Thanh Hoành đang gắp một miếng gan ngỗng, nghe anh nói vậy, gương mặt cô thoáng nét bối rối:
– …Sau gáy là phần nhạy cảm của anh, lúc em chính lại cổ áo cho anh, anh
không né tránh, nên em đoán anh không mất trí nhớ. Sau đó là kết quả bài trắc nghiệm tâm lý với số điểm chia đều của anh. Anh còn nhớ, trước đây anh từng gửi email cho em và nói, ngay cả loại bài trắc nghiệm gồm mười sáu nội dung anh cũng có thể làm ra bất cứ điểm số nào anh muốn?
Sau khi phát hiện ra anh không hề mất trí nhớ, cô đã đề nghị với anh, đến
lúc phải tiến hành kiểm tra nói dối. Sau khi giáo sư Đàm công bố kết
quả, mọi người đều thở phào, và bắt đầu nới lỏng canh gác. Hình Mẫn cũng không nhận ra, nên đi ăn với giáo sư Đàm. Cửu Thiều liền lợi dụng
khoảng thời gian này để trốn khỏi bệnh viện.
Trước lúc rời khỏi phòng bệnh, cô cố ý chỉnh lại cổ áo cho anh, thực ra lúc đó cô đã nhét chìa khóa nhà cho anh.
Cửu Thiều cười, bảo:
– Đương nhiên anh vẫn nhớ. Anh còn nhớ em rất ghét người khác hỏi em kiêng món gì?
– Điều này không đúng, sao em lại ghét người khác hỏi mình kiêng ăn món gì?
– Tuy em không nói ra, nhưng câu trả lời đã viết hết lên mặt em.
Cửu Thiều ăn một thìa cháo.
– Trong đầu em nghĩ, đối với người không kiêng kị bất cứ thứ gì như em,
thì nên trả lời câu hỏi này thế nào… Em không còn là đứa bé mười tuổi,
dù chỉ biết cắm đầu ăn uống, vẫn có người xoa đầu khen đáng yêu. Bây giờ nếu em vẫn như thế, người ta sẽ suy nghĩ…
Thanh Hoành vội ngăn anh lại:
– Dừng lại, dừng lại! Không nói nữa!
Cửu Thiều ung dung nói tiếp:
– Xem ra những gì anh nói đều đúng, em sợ người ta sẽ nghĩ mình…
– Đã bảo không được nói nữa mà !
Thanh Hoành cảm thấy huyết áp của mình đang tăng lên.
– Đừng tưởng em dễ bị anh uy hiếp nhé!… Thôi được rồi, anh ra điều kiện đi!
– Đổi bằng gan ngỗng, miếng gan em đang gắp đó.
Thanh Hoành nhìn miếng gan ngỗng trên đũa của cô:
– Nhưng em đã cắn mất một góc rồi. Với lại, anh bảo không ăn nội tạng gia cầm kia mà.
Cửu Thiều hết kiên nhẫn:
– Mau lên!
Thanh Hoành đành bỏ miếng gan cắn dở vào bát của anh.
Anh nếm thử, nhăn mặt bảo:
– Vẫn khó ăn như thế.
Trong lúc anh đi tắm thì Thanh Hoành tranh thủ là khô quần áo cho anh. Bỗng
nhiên cô cảm thấy mình giống như một bà nội trợ, đảm đương mọi công việc nhà.
Là xong quần áo ngủ cho anh, cô quay qua gấp gọn toàn bộ số quần áo đã khô, sau đó đến gõ cửa phòng tắm:
– Em mang quần áo cho anh, đừng xấu hổ!
Cô treo quần áo lên móc, chợt nghe “roẹt” một cái, tấm rèm trong nhà vệ
sinh được kéo ra, nước ngừng chảy. Tiếng anh vang lên sau lưng cô:
– Em nói ngược rồi, người xấu hổ là em mới phải.
– Anh nói thế làm em càng muốn quay người lại hơn.
– Xin cứ tự nhiên.
Buồng tắm mịt mù hơi nước, sữa tắm mùi nhựa thông lan tỏa trong không gian.
Mọi người biết cô dùng loại sữa tắm này đều tỏ ra hết sức bất bình trước sở thích quái đản của cô. Thanh Hoành quay đầu lại, ngó anh, ngạo mạn
tuyên bố:
– Đừng tưởng dọa được em, số lượng cơ thể không mảnh vải che thân mà em từng nhìn còn nhiều hơn cả Tạ Doãn Luy đấy.
Chỉ có điều đều là các thi thể.
Cô treo quần áo xong thì khép cửa buồng tắm, đi ra, tranh thủ là phẳng áo
sơ mi và áo khoác ngoài của anh. Đang là quần áo thì nhận được điện
thoại của Nhã Ca. Cô ấy hào hứng kể và không quên thêm thắt.
– Ăn trưa xong quay về bệnh biện, Hình Mẫn phát hiện ra Cửu Thiều đã biến
mất dưới sự giám sát, canh gác cẩn mật của cảnh sát, lúc đó ông ta như
người bị cương thi ngoạm đầu vậy.
Thanh Hoành kẹp di động giữa má và vai, giũ phẳng chiếc áo vừa là xong.
– Mình tin rằng cậu gọi đến không phải chỉ để cười nhạo đội trưởng.
Sự hào hứng của Nhã Ca bỗng chốc tan biến:
– Ừ, là thế này, về cơ bản họ đã xác định những người mất tích còn lại đã gặp nạn. Ngày kia tổ chức lễ truy điệu bác Lăng, cậu có đến không?
Thanh Hoành im lặng hồi lâu mới đáp lại:
– Ừ, mình sẽ đến.
Cô cúp điện thoại, và nhìn thấy Cửu Thiều đứng cách đó không xa. Anh mặc
bộ đồ ngủ màu đen, càng tôn thêm nước da trắng và toát lên vẻ mạnh mẽ,
nam tính.
Thanh Hoành nắm chặt di động.
– Vừa đấy chứ, em chỉ đoán mò cỡ của anh thôi.
Cửu Thiều đến trước mặt cô:
– Nhã Ca đã nói gì?
– Không có gì.
– Hiện lên mặt em cả rồi kìa.
Thanh Hoành treo quần áo lên mắc.
– Nếu anh đã đoán ra thì còn hỏi em làm gì nữa.
Trong giây lát cô cảm nhận được vòng tay anh trên eo mình, vòm ngực của anh
thật rộng rãi, thoải mái. Anh vùi cằm vào gáy cô, thì thào:
– Anh muốn xác nhận lại có phải ngoài anh ra, tất cả những người khác đều đã gặp nạn?
Thanh Hoành gật đầu, bổ sung thêm:
– Ngoài anh và đội trưởng Hình Mẫn.
Cửu Thiều hít một hơi thật sâu, vuốt ve tóc cô:
– Đừng lo, anh không sao.
Thanh Hoành gặp ác mộng, trong giấc mơ của cô, tất cả mọi người đều là Ám
Hoa, những gương mặt quen thuộc, nhưng khi họ quay lại thì đều biến
thành những gương mặt hoàn toàn lạ lẫm, và họ nói với cô: “Hey sweetie,
em làm tôi quá thất vọng.”
Cô giật mình tỉnh giấc, đưa mắt nhìn qua cửa kính thông ra ban công, vầng trăng lạnh lẽo treo chênh chếch, vẫn đang là nửa đêm.
Cô khoác áo, rời phòng ngủ, định tìm thứ gì đó ăn cho đỡ sợ, chợt trông
thấy một người ngồi lặng lẽ trong bóng đêm. Cô thoáng ngạc nhiên, nhưng
nhận ra ngay, liền cười, bảo:
– Anh cũng bị mất ngủ?
Cửu
Thiều lúc nào cũng ngồi nghiêm trang như vậy, anh nhíu mày, dường như
đang chìm sâu trong suy tư. Nghe tiếng cô, anh không tỏ ra bất ngờ, chỉ
điềm nhiên đáp:
– Ừ, anh không ngủ được.
Thanh Hoành bước lại, ngồi xuống bên cạnh anh, ngẫm nghĩ thế nào, cô khoanh chân, thu mình trên sofa.
– Đừng cằn nhằn dáng ngồi khiếm nhã của em, bây giờ đang là nửa đêm, không ai bận tâm đến điều đó đâu.
Cửu Thiều nhìn cô:
– Khiếm nhã? Em đã bao giờ trang nhã đâu.
Thanh Hoành hờ hững nói:
– Anh biết không, có thể em đang sống trong cái lốt của một người khác,
biết đâu dưới lớp vỏ bọc bên ngoài này mới là em đích thực. Ngoài kia
trăng sáng vằng vặc, chờ em nổi hứng, sẽ biến hình cho anh xem.
Cửu Thiều phì cười vì câu nói đùa của cô.
– Thực ra em có thể thừa nhận một cách thẳng thắn rằng, em đang lo lắng
cho anh, không muốn thấy anh rầu rĩ, chán nản. Cứ nói thẳng như vậy có
phải tốt hơn không.
Thanh Hoành nghiêng đầu, nhìn anh:
– Em đang lo cho anh, không muốn thấy anh rầu rĩ, chán nản.
Cửu Thiều sững sờ, quay sang nhìn cô.
Họ nhìn nhau trong giây lát, cô mỉm cười, nói:
– Tuy nhiên, em nghĩ mặc dù lần này bị giáng một đòn đau, nhưng không đến nỗi không thể gượng dậy, đúng không?
Cửu Thiều nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên đùi anh, cúi đầu chạm vào trán cô, cười, bảo:
– Em nói đều đúng cả.
Cô nhìn anh:
– Lạ quá, sao anh không muốn hôn em nhỉ?
– …Muốn lắm, nhưng không sao thốt nên lời – Anh tỏ ra băn khoăn: – Anh
không hiểu em định nghĩa thế nào về “tình yêu”. Anh thất bại một lần và
không có kinh nghiệm trong chuyện này. Em dạy anh, được không?
– Đầu tiên anh phải thẳng thắn. – Cô ngồi thẳng lưng, nhìn sâu vào mắt anh: – Anh còn nhớ chị Diệp Vi không?
– Diệp Vi? Không nhớ.
Cô kéo cổ áo anh:
– Câu đầu tiên đã nói dối rồi, em cho anh không điểm. Em không tin anh
không có chút ấn tượng nào với cô gái học cao hiểu rộng lại xinh đẹp,
tính tình cởi mở như chị Diệp Vi. Thôi được, anh không thừa nhận cũng
không sao. Thực tình, em không hiểu, em không xinh đẹp bằng chị Diệp Vi, gia thế không hoành tráng, không được nuôi dạy tốt như chị ấy, cũng
không dũng cảm và kiên trì trong tình yêu như chị ấy. Tóm lại, em chỉ là phiên bản cấp thấp của Diệp Vi. Nhưng sao anh lại không thích chị ấy mà lại thích phiên bản cấp thấp là em đây?
Cửu Thiều cười ngất.
– Sao em tàn nhẫn với bản thân thế?
– Sự thật luôn tàn khốc như vậy.
– Em hỏi vậy anh cũng chịu, không biết trả lời thế nào, theo em thì vì sao?
– Nếu em biết thì đâu cần hỏi anh.
Cửu Thiều cúi xuống hôn cô.
– Thế thì đành chịu, anh cũng không rõ vì sao, cứ như trúng tà vậy.
Thanh Hoành vui vẻ:
– Có thể vì kiếp trước anh nợ em rất nhiều tiền, hoặc rất nhiều tình cảm, nên kiếp này phải trả nợ.
Thanh Hoành tỉnh giấc vào trưa hôm sau. Cô chỉ nhớ là đêm qua hai người đã
trò chuyện rất lâu, về sau cô buồn ngủ thiếp đi, Cửu Thiều phải bế cô
vào phòng.
Rửa mặt chải đầu xong, cô tìm khắp phòng trong phòng ngoài nhưng không thấy anh đâu.
Anh đang đứng đầu danh sách nghi phạm nguy hiểm, vậy mà vẫn ung dung tại ngoại, rõ ràng muốn trêu ngươi phía cảnh sát.
Cô bật máy tính tìm kiếm thông tin, kết quả cứu hộ du thuyền Đông Thái
Bình Dương đã được đăng tải , tính đến nay, số người mất tích vẫn tiếp
tục tăng cao, người ta đã vớt được một số thi thể nạn nhân và đang tiến
hành chứng thực thân phận . Trong số đó phải kể đến một cánh tay gãy mà
sau khi kiểm tra DNA, họ xác nhận là một phần di thể của công dân Trung
Quốc, giới tính nam, tên Lăng Trác Viễn, cán bộ ngành công an. Người nhà của nạn nhân cũng xác nhận khuy măng sét cài tay áo chính là loại mà
Lăng Trác Viễn thường cài khi còn sống.
Thanh Hoành nhắm nghiền
mắt, rất lâu sau cô mới bình tĩnh trở lại và đăng nhập vào hòm thư. Cô
trả lời bức thư của Ám Hóa: “Rốt cụôc ngươi muốn gì?”
Nhưng bức thư bị đẩy trở lại với lý do sai địa chỉ gửi.
Đầu giờ chiều Cửu Thiều mới quay về.
Anh đeo chiếc ba lô chuyên dùng khi leo núi, mũ lưỡi trai kéo thấp, anh mở cửa bước vào, thấy vẻ mặt của cô thì thoáng sững sờ:
– Liên quan đến giám đốc Lăng?
Thanh Hoành không muốn giấu giếm, cô thẳng thắn đáp:
– Vâng… Em vừa đọc tin, người ta đã tìm thấy di thể của cậu anh.
Cửu Thiều đứng bất động, một lúc sau mới bỏ ba lô xuống, cúi đầu kiểm tra đồ đạc trong ba lô:
– Trước lúc lên đường thực hiện nhiệm vụ, đề phòng xảy ra tình huống xấu
nhất, anh đã thuê một căn phòng bằng chứng minh nhân dân của người khác
và chuẩn bị ít đồ dùng cần thiết.
Nhưng anh không ngờ tình huống xấu nhất ấy đã xảy ra.
Thanh Hoành im lặng, cô hiểu anh.
– Khi nào nghi thức bắt đầu?
– Ngày mai.
– … Anh không đi được.
Thanh Hoành không biết phải nói sao, nếu chỉ là những lời an ủi thông thường, cô nghĩ anh không cần đến nó. Đột nhiên, cô cảm thấy bi ai thay cho
anh. Có lẽ do tính cách mạnh mẽ, cứng rắn của anh nên mọi người đều cho
rằng phàm là việc gì anh cũng sẽ hoàn thành rất xuất sắc, anh không thể
thất bại, cũng không bao giờ yếu đuối, bi lụy như những người khác.
Nhưng đúng là anh đã quen như vậy, nên anh thậm chí không biết phải thể hiện nỗi đau như thế nào.
Cô đứng lên, lặng lẽ đến sau lưng anh.
Cô thấy khóa ba lô mới kéo được một nửa, rõ ràng anh đang vờ kiểm tra đồ đạc để che giấu cảm xúc.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh.
Cửu Thiều thoáng rùng mình, anh ngẩng đầu lên, cố ép mình cười:
– Anh không sao.
– Em bắt đầu cảm thấy việc anh trốn khỏi sự kiểm soát của hệ thống camera theo dõi là một sai lầm. Vì hành động này càng chứng tỏ anh có thể là
nghi phạm.
– Chỉ là “có thể” mà thôi. Sau một tháng sẽ có kết quả điều tra. Nhưng khoảng thời gian này vô cùng quan trọng, anh không thể
lãng phí.
– Đội trưởng nói, nội bộ chúng ta có kẻ phản bội.
– Có khả năng đó.
– Ám Hoa còn sống, vì vậy chắc chắn hắn nằm trong số những người may mắn sống sót.
Cửu Thiều đứng lên, cúi nhìn cô, như thể đang nhìn chú mèo con tinh nghịch trong nhà:
– Em không nên tham gia vào những chuyện này, không hợp với em.
Hầu hết đồng nghiệp trong Sở cảnh sát đều tới tham dự tang lễ của Lăng Trác Viễn.
Vừa vào bãi đỗ xe, Thanh Hoành liền nhận thấy hai bên đường có rất nhiều xe cảnh sát. Cửu Thiều không đến dự tang lễ là quyết định sáng suốt.
Từ bãi đỗ xe đi ra, Thanh Hoành chợt thấy một phụ nữ trung niên mặc bộ đồ
đen từ đầu kia của bãi xe đi tới. Ở người phụ nữ ấy toát lên vẻ trang
nhã, quý phái, trên tay bà là một bó hoa ly màu trắng.
Bà nhìn giỏ hoa trên tay Thanh Hoành rồi lại nhìn cô và nhận xét:
– Giỏ hoa rất đẹp.
Thanh Hoành lịch sự đáp lại:
– Hoa của bác cũng vậy.
Người phụ nữ khẽ nhướn mày:
– Cháu có biết hoa này tượng trưng cho điều gì không?
Tượng trưng cho sự tưởng nhớ.
Thanh Hoành gật đầu:
– Cháu biết.
Người đó nhìn cô một lát, đột nhiên hỏi:
– Bác thấy cháu rất quen, tên cháu là Chử Thanh Hoành? – Bà liền chìa tay ra: – Bác là Lăng Trác Ninh.
Thanh Hoành biết bà là ai. Bà không chỉ là chị gái của giám đốc Sở cảnh sát,
bà còn thường xuyên xuất hiện trên báo chí với danh tiếng của một nghệ
sĩ dương cầm nổi tiếng và giáo sư thỉnh giảng của khoa âm nhạc một
trường đại học nào đó. Nhưng câu nói tiếp theo của bà khiến Thanh Hoành
không khỏi bối rối:
– Bác đã nghe Cửu Thiều kể về cháu, Cửu Thiều là con trai bác.
Thanh Hoành đáp:
– Xin lỗi bác, cháu không nhận ra bác, bác trẻ quá!
Lăng Trác Ninh tươi cười, nhưng nhanh chóng lấy lại nghiêm nghị:
– Cháu thật khéo ăn nói, tuổi tác là thứ không thay đổi được, tuổi này rồi, còn trẻ trung gì nữa.
Bãi đỗ xe cách lễ đường một đoạn khá dài, Thanh Hoành thầm cầu mong mau
chóng đến được đó, cô lo lắng, nếu mẹ Cửu Thiều hỏi cô tin tức về anh,
cô phải trả lời thế nào?
May mà Lăng Trác Ninh không khiến cô phải khó xử, bà bắt đầu cuộc chuyện một cách rất tự nhiên:
– Cháu có biết vì sao chúng tôi đặt tên con trai mình như vậy không? Bởi
vì chồng bác là giảng viên khoa Toán còn bác giảng dạy âm nhạc, tên gọi
đó là sự dung hòa hai lĩnh vực của chúng tôi.
Nghe bà nói vây,
Thanh Hoành lập tức nhớ đến nhà toán học trứ danh Tần Cửu Thiều thời Nam Tống, người viết bộ sách Số thư cửu chương nổi tiếng và câu thơ:
Nhạc Cửu Thiều năm âm biến tấu
Bạn tri âm bốn cõi tề trung
Tên gọi ấy là kết tinh tình yêu của hai người, quả nhiên họ đã rất khổ công khi tìm tên cho con trai mình.
Lăng Trác Ninh nói tiếp:
– Cửu Thiều rất giống bác. Hồi nhỏ nó là đứa bé trầm tĩnh, ít nói, giống
hệt con gái, thường bị đám con trai hàng xóm bắt nạt, nên bác cho nó đi
học võ từ nhỏ. Thằng bé rất trượng nghĩa, luôn bênh vực công lý, nên mới quyết định từ bỏ nghề y mà vào ngành cảnh sát. – Bà dừng bước. – Bác có thể lấy tư cách của một người đã làm mẹ gần ba mươi năm đảm bảo với
cháu rằng, người ta có thể khen ngợi thằng bé thông minh, mạnh mẽ, kiên
cường, nhưng theo bác, những ưu điểm đó không là gì so với nguyên tắc
bất khả lay biến của nó về lẽ đúng- sai, xấu –tốt.
Thanh Hoành đã bắt đầu hiểu vì sao bà lại nói những điều này với cô. Thì ra không phải bà hoàn toàn không hay biết việc Cửu Thiều bị theo dõi, giám sát, nhưng bà biết rằng bà “không nên” biết những chuyện đó, vì vậy mới vờ như
không hay biết. Những bà đã khéo léo nói với cô rằng, với tư cách một
người mẹ, bà khẳng định Cửu Thiều tuyệt đối không phải là Ám Hoa.
Thanh Hoành đưa mắt nhìn về phía trước, linh đường đã ở ngay trước mặt.
– Cháu thì nghĩ, tinh thần cảnh giác và khả năng gìn giữ thực lực bản thân của anh ấy cũng rất đáng nể.
Lăng Trác Ninh vỗ nhẹ cánh tay cô:
– Vậy thì bác yên tâm rồi. Bác giao Cửu Thiều cho cháu, mong cháu không từ chối.
Thanh Hoành bị bất ngờ:
– Giao cho cháu?
Bà mỉm cười:
– Bác rất mến cháu, bác nghĩ mình không nhìn lầm người.
Di thể của giám đốc Lăng chỉ là một cánh tay gãy.
Thanh Hoành đã thức trắng đêm để chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn không thể chịu đựng nổi khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này. Cánh tãy gãy ấy giống
hệt một cánh tay làm bằng sáp, trông như thật, kể cả tay áo bao bọc cánh tay ấy và cả khuy măng sét màu đỏ trên cổ tay.
Cô đặt giỏ hoa ở một góc linh đường, lúc quay lại thì thấy Lăng phu nhân bước đến, ôm chầm lấy cô:
– Cháu đến rồi à.
Trong phút chốc, Thanh Hoành cảm thấy mình như mất đi khả năng ngôn ngữ, cũng giống như hôm qua, lúc cô muốn an ủi Cửu Thiều vậy. Cô không biết phải
nói gì, vì cô cũng từng trải qua cảnh ngộ mất đi người thân yêu nhất,
nên cô hiểu, trong lúc này, nói gì cũng là thừa, cũng là vô nghĩa.
Rất lâu sau, cô mới khẽ vỗ vai Lăng phu nhân:
– Cháu xin lỗi.
– Ngốc ạ, sao cháu phải xin lỗi.
Khóe mắt Lăng phu nhân đỏ hoe.
Cô luôn cảm thấy mình bất lực và vô dụng vì đã tuột nhiều cơ hội tóm được
Ám Hoa. Nhưng sau vụ nổ du thuyền Đông Thái Bình Dương, cô mới nhận ra
mình quá ư tự phụ. Ba năm trước, khi cầu xin giám đốc Lăng cho mình một
cơ hội, cô hứa hẹn mới hay làm sao. Vậy mà giờ đây, giám đốc Lăng đã hy
sinh, còn cô vẫn sống.
Sống như thế này chẳng khác nào một cái chết thoi thóp.
Sau lễ viếng là đến nghi lễ hỏa táng. Lăng phu nhân một tay dắt con gái, tay kia nắm tay Thanh Hoành, cùng bước vào bên trong.
Khi cánh tay như được làm bằng sáp kia bị ném vào biển lửa, ngọn lửa đột
ngột bùng lên, Lăng phu nhân ngất xỉu. Thanh Hoành cảm thấy toàn thân
lạnh toát, vội xốc Lăng phu nhân lên, ấn huyệt nhân trung. Còn cô con
gái bé nhỏ thì vừa lay mẹ vừa kêu khóc thảm thiết.
Cảnh tượng ấy khiến cô chỉ muốn chết ngay tức khắc.
Cô không biết mình về nhà bằng cách nào, chỉ cảm thấy thật mơ hồ, con
đường ấy dường như rất dài, nhưng lại như rất ngắn, chớp mắt đã đến nhà.
Cửu Thiều chưa về, ngay cả không khí trong căn phòng trống vắng ấy cũng trở nên giá lạnh. Cô vào phòng tắm, vặn nước sang vòi nóng ở mức tối đa
nhưng cô vẫn thấy toàn thân lạnh toát, lạnh đến nỗi vĩnh viễn không bao
giờ ấm lại được.
Cô trùm chăn ngồi co ro trên sofa chờ đợi, đợi
mãi đợi mãi thành ra buồn ngủ. Không biết bao lâu sau cô mới tìm được
chút hơi ấm, lơ mơ mở mắt liền thấy mấy vết sẹo nhỏ gần kề mặt mình, và
dường như đang phát sáng. Thanh Hoành vùi đầu vào ngực anh, thì thào:
– Cuối cùng anh cũng chịu về nhà…
Cửu Thiều nhíu mày:
– Lần sau không được ngủ ở sofa, sẽ bị cảm lạnh.
Anh dịu dàng đặt cô lên giường, định vươn người tắt đèn bàn ở đầu giường
thì bị cô túm chặt cổ áo. Anh mất thăng bằng, suýt nữa nằm đè lên người
cô, nhưng anh phản ứng rất nhanh và kịp thời chống tay xuống.
Thanh Hoành rướn người lên, cô liếm môi anh thật tình tứ, lưỡi cô nhẹ nhàng
tách môi anh. Cửu Thiều thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh, anh đã giành
lấy quyền chủ động Thanh Hoành siết chặt eo anh, giọng hờn dỗi tội
nghiệp:
– Em muốn anh ở đây với em.
Cửu Thiều vỗ về cô:
– Đừng như thế, anh chưa chuẩn bị…
Thanh Hoành ngồi hẳn dậy, cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh:
– Mặc kệ, vả lại mẹ anh cũng đã giao anh cho em rồi.
Cửu Thiều chưa kịp hỏi ý nghĩa câu nói ấy thì cô đã cắn nhẹ vào cổ anh, anh bất giác rên lên khe khẽ. Thanh Hoành cũng thấy bất ngờ với cử chỉ đó
của bản thân, nhưng vì cô khao khát muốn làm một việc, nên cô như người
trúng tà vậy. Cô cởi đến thắt lưng của anh. Cô có thể đoán được tâm
trạng của anh lúc này. Nhìn vẻ mặt đầy giằng xé của anh thì biết, tâm
trạng của anh lúc này không khác một người đàn ông vừa mất vợ nhưng lại
trúng số độc đắc năm triệu đô la.
Cô bỏ tay xuống, thì thào bên tai anh:
– Em đang trong thời kỳ an toàn, anh đừng lo.
Cửu Thiều trầm ngâm giây lát, khẽ nói:
– Sau vụ nổ trên biển, anh thật sự may mắn vì không bị thương nghiêm trọng, nhưng khắp người là những vết trầy xước, và sẹo nhỏ.
Anh tự mình cởi những chiếc cúc còn lại, đúng là có rất nhiều vết thương, vết sẹo trên cơ thể anh.
– Theo kết luận về tình trạng tổn thương của lớp biểu bì thì những vết sẹo này khó mà xóa đi được.
Thanh Hoành vuốt ve những vết thương của anh, một số chỗ đã liền da, phẳng lì, nhưng nhiều chỗ vẫn sần sùi, trầy trụa.
– Nghe anh nói như vậy thì hẳn là không cần em phải an ủi nữa.
– Đúng vậy. – Cửu Thiều nói. – Anh sẽ bắt Ám Hoa phải đền tội cho tất cả.
Thanh Hoành đặt môi hôn nhẹ lên các vết thương của anh. Nụ hôn của cô chạm
đến đâu, cô cảm nhận được sự căng thẳng của anh đến đấy. Cửu Thiều hơi
mở miệng, dường như anh rất muốn rên rỉ, nhưng không phát ra thành
tiếng, gương mặt lạnh lùng, cương nghị của anh bỗng trở nên mê loạn. Anh nhìn cô đắm đuối, lật cô xuống và đè lên thân thể cô. Áo ngủ bị ném
sang bên, anh bắt chước động tác của cô khi nãy, hôn lên từng phần da
thịt cô. Thanh Hoành khẽ cựa quậy dưới thân anh, cô khẽ khàng đề nghị:
– Đừng mà, đừng anh, em chỉ cần anh thôi!
Cửu Thiều chế ngự cô bằng cánh tay, nhưng vì sợ cô đau, anh không dám gì mạnh:
– Ngoan nào, đừng ồn ào!
Nhưng cô muốn được đau, cô cần cảm giác đau đớn để biết rằng mình còn sống,
để cô có thể quên đi cảnh tượng Lăng Phu Nhân ngất xỉu khi ngọn lửa
thiêu đốt di thể của chồng bà, và cũng giúp cô xua tan cái lạnh đã thấm
vào tận xương tủy. Cô không cần cảm giác đê mê mà người ta thường có
trong cái đêm đầu tiên ấy.
Khi anh đi vào trong cô, cô mới nhận được cơn đau mà mình muốn có. Cô quặp chặt lấy lưng anh, thở hổn hển:
– Em không sao, anh cứ tiếp tục.
Cô thấy mình sắp điên mất rồi. Bề ngoài bình tĩnh là thế, nhưng bên trong, cỏ dại đã lan tràn, tua tủa, cô cần được hủy diệt, để rồi tái sinh. Và
anh, anh thật ấm áp và tràn đầy sinh lực. Họ quấn lấy nhau, tay trong
tay, cô là nàng yêu quái nơi quán khuya thôn vắng, cô phải hút lấy nhân
khí của anh để tiếp tục sống.
Bỗng, nước mắt cô tuôn rơi, lớp vỏ cứng rắn và lạnh ngắt bao bọc trái tim cô rạn vỡ, sự vô cảm dần tan chảy.
Cửu Thiều nâng mặt cô lên, hôn nhẹ lên khóe mắt, thấm đi giọt nước mắt của
cô. Anh chưa bao giờ chiếm hữu đối phương bằng động tác dịu dàng đến
thế. Sự tuyệt vọng của họ dường như đã truyền sang nhau. Anh say mê,
ngây ngất đến hoang dại, nhưng lý trí còn sót lại vẫn kìm chế, không cho anh phát ra tiếng kêu.
Nếu cần phải tổng kết thì đó là một đêm
cuồng loạn, bừa bộn, thê thảm. Ga trải giường đầy vệt máu và chất dịch,
không thể dùng được nữa. Đèn bàn ở đầu giường vẫn miệt mài chiếu ra thứ
ánh sáng vàng vọt, yếu ớt. Cô ngồi một chỗ như bà chủ, quan sát anh thu
dọn tàn cuộc.
Nhưng cứ ngồi mãi như thế cũng chán, nên nhân lúc anh thay ga giường, cô đưa tay lên xoa đầu anh:
– Anh khá lắm, mặt nào cũng giỏi.
Cửu Thiều nắm lấy tay cô:
– Em bảo em đang trong thời kì an toàn là nói dối.
– Cứ cho là thế đi.
Cửu Thiều nhìn cô, một lát sau, anh vỗ nhẹ vào vai cô qua lớp chăn:
– Có vẻ như em đã quên bài học lần trước.
– Anh dám!
Thanh Hoành co chân giẫm lên đùi anh:
– Anh dám làm vậy lần nữa em sẽ mặc kệ anh.
Cửu Thiều tóm lấy cổ chân cô, kéo ra sau, suýt nữa cô bị anh kéo cho ngã lăn ra đất:
– Buông em ra.
Cửu Thiều lập tức thả tay, anh quay người đi ra ngoài. Thanh Hoành hỏi với theo:
– Anh đi đâu thế? Mua thuốc à?
Cửu Thiều quay lại, cốc đầu cô không thương tiếc.
– Anh đi xả nước tắm.
Anh xách theo một bọc lớn ga trải giường vừa thay ra, đột nhiên quay đầu lại:
– … Em cần tiếp tục điều trị tâm lý.
– Bao lâu nữa?
– Theo em thì bao lâu?
Một tay chống cằm, Thanh Hoành đáp:
– Nếu theo tiểu thuyết diễm tình thì nên nên trả lời là: điều trị suốt đời. Anh thích câu trả lời này chứ?
– … Anh sắp cảm động rồi đây.
Từ phòng tắm đi ra, anh ngồi xuống trước mặt cô, đầu gối anh chạm vào đầu gối cô:
– Sữa tắm của em có mùi gì kỳ cục thế, cay xè cả mắt.
– Mùi nhựa thông đấy. – Thanh Hoành đắc ý. – Không cần khen ngợi em đâu, em thừa biết mình rất có gu thẩm mỹ.
Anh kéo tấm chăn cô đang quấn quanh người ra, luồn tay xuống gối, nhấc bổng cô lên:
– Lần sau đừng hòng anh chiều em khi em muốn giải tỏa tâm lý.
Thanh Hoành cố tình hiểu sai ý anh:
– Nhưng không nhờ anh thì nhờ ai, lẽ nào đi nhờ người khác giúp việc này?
Cô dầm mình trong bồn nước ngầu bọt, hít thở sâu nhiều lần và cảm thấy
thân thể và tâm trạng đều ổn cả. Quả nhiên có rất nhiều cách điều chỉnh
tâm lý. Cô vừa say sưa giới thiệu cấu tạo của chiếc bồn tắm mát xa này
vừa hào hứng kể lại sự tích lẫy lừng của bản thân:
– Chiếc bồn
tắm này em giành lấy từ chỗ Tạ Doãn Luy về đây đấy. Anh ta là kẻ rất
biết hưởng thụ, nên đồ đạc của anh ta đều rất tốt.
Cửu Thiều bước vào bồn tắm, nghe thấy thế chỉ “hừ” một tiếng và không nói gì thêm.
Thanh Hoành xoay người lại:
– Đừng lúc nào cũng hậm hực như mèo đực xù lông thế… Ơ này này, anh làm gì thế?
Cô nghiêng đầu, muốn nhìn cho kỹ vết răng trên vai mình.
– Thế mà cũng nỡ lòng cắn người ta.
Trong làn hơi nước mờ mịt, Cửu Thiều nhắm chặt mắt lại, hàng lông mi dài ướt sũng.
– Có lúc anh còn muốn bóp chết em.
Vế sau của câu này tất nhiên sẽ là : Mới cắn một cái là còn nhẹ đấy.
Thanh Hoành nằm bò lên thành bồn, khoan khoái nói:
– À, này, hôm nay em gặp mẹ anh đấy. Em có cảm giác mẹ con anh sinh ra là để cổ vũ cho lý thuyết của các nhà di truyền học.
Có một lý thuyết trong di truyền học. Đằng sau mỗi chàng trai trí tuệ vượt trội là một bà mẹ trí tuệ đỉnh cao. Nếu người phụ nữ ấy sau này trở
thành mẹ chồng tương lai của cô thì thật đáng sợ. E là có muốn nói dối
một câu cũng phải viết nháp hàng trăm lần.
Một lát sau, Cửu Thiều mở mắt, nói:
– Không sao, dù biết em nói dối nhưng anh cũng sẽ không lật tẩy em, nếu lời nói dối ấy không vi phạm nguyên tắc của anh.
Đáng ghét quá, cô không còn chút tự do nào cho hoạt động tâm lý của mình nữa ư?
Cửu Thiều mát xa vai và lưng cho cô, dùng lực vừa đủ:
– Còn khó chịu nữa không?
– Lần đầu không tránh được bị đau, điều này không phải là do “kỹ thuật” của anh kém đâu.
Thanh Hoành ngoan ngoãn nằm bò trên thành bồn, tận hưởng dịch vụ mát xa tại
nhà. Bầu không khí giữa hai người mới vui vẻ, hòa thuận làm sao. Thanh
Hoành chợt nhớ, mấy hôm trước, khi cô nói muốn tham gia vào một vụ án
liên quan đến Ám Hoa, anh đã từ chối dứt khoát. Đang lúc vui vẻ, thân
mật thế này, nếu cô nhắc lại một lần nữa, thêm chút nũng nịu, biết đâu
anh lại chịu cũng nên. Nào ngờ, mới nói được nửa câu đã bị anh cắt
ngang:
– Không được.
– Vì sao?
Thanh Hoành tức giận xoay người lại, suýt nữa thì gãy lưng.
– Em đi theo anh, anh không chuyên tâm làm việc được.
– Đó là việc của anh, anh nên học cách kìm chế bản thân.
Cửu Thiều nâng mặt cô lên, hỏi nghiêm túc:
– Theo em, ưu điểm lớn nhất của anh là gì?
Tính tình cổ quái, động một cái là giận dỗi vì những chuyện nhỏ nhặt không
đâu, nhưng cũng không thể nói anh cảm tính, vì anh ứng xử rất già dặn,
chín chắn. Chỉ có điều, anh không thích lấy lòng người khác mà thôi.
Nhưng như thế cũng là khuyết điểm đấy chứ.
– Không nghĩ ra được à? – Anh nheo mắt. – Đó là, rất có chủ kiến.
Thanh Hoành suy ngẫm một lát, nhận thấy cô chắc chắn không thể thắng anh khi nói lý lẽ, liền chuyển sang kế sách làm nũng:
– Quan hệ của chúng ta đã sâu đậm đến mức này rồi, anh vẫn không chịu
chia sẻ với em hay sao? Anh thừa biết em rất coi trọng việc đó.
Cửu Thiều nghiêm mặt:
– Thế nên em cho rằng anh cần phải báo cáo với em mọi việc?
Thanh Hoành sững sờ trước câu nói của anh, tiếp theo đó là lửa giận bừng bừng:
– Ý anh là gì?
– Anh phải hỏi em mới đúng.
Ánh mắt anh sắc lạnh.
– Anh muốn biết, rốt cục em coi anh là gì? Khi muốn đạt mục đích, em sẽ
dọn đường cho mình bằng cách phát tình cảm và sự quan tâm cho anh. Ví
như lúc trước, vì muốn có được thông tin, em giả vờ ghen tuông, đòi kiểm tra anh. Lúc ấy anh đã rất vui, nhưng sự thực là gì? Bây giờ em lại lợi dụng quan hệ của chúng ta để đưa ra yêu cầu này. Rốt cuộc, em coi anh
là gì hả?
Thanh Hoành cảm thấy máu đang dâng lên não, cô đứng
phắt dậy, bỏ ra ngoài, lấy khăn tắm quấn quanh người và ném chiếc khăn
tắm còn lại lên đầu Cửu Thiều:
– Tiêu Cửu Thiều, anh là đồ khốn!
Lúc trước vẫn còn vui vẻ, thân ái, chớp mắt một cái, cô đã muốn xông đến
tẩn cho anh một trận. Tất nhiên, cô không đến nỗi giận quá mất khôn, cô
thừa hiểu sử dụng bạo lực với anh không ăn thua, cô không phải đối thủ
của anh. Cô hầm hầm mặc quần áo, ra khỏi phòng, xuyên qua phòng khách,
lao ra cửa.
Xuống đến chân tòa nhà cô mời nhận ra một vấn đề hết
sức quan trọng: Chủ căn hộ là cô, vì sao cãi nhau với anh mà cô phải rời khỏi nhà mình? Đúng ra, người bị đuổi ra khỏi nhà anh mới phải chứ?
Cô thò tay vào túi áo tìm kiếm nhưng không tìm được xu nào, vậy thì không
thể bắt xe đến quán ăn đêm gần đây được. Cô quay đầu lại, ngước nhìn tòa nhà cao tầng sau lưng mình, cảm thấy bực bội vô cùng. Phải về nhà trong tâm trạng này chẳng thoải mái chút nào.
Thế là cô cứ lang thang, ra khỏi tiểu khu mình sinh sống. Bảo vệ khu vực nhìn thấy cô liền trêu chọc:
– Muộn vậy vẫn ra ngoài sao?
Thanh Hoành kéo cao áo khoác, rảo bước thật nhanh:
– Không ngủ được, ra ngoài đi dạo.
Cô lang thang trên phố, loáng một cái đã đến ngã tư, đèn xanh cho phép
người đi bộ sang đường. Cô định bước qua thì một chiếc xe hơi thể thao
màu đen đánh võng sượt qua cô. Cô nhìn theo chiếc xe lượn một đoạn thì
đâm sầm vào rào chắn đường, sau đó đứng im. Cô đoán chủ xe chắc chắn phê thuốc hoặc say rượu. Cô lấy làm tiếc vì không mang theo thẻ công an,
bằng không chắc chắn sẽ phải dọa cho hắn sợ mới được. Cô đi thêm một
đoạn nữa thì thấy siêu thị 7- Eleven, cô tới đó, gọi nhờ điện thoại báo
cảnh sát, rồi mới chầm chậm quay về. Lúc ra khỏi nhà mang theo cục tức
to tướng, nhưng sau khi dạo qua bao nhiêu đường phố, cơn giận đã dần
tiêu tan. Lúc quay về cô mới nhận ra mình đã đi xa đến vậy.
Những lúc giận quá mất khôn thường làm ra những việc ngớ ngẩn, Thanh Hoành
thầm nghĩ, có lẽ phải xem lại bản thân mới được. Lúc nào cô cũng ỷ vào
vị thế của mình trong tình yêu mà không để tâm đến cảm xúc của anh, cô
đã sai. Rõ ràng giữa họ không nên tồn tại mối quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng, nhưng sự hiểu lầm vẫn luôn xảy ra.
Rất lâu sau cô mới về
đến khu nhà của mình, chợt thấy đèn điện trong tòa nhà nhấp nháy vài cái rồi tắt phụt. Khu nhà chìm trong bóng tối.
Đến chân tòa nhà cô
ở, cô ấn gọi phòng quản lý, họ bận máy suốt, một lúc sau mới có người
nghe máy, nhưng có vẻ họ cũng đang rối như canh hẹ. Cô nghe thấy ai đó
giải thích, khu nhà cúp điện tạm thời là do họ phải kiểm tra đột xuất
đường điện trong khu vực, nhưng sẽ nhanh chóng có điện lại.
Mất điện nên thang máy không thể hoạt động, công suất máy phát điện của khu nhà này rất thấp, chỉ đủ để cấp điện chiếu sáng.
Thanh Hoành nói thêm vài câu rồi gác máy.
Cũng phải, đêm hôm thế này ai còn mò ra ngoài mà cần đi thang máy nữa. Những người phải trực đêm thì chưa đến giờ giao ban.
Cô tưởng tượng ra hai mươi tầng lầu và quyết định chờ có điện. Thế là cô
bèn ngồi đợi trên bậc cửa bên ngoài cửa kính. Phía trước là ánh sáng nhờ nhờ của đèn chiếu sáng khẩn cấp, côn trùng chen nhau bay về phía nguồn
sáng ấy, va rào rào vào chụp đèn.
Đang mải nhìn cảnh tượng ấy,
chợt cô nghe thấy sau lưng có tiếng mở cửa. Cô quay đầu lại, bắt gặp Cửu Thiều trong trang phục quần dài áo sơ mi, vạt áo nhàu nhĩ, xộc xệch,
không chỉnh tề chút nào.
Một lúc sau anh mới bước lại, ngồi xuống cạnh cô, khẽ nói:
– Anh xin lỗi.
Hơi thở của anh khá gấp gáp, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thanh Hoành không
hiểu anh đã làm gì mà thành ra như vậy, rõ ràng quần áo xộc xệch và mồ
hôi nhễ nhại thế này là kết quả của việc vận động mạnh.
Cửu Thiều lặp lại:
– Anh xin lỗi.
Thanh Hoành quyết định không gây khó dễ cho anh thêm nữa:
– Lỗi cũng tại em, lựa không đúng lúc khi đưa ra đề nghị, gây hiểu lầm rằng em muốn lợi dụng anh.
Cửu Thiều nắm tay cô, lòng bàn tay anh ẩm ướt.
Cô hỏi:
– Anh làm gì mà thở hồng hộc thế?
– Anh vừa chạy xuống tìm em thì khu nhà mất điện, tìm quanh đây không
thấy em đâu, cứ nghĩ em lên nhà rồi, thế là lại leo thang bộ đi lên.
Nhưng đến nơi vẫn không thấy em đâu, anh lo quá.
Cô kéo tay anh dậy:
– Có vẻ sẽ cúp điện lâu đấy, chúng ta lên thôi.
Anh để mặc cô kéo mình đi. Leo được khoảng hai tầng thì Thanh Hoành cảm
thấy tuyệt vọng khi ngẩng đầu nhìn vòng xoáy tít mù trên đầu:
– Em đi không nổi, anh cõng em.
Cửu Thiều lập tức cúi xuống, cõng cô trên lưng. Gáy anh ướt đẫm mồ hôi,
bước chân vững chắc, cô nằm trên lưng anh và không hề cảm thấy khó chịu.
Không biết họ đã lên tầng thứ bao nhiêu, cô chỉ nghe thấy hơi thở ngày một
nặng nề của anh vang vọng trong không gian. Anh vẫn chưa hoàn toàn bình
phục, mà giờ lại phải cõng một người leo cầu thang bộ, điều này quả là
cực hình đối với anh. Cô ghé sát tai anh, nói:
– Thôi được rồi, em cố tình chọc tức anh đấy, thực ra em vẫn đi được.
Cửu Thiều ngừng một lát,anh bảo:
– Cứ để anh cõng em.
– Không cần đâu, anh thả em xuống, em tự đi được.
Cô muốn trượt xuống, nhưng đã bị anh ghìm chặt hơn. Anh kiên quyết như vậy nên cô cũng không giằng co thêm nữa, càng co kéo chỉ càng khiến anh mất sức. Thanh Hoành cảm thấy tình yêu của họ giống hệt câu chuyện tình yêu trong bệnh viện tâm thần. Mỗi lần cãi cọ, giận dỗi đều không phải vì cô thiếu dịu dàng, thương yêu, cũng không phải vì anh lăng nhăng, trăng
hoa, mà chỉ vì một kẻ tên là Ám Hoa. Điều này thật ngớ ngẩn.
–
Khi nãy em đã suy nghĩ về nhiều chuyện, em thấy rằng chúng ta không nên
tranh cãi về Ám Hoa nữa. – Cô khẽ nói. – Cuộc sống và tình yêu của em bị hủy hoại bởi một kẻ em chưa từng biết mặt và cũng không rõ có thực sự
tồn tại hay không. Điều này là không đáng. Chỉ riêng về điểm này thôi,
em cũng nên xin lỗi anh.
Cửu Thiều mỉm cười:
– Không sao.
– Còn nữa, em đang trong thời kỳ an toàn, điều này là sự thật.
– … Không phải cũng không sao, anh sẽ chịu trách nhiệm
Xã hội hiện đại, nhịp sống với tiết tấu nhanh, vội vã, thời nay phàm mọi
chuyện đều là sự tự nguyện giữa đôi bên, đâu thể nói ai phải chịu trách
nhiệm với ai. Cô hiểu, nhưng không nói.
– Dù vậy, em cũng không
thể chấp nhận việc anh đẩy em ra ngoài rìa toàn bộ vụ án này. Anh không
chịu cho em đi cùng, nhưng nếu em cứ bám theo anh thì anh làm gì được?
Anh đang trong tình cảnh khó xử, không thể làm nhiều việc, anh cần một
người trợ giúp anh, đúng không?
Cửu Thiều lắc đầu bất lực khi thấy cô vòng vo mấy hồi cuối cùng vẫn lái câu chuyện về chủ đề này.
– Nếu có thể, anh rất muốn bổ đầu em ra để chiêm ngưỡng cấu tạo đại não của em.
– Vì sao? Em cho rằng cách nghĩ của em mới là suy nghĩ của người bình
thường. Có thể em không bao giờ chạm được vào sự thật dù đã đến rất gần
rất gần nó, nhưng em vẫn muốn thử.
Nếu muốn dùng phép so sánh thì có thể nói, cô giống như cô bé hiếu động trong truyện tranh giành cho
lứa tuổi thanh thiếu niên, còn anh là ông cụ lúc nào cũng thở dài than
vãn, hướng đi sai thì càng cố gắng bao nhiêu càng sai lầm bấy nhiêu.
– Thực lòng, trước lúc lên đường anh không dám chắc mình sẽ tóm được Ám
Hoa. Tương tự, anh nghĩ Ám Hoa cũng không chắc chắn có thể dồn anh vào
chỗ chết. – Giọng nói ôn tồn, điềm đạm của Cửu Thiều thoảng vẻ xúc động. – Nhưng điều khiến anh không thể tha thứ cho bản thân là khi cậu anh
phát tín hiệu ra lệnh cho cả đội đưa tất cả hành khách rời khỏi tàu, anh đã không đi tìm cậu ngay. Lúc đó, cậu đã bị Ám Hoa khống chế.
Anh đã mất cậu, anh không thể lại mất em. Em chính là điểm yếu của anh.