Thanh Hoành về phòng
sắp xếp hành lý, cô cố gắng tinh giản tối đa những thứ có thể mang theo, để nhét vừa một ba lô nhỏ. Đôi giày thể thao nhãn hiệu GEOX cô mua mấy
năm trước nhằm tham gia hoạt động của câu lạc bộ leo núi nhưng vì công
việc bận rộn, không có thời gian, nên đôi giày cứ nằm im lìm trong hộp,
thì nay đã được dịp phát huy tác dụng.
Sắp xếp xong đồ đạc nhưng
cô không dám đi ngủ, vì lo sợ hôm sau khi cô tỉnh giấc, Cửu Thiều đã
xách hành lý đi mất, muốn tìm được anh sẽ rất tốn thời gian và công sức.
Nghĩ vậy, cô quyết định ngồi gật gù trên sofa trong phòng khách. Đến nửa
đêm, nghe thấy tiếng kẹt cửa, cô lập tức bật dậy, và thấy Cửu Thiều rời
khỏi phòng với chiếc ba lô leo núi chuyên dụng trên vai. Cô ngó di động, lúc này là bốn giờ mười lăm phút sáng.
Cô nhanh nhẹn khoác ba lô lên vai, đi ra cửa xỏ giày.
Cửu Thiều quan sát hành động của cô, anh khẽ nhướn mày, nhưng sau cùng không nói gì cả.
Họ ra khỏi nhà, kẻ trước người sau, Cửu Thiều bước rất nhanh, không có ý
định chờ Thanh Hoành, nên cô đành gắng theo, những lúc bị bỏ xa, cô phải chạy cho kịp.
Đi được một đoạn, Cửu Thiều vẫy chiếc taxi vừa chạy tới, mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Thanh Hoành mở cửa ngồi hàng ghế sau, cô nghe Cửu Thiều nói với tài xế:
– Ra ga tàu hỏa.
Đúng là vào thời điểm nhạy cảm này, anh chỉ có thể ngồi tàu hỏa hoặc đi xe
khách đường dài. Những người sống sót sau vụ nổ tàu Đông Thái Bình Dương không nhiều, cô quen hầu hết những người đó, chỉ riêng về điểm này, cô
cảm thấy rất tự tin vì biết rằng thông tin cô có được chắc chắn nhiều
hơn anh.
Sáng sớm nên đường phố vắng tanh, họ đến ga tàu rất
nhanh. Vì còn sớm, nhà ga chưa mở cửa bán vé, nhưng đám cò vé, phe vé đã lượn lờ quanh đó. Cửu Thiều rút ví định mua, nhưng Thanh Hoành đã nhanh tay hơn:
– Cho hai vé đi thành phố Tân.
Anh liếc nhìn cô mà không nói. Tay cò vé ngạc nhiên nhìn họ, nhận tiền và giao vé, anh ta còn đùa:
– Vợ chồng trẻ cãi cọ à?
Thanh Hoành nắm chặt cặp vé.
– Em biết người anh nghi ngờ nhất hiện nay là Thẩm Dật, anh ta sống ở thành phố Tân.
Cửu Thiều nhìn cô, trông anh có vẻ khá mệt mỏi vì sự ngang bướng của cô.
– Em không cần phải đi.
– Em muốn đi.
Dường như đã bị cô đánh bại, anh thở dài cầm vé tàu:
– Đi thôi.
Thanh Hoành vui sướng, sóng vai bên anh.
– Nếu anh sớm thỏa hiệp thì đã không chịu cảnh bại trận thế này.
Tàu đi thành phố Tân nhanh chóng vào ga, họ lên tàu. Chạy theo anh cả đêm,
không ngủ, Thanh Hoành mệt và buồn ngủ ríu cả mắt, nên vừa vào chỗ cô đã thiếp đi trên vai anh.
Cô tỉnh lại vừa lúc đoàn tàu bắt đầu đi
vào đường hầm dài và tối. Cô khẽ động đậy, Cửu Thiều lập tức mở mắt. Anh ngồi thẳng dậy, duỗi dài hai chân, đưa tay lên nhìn đồng hồ:
– Trưa rồi, đi ăn nào.
Họ len qua dòng người, đi về phía nhà ăn. Lúc đầu Cửu Thiều đút tay túi
quần thong thả cất bước, nhưng đột nhiên anh bước rất nhanh, Thanh Hoành cũng tăng tốc theo anh, vừa đi cô vừa ngoảnh lại thì thấy có ai đó đang bám theo họ. Cô chưa kịp hỏi gì, đã thấy Cửu Thiều đi chậm lại, chốc
chốc lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Cô cũng ngó theo anh nhưng không phát
hiện thấy điều gì đáng ngờ.
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành bám anh thật chặt.
Đúng lúc đó, đoàn tàu giảm tốc vào ga kế tiếp. Khi tàu dừng lại, Cửu Thiều
đến nhà ăn mua hai suất cơm hộp, sau đó họ ngồi ăn bên cửa sổ.
Thanh Hoành hỏi:
– Lúc nãy anh sao thế? Có người theo dõi chúng ta?
Anh đặt tay lên môi, ra hiệu cho cô im lặng.
Mười lăm phút sau, thời gian dừng nghỉ đã hết, anh bỏ hộp cơm vào thùng rác, quay về chỗ ngồi trong toa hành khách. Thanh Hoành không ăn được cơm
hộp trên tàu, cô cũng không thấy đói, nên chỉ xúc vài miếng rồi bỏ lại.
Loa phát thanh trên tàu vang lên thông báo tàu sắp chuyển bánh, hồi còi
báo hiệu vang lên, đoàn tàu rùng mình chuyển động.
Bỗng Cửu Thiều chạy như bay ra ngoài cửa toa tàu. Lúc này Thanh Hoành mới để ý thấy
trong số hành khách có một vài người lạ đeo bộ phát tín hiệu trong tai,
họ đang trao đổi với nhau điều gì đó. Cô cắn răng chạy theo Cửu Thiều,
bất chấp những cú va đập rất mạnh vào hành khách đi tàu. Cũng may anh
chạy trước mở đường, nên cô cũng không quá mệt khi phải len lỏi qua đám
đông.
Cuối cùng, anh nhảy khỏi tàu. Cô bị vướng vài người, nhưng
vẫn cố lao xuống. Cửa toa đóng lại, đoàn tàu tăng tốc chạy tới ga tiếp
theo. Thanh Hoành quay đầu nhìn và thấy mấy người lạ mặt kia đang dán
mắt vào cửa toa, rối rít trao đổi gì đó.
Chắc chắn sẽ có người đuổi theo vây bắt họ.
Cô biết điều đó, nên mặc kệ khi nãy nhảy tàu có bị trẹo chân hay không, cô gắng sức theo sát Cửu Thiều. Họ chọn đi cầu thang bộ, vì thang cuốn rất đông người. Họ chạy rất nhanh lên cầu thang. Thật khổ cho Thanh Hoành,
cô vừa phải đeo ba lô đuổi theo người phía trước, lại vừa phải phán đoán tình hình trước mắt.
Điều duy nhất cô có thể chắc chắn, đó là, khi nãy Cửu Thiều đã muốn cắt đuôi cô.
Nhớ lại lúc trước, anh thường thở dài bất lực trước sự ngang bướng của cô,
nhưng không hề hứa hẹn sẽ đưa cô đi cùng. Càng nghĩ cô càng giận. Nếu
không phải tình hình đang lúc cấp bách, cô rất muốn xông lên tương cho
anh một cú đấm.
Họ chạy lên bậc thang trên cùng thì nghe thấy
những tiếng la hét ồn ào bên dưới, Thanh Hoành quay lại và thấy mấy
người mặc đồng phục nhà ga đang đuổi theo họ. Không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô chạy như bay về phía trước. May mà mấy năm nay cô tập thể hình rất
chăm chỉ, nên dù phải vác đồ trên lưng, cũng không đến nỗi chạy không
nổi.
Ra khỏi ga tàu, Cửu Thiều dừng lại, anh quan sát biển đường và nhanh chóng chọn được hướng đi.
Thanh Hoành vừa chạy vừa thở hồng hộc như người sưng phổi. Đột nhiên, Cửu
Thiều quay lại, nắm tay cô, kéo cô chạy theo. Đến một ngã rẽ, anh chỉ
tay về một hướng:
– Em chạy về đằng kia.
Thanh Hoành nắm chặt tay anh, phản đối:
– Vì sao em phải nghe lời anh? Em nghĩ em không nên tin anh nữa.
Cửu Thiều cau mày:
– Nhanh lên, không còn thời gian nữa đâu. Chúng ta chờ nhau ở ngã tư kế tiếp, anh sẽ cắt đuôi họ.
Thanh Hoành rơi vào trạng thái giằng co dữ dội, cô không dám chắc những lời
anh nói có đáng tin hay không, trong khi đám người kia sắp bắt kịp họ,
mà với thể lực và tốc độ của cô, thì không thể so với đám đàn ông đó
được. Cô ngẫm nghĩ một lát, uy hiếp:
– Nếu anh lừa em, em sẽ báo cảnh sát!
Cửu Thiều “ừ” một tiếng, chạy ra rào chắn đường, chống một tay lên thành
rào, nhẹ nhàng nhảy sang bên kia, loáng một cái đã không thấy anh đâu.
Thanh Hoành quyết định chạy về hướng anh chỉ, mục tiêu của đám người kia là anh chứ không phải cô, nên không ai trong số họ đuổi theo cô. Cô
thấp thỏm không yên vì lo rằng anh sẽ không xuất hiện.
Nếu anh
không xuất hiện, cô sẽ chỉ còn cách một mình ngồi tàu đến thành phố Tân. Thẩm Dật là một trong những người may mắn sống sót, chắc chắn Cửu Thiều sẽ đến đó. Chỉ cần cô kiên trì, chắc chắn sẽ chờ được anh. Nhưng như
vậy có nghĩa là cô sẽ mất đi quyền chủ động.
Đến điểm hẹn, cô ngó nghiêng mãi không thấy anh đâu, đang sắp thất vọng vì nghĩ rằng lại bị
anh lừa, bỗng ai đó vỗ nhẹ vào vai cô, nắm chặt tay cô, kéo cô đi ngược
trở lại.
Thanh Hoành thoáng giật mình, nhưng cô phản ứng rất
nhanh. Anh kéo thấp mũ lưỡi trai, quần áo cũ đã được thay bằng quần bò,
áo phông mặc trong và áo khoác sơ mi kẻ ca rô bên ngoài, trông anh trẻ
ra cả mấy tuổi.
Cửu Thiều thở dài:
– Phản ứng chậm chạp, thiếu tinh thần cảnh giác như em thế này chỉ gây phiền toái thêm cho anh mà thôi.
Thanh Hoành cố nuốt cục tức:
– Em sẽ sửa.
Tất nhiên cô biết, dù bây giờ cô chịu bỏ công khổ học đi nữa, cũng không
theo kịp Cửu Thiều. Thực ra, một số khả năng của con người đều do trời
phú, không phải cứ muốn rèn luyện là có thể luyện thành.
Cửu
Thiều nắm tay cô băng qua ngã tư, sau đó họ rẽ vào một hẻm nhỏ bề bộn,
rồi dừng lại trước cửa một nhà nghỉ nhỏ. Anh vừa mở ba lô vừa bước vào
trong:
– Phải đi ngủ sớm, ngày mai sẽ bắt chuyến xe lúc bốn rưỡi sáng.
Thanh Hoành ngạc nhiên:
– Bốn rưỡi sáng?
– Nếu không thì mấy giờ?
Đến trước quầy lễ tân, Cửu Thiều rút chứng minh thư nhân dân ra:
– Một phòng giường đơn khổ lớn.
– Một phòng giường đôi.
Họ đồng thanh lên tiếng, rồi quay sang nhìn nhau, sau đó cùng nhắc lại:
– Một phòng giường đơn khổ lớn.
– Một phòng giường đôi.
Thanh Hoành cảm thấy như bị nội thương. Giá như trong những vấn đề liên quan
đến Ám Hoa họ cũng đạt được sự đồng thuận cao như vậy có phải tốt không!
Cô bé lễ tân chẳng buồn ngẩng đầu, tỏ ra khá bực bội:
– Hai người thống nhất trước đi.
Cửu Thiều thở dài, kéo mũ thấp hơn nữa, anh quay sang ôm vai cô, khẽ nói:
– Phòng đôi giường bé quá, không tiện.
Không tiện? Vì sao không tiện? Không tiện làm gì?
Thanh Hoành trừng mắt lườm anh, nhưng cô quyết định im lặng.
Anh lấy lại chứng minh thư và thẻ phòng, khoác vai cô, mãi đến khi rẽ vào dãy hành lang vòng vèo, mới thả tay ra:
– Đến Motor Hotel mà đòi đặt phòng đôi, em định gây ấn tượng đấy à?
– Cái… cái gì? – Thanh Hoành bị bất ngờ. – Motor Hotel không phải chuỗi nhà nghỉ hay sao?
Đến trước cửa phòng, Cửu Thiều cắm thẻ vào hộp cảm ứng, chẳng buồn quay đầu lại, đáp:
– Hay nói cách khác, đây là nhà nghỉ tình nhân, phòng trọ theo giờ.
– Sao chúng ta lại ở đây?
– Nhà nghỉ mà có thể kinh doanh ở khu vực này chứng tỏ rất ít bị kiểm tra.
Thanh Hoành ngó nghiêng xung quanh, cảm thấy chỗ này cứ ghê ghê, nhưng họ
đang chạy trốn kia mà, không thể đòi hỏi chỗ ở sang trọng. Cô đang định
đi theo Cửu Thiều vào phòng thì tay cô bị ai đó túm lấy.
Cô quay lại và thấy một người đàn ông trung niên ôm ấp một cô bé trang điểm khá đậm. Người đàn ông liếc xéo cô:
– Bao nhiêu? Năm trăm nhé?
Thanh Hoành lập tức hiểu ra, cô giận tím mặt:
– Ông nói gì thế?
– Chê ít à? Thế thì tám trăm nhé, giá này cao rồi đó, cô em tưởng mình là tiểu thư con nhà à mà còn kiêu kỳ.
Cô định ăn miếng trả miếng với gã đó thì thấy Cửu Thiều quay lại, nắm tay
cô, kéo giật vào trong, miệng cười thật tươi, lộ cả lúm đồng tiền:
– Tôi thường giảm giá hai mươi phần trăm cho khách nữ, khách nam thì phải gấp đôi.
Người đàn ông nọ giật mình, mặt mày biến sắc:
– Đen đủi!
Thanh Hoành muốn cười nhưng không dám, đành cố nhịn, chưa kịp nói gì đã bị anh đẩy vào bên trong.
Cửu Thiều cởi ba lô, rút ví tiền:
– Em đói chưa, anh đi mua đồ ăn.
– Ăn gì cũng được.
Vài phút sau anh quay lại, trên tay là mì gói, xúc xích và bánh quy, chắc là mua ngay tại quầy lễ tân.
Thanh Hoành ngồi bên mép giường, cảm thấy khá bối rối, vì cô chưa đến những
nơi thế này bao giờ. Trong khi đó, Cửu Thiều tỏ ra hết sức tự nhiên, anh nhận ra ánh mắt tò mò của cô:
– Trước đây anh từng ở những nhà nghỉ kiểu này khi đi điều tra. Chỉ đơn thuần thực hiện nhiệm vụ thôi, không làm gì khác.
Thanh Hoành vội giải thích:
– Em không nghĩ anh sẽ đi tìm… À, gì nhỉ, em biết anh không phải loại người đó.
Cô toát mồ hôi, càng nói càng ngượng, tốt nhất không nên nói gì.
Cửu Thiều bước lại, kiểm tra ga trải giường, chăn và gối, vẻ mặt cau có.
Thanh Hoành biết anh mắc bệnh sạch sẽ, phải ở một nơi như thế này hẳn là một sự tra tấn đối với anh. Cô hơn anh chính là ở điểm này, chỉ ngủ một đêm thôi mà, cô thấy chẳng sao.
Cô đứng lên đi đun nước ủ mì gói. Ăn xong bữa tối, cô nằm gọn ở một mé giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lúc sau, quay lại nhìn, vẫn thấy anh ngồi đó, đang chìm sâu vào suy tư. Ngẫm nghĩ một lát, cô quyết định không làm phiền anh. Bây giờ anh đã
tạm chấp nhận cho cô đi theo, cô không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện
gì, vì vậy cần nghỉ ngơi cho lại sức và chuẩn bị tinh thần đầy đủ.
Đang mê man chợt cô nghe phòng bên có tiếng động lịch kịch, đầu tiên là
tiếng bàn ghế xô lệch, tiếp đó là tiếng phụ nữ la hét, rất khủng khiếp.
Nghe giọng thì có vẻ người đó còn rất trẻ, có thể còn chưa đến tuổi
thành niên.
Thanh Hoành bật dậy, lay người bên cạnh:
– Liệu có xảy ra chuyện gì nguy hiểm không?
Cửu Thiều vẫn nhắm nghiền hai mắt, anh trở mình, giọng ngái ngủ:
– Họ đang diễn trò đấy. Nếu muốn em có thể gõ cửa yêu cầu họ ngừng lại.
Thanh Hoành ngượng đỏ mặt, cô vội rụt tay về:
– Xin lỗi đã đánh thức anh.
Cửu Thiều khẽ “ừ” một tiếng và không nói gì thêm.
Tất nhiên cô hiểu “diễn trò” có nghĩa là gì. Kể từ lúc đó, tiếng động ở
phòng kế bên càng rõ rệt hơn. Đột nhiên cô nhớ đến lời nhận xét của Tạ
Doãn Luy về cô: gần như hoàn hảo trừ việc lạnh nhạt với “chuyện ấy”.
Nhưng thực tế không phải vậy, vì chí ít cô đã từng “lăn giường” với Cửu
Thiều.
Nếu xét kỹ thì người lạnh nhạt với “sex” là anh mới phải,
tiếng động phát ra từ phòng bên cạnh lớn là thế, vậy mà anh vẫn ngủ say
như chết.
Anh mới chính là Liễu Hạ Huệ phiên bản hiện đại.
Những tiếng động không ngừng vang lên từ phòng kế bên thúc bách trí tưởng
tượng nhạy cảm của Thanh Hoành. Cô cứ nghĩ ngợi vẩn vơ, và rồi cơn buồn
ngủ “chết tiệt” cuối cùng cũng tìm đến… Sau đó, cô thiếp đi.
Sáng hôm sau, tiếng chuông đồng hồ báo thức của Cửu Thiều đã đánh thức cô,
cô bật dậy như cỗ máy, rửa mặt đánh răng chớp nhoáng và xếp gọn ba lô để có thể sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào.
Cửu Thiều, trái lại,
chẳng hề vội vã. Anh thức giấc, nhưng vẫn còn nằm trên giường thêm chục
phút nữa mới trở dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Vệ sinh cá nhân xong
xuôi ra ngoài thì thấy cô đã sẵn sàng để lên đường, anh không giấu nổi
vẻ chán nản. Mấy ngày nay, số lần anh tỏ ra bất lực, chán nản và thở dài tăng vọt, có lẽ phải bằng tất cả số lần bất lực, chán nản và thở dài
của hai mươi năm trước cộng lại.
Cô nhìn anh, muốn nói lại thôi.
– Em định nói gì thì nói đi.
– Hình như anh rất mệt thì phải.
Cửu Thiều bóp trán:
– Ừ, tối qua ngủ không ngon.
Thì ra cô mới là Liễu Hạ Huệ phiên bản hiện đại.
Thanh Hoành nổi hứng trêu chọc:
– Em thấy anh có vẻ hứng thú với màn “diễn trò” đêm qua thì phải?
Cửu Thiều liếc cô, thành thực nói:
– Đáng lẽ không sao, nhưng vì em nằm bên cạnh nên anh mới khó ngủ.
Thanh Hoành há hốc miệng, không biết nên phản bác thế nào, sau cùng, cô quay sang thăm dò:
– Hết giận em rồi à?
Cô cảm thấy mình thật thảm hại, rõ ràng người đang nuốt giận vào lòng, cố
gắng kìm chế là cô, vậy mà vẫn khúm núm lo sợ anh còn giận. Càng nghĩ
càng điên tiết!
Anh xếp đồ vào ba lô, đứng lên và chỉ “ừ” một tiếng thờ ơ.
– Anh sẽ không bỏ rơi em giữa đường nữa, đúng không?
Tuy không nhận được câu trả lời xác đáng, nhưng xem ra thái độ của anh đã
dễ chịu hơn nhiều. Thanh Hoành không dám đấu khẩu, làm căng với anh nữa, mà ngoan ngoãn đi theo. Đến một ngã rẽ, anh đột ngột dừng lại, giơ đồng hồ lên xem, rồi đứng yên.
– Sao lại chờ ở đây?
– Bốn giờ
mười lăm phút sẽ có một chuyến xe khách đường dài chạy qua đây. Vì là
chuyến sớm, vắng khách, nên lái xe thường dừng ở đây đón khách. Từ bến
xe chạy đến đây mất khoảng mười lăm phút. Tầm này xe cộ lưu thông còn
thưa thớt, chênh lệch thời gian chỉ khoảng năm phút là cùng. Xe đến rồi!
Thanh Hoành nhìn thấy chiếc xe khách đường dài dừng lại. Đầu xe ghi điểm đến
không phải thành phố Tân, mà là một thị trấn nhỏ tên Vân Lạc ở gần đó.
Cô lên xe với rất nhiều câu hỏi chất chứa trong lòng nhưng không dám hỏi anh, vì ngượng. Nhưng cô không nhịn được lâu:
– Em cứ nghĩ anh muốn đến thành phố Tân, hóa ra không phải?
– Anh chưa bao giờ nói sẽ đến đó.
– Vậy sao anh vẫn để em mua vé tàu?
– Vừa đến ga tàu anh phát hiện có người theo dõi, thế thôi.
– Vậy là, ngay từ đầu điểm đến của anh là thị trấn Vân Lạc? Nhưng em nhớ
là trong số những người may mắn sống sót, thì bốn bạn trẻ sống ở Vân Lạc ít có khả năng là Ám Hoa nhất kia mà. Anh đến đó chỉ hoài công thôi.
– Anh đến tìm họ, không có nghĩa anh nghi ngờ họ là Ám Hoa. Tương tự, nếu anh đến thành phố Tân gặp Thẩm Dật cũng không có nghĩa anh ta là Ám
Hoa.
Vậy anh còn đến làm gì?
Tất nhiên, cô không dám nói câu đó với anh. Ngẫm ngợi một lát, cô quyết định chuyển chủ đề để nịnh nọt anh:
– Anh tài thật, biết được cả thời gian xe khách chạy.
Một lúc sau Cửu Thiều mới đáp:
– Cũng bình thường thôi, vì anh có thể đọc thuộc thời gian xuất phát của tất cả các chuyến tàu và chuyến xe khách trong cả nước.
– … Anh thuộc lòng cái đó để làm gì?
– Vì anh rảnh quá.
– Vậy anh…
Cô mới nói đến tiếng thứ hai đã thấy anh ngả lưng vào ghế, nhắm mắt lại,
điều đó có nghĩa anh sẽ không trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào của cô.
Thực ra cô còn rất nhiều câu muốn hỏi anh. Việc anh muốn tìm gặp từng
người trong số các hành khách may mắn sống sót là điều hết sức rõ ràng,
không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng cô không hiểu, vì sao lựa chọn đầu tiên của anh lại là những người mà cô vốn cho rằng họ không có bất cứ dấu
hiệu khả nghi nào? Còn nữa, hôm qua, anh đã không ngần ngại rút chứng
minh thư ra để đặt phòng nhà nghỉ. Lẽ nào anh không biết rằng, sự tồn
tại của anh hiện nay chẳng khác nào Ám Hoa, anh chỉ còn thiếu lệnh truy
nã toàn thành phố nữa thôi?
Cô cảm thấy vô cùng khổ sở khi vừa
phải gặm nhấm nỗi bức bối vì hàng tá câu hỏi chưa được giải đáp, vừa
phải để mắt đến anh vì sợ anh sẽ diễn lại vở kịch nhảy tàu để đào tẩu
lần trước. Trong khi đó, vừa lên xe Cửu Thiều đã quay ra ngủ miết, không buồn nhúc nhích. Cô nhìn chăm chăm sống mũi cao, thẳng tắp và hàng mi
dài của anh một hồi, rồi mới tức giận quay đi.
Vân Lạc là một thị trấn nhỏ, giống quê của Hình Mẫn.
Mãi khi xe khách vào đến thị trấn, Cửu Thiều mới mở mắt, anh kéo thấp mũ
lưỡi trai, xách ba lô, đi tới chỗ người lái xe, trò chuyện với anh ta
bằng tiếng địa phương. Sau đó, người lái xe cho dừng xe lại bên đường,
để họ xuống.
Bây giờ, Thanh Hoành đã không còn bất ngờ trước mọi hành động khác thường của anh nữa.
Họ sóng bước bên nhau trên phố, người ta bắt đầu rục rịch bày các sạp hàng đêm và đồ nướng ven đường, cả thị trấn chìm trong bầu không khí yên
bình, no ấm.
Thanh Hoành bỗng thấy rất có cảm tình với nơi này,
vì nó khác xa thành phố nơi cô sinh sống. Ở đó, đời sống xô bồ, hối hả,
ai nấy đều vội vàng, gấp gáp, dần dần con người hình thành nên sự lạnh
nhạt và thờ ơ trước mọi người, mọi sự.
– Nếu định cư ở đây, em sẽ thấy nhàm chán. – Cửu Thiều đột nhiên lên tiếng.
– Chưa chắc. Em vốn không thích đi chơi đêm hay ăn đêm.
– Đúng là em không thích mấy thứ đó, nhưng em sống khác người thường, em
tận hưởng cảm giác phấn khích mà đời sống mang lại không giống những
người khác. Anh có chút hoài nghi, sau khi mọi chuyện kết thúc, rất có
thể em sẽ bị hẫng hụt.
Thanh Hoành thoáng sững sờ, nhưng cô lập tức tươi cười, nói:
– Thầy Tiêu…
Anh dừng bước, quay sang nhìn cô.
Cô vẫn tươi cười:
– Thầy từng nói sẽ thực hiện giai đoạn hai của quá trình điều trị tâm lý
cho em, vì thế dù sau này em có hẫng hụt, thì vẫn còn có thầy kia mà.
Cửu Thiều trầm ngâm giây lát, và rồi nụ cười thấp thoáng trên gương mặt anh.
Thanh Hoành thầm nghĩ, anh nói đúng, thời gian đầu sau khi xảy ra vụ nổ, cô
chìm đắm trong đau khổ, không sao thoát ra được. Nhưng rồi cô đã tự mình giải thoát vì cuộc sống của cô có mục tiêu, cô như được tái sinh với
năng lượng sống tràn đầy. Trước kia, cô có mọi thứ, nên không tha thiết
với bất cứ ai, bất cứ thứ gì. Nhưng kể từ sau sự kiện đó, cô trở nên cố
chấp, chịu đựng và kiên cường lạ thường. Nếu mọi chuyện liên quan đến Ám Hoa kết thúc, rất có thể cô sẽ bị hẫng, khó thích ứng nổi.
Cô nói:
– Em nghĩ anh thật đen đủi khi gặp em, nhưng bây giờ không còn cách nào
khác nữa rồi. Nếu em không thể tiếp tục theo anh điều tra, em sẽ hành
động một mình. Mà nếu thế, chắc chắn sẽ hỏng việc, anh biết mà.
– Anh không cho rằng em hành động độc lập sẽ hỏng việc.
Thanh Hoành nhìn anh
đầy bất ngờ, không biết có phải anh đang trêu đùa cô hay không. Bởi vì
những lời an ủi, động viên người khác không thể được phát ngôn từ anh,
hơn nữa cô cũng không trông mong gì điều đó. Quả nhiên, anh nói tiếp:
– Bởi vì em không nắm được tình hình thực tế của sự việc.
Lúc này, họ đang ngồi trong một quán ăn nhỏ bên ngoài xưởng may mà Châu Tú và Hứa Khâm đang làm việc.
Cửu Thiều đọc thực đơn một hồi và chọn khá nhiều món. Thanh Hoành ngạc nhiên, hỏi:
– Có hai chúng ta mà anh gọi nhiều vậy, ăn không hết đâu. À, anh định mời mấy cô cậu đó? Nhưng họ có biết anh muốn mời họ đâu.
Cửu Thiều tráng cốc qua nước nóng, sau đó rót một cốc trà, đẩy đến trước mặt cô:
– Nếu em là họ, tự nhiên có hai người lạ đến mời em ăn cơm, em có chịu đi không?
– Không.
Anh nói “hai người”, tức là thái độ của anh đã thoải mái hơn nhiều, ít nhất anh không còn kiên quyết gạt cô ra rìa.
– Điều đó cũng giống việc em cho rằng anh nghi ngờ Thẩm Dật là nghi phạm số một, nên chắc chắn anh sẽ đến thành phố Tân.
Lúc này Thanh Hoành mới hiểu ra, chả trách anh rời khỏi nhà sớm như vậy.
Vừa đến ga tàu đã bị theo dõi, hẳn là ngay từ đầu Hình Mẫn đã phán đoán
mục tiêu đầu tiên của anh là Thẩm Dật. Nhưng anh đã bất ngờ cắt đuôi đám người theo dõi, chuyển hướng đi thị trấn Vân Lạc. Hình Mẫn chắc phải
mất công tìm kiếm một vòng thành phố Tân rồi mới phát hiện ra.
Cô “ồ” lên một tiếng, cười, hỏi:
– Mục tiêu tiếp theo của anh là ai vậy?
– Tô Quỳ.
Cửu Thiều đưa mắt về phía xưởng may, lúc này đã đến giờ tan ca, người trong xưởng may lục tục kéo ra về.
– Nhưng anh nghĩ có lẽ chúng ta phải ở lại đây vài ba ngày.
– Vì sao?
– Chúng ta phải giả vờ tình cờ gặp họ ở đây, mà xác suất của sự tình cờ không cao, thất bại một vài lần cũng là bình thường.
– Nhưng sao anh dám chắc họ sẽ đến quán này ăn cơm?
Cửu Thiều ra hiệu cho cô nhìn con tỳ hưu bày trên quầy thu ngân của quán, con tỳ hưu ấy bị vỡ mất một góc.
– Cô gái tên Châu Tú từng viết trên trang cá nhân là thường đến quán này ăn cơm, ảnh chụp có cả con tỳ hưu kia.
Thanh Hoành rất đỗi kinh ngạc:
– Anh cũng vào mạng xã hội?
Nhưng sự kinh ngạc của cô không kéo dài được lâu, vì cặp đôi trẻ tuổi trước
mặt đã thu hút sự chú ý của cô. Cô gái nhìn cô một lát, lập tức chạy
lại:
– Chị đến đây du lịch à? Thật trùng hợp, chị còn nhớ em không?
Thanh Hoành giả bộ lục lại trí nhớ, lát sau cô vui mừng reo lên:
– Em là Châu Tú!
– Vâng.
Cô kéo cậu bạn bên cạnh:
– Chị còn nhớ anh ấy không? Lần đó chúng em đều ở trên tàu, cùng đến hòn đảo hoang đó. Vân Tiêu, anh thấy có tình cờ không!
Lý Vân Tiêu cười, nói:
– Ừ.
Thanh Hoành vội nói:
– Hay là ngồi ăn chung đi, đang giờ cao điểm, hai người gọi món sẽ mất nhiều thời gian đấy.
Châu Tú liếc Cửu Thiều, có vẻ do dự khi thấy anh từ nãy đến giờ chỉ ngồi yên mà không nói.
– Như thế có tiện không, em sợ làm phiền anh chị.
Thanh Hoành liếc Cửu Thiều, thấy anh vẫn không chịu mở lời, cảm thấy thật khó hiểu. Anh đến đây ôm cây đợi thỏ kia mà, vì sao thỏ đến trước mặt mà
anh chẳng tỏ thái độ gì vậy? Cô đang định lên tiếng thì chuông điện
thoại của anh reo vang, anh rút di động, ậm ừ vài tiếng, rồi quay sang
cô, bảo:
– Tần Tấn và mấy người kia hôm nay không đến ăn cùng được.
Thanh Hoành cảm thấy anh thật lạ, sao lúc này lại nhắc đến Tần Tấn làm gì.
Cô đang băn khoăn thì thấy anh đứng lên, bảo:
– Mời các bạn ngồi xuống ăn cùng chúng tôi, mấy người bạn chúng tôi hẹn trước không đến kịp.
Châu Tú vui vẻ nhận lời, còn ghé sát tai Thanh Hoành thì thào:
– Bạn trai chị à? Đẹp trai quá! Dáng người chuẩn, lại nam tính nữa, giống như là diễn viên điện ảnh vậy.
Thanh Hoành không thể tưởng tượng nếu Cửu Thiều mà là diễn viên nổi tiếng sẽ
thế nào. Nhưng có một điều cô dám chắc, anh sẽ khiến rất nhiều người căm tức. Điều này có thể thấy rõ ở việc anh coi tất cả mọi người, trừ Ám
Hoa, đều là những người phàm xuẩn ngốc.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.
Thanh Hoành chịu trách nhiệm dẫn dắt buổi trò chuyện, cô vốn rất giỏi trong
khoản này. Suốt bữa ăn hầu như chỉ có cô và Châu Tú cười cười nói nói
hết chủ đề này đến chủ đề khác. Lý Vân Tiêu có vẻ rụt rè, kiệm lời, phần lớn thời gian cậu ta chỉ mỉm cười và chăm chú lắng nghe. Còn Cửu Thiều, người mà cô những tưởng sẽ đặt ra nhiều câu hỏi nhất thì hầu như không
nói gì.
Thanh Hoành không kìm nổi nôn nóng, cô hỏi:
– À này, người bạn tên Lý Trân của bọn em, cô ấy sao rồi?
Châu Tú có vẻ buồn:
– Không ổn lắm.
Thanh Hoành muốn hỏi tiếp nhưng Cửu Thiều đã ngăn cô lại:
– Đừng nhắc chuyện không vui. Các bạn muốn uống gì, để tôi đi mua.
Đúng lúc ấy, chủ hàng ăn bưng lên một đĩa tôm hùm xào xả ớt đỏ au, cực kỳ hấp dẫn. Thanh Hoành lập tức hiểu ý, liền bảo:
– Em muốn uống bia.
Vân Tiêu thấy Châu Tú có vẻ ủ dột, im lặng không nói, sợ Thanh Hoành khó xử, vội đỡ lời:
– Bia là hay nhất.
Cửu Thiều kêu chủ quán tới, gọi thêm một két bia.
Thanh Hoành biết rằng muốn dụ người khác uống rượu, thì bản thân phải uống
trước tiên. Vì thế, bia vừa được đặt lên bàn, cô liền rót cho mình một
cốc đầy và uống một hơi cạn sạch. Cửu Thiều vỗ nhẹ tay cô, nói khẽ:
– Uống ít thôi.
Châu Tú lắc đầu:
– Ai chưa từng trải qua thì không thể hiểu. Từ sau vụ nổ ấy, không ai
trong chúng tôi có thể vui vẻ được nữa, mượn rượu giải sầu cũng tốt mà!
Thanh Hoành rót bia vào cốc cho Châu Tú:
– Đừng đùa, tôi vẫn vui vẻ như thường, việc gì phải mượn rượu giải sầu.
– Chị nói dối.
Châu Tú uống liền vài cốc, gương mặt bắt đầu ửng đỏ, tâm trạng cũng thoải mái, cởi mở hơn.
– Suốt đời mình, em sẽ không bao giờ quên được chuyện xảy ra trên đảo
hoang. Em không tin chị có thể quên nó. – Châu Tú trầm ngâm giây lát,
nhưng đổi giọng vui vẻ ngay sau đó: – Thôi, không nói chuyện buồn nữa,
anh chị dự định ở lại đây chơi bao lâu?
Thanh Hoành muốn lật bàn
quá! Cô ấy gần như sắp nói ra chuyện đó, vậy mà mới được một câu đã
thôi. Cô không biết phải làm cách nào để lái câu chuyện về điểm mà cô
mong muốn.
Cửu Thiều tỏ ra hết sức điềm tĩnh, anh ứng xử rất lịch sự:
– Tôi không biết các bạn buồn vì chuyện gì, nhưng nếu các bạn không muốn nhắc lại thì đừng nghĩ về nó nữa.
Thanh Hoành liếc anh, cô sốt ruột thay cho anh, vậy mà anh vẫn đủng đỉnh như
không. Mặc kệ, người đứng đầu danh sách truy nã của cảnh sát lúc này
không phải cô, việc gì cô phải nhọc lòng!
– Chúng tôi định ở lại vài ngày, em biết chỗ nào thú vị, giới thiệu cho chúng tôi đi.
Châu Tú nhiệt tình giới thiệu cho họ khá nhiều điểm du lịch.
Thêm vài tuần bia nữa, họ cởi mở, thoải mái hơn nhiều, không khí sôi động
hẳn lên, không còn e dè, ngại ngùng, giữ ý như lúc đầu.
Châu Tú hỏi:
– Lát nữa anh chị định về khách sạn hay còn đi đâu? Nếu không đi đâu, hay là bốn chúng ta cùng chơi bài đi.
Thanh Hoành nói:
– Chúng tôi chưa đặt khách sạn, đang đi tìm.
Châu Tú khá bất ngờ, cô cười bảo:
– Chị thoải mái thật đấy, em cứ nghĩ việc đầu tiên khi đến một nơi nào đó là phải tìm chỗ ở. Nhưng không sao, nếu không đặt được phòng, chị có
thể ở cùng em trong ký túc.
Nói đoạn, cô vẫy tay gọi người chủ cửa hàng:
– Anh ơi, thanh toán.
Cô chìa tay về phía Vân Tiêu:
– Đưa ví cho em, em mời, anh trả tiền nhé.
Chủ quán lật đật chạy lên, chìa hóa đơn:
– Có người thanh toán rồi.
– Hả? Khi nào vậy?
Châu Tú ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Vân Tiêu thì cười ỏn ẻn:
– Anh chị đến chỗ chúng em chơi lại mời chúng em ăn cơm thế này, thật ngại quá!
Cửu Thiều mỉm cười thân mật:
– Các bạn là bạn của Thanh Hoành thì cũng là bạn của tôi.
Họ rời quán cơm, Châu Tú nắm tay Vân Tiêu đưa Cửu Thiều và Thanh Hoành đi
tìm khách sạn. Lúc ngang qua cửa hàng tạp hóa, Cửu Thiều liền vào mua bộ bài và đồ ăn vặt. Châu Tú tỏ vẻ ngưỡng mộ:
– Bạn trai chị chu đáo quá, còn nhớ mua cả đồ ăn vặt cho chị. Anh ấy lại đẹp trai, dáng chuẩn nữa chứ, quả là hoàn hảo!