Trần Gia Ngư chỉ mỉm cười để đáp lại.
Mặc dù mọi thứ sẽ quay lại như lúc ban đầu vào mỗi lần luân hồi nhưng khoảng thời gian phải trải qua lại giống nhau.
Do đó, cậu chỉ có thể dùng việc đọc sách và thể thao để tăng cường bản thân và tránh sự nhàm chán lặp đi lặp lại.
Đến nỗi trong một trăm lần luân hồi này, cậu đã học được rất nhiều kiến thức linh tinh, bất kể có liên quan đến việc học hành hay không. Ngay cả một số cuốn sách học thuật mà người bình thường thấy rất nhàm chán, nhưng nếu nằm trong lĩnh vực cậu quan tâm thì cũng được đọc lướt qua.
“Chìa vôi trắng lưng đen” hiển nhiên cũng là một phần của đống kiến thức này.
Chu Thư và Điền Điềm ngồi trên nghe thấy thì quay lại nhìn Trần Gia Ngư với vẻ kinh ngạc trên mặt, có lẽ là vì họ không ngờ rằng Trần Gia Ngư không chỉ nhận ra loài chim kia mà nói có sách, mách có chứng cực kỳ rõ ràng.
Nhưng cả haiọ chưa kịp hỏi gì thì tiếng chuông cao vút báo hiệu giờ vào lớp đã vang lên.
Con chìa vôi trắng lưng đen kia giật mình, vỗ cánh bay đi.
…
Thời gian thoáng chốc đã sang chiều.
Hai tiết cuối cùng là môn toán của Phương Vĩnh Bình, giảng về bài thi thử toán được giao ngày hôm qua.
Vài phút trước khi tan học, Phương Vĩnh Bình đã giải xong câu hỏi lớn cuối cùng của bài thi thử, phủi bụi phấn trên tay và nói.
“Ngày mai có bài thi thử, lần này thi sẽ chia phòng xếp ngẫu nhiên. Phòng thi cụ thể và vị trí của các em sẽ được dán trên bảng thông báo trong sảnh ở tầng một vào ngày mai. Các em có thể căn cứ theo mã số học sinh để tra cứu.”
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho bài kiểm tra sơ bộ nhưng khi bất ngờ nghe tin bị xếp ngẫu nhiên thì không khí trong lớp học vẫn sôi trào.
“Vãi shit, lần này còn chia phòng xếp ngẫu nhiên!”
“Chỉ là bài thi thử mà thôi, đâu cần phải làm thật như thế…”
“Xem ra kết quả kiểm tra lần này sẽ thông báo thật cho phụ huynh rồi. Xong, đêm nay chỉ có thể ôn bài đến sáng…”
Trong tiếng thảo luận ầm ĩ, tiếng chuông tan học vang lên.
Phương Vĩnh Bình tiếp tục: “Hôm nay tôi sẽ không giao bài tập về nhà, các em ôn luyện kỹ cho tôi. Ai chịu trách nhiệm trực nhật sẽ ở lại dọn dẹp, còn lại thfi tan học.”
Sau khi lời này được nói ra thì mấy khuôn mặt ủ rũ bên dưới cuối cùng cũng lấy lại được chút sức sống.
“Phương lão sư anh minh!”
“Vạn tuế!”
Không lâu sau, đám học sinh lần lượt rời khỏi phòng học, chỉ còn lại mấy người chịu trách nhiệm trực nhật ngày hôm đó.
Mỗi nhóm có sáu học sinh, các nhóm trực nhật luân phiên nhau hàng ngày. Hôm nay tình cờ đến lượt nhóm của Trần Gia Ngư. Là học sinh chuyển trường, lại còn ngồi cùng bàn với Trần Gia Ngư, thế nên Thái Giai Di cũng được phân vào nhóm trực nhật.
Nhóm của cậu còn bao gồm Chu Thư, Điền Điềm, Hầu Tử Phàm và hai nam sinh ở bàn sau.
Theo thói quen, Trần Gia Ngư và Hầu Tử Phàm nhận trọng trách quét hai tổ lớn và đổ rác, còn Thái Giai Di được giao nhiệm vụ quét bục và lau bảng đen.
Hầu Tử Phàm nắm lấy chổi, rống to: “Cuồng Phong Lá Rụng Thức!” điên cuồng múa may lung tung.
Trong nháy mắt bụi bay đầy trời.
Điền Điềm bịt mũi chạy đi.
Thái Giai Di cũng cau mày, lùi ra xa với vẻ mặt kinh tởm.
“Hầu Tử Phàm, lên cơn à?” Chu Thuật tức đến mức lông mày dựng đứng. Cô một tay che miệng mũi, một tay nhặt đầu phấn ném qua, “Quét thì quét cho ra hồn, đừng có để bụi bay tứ lung tung!”
“Phản sát thương!” Hầu Tử Phàm vung chổi, mau chóng đập bay đầu phấn đi, nhưng không ngờ lại bị Trần Gia Ngư đá một phát vào mông.
“Mịa lão Trần, sao mày lại đánh lén tao?”
“Mày thích quét rác lắm đúng không, hay là quét luôn cả hai tổ của tao nhé.” Trần Gia Ngư lạnh mặt nói.
Hầu Tử Phàm: “…”
Trần Gia Ngư bắt đầu quét.
Với động tác nhanh nhẹn của mình, Thái Giai Di mới quét được hơn nửa bục thì cậu đã quét xong hai tổ lớn do mình phụ trách, sau đó nhặt túi rác đã đầy lên để đi vứt vào sọt rác.
Khi quay lại, bước vào cửa lớp thì cậu thấy Thái Giai Di đang lau bảng đen.
Có khá nhiều thiết bị trình chiếu trong lớp học,
Nhưng Phương Vĩnh Bình là một giáo viên lớn tuổi, ông quen với việc dùng phấn viết lên bảng hơn. Vì thế mỗi khi tan học, bảng đen đều bị che kín bởi chữ viết.
Lúc này, cô gái đang cầm một cục lau bảng màu đen trong bàn tay trắng nõn. Cục lau bảng di chuyển trên tấm bảng đen một cách khoan thai, bụi phấn mông lung nhẹ nhàng rơi xuống theo chuyển động của cô.
Ánh tà dương lọt qua cửa sổ chiếu lên người cô, vừa hay nhuộm một màu vàng óng cho đám bụi bay lơ lửng. Vào khoảnh khắc ấy, như thể có hàng vạn bụi sao đang lượn lờ, nhảy múa xung quanh cô.
Cảnh tượng ấy khiến Trần Gia Ngư hơi lóa mắt, cậu dừng lại trong vô thức và sững sờ mất hai giây.
Thái Giai Di dường như đã cảm nhận được nên quay đầu nhìn sang.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Trên đôi má hiện lên chút ửng hồng, cô quay lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục lau bảng.
Trần Gia Ngư cũng lấy lại tinh thần, bước vào lớp và bắt đầu kê lại bàn ghế.
Phần lớn bảng đen đã được xóa, chỉ còn lại khu vực trên cùng. Mặc dù có thể nói vóc dáng của Thái Giai Di khá cao trong số nữ sinh, nhưng muốn lau chỗ đó thì vẫn hơi khó đối với cô.
Vì vậy, Trần Gia Ngư nhìn thấy cô kiễng chân lên, hết nhảy rồi lại nhảy, cố vươn tay lên cao hết cỡ, khiến cái bím đuôi ngựa vung vẩy theo, trông hệt như đuôi của một tiểu hồ ly.
Tiết trời tháng tám vốn đã nóng, trong lớp lại không bật điều hòa nên sau vài cái nhảy, trán cô đã lấm tấm mồ hôi, thế nhưng vẫn còn vài chỗ chưa được xóa.
Có nên giúp cô ấy không nhỉ?
Ngay khi ý tưởng này vừa nảy ra trong đầu Trần Gia Ngư thì một nam sinh khác đã đặt cây lau nhà xuống, bước tới và xung phong nói.
“Bạn học Thái Giai Di, cậu không với tới à, để tớ giúp cho.”
Thái Giai Di mỉm cười: “Không cần đâu, tớ đứng lên ghế là được.”
Nam sinh kia lập tức đáp: “Cần gì phải phiền phức như vậy, dù sao cũng chỉ còn một ít như thế, hai nhát là lau sạch rồi.”
Thái Giai Di nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu, đưa cục lau bảng cho nam sinh kia, “Ok, cảm ơn cậu nhé, để tớ đi lau sàn nhà.”
“Không cần không cần… cậu cứ đi nghỉ đi, để tớ lo hết.” Nam sinh kia như được tiêm adrenalin, ba chân bốn cẳng lao về phía trước, dùng sức lau bảng đen.
Cậu bạn cùng bàn la ó: “Này, tao cũng mệt rồi đây, sao không thấy giúp?”
Nam sinh kia rống: “Cút!”
Haha, tuổi trẻ thật tuyệt.
Trần Gia Ngư nhún vai, rời mắt đi chỗ khác và tiếp tục làm việc.
Chu Thư đang lau cửa sổ không nói nên lời, nhìn nam sinh kia với vẻ ghê tởm, sau đó huých khuỷu tay vào Điền Điềm bên cạnh, nói: “Sao lũ con trai lớp mình đều hâm hâm như vậy nhỉ? Không trẻ con như học sinh tiểu học thì xum xoe nịnh nọt khi thấy người ta xinh đẹp. Chỉ có mỗi Trần Gia Ngư là đỡ hơn.”
Điền Điềm liếc Trần Gia Ngư qua khóe mắt, sau đó nhanh chóng quay đi, mím môi và cười khẽ: “Tớ cũng nghĩ vậy.”
Lúc này, Thái Giai Di phủi nhẹ đống bụi phấn còn sót lại trên tay, sau đó đưa mắt sang nơi nào đó, hai chân cũng di chuyển.
Cô đi đến cạnh Trần Gia Ngư, nói.
“Này bạn học Trần Gia Ngư.”
Trần Gia Ngư liếc sang nhưng không dừng công việc đang làm dở: “Gì thế?”
“Bình thường cậu có xem phim học đường không?”
“Không, có việc gì à?”
“Thảo nào…” Thái Giai Di lộ vẻ mặt bừng tỉnh.
Trần Gia Ngư nhướng mày, “Ý cậu là gì.”