1 tháng sau.
Nàng hồi phục hoàn toàn. Hôm nay là ngày đến trường. Là ngày chính thức ba tụi nó trở về thân phận thực thụ. Một nữ nhi,một người con gái tuyệt đẹp.
Nó thắp hương cho ông nội mình.
“Nội à. Cuối cùng thì con cũng đã tìm được con đường hạnh phúc. Ở bên đấy,nội và ba mẹ cũng phải hạnh phúc như con nhé.”
Ba chị em náo loạn ở dưới chạy lên nhìn nó. Trên tay còn cầm đồng phục học sinh.
-“Ái chà chà…hôm nay tiểu thư nhà họ Lam sẽ mặc váy đến trường đấy.”-Gã yếm bộ đồ vào người nó.
-“Trông chị thật xấu xí khi mặc váy. Thua cả vợ em.”-Nhóc vòng tay trước ngực bỉu môi. Vậy chị nhé. Tình cảm em dành cho chị coi như chỉ là sự bồng bột của em đi. Hãy chôn vùi vào quá khứ. Chỉ có hai chị em mình biết đến thôi nha.
-“Chị thấy em nên kẹp tóc lên.”-Lam Minh Như lựa kẹp tóc cho nó nãy giờ mà chẳng có cái nào ưng ý.
Nó lắc đầu nhìn cả bọn. Mình chỉ là mặc váy thôi mà. Sao cứ như đi nhận vương niệm hoa hậu vậy nhỉ?
-“Mấy đứa mau xuống ăn sáng thôi nào.”-Thím nói vọng lên.
Lập tức mùi thơm của đồ ăn bay lên. Bốn chị em nhảy xuống lầu nhanh chóng. Wow!! Trông thật hấp cmn dẫn.
-“Thím nấu ăn là số một.”-Gã ngồi vào bàn nhanh chóng.-“Mời mọi người ăn cơm.”
-“Đúng rồi. Chứ có như ai kia,nấu cho lợn ăn đâu mà.”-Nhóc tự cao với tài năng của mẹ mình.
-“Thôi đi nha.”-Gã bỉu môi.
Nó ôm lấy gắp thức ăn cho chú và thím. Hai người bây giờ cứ như ba mẹ của cái nhà này. Chị xoa đầu cả nó. Đứa em quý báu của chị.
-“Ha….ha…ha…”-Chú nó lắc đầu cười trừ.
Nó “e hèm” đưa trên bàn tờ di chúc ngày xưa cho chú. Chú với thím không hiểu gì nhìn nó.
-“Con muốn chú quản lí công ty thật tốt.”-Nó nhìn sang chị cười hiền.
-“Nhưng…”-Chú e ngại.
-“Con không đủ tự tin đâu chú. Vả lại con là con gái mà.”-Nó cười tít cả mắt.
Gã bỏ đũa xuống vòng tay trước ngực.
-“Ngon rồi…ngon rồi. Dù gì thì cũng sắp là con dâu của nhà họ Hoàng. Là con dâu của chủ tịch ASA. Là vợ của quý tử nhà họ Hoàng…”
Gã chưa kịp nói hết thì nhóc cho nguyên con tôm vào mồm gã một cách nhanh chóng.
-“Ha…ha….ha.”
………………………………..
Nhỏ chải chuốt suốt cả buổi làm cô lắc đầu bó tay với bà chị. Thái Mỹ Hoà bật cười nhìn nhỏ lần đầu tiên yểu điệu như vậy.
-“Ê…thấy chị mày đẹp chưa?-Nhỏ hỏi ngay và đây là câu hỏi lần thứ 99. Còn câu nữa đủ 100 :3 :3
Thái Mỹ Hoà và cô bỉu môi gật đầu nhanh chóng. Nhỏ cong môi nhìn lại mình trong gương.
-“Chị thấy kì kì. Làm lại.”
-“Hả?”-Bất ngờ quá mà.
Cô chạy đến ôm nhỏ lại.
-“Thôi đi. Em biết là chị đẹp mà. Dù sao chị cũng là vợ của Phùng Gia Bảo rồi. Không có ế đâu mà lo”
Thái Mỹ Hoà sợ hãi đệm thêm.
-“Đúng đúng.”
……………………………………
Nàng khùng khùng cover hát nhạc sàn mới sáng sớm trong phòng. Hoàng Minh Long tối qua suy nghĩ đến cái cảnh nàng đến ra mắt nhà anh mắc cười thôi rồi. Vừa ngủ xuống là nghe cái giọng vịt cái bên kia vang lên.
-“Em biết chị hát hay rồi.”
Nàng cố tình hát to mong Hoàng Minh Long mau tỉnh dậy xem chị mình đẹp như thế nào.
Hoàng Minh Long biết nàng chuẩn bị hỏi gì liền phanh lập tức.
-“Chị mà ồn là em thuật lại cảnh chị đến nhà anh Nam đấy nha.”
Cả buổi nàng không nói gì luôn. Cái hôm nàng đến nhà anh. Ăn mặc xinh đẹp bước vào chưa kịp cúi đầu chào thì vấp mẹ cục đá chào con chó nhà anh trước. Mặt nàng đáp thẳng xuống con rê nhà anh. Ôi quê một vố. Cũng may con chó biết con dâu tương lai nên không tạp vào mặt nàng.
……………………………….
Mọi người có mặt đông đủ. Tài xế lái nhanh đến trường. Bước xuống xe là ba cặp bấy lâu nay không có ba tụi nó là sồn lên.
Lam Minh Hoàng & Từ Minh Nhi.
Hoàng Minh Long & Thái Mỹ Hoà.
Trịnh Gia Khôi & Thái Mỹ Tuyền.
Sự phớt lờ với ba cặp nay không hề nhẹ. Mọi ánh mắt đổ xô về phía ba cặp kia. Ba cặp bước xuống đầu tiên quê một vố quay mặt đi.
Nó nhẹ nhàng đi xuống với bộ đồ kiểu cách của trường. Trông nó nhí nhảnh khác xa với bản chất lì lợm ngày xưa. Trên đầu,bím tóc màu đỏ chói loi,gương mặt mộc nở nụ cười.
Con người hay ăn hay đánh nhau ở trường sau vài tháng bây giờ chết đi đâu rồi mà thay vào đó là một tiểu thư điệu đà. Nhỏ bước xuống xe với hai hàng mi chớp chớp.
Nàng khùng nãy giờ đến bây giờ mới tỉnh táo lại được. Khập khễnh đi ra với đôi giày búp bê đen bóng,chiếc váy gấp xếp ngắn chưa đến đầu gối tôn lên cặp chân dài trắng nõn. Nàng cười toe chào mọi người.
Ai nấy cũng bàng hoàng với ba tụi nó. Thay đổi một cách nhanh chóng. Người ta bảo “non sông khó đổi,bản tính khó dời” mà bây giờ đã trở thành “bản tính dễ đổi” với ba tụi nó.
Bà điệu chạy lên trước vỗ tay náo nhiệt chào đón ba người bọn nó.
-“Oa…oa…trông ba anh. Ý lộn,ba chị thật tuyệt cmn đẹp đấy mà.”
Đặng Vương lôi bà điệu xuống dưới cười toe nhìn ba tụi nó.
-“Ba đại tỷ thứ lỗi cho phu nhân nhà tôi. Hôm nay cô ấy hơi loạn não.”
-“Ha…ha…ha…”-Mọi người bật cười lên.
Bà điệu cong môi nhìn Đặng Vương có vẻ giận dỗi. Đặng Vương lay lay bà điệu nhỏ nhẹ.
-“Anh xin lỗi mà.”
-“Ồ.”-Nó bất ngờ chạy đến cạnh Đặng Vương há hốc mồm.-“Mạnh dữ.”
Đặng Vương bỉu môi nhìn nó.
-“Muốn làm thiếp ta không?”
Rắc.
Hắn từ đâu xuất hiện nhìn Đặng Vương đằng đằng sát khí.
-“Muốn lấy cô ấy làm thiếp à? Không có dễ đâu Đặng cmn Vương.”
Đặng Vương thấy thằng khốn dám thêm ba từ “con mẹ nó” vô giữa tên mình. Chẳng có gì khác với ngày xưa cả. Đang định gây chiến tranh thì chàng và anh từ đâu khoác nguyên một phong cách loè loẹt đi giữa hai người.
-“Một style mới mẻ.”-Anh chỉnh sửa cặp kính râm lại tỏ vẻ chảnh chọe.
-“Đem đến con người nhiều điều mới mẻ.”-Chàng đệm câu sau với áo khoác màu xanh dạ quang kinh khủng kia.
Ba tụi nó đứng lại thành chụm với nhau nhìn ba tụi hắn. Một người chẳng thành tiếng lớn,ba người chụm thành cái loa đài.
-“ÔI VÃI NỒI.”-Nhận xét ngắn gọn.
Ba cặp nãy giờ hết quê chạy ra vỗ tay cười toe toét lên.
-“Vãi nồi thặc.”-Gã bỉu môi.
-“Style ngon đấy.”-Nhóc nhìn lại mình.-“Nhưng vẫn thua em.”
-“Sặc.”-Em lấn nhóc. Lúc nào cũng làm chồng mình quê. Bộ nó muốn chia tay đây mà.
Thái Mỹ Hoà lách chách với trên tay cái máy ảnh.
-“Làm tấm chứ.”
Hoàng Minh Long cầm máy ảnh cười nhẹ nhìn Thái Mỹ Hoà.
-“Em vào đi anh chụp cho.”
Thái Mỹ Hoà cong môi lắc đầu.
-“Ai cũng có cặp mà em không có em không chịu à.”
Ba tụi nó nhìn Thái Mỹ Hoà làm nũng với Hoàng Minh Long bật cười.
-“CẶP GÌ. CÓ CẶP SÁCH ĐẤY EM.”
Ba tụi hắn lườm yêu ba tụi nó. Ý gì đây thưa phu nhân?
Hiệu trưởng,cô phó,thầy chủ nhiệm và giám thị. Có cả bà Mười năm ấy đi đến với vẻ mặt hùng hổ làm ai cũng nuốt nước hỏi không thông.
-“Ơ…BỌN EM…”-Đang định “sẽ về lớp ngay” thì…
Thầy cô cười ra thành tiếng nhìn mấy bản mặt xanh lét sợ hãi kia.
-“Sao hôm nay không đổ mưa nhỉ?”-Chủ nhiệm ngước lên nhìn bầu trời.-“Ba đứa quậy kia mặc váy đi học sao?”
Bà Mười đi đến ngắm nhìn ba tụi nó.
-“Đẹp.”-Phán câu khó đỡ. :3
-“NÀO LÀM TẤM KỈ NIỆM THẦY COI.”
Tách.
Tấm ảnh có mặt đông đủ mọi người tạo nên. Ai nấy cũng cười tươi với trọng điểm là ba tụi nó. Cuộc đời cho dù có đau buồn đến đâu thì cũng có hậu nếu chúng ta biết cách chấp nhận và vị tha. Rồi mọi chuyện cũng ổn. Rồi nụ cười cũng sẽ đến.
Hết.
P/s: Cảm ơn mấy bb ạ. ^_^ Loè yêu mấy bb lắm. Nếu có còn time Loè viết thêm truyện tên là “Phía đông,mặt trời mọc”. Mong m.n ủng hộ ạ. Ôi tks!!! Yêu qạ…!!!