Editor: Salad days
Cuối cùng, Hề Hòa cũng mong đợi mà chờ được đến thứ 2. Hề Hòa lúc đứng sau bục sân khấu rất căng thẳng, trường này tính sơ cũng phải gần 1000 người, nghĩ đến điều đó thôi là đã đủ khiến chân tay Hề Hòa run rẩy, muốn bỏ trốn rồi.
“Không sao, cậu không cần nói gì, (đọc tại Watt @salad-days-06) lên đó đúng nhận bằng là được rồi” – Trần Thần vỗ vỗ vai cậu,
Hề Hòa thở dài, muốn nói gì đó nhưng Trần Thần đã cắt ngang – “Đi đi, gọi tên cậu rồi kìa”
Cùng lúc đó, phía trong hậu trường, có 1 cậu thiếu niên ngạc nhiên hỏi – “Vừa nãy là gọi tên ai?”
Bạn học cười nói – “Không phải gọi tên cậu đâu, bên ngoài đang là buổi trao thưởng đó, một chút nữa mới đến cậu, cậu nhìn kịch bản thêm chút nữa đi”
Hề Nhiễm nhíu mày, thuận miệng đáp một tiếng.
Một tốp người đúng trên chụp hình xong rồi lần lượt đi xuống, MC lại bước lên giới thiệu chương trình tiếp theo, Hề Hòa nghe thấy mà hoảng hốt, như có tiếng sấm bên tai, cậu hình như vừa nghe được hai chữ rất quen thuộc.
“Chào mừng Hề Nhiễm lớp 10A1 – đại diện của khối học sinh lên phát biểu”
Đại diện học sinh – Hề Nhiễm lớp 10A1.
Hề Nhiễm! (đọc tại Watt @salad-days-06)
Cậu sợ hãi mà nhìn ra, cậu liền nhìn thấy một cậu thiếu niên vô cùng giống mình bước lên bục sân khấu, mặc một bộ đồng phục phẳng phiu, vừa kiên cường vừa cao quý, so với ngũ quan ngây ngô của mình thì còn có thêm phần hờ hững, cao lãnh hơn. Cậu thiếu niên đó đang điều chỉnh mirco, song ánh mắt thì đang nhìn về phía cậu.
Lạnh lùng, xem thường, (đọc tại Watt @salad-days-06) chán ghét, còn có phần uất hận.
Hề Hòa trở nên mơ hồ, cậu muốn quay người đi về hướng sân khấu, nhưng đã bị Trần Thần lôi trở lại – “Cậu làm gì vậy?”
“Anh của mình, đó là anh trai của mình”
Trần Thần cũng nhìn về phía sân khấu, trên đó là một thiếu niên với khí chất thong dong, vừa nhìn là biết đây không phải là lần đầu cậu lên sân khấu phát biểu, trong từng cử chỉ còn có chút hơi thở quý tộc, so với Hề Hòa là khác xa hoàn toàn, (đọc tại Watt @salad-days-06) nhưng ngược lại về gương mặt thì thực sự là giống Hề Hòa như đúc – “Cậu còn có anh trai hả? Vậy mà sao không đến tìm cậu chứ? Cậu ta hình như sống tốt lắm đó, anh trai gì chứ?”
Hề Hòa không để ý tới Trần Thần nữa rồi, cậu nhanh chóng chạy về phía hậu đài, gấp đến độ muốn khóc lên, nhưng người trong đó không cho cậu vào, cậu liền phải đứng đợi trước của một lúc lâu, sau đó thấy có người liền nắm lấy mà hỏi – “Hề Nhiễm học trưởng đã sớm đi về rồi, học sinh cấp 3 đều là đi cửa Tây ra về. Cậu là ai vậy, sao nhìn giống học trưởng thế?”
Hề Hòa như hồn bay phách lạc, (đọc tại Watt @salad-days-06) trong đầu đều là hình ảnh của Hề Nhiễm, thêm cả ánh mắt đầy sự chán ghét lúc nãy của Hề Nhiễm, tầng tầng ký ức bỗng chốc ùa về, Hề Hòa như muốn nghẹt thở, đầu choáng váng, thở càng ngày càng gấp, đến cả tiếng của giáo viên cũng không nghe thấy.
Hề Hòa phát bệnh rồi.
Trong phòng học lúc này có quá nhiều người, cậu toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hàm răng cũng run lên, cậu muốn cuộn người lại nhưng không được, bạn học thấy có gì đó không ổn liền lập tức gọi giáo viên, giáo viên trên bục giảng nhanh chóng quay lại nhìn xem, sau đó liền chạy đến, chỉ vừa chạm vào vai Hề Hòa một cái, cậu đã nhịn không được mà hét to lên và ngã xuống đất.