Hữu Lực có khi đã quên cô gái mà anh vô tình gặp một lần, quên luôn dãi lụa, quên cả khăn tay mà Hoàng Anh tặng. Một chút ký ức ngọt ngào ấy thì giúp được gì cho ả đâu chứ. Ả và anh xác định là mối quan hệ không có kết thúc tốt đẹp. Vì thế ả càng phải vô tình với chính mình, vô tình với anh hơn nữa.
Vô Ảnh đã đuổi kịp Hoàng Anh khi cả hai dừng lại trên cõi vô định. Nơi này gợi cho Vô Ảnh nhiều ký ức tan thương, trong đó phải kể đến cái chết của Thủy Hà và của cả bản thân mình.
Hoàng Anh liếc nhìn Vô Ảnh, nhận ra ánh mắt bi thương của anh, ả còn định tiến lên an ủi anh một chút, nhưng lại thôi. Ả cất bước đi trước, bỏ mặc anh đang lầm lủi đi theo sau.
Vô Ảnh không chịu được sự im lặng đáng sợ mà Hoàng Anh trưng ra từ nảy đến giờ. Anh chạy đến đi song song với ả, bàn tay níu láy bàn tay của ả. Hai người đứng lại, nhìn nhau đầy ngờ vực. Vô Ảnh muốn biết lý do Hoàng Anh thay đổi thái độ, còn ả lại muốn biết lý do tại sao anh không buông tha cho mình. Anh nên tự biết rằng nếu anh cứ mãi níu giữ ả như thế, đến khi Thủy Hà xuất hiện, ả sẽ ích kỷ muốn giữ anh cho riêng mình.
Hoàng Anh lạnh lùng nói:
“Muốn nói chuyện gì thì để sau trận chiến rồi tính.”
Vô Ảnh buống tay Hoàng Anh ra. Anh thở dài, nhìn bóng lưng ả mà nặng lòng khôn xiết. Hai người đã hứa hẹn sẽ trở thành cặp đôi nếu Huyết Yêu đánh bại Nguyên Sâm, nhưng rồi anh nghe được chuyện Thủy Hà có thể còn sống. Điều đó vừa khiến anh vui mừng, lại khiến anh có chút bất an. Anh cảm thấy khó xử, có lẽ Hoàng Anh cũng nhận ra được điểm này, nên mới cự tuyệt anh như thế.
Vô Ảnh và Hoàng Anh (người đến trước, kẻ đến sau) đã đến được cổng vô định. Ở đây thế trận đang diễn ra vô cùng căng thẳng và quyết liệt: Huyết Yêu và Nguyên Sâm đang dùng thần lực tấn công lẫn nhau trên không; hai bên còn lại là trận tranh giành thứ gì đó giữa Cố Nhi và một cô gái lạ mặt, bên kia là Nguyệt Trinh và Thu Thuyền.
Lý Ngôn lúc này cũng nhận ra người vừa tới là Vô Ảnh. Nó nhanh chóng bay xuống chổ của anh, chỉ cho anh thấy tình hình không mấy khả quan của Trúc Chi: Cô vẫn im lìm say giấc ngủ, nhịp thở đều đều, không có giấu hiệu của thương tổn ngoài da. Thế thì lý do mà cô chìm sâu vào giấc ngủ là gì đây.
Lý Ngôn giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra, rằng Trúc Chi phải chiến đấu với Nguyên Thảo – một cô ả bán thây ma ra sao. Vì dùng thần lực quá nhiều, cộng với việc cơ thể của cô đang trúng loại độc nào đấy mà Nguyên Sâm đã cảnh báo cho Huyết Yêu. Hắn đã thả Lý Ngôn ra ngoài tìm cô về đây.
Vô Ảnh hỏi thêm:
“Những người khác vẫn ổn chứ?”
Lý Ngôn lắc đầu tỏ ý không biết. Nó đã tạm biệt cả nhóm người họ sau khi thấy họ không sao. Vô Ảnh không gặng hỏi thêm được điều gì cả, anh chỉ biết Ngư Lâm bị trúng âm tà độc, không biết đã ổn hay chưa.
Hoàng Anh cầm lấy tay của Trúc Chi, cố gắng cảm nhận sinh khí của cô, nhưng ả không cảm nhận được gì cả. Cô bất an nhìn về phía Huyết Yêu. Ả biết hắn nhất định có cách khiến cô trở lại bình thường.
Hoàng Anh nói với Vô Ảnh:
“Không cảm nhận được sự sống đâu cả.”
Lý Ngôn lúc này mới nhớ lại những gì đã xảy ra khi Trúc Chi tự nói chuyện một mình. Nó nói với Vô Ảnh:
“Ai đó tên Hắc Ma đã nhập vào cơ thể của chị Chi và nói rằng trong ba ngày tới chị ấy mới tỉnh lại. Nó nói em cứ đưa chị ấy đến gặp chú Huyết Yêu thì sẽ tốt hơn, nhưng chú ấy đang bận đánh nhau trên kia, còn Hắc Ma đó đã đi vào cõi vô định cứu Y Nguyên và Thủy Hà nào đấy rồi.”
Vô Ảnh và Hoàng Anh đều giật nảy mình khi nghe đến tên Y Nguyên. Họ đã được nghe Thục Nghi nói, nhưng vẫn bán tính bán nghi. Theo Thục Nghi thì Y Nguyên cùng Thủy Hà công chúa đã vào bên trong cõi vô định.
Vô Ảnh hỏi lại:
“Em chắc chứ? Rằng Hắc Ma vào bên trong cõi vô định cùng với Y Nguyên và Thủy Hà?”
“Chắc mà. Em nghe chị ấy tự nói tự trả lời như một người điên. Cái gì mà Y Nguyên đang gọi từ bên trong cõi vô định và chị Chi kêu người đó cứ vào đó cứu Y Nguyên và Thủy Hà đi.”
Vô Ảnh bàng hoàng nhìn về Huyết Yêu, không biết nên bày ra bộ mặt gì. Nếu thật sự hai người đó, Huyết Yêu làm sao lại cho phép Y Nguyên và Thủy Hà đi cùng nhau. Hắn biết gã là loại người gì cơ mà, hắn biết gã đã làm gì Thủy Hà cơ mà.
Máu nóng trong lòng Vô Ảnh đang bắt đầu sục sôi. Đầu tiên Huyết Yêu giấu nhẹp chuyện quỷ vương và Thủy Hà đều còn sống. Sau đấy hắn lại sắp xếp cho hai người kia đi vào bên trong cõi vô định – một nơi vô cùng nguy hiểm đối với thần tiên thuần khiết như nàng.
Lý Ngôn làm sao hiểu được cảm xúc của Vô Ảnh ngay lúc này, nó chỉ thấy anh giận dữ trong rất đáng sợ mà thôi. Nó còn bận lo cho Trúc Chi và trông chờ Tiểu Bạch trở lại. Hình như Huyết Yêu giao cho nó một nhiệm vụ rất quan trọng mà phải chờ đến khi Tiểu Bạch trở lại mới tính là thành công được một nửa.
Thần lực của Huyết Yêu và Nguyên Sâm cũng tính là ngang nhau, hai người đã đứng bất động trên đấy rất lâu mà không đoán được ai mới là kẻ rơi xuống dưới đất. Vô Ảnh có nên bay lên tiếp sức cho Huyết Yêu hay cứ đứng nhìn hắn với tâm trạng bực bội như thế này.
Hoàng Anh không phân vân như Vô Ảnh. Ả lập tức bay lên tấn công Nguyên Sâm từ đằng sau. Vô Ảnh thở dài rồi bay lên theo ả, anh sợ ả sẽ gạp nguy hiểm nếu Nguyên Sâm nổi điên và tấn công cô.
Huyết Yêu có hơi mỉm cười khi thấy cả hai còn sống và trở lại nhanh như vậy. Hắn còn tưởng Nhất Uy sẽ là người tới đây trước nhất. Hắn nhận được tín hiệu của Vô Ảnh, anh đang ra hiệu cho hắn đi xuống dưới, nhưng hắn không hiểu lý do vì sao lại muốn hắn đi xuống trong khi hắn mới là người dứt điểm Nguyên Sâm. Đáng ra Vô Ảnh không nên xen vào trận chiến của hắn mới phải.
Vô Ảnh lúc này mới nói:
“Anh mau xuống bên dưới xem thử Trúc Chi bị làm sao. Con bé bất tỉnh nhân sự, gọi thế nào cũng không tỉnh. Lý Ngôn sợ làm phiền anh nên mới không dám kêu đấy. Em với Hoàng Anh sẽ cầm chân lão ấy một chút.”
Huyết Yêu nghe đến tên Trúc Chi thì nhanh chóng thu hồi thần lực và bay xuống nơi Lý Ngôn đang đứng. Nguyên Sâm không vui một chút nào khi thấy Vô Ảnh và cả Hoàng Anh còn sống sót trở về đây. Thục Nghi không đi cùng họ, nghĩ là ả đã bị giết chết bởi họ hoặc ấu trùng của lão giết chết ả.
Nguyên Sâm nói với Hoàng Anh:
“Ngươi đã giết chết Thục Nghi sao? Vì cứu tên này mà người nỡ lòng giết chết bạn của mình. Ta thật không ngờ được lòng dạ của ngươi đấy, nữ hoàng bóng đêm.”
Hoàng Anh nghe đến tên Thục Nghi càng phẫn nộ hơn. Ả biến ra bảy nhân ảnh giống như mình, bao vây xung quanh Nguyên Sâm. Ánh mắt của ả đầy sát khí và con mắt thứ ba thoáng ẩn thoát hiện dưới tóc mái lưa thưa của ả. Các hình nhân đều cấm roi sắt và quất vào lão, nhưng lão chẳng những không sợ mà còn hí hửng cười.
Nguyên Sâm chỉ cần nhìn thái độ của Hoàng Anh đã có thể đoán ra thực chất cái chết của Thục Nghi rất có thể do ấu trùng mà lão đã thả vào mạch máu của ả. Lão thông tuệ như thế đấy, lão đã nhìn ra chút uẩn tình mà Thục Nghi luôn dành cho Hoàng Anh trước đó. Lão đâu phải là kẻ thích nhìn đám tay sai của mình phản bội mình. Vì thế, với một người từng theo hầu Y Nguyên, lại còn là chị em thân thiết của Hoàng Anh, thì cách tốt nhất vẫn là nghĩ cách kiểm soát ả trong lòng bàn tay.
Nguyên Sâm đã dụ ngọt Thục Nghi. Lão biết ả coi trong Y Nguyên – chủ nhân đích thực của ả. Lão đã lừa ả, lừa ả rằng lão sẽ hồi sinh Y Nguyên nếu ả bán mạng cho mình và thề không bao giờ phản bội mình. Ả là một kẻ ngốc, cả tin, nên đã nhận lời, còn cho phép lão thả ấu trùng vào trong mạch máu của mình, lại còn tự tin rằng ả sẽ không hai lòng với lão.
Thục Nghi cuối cùng đã muốn theo Hoàng Anh, đúng chứ. Nếu không thì ả đâu phải chết. Tất cả đều do sự lựa chọn của ả giết chết ả, làm sao trách lão được cơ chứ.
Nguyên Sâm dễ dàng dùng cây phất trân gạt đi roi sắt của Hoàng Anh, dùng thần lực đá văng Hoàng Anh ra xa. Nhưng ả vẫn không dễ dàng bị hạ gục, ả đã xoay người và trở lại trên không và hét vào mặt lão:
“Ngươi đã lừa chị ấy về chuyện hồi sinh chủ nhân. Ngươi đã giết chị ấy bằng đám ấu trùng của ngươi.”
Nguyên Sâm chẳng mủi lòng khi thấy bộ dạng đau khổ của Hoàng Anh mấy. Lão nhúng vai tỏ vẻ chẳng quan tâm chuyện ấu trùng của lão chính là hung thủ giết hại Thục Nghi, mà lão nghĩ ả đáng bị như thế. Lão hoang dại nói:
“Trách nó ngu ngốc, trách nó đã phản bội ta. Cái chết chính là kết quả của một kẻ phản bội như nó.”
Hoàng Anh hét lên một cái rồi lao vào tấn công Nguyên Sâm, lần này con mắt thứ ba của ả đã thực sự mở ra. Nguyên Sâm hơi rén một chút, lão chưa thực sự chứng kiến sự nguy hiểm của con mắt ấy, nhưng lão đã nghe vài lời đồn. Lão nhanh chóng phủ một lớp sương trắng che con mắt của ả lại, đồng thời biến ra những sợi dây màu trắng xóa như mây khóa tay ả lại.
Huyết Yêu đã xuống bên dưới, nơi Lý Ngôn đang lẫn trốn. Nó vừa thấy hắn đã nhảy lên vui sướng, thiếu điều chạy tới ôm hôn hắn nữa thôi. Nó đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên kể từ khi hắn nhận nó vào đội quân nho nhỏ của mình.
Lý Ngôn nhớ rõ ngày mà Huyết Yêu đến thiên lao và đưa nó đi cùng với mình. Hắn bắt nó hứa sẽ ngoan ngoãn, nghe theo lời hắn, trở thành một người có ích, như thế mới không bỏ công Quý Nhậm yêu thương nó. Hắn nhấn mạnh rằng Quý Nhậm đã không cho phép nó được tham gia những trò bẩn, hay những phi vụ độc ác, bởi vì lão muốn nó được tự do khi lão thất bại. Ít nhất lão có thể bảo vệ nó bằng việc năn nỉ Huyết Yêu.
Lý Ngôn né qua một bên cho Huyết Yêu nhìn thấy Trúc Chi. Nó khá chắc là ánh mắt của Huyết Yêu khi nhìn Trúc Chi đã thay đổi, khác với ánh mắt bình thường của hắn. Khi nhìn cô, ánh mắt của hắn dịu đi rất nhiều.
Huyết Yêu chạm tay lên má Trúc Chi, hơi nhíu mày. Hắn không nhận thấy độc tố xa lạ nào trong người cô như lời cảnh báo của Nguyên Sâm, hoặc nó ẩn mình đến mức hắn không nhận ra. Đúng như lời Hắc Ma nói, cơ thể của cô khó mà khôi phục trong ba ngày tới. Nhưng cứ để tình trạng này xảy ra, cô sẽ chết trước khi tự chữa lành.
Huyết Yêu nghe trong gió có tiếng gì đó đang lao về phía mình. Hắn trông thấy cây trâm mà Trúc Chi hay cài lên tóc và hắn biết đó là Hắc Ma biến thành.
Huyết Yêu chụp lấy cây trâm, nó đang rung lắc dữ dội trên tay của hắn. Không hiểu sao nó lại trở ra bên ngoài được, nhất là khi Trúc Chi đã chìm vào hôn mê và không thể gọi tên của nó. Phải biết thanh kiếm tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, nếu không được gọi, nó sẽ không trở ra được.
“Trừ phi…” Huyết Yêu đứng bật dậy sau khi cài cây trâm lại vào tóc của Trúc Chi. Hắn nghĩ ngay đến tình huống: Y Nguyên phái Hắc Ma trở ra ngoài. Điều này có nghĩa là nhóm người bên trong đã lấy được đóa huyết linh và chỉ chờ hắn mở cửa ra ngoài. Lúc này chính là thời khắc cánh cổng cần được mở ra.
Huyết Yêu đặt Trúc Chi trở lại và nhờ Lý Ngôn trông coi cô. Còn hắn phi người đến chổ Cố Nhi. Nếu như ngày thường, hắn nhất định không xen vào trận chiến của ai, nhưng hắn đang gấp lắm. Còn trận đánh cân sức của Bảo Bảo và Cố Nhi lại mất nhiều thời gian hơn hắn tưởng.
Huyết Yêu kéo Cố Nhi sang một bên và chỉ phất tay một cái mà Bảo Bảo đã bị đánh bay. Hắn cướp lấy chuỗi hạt trên người ả bằng thần lực của mình, ném chuỗi hạt cho Cố Nhi và ra hiệu cho ả gắn chuỗi hạt lên cổng vô định. Cố Nhi lập tức tóm lấy chuỗi hạt và bay lên gắn nó lên cánh cửa.
Nguyên Sâm quên luôn phải nghiền nát Hoàng Anh khi chứng kiến hành động kì lạ của Huyết Yêu. Chẳng phải hắn luôn ngăn cản chuyện lão mở cánh cổng vô định ư. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy chứ. Lão dùng ba phần thần lực chưỡng một chưỡng vào ngực Hoàng Anh, may mà Vô Ảnh nhanh hơn, anh lao vào ôm lấy Hoàng Anh và tránh được một chưởng ấy.
Nguyên Sâm tức tốc bay xuống mặt đất, mặc kệ Vô Ảnh đang chật vật giúp Hoàng Anh thoát khỏi dây mây. Lão muốn xem xem Huyết Yêu định làm gì, việc giết chết Hoàng Anh để sau vậy.
Vô Ảnh không thể tháo đám dây mây ra khỏi cơ thể Hoàng Anh, nên đành ôm lấy ả trở lại mặt đất. Nguyệt Trinh và Thu Thuyền cũng tạm ngừng trận đấu một chút. Cả hai cùng bay xuống, Thu Thuyền đỡ lấy Bảo Bảo và đứng bên cạnh chủ nhân của mình.
Cánh cổng vô định cuối cùng cũng được hé mở. Huyết Yêu giao việc mở cánh cổng cho Cố Nhi đều có lý do. Hắn đang bận hét vào không khí, hình như đang nói chuyện với ai đó:
“Tiểu Bạch, ngay lúc này.”
Tất cả mọi người đều nghe được. Nguyệt Trinh nhìn xung quanh xem rút cuộc Tiểu Bạch đã núp ở đâu mà đến ả cũng không phát hiện nổi. Chỉ vài giây sau, ả thấy Tiểu Bạch đang cưỡi một con vật to lớn, mà nhìn kỹ ả mới biết đó là thuồng luồng tinh. Nó ngồi trên lưng con vật và vẫy tay chào mọi người bên dưới.
Tiểu Bạch phi người xuống dưới, không chỉ một mình nó mà còn có cả Nhất Uy đi cùng. Cả hai đang từ từ tiến về phía này. Riêng Linh Đàm (trong bộ dáng của thuồng luồng tinh) tiếp tục bay ngang một đường dài. Hình như gã đang tạo một màng chắn khổng lồ xung quanh cõi vô định. Lằn chắn bằng nước, cao chọc trời, chẳng mấy phút mà được đóng băng bằng thủy khí cực mạnh.
Nguyên Sâm há hốc mồm, phun ra một câu:
“Ngay cả Thủy vương cũng được mời đến đây. Xem ra Huyết Yêu không muốn lão già này phá nát cõi trần tục mà hắn bảo vệ bấy lâu nay.”