————————
Ngày 8 tháng 10 năm 2014, sau 11 ngày nghỉ dài kể từ ngày đi làm đầu tiên.
Vừa bước vào văn phòng, Mập Mạp đã cười đùa chạy tới vỗ vai Chu Hải.
“Hải à, khó khăn lắm mới được nghỉ được mấy ngày, anh đi chơi những đâu rồi?”
Chu Hải lắc đầu.
“Không ra ngoài, ở nhà đọc 3 quyển tiểu thuyết, xem 6 bộ phim.”
Tên Điên từ bên ngoài tiến vào, vừa đi vừa cười.
“Hóa ra cậu là trạch nam à! Không biết tôi nghe được ở đâu một tin, Mập Mạp có bạn gái rồi hả?”
Mập Mạp khẽ giật mình, lập tức bày một bộ mặt cười cợt ngọt ngào tiến đến gần Tên Điên.
“Chờ một chút, chuyện lúc nào thế? Sao tôi không biết? Đẹp không? Hay là Tên Điên sẵn sàng để chị dâu giúp tôi hoàn thành đại sự cuộc đời?”
Tên Điên không trả lời, đưa tay đẩy gương mặt gần trong gang tấc của Mập Mạp ra.
“Tôi nghe được từ một người bạn, lúc anh ta đang uống cà phê dưới lầu của rạp chiếu phim Vạn Đạt, thì nhìn thấy cậu đi cùng một cô gái, nhưng dường như không vui vẻ cho lắm!”
Nụ cười trên mặt Mập Mạp tắt dần.
“À! Hóa ra là chuyện này! Mẹ tôi lo rằng tôi sẽ cô đơn khi về già nên giới thiệu đối tượng cho tôi, do đó tôi mới đi xem mặt.
Cô ta nói ngoại hình của tôi quá “màu mỡ”, thu nhập quá thấp, không đủ cho cô ta chi tiêu nửa tháng nữa là.
Không nhà, không xe, không có tiền tiết kiệm, những tưởng ngoại hình không tệ, nhưng thực tế với ảnh chụp lại quá khác biệt.”
Chu Hải nhìn anh ta, đầy khó hiểu.
“Ảnh nào?”
Mập Mạp nhún vai, mở điện thoại ra.
“Ảnh chụp hồi tốt nghiệp này!”
Chu Hải nhìn thoáng qua, trong ảnh là một Mập Mạp gọn gàng, đội mũ tốt nghiệp, ngoại hình đúng là không tầm thường, lật đổ hoàn toàn quan niệm về sự “màu mỡ”!
Anh vỗ vai Mập Mạp. (2 chương 64 – 65 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
“Cô gái kia đúng là nhân từ, nếu như là người khác, không chừng đã trực tiếp báo cảnh sát rồi.”
Tên Điên cười run rẩy cả vai.
“Người ta nói, mỗi người mập là một người đầy tiềm lực, hay là cậu nuôi chút ý chí, giảm đi sáu mươi cân, khôi phục lại nhan sắc ở thời điểm đỉnh cao này đi!”
Mập Mạp hất tay Chu Hải ra, đẩy luôn Tên Điên ra, mặt mày đau thương, nhéo nhéo số mỡ thừa bên hông.
“Tha cho tên béo này đi!
Gần đây tôi ăn không ngon miệng lắm, cơ bản chỉ có uống nước ăn dưa, vậy là vẫn còn sáu mươi cân thừa này, nỗi đau này, mấy người gầy như các anh làm sao có thể lĩnh hội được chứ.”
Anh ta vừa dứt lời, Lương Hồng Cương đẩy cửa bước vào, trong tay mang theo hai cái túi lớn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của ba người.
“Wow! Thể lực của cậu Lương không tệ nha, xách đồ gì đó?”
Lương Hồng Cương xách hai túi lớn đặt lên mặt bàn, mở nút, từng hộp xốp to lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Tất cả đều là đồ ăn, chân giò om, cổ vịt om, đầu vịt om, cánh vịt om, đùi gà om, ruột già om, đậu phụ khô om, trứng om, mỗi món được đựng trong ba hộp.
Mập Mạp nuốt từng ngụm nước bọt, mở nắp chiếc hộp trên cùng, căn phòng lập tức tràn ngập hương vị của món om.
“Đây toàn là đồ mẹ em làm tối qua, bảo em mang tới chia cho mọi người đem về ăn, em muốn mời mọi người ăn cơm nhưng không ai chịu đi.
Mẹ em liền nghĩ ra biện pháp này, trước đây mẹ em từng mở cửa hàng bán đồ om như này nên hương vị, phải nói là, không tệ!”
Chu Hải hiểu rõ, đây chính là cách cảm ơn của mẹ cậu ta, nghĩ nghĩ một chút rồi cũng gật đầu.
“Gửi lời cảm ơn mẹ cậu thay chúng tôi!”
Mập Mạp nghiêng người nhìn thoáng qua Chu Hải.
“Anh chỉ ở một mình, có thể ăn được nhiều vậy sao? Nếu không, để tôi giúp anh?”
Tên Điên liếc anh ta một cái, vừa rồi mới nói người xem mắt ghét mình mập, thoắt một cái câu chuyện đã trôi vào dĩ vãng.
“Đồ tham ăn!”
Mập Mạp gân cổ bào chữa. (2 chương 64 – 65 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
“Tôi muốn sống xứng đáng với cái biệt danh Mập Mạp này, anh có ý kiến gì sao?”
Vừa dứt lời, điện thoại trên bàn làm việc đã vang lên.
Khuôn mặt Mập Mạp căng thẳng, bước đến nhìn số hiển thị trên đó, sắc mặt lập tức càng trở nên không tốt, đưa tay nhấc máy lên.
“Alo!”
“Alo, tôi gọi đến từ trung tâm chỉ huy, xin hỏi pháp y Chu của tổ 2 có ở đó không?”
Mập Mạp đưa ống nghe về phía Chu Hải, lắc lắc.
“Hải, tìm anh nè!”
Chu Hải nhận điện thoại.
“Chu Hải nghe đây.”
“Trong cống ngầm bên dưới phố đi bộ Trung Hàn ở khu vực Xương Hà, các công nhân vớt được một thứ, nghi ngờ là xương người, cục trưởng Lưu bảo chúng tôi gọi các anh qua xem.
Địa chỉ đã được gửi vào tin nhắn Wechat.”
“Được!”
Cúp máy, Chu Hải vỗ lưng Mập Mạp, người còn đang nhìn chằm chằm vào đống đồ om kia.
“Đưa đống đồ ăn này xuống gửi nhờ tủ lạnh trong căn tin đi, chúng ta phải làm việc rồi!
Trong cống ngầm dưới phố đi bộ Trung Hàn ở khu Xương Hà, phát hiện xương người!”
Mặt Mập Mạp nhăn nhó, vừa thu gom đồ ăn, vừa lầm bầm.
“Thấy chưa, lần này đâu phải do cái miệng quạ của tôi đâu!”
Tên Điên nhìn cái áo sơ mi trắng đang mặc, quay người chạy về phía phòng thay đồ, lát nữa phải lội xuống cống, đây là đồ mới nên anh ta không muốn làm hỏng, do đó lập tức thay ra.
Nửa tiếng sau, Tên Điên “bay” xe tới đích.
Đây là phố đi bộ Trung Hàn ở khu Xương Hà, cổng chào cao ngất mang theo vẻ đẹp ngoại quốc cực kỳ đặc biệt.
Hai bên đường, đều là các cửa hàng ẩm thực đặc sản, đã phần là những cửa hàng Hàn Quốc, từ trang trí, quần áo, hương vị đều khiến người khác phải hoảng hốt, như thể mình đang đi lạc giữa đường phố Seoul. (2 chương 64 – 65 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
Ngay lối vào phố đi bộ, xa xa bọn họ đã thấy Sở Mộng Hàm cùng một đám người đứng ở đó.
Dáng người cô duyên dáng, mặc cảnh phục tỏa ra chút hương vị đặc biệt, nhất là khi gió phất qua, tóc cô bay rối lên, động tác đưa tay lên vén tóc ra sau tai của cô khiến rất nhiều người dán mắt nhìn.
Chu Hải vội vàng dời mắt, cùng mọi người cầm theo vali dụng cụ đến đó.
Sở Mộng Hàm nghe tiếng, ngước mắt nhìn Chu Hải cười, gật đầu ra hiệu.
“Xin lỗi, mới ngày đầu tiên đi làm sau kì nghỉ mà đã tìm đến anh.”
Mập Mạp nhìn Tên Điên, nhíu mày, dường như Sở Mộng Hàm dịu dàng hơn rất nhiều so với lần trước tiếp xúc với bọn họ, Tên Điên đưa tay chọt chọt anh ta, ra hiệu anh ta đừng quấy rối.
Chu Hải liếc nhìn Mập Mạp, ánh mắt tràn đầy sự nhắc nhở, Mập Mạp lúng túng.
“Không sao, nói qua tình hình đi!”
Sở Mộng Hàm chỉ vào một miệng cống đang được kiểm tra ở ven đường.
“Hai ngày trước, một bộ phận thương nhân ở đầu phố đi bộ khiếu nại, nói chỗ miệng cống đó bốc mùi cực kì hôi thối, hi vọng chính quyền xử lý, chiều qua công nhân bên quản lý đô thị tới, để khơi thông.
Hôm nay, khi họ kiểm tra đến chỗ cách cổng vào 200m về phía đông, thì phát hiện rất nhiều chất sền sệt như mỡ heo trôi nổi, thiết bị nạo vét bị nghẹt.
Công nhân xuống dưới kiểm tra đường ống bằng tay, bọn họ rút ra một ít xương từ đó, nhìn thế nào cũng thấy giống xương người, nên đã báo án.
Xương đang ở đây!”
Nhìn theo ngón tay của Sở Mộng Hàm, Chu Hải thấy trên miệng cống có một cái sọt tre, trong đó đặt một ít xương to xương nhỏ.
Chu Hải đi qua, trên số xương này bám đầy bùn và váng dầu bẩn. Không biết tìm được ở đâu, lúc này Mập Mạp mang đến một thùng nước lớn, cho tất cả xương vào rửa sơ một lần, bấy giờ mới có thể nhìn ra trạng thái ban đầu của xương. (2 chương 64 – 65 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
Chu Hải nhặt lên một xương cánh tay, một xương đùi, một cái răng khôn và một số mảnh xương sườn gãy.
Trong đó, trên xương đùi và xương cánh tay có rất nhiều vết chém, như thể muốn chặt đứt xương cốt vậy, nhưng công cụ có vẻ không thuận tiện, chém thành rất nhiều rãnh trên xương, đưa tay chạm vào, mép của mấy cái rãnh còn vô cùng sắt bén.
Có thể trực tiếp hóa cốt mà thời gian thối rữa không dài, tức là người này đã bị lóc thịt, những vết chém này cho thấy có thể người này đã bị phanh thây sau khi lóc thịt, rồi mới bị vứt vào cống.
Nhưng đây là đường phố đầy chỗ kinh doanh, phân bố người rất đông, dù biết rõ đây là án giết người phanh thây, thì việc tìm ra chứng cứ cũng không phải chuyện đơn giản. Chu Hải giơ xương cánh tay lên, nhìn Sở Mộng Hàm.
“Phán đoán không tệ, đây đúng là xương người.”
————————
Editor: Chikahiro