Nàng cầm lá thư về chỗ ngồi với bao ánh mắt xung quanh.
Bộ có ểm xinh tươi nào thích nàng hả ta? Nhưng là thời kì nào rồi mà còn viết thư với những lời mật ngọt ong bay bướm múa chứ.
Nó nhìn thằng nhóc ban nãy chạy hối hả xuống sân với làn da tái mét vì sợ nó. Vừa quay sang định về chỗ,chưa kịp bước thì ba tụi hắn đã xông đến cặp kề.
-“Thằng Thụy có thư kìa mày. Là ểm xinh tươi yêu thầm nó hả? Mày biết con nhỏ đó là ai k?”-Hắn vừa đưa mồm vào mặt nó vừa đưa mắt nhìn đăm đăm lá thư.
-“Đéo biết.”-Nó nhún vai.
-“Sao lại không biết?”-Chàng tròn mắt hỏi nó.
Nó cau mày nhìn kĩ chàng. Trong ba tụi hắn,chàng là chế nhệ nhất của năm. Hỏi toàn câu vô lí.Nó quay sang anh quắt quắt lại.
Anh tò mò đưa tai lại gần đợi nó nói.
-“Khi kiểm tra IQ. Có kiểm tra nhầm thằng này với thần đồng không?”
Anh tròn mắt nhìn nó. Câu hỏi hay rồi đấy.
-“Không hề. Hoàn toàn chính xác.”
Nó vuốt cằm nhìn chàng với ánh mắt đầy âu lo. Khẽ đặt môi lên tai chàng.
-“Đi mà hỏi thằng Thụy.”
-“Ơ đệch.”-Cứ tưởng mình chàng “đệch” nhưng thực chất là ba người đồng thanh “đệch” theo nhìn nó xỏ tay vài túi quần đi về chỗ.
Nhỏ ngước mặt lên nhìn lá thư của nàng đang viết gì. Nhưng Hoàng Minh Thụy quá kĩ lưỡng. Đọc thư mà không hề để cho nhỏ có cơ hội liếc mắt nhìn chữ.
Nó thập thình đi xuống thấy thái độ nhỏ có vẻ vui. Vui đến nỗi cho một bạt tai lên đầu.
-“Tò mò.”
-“Kệ tao mày.”
-“Shit”
-“Ăn ngon miệng.”
-“Muốn chết hả?”
-“Ơ…tao chỉ chúc mày thôi mà.”
-“Điếu thèm.”
-“Ra là vậy.”
Nó với nhỏ đối thoại cộc lốc mà bỏ qua thái độ của nàng khi nhìn vào bức thư. Nàng cau mày,mặt có vẻ đỏ lên vì giận dữ.
Lập tức lá thư được đưa thẳng đến thùng rác “chữa trị”. Mà một khi rác đã được nàng vứt thì có cho bao nhiêu tiền cũng không ai dám động đến mà xem. Kể cả nó và nhỏ.
Reng…reng…reng…
Buổi học cũng kết thúc. Nó với nhỏ im lặng nhìn nàng với ánh mắt hiếu kì. Rốt cuộc là có chuyện gì mà nàng suốt từ đầu buổi đến cuối buổi cũng không thốt ra một từ nào.
Anh ngồi cạnh tò mò,liền quất một câu.
-“Bộ thư tình viết dở hả mày?”-Câu hỏi vô duyên nhất mà tôi từng thấy :3
Nàng lườm sang anh với ánh mắt đầy ngọn lửa đỏ thẳm trong khi tay mình đang cuốn gói sách vở.
Anh gượng cười tươi nhìn nó vẫy vẫy tay.
-“Tao đùa ý mà.”
-“Cũng biết vậy hả?”-Nàng đáp ngay bằng giọng điệu lạnh lùng.
-“Xì…”-Anh bỉu môi.
Nàng nhìn lên nó và nhỏ. Thấy tám con mắt (cả kính cận là nhỏ và nó) đang nhìn mình chăm chú. Nàng cau mày,rồi cũng vác cặp ra ngoài đi lặng lẽ mà chẳng đợi ai.
Ba tụi hắn nhìn nàng tò mò. Lá thư ấy có gì mà gây chấn động dữ vậy ta. Lập tức ba ông nhảy ra lục lọi thùng rác tìm lá thư “tuyệt mệnh” ấy. Nhưng có ai ngờ lá thư đang nằm trong tay nó.
Nhỏ đuổi theo nàng trong khi tay đang kéo nó chạy theo sau.
-“Bộ có chuyện gì sao?”-Nhỏ đặt tay lên vai nàng
-“Kể nghe đi mày.”-Nó thở dài.-“Tao sẽ tìm đứa gửi thư và nhừ hắn thằng bột.”
Nhỏ cau mày nhìn nó đang nói với vẻ tức giận.
-“Bộ người gửi thư và người tổ chức lễ hội có liên quan với nhau à mày?”-Nhỏ chóng nạnh đi lên trước đối diện mặt với hai tụi nó.
-“Tao…”-Nãy giờ mới thấy nàng mở lời.-“Sẽ đi dự lễ hội.”