là một ca sĩ mà em thích từ nhỏ tới giờ, nghe nhạc của chú ấy lớn lên.”
Cừu Lệ: “Nam?”
Khương Vũ: “Này, chẳng lẽ anh ghen với cả idol đấy à!”
Cừu Lệ: “…”
“Không muốn đi.”
Khương Vũ: “Thế thì em đi một mình.”
“Hả?”
Khương Vũ: “Em tự đi máy bay một mình, ăn cơm một mình, xem concert một mình, xem xong thì về khách sạn một mình… [Đáng thương]”
Cừu Lệ: “Định ở khách sạn?”
Khương Vũ: “Cũng đâu thể ngủ đầu đường được.”
Cừu Lệ: “Để anh đặt phòng.”
Khương Vũ: ???
Tối đó, Khương Vũ nói với Khương Mạn Y, hai ngày tới muốn đi du lịch tốt nghiệp với bạn trai.
Khương Mạn Y vui vẻ đồng ý, vừa giúp cô chuẩn bị hành lý, vừa cảm thán: “Hâm mộ quá đi mất, tuổi trẻ tốt thật, có thể tự do yêu đương mà không phải vướng bận gì, mẹ con đến tuổi này, cũng từng thích một người đàn ông.”
Khương Vũ thấy Khương Mạn Y chủ động nhắc tới chuyện này, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, vội vàng hỏi: “Là ba con phải không ạ?”
Khương Mạn Y thấy con gái vừa nói mấy câu là không rời được chuyện ba mình, rất bất đắc dĩ.
Nhưng bà không thể nói cho Khương Vũ biết được, bà không phải mẹ ruột của cô, ba cô bé là Tạ Uyên.
Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, bà đáp: “Đúng thế, là ba con.”
Khương Vũ ngồi xuống sát cạnh Khương Mạn Y, ôm tay bà hỏi tiếp: “Mẹ, mẹ với ba quen biết nhau thế nào?”
“Con hỏi chuyện này làm gì?”
“Thì con hiếu kỳ mà.”
Khương Mạn Y nhìn cô gái nhỏ chớp mắt hiếu kỳ bên cạnh, dứt khoát bỏ chiếc áo đang gấp dở xuống, quay sang con: “Khi đó mẹ cũng tầm tuổi con bây giờ, buổi tối sẽ đi hát ở ngoài kiếm tiền…”
Vì cơ hội đọc sách đã bị em gái cướp mất, cô gái trẻ Khương Mạn Y chỉ có thể rời quê lên thành phố, tới Bắc Thành tìm việc làm.
Tuổi đời con trẻ, không bằng cấp, chỉ may mắn có một giọng hát trời ban, thế nên cô đi hát cho một quán bar gần trường đại học.
Sau này, trong một lần tình cờ, ở trường tổ chức buổi diễn văn nghệ mừng Trung thu, Khương Mạn Y đến cổ vũ cho cô bạn thân Bộ Đàn Yên, rồi gặp được Trình Dã…
Chương trình văn nghệ Trung thu, các vị lãnh đạo và cả sinh viên ngồi kín quảng trường lớn, hầu hết các tiết mục đều là gout của mấy bác trung niên.
Màn biểu diễn của Trình Dã chẳng khác nào một giáng phá tan bầu không khí hài hòa trước đó, dàn trống được dựng ở đối diện sân khấu, một nhóm thanh niên chơi nhạc Rock tóc xoăn xù, trong nháy mắt đã đốt cháy cả đêm diễn Trung thu.
Bản nhạc Rock n’ Roll Heavy Metal cuồng loạn, tiếng hò hét vang dội, và cả những thiếu niên cháy hết mình cho thanh xuân… thành công thu hút sự chú ý của các sinh viên trẻ tuổi.
Người nào người nấy kéo nhau rời quảng trường chính, vây quanh dàn nhạc của Trình Dã, bung xõa reo hò hết mình.
Sắc mặt của mấy vị lãnh đạo trường học khó coi vô cùng, lập tức kêu bảo an đi dẹp sân khấu của Trình Dã.
Đó là lần đầu tiên Khương Mạn Y gặp người thiếu niên trên sân khấu, hệt như một bài hát Rock n’ Roll cuồng dã nổi loạn, trên gương mặt là nụ cười phòng túng, lớn giọng nói—
“Các người không cho tôi lên sân khấu, có phải vì sợ tôi cướp mất danh tiếng của mấy người không?”
“Dựa vào cái gì nhạc Rock lại không thể được trình diễn chính thống!”
“Rock n’ Roll bất tử! Thanh xuân vạn tuế! Con mẹ nó tôi đi!”
Những nhịp trống dồn dập gõ xuống vẫn cứ âm vang mãi trong lòng Khương Mạn Y, thật lâu thật lâu chưa tan đi.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn được dạy là chị cả phải biết cáng đáng việc trong nhà, chăm sóc em trai và em gái, nhẫn nhịn mọi bề, nhưng chưa từng một lời oán than vận mệnh sao mà quá đỗi bất công.
Cho đến tận khi cô nghe thấy bản nhạc rock hoang dại qua những tiếng trống vồn vã, chứng kiến sự ngông nghênh và can đảm của người đó khi công khai thách thức quyền uy, chàng thiếu niên cất cao giọng vì thời thanh xuân bất khả chiến bại…
Linh hồn tưởng chừng đã ngủ vùi hơn mười năm qua, bỗng vươn mình thức tỉnh chỉ trong một đêm.
Cô bắt đầu hỏi ngược lại vận mệnh: Dựa vào cái gì?
Cũng bắt đầu từ đó, Khương Mạn Y không gửi tiền về nhà, không còn giúp đỡ ba mẹ chăm nom em trai em gái…
Cô đã vì gia đình mà hi sinh cơ hội học đại học, giờ không còn cam tâm tiếp tục bị lụy vì gia đình, không muốn hủy hoại cuộc sống của chính mình nữa.
Từ đó, Khương Mạn Y bắt đầu kiếm tiền và học cách chi tiêu cho bản thân, bắt đầu mua đồ trang điểm, học cách ăn mặc, dần học cách buông lỏng để cuộc sống của mình thoải mái hơn, cùng thường xuyên tới khoa âm nhạc của Học viện Nghệ thuật để dự thính.
Đồng thời, từ những người bạn xung quanh và Bộ Đàn Yên, cô quen biết với Trình Dã – “Trùm phản diện siêu cấp” của Học viện Nghệ thuật.
Không ngờ tên gia hỏa này cũng thuộc dạng có tiếng tăm trong trường, phóng tầm mắt nhìn khắp học viện, từ tướng mạo đến khí chất, đúng là khó có ai sánh bằng…
Hơn nữa, tính cách nổi loạn thích gì làm nấy của anh ta cũng khiến cho ban giám hiệu đau đầu không thôi…
Nhưng nữ sinh Học viện Nghệ thuật thời đó lại chết mê chết mệt kiểu bad boy như Trình Dã.
Khương Mạn Y cũng không ngoại lệ, tình cảm của cô đối với Trình Dã có thể gói gọn trong 4 chữ “vừa gặp đã thương”.
Mỗi lần nhóm nhạc của anh biển diễn, dù là ở quán bar, quảng trường hay thậm chí là hầm đi bộ, cô đều tới xem, lặng lẽ đứng trong đám đông, hướng đôi mắt không giấu nổi sự hưng phần nhìn anh từ xa.
Từng tế bào trên cơ thể đều đang vì anh mà reo hò.
Sau đó, có một lần biểu diễn xong, Trình Dã bất ngờ gọi cô lại: “Này! Em tên gì thế?”
Khương Mạn Y nhìn quanh, rồi lại tự chỉ mình: “Anh hỏi em à?”
Trình Dã cười, để lộ hai cái răng nanh đáng yêu hết sức: “Ở đây còn ai khác nữa à?”
Mỗi buổi diễn quanh đi quẩn lại cũng chẳng quá mười người xem, nhưng cô bé trước mặt này lại tới không thiếu buổi nào, tất nhiên là anh sẽ chú ý tới.
“Em… em tên là Khương Mạn Y.” Khuôn mặt cô tức khắc đỏ lên, chẳng khác nào fan gặp được thần tượng, lắp ba lắp bắp nói tiếp: “Em rất thích các bài hát của anh, em rất… rất hâm mộ anh… Ca.”
“Anh Dã, về thôi.” Tay bass của nhóm gọi anh từ phía sau.
Anh châm điếu thuốc, quay đầu lại đáp: “Các cậu cứ đi trước đi, tôi nói mấy câu với fan của tôi đã.”
Dứt lời, anh đi tới trước mặt Khương Mạn Y, nhìn về phía dòng sông đang chảy xiết ở đối diện quảng trường: “Cùng đi dạo một chút nhé?”
Toàn thân Khương Mạn Y cứng ngắc, khó khăn gật đầu: “Được ạ.”
Trình Dã ngậm điếu thuốc đi về trước, Khương Mạn Y bám theo sau anh, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, cười hỏi: “Em nóng lắm à?”
“Không, không nóng ạ.”
“Mặt đỏ hết cả rồi kìa.”
Khương Mạn Y sờ mặt mình, thầm mắng một tiếng không có cốt khí: “Em… em chỉ…”
“Nghe nói em thích anh?”
“Ai nói!”
“Thì tiểu Thiên nga của học viện bọn anh đó, nói bạn thân của cô ấy thích anh, bảo anh cho cô bạn đó một cơ hội. Anh hỏi cô ấy, bạn thân cô ấy là ai thế, cô ấy đáp, dần rồi anh sẽ biết.”
Trình Dã nhìn Khương Mạn Y: “Quả nhiên phát hiện ra thật, mỗi lần biểu diễn đếu thấy em tới.”
Khương Mạn Y suýt sặc nước bọt, mặt càng thêm đỏ tợn, chỉ hận không thể nhảy xuống sông chết quách đi cho xong.
Đúng là cô thích Trình Dã, nhưng tuyệt nhiên không muốn để anh biết!
Bộ Đàn Yên là sinh viên, Trình Dã cũng là sinh viên, còn cô… cô là cái thá gì chứ, cũng chỉ mới tốt nghiệp cấp 3, hiện tại còn phải làm thuê kiếm sống.
Trong học viên nhiều nữ sinh ưu tú thích anh như thế, Khương Mạn Y cô có tư cách gì…
Phần tình cảm hèn mọn này, chỉ có thể giấu thật sâu thật sâu trong lòng, không thể để người khác phát hiện!
“Xin lỗi anh, sau này em sẽ không thế nữa! Xin lỗi anh!”
Nói xong, cô lấy tay áo lau sạch nước mắt, xoay người chạy đi.
Đó là lần đầu tiên hai người nói chuyện.
Cô vì tình cảm đơn phương suốt nửa năm qua của mình, nói xin lỗi anh.