Thanh Hoành nở nụ cười tươi rói mà một cô gái hạnh phúc nên có:
– Ừ, đúng thế!
Một lúc sau, Cửu Thiều ghé sát tai cô, nói khẽ:
– Đừng diễn nữa, mặt đơ rồi kìa!
Thanh Hoành cau mày:
– Biết làm sao được! Em định hồi tưởng lại những kỷ niệm ngọt ngào, nào
ngờ hiện ra trong đầu lại là màn bạo lực của anh bữa trước và vụ rượt
đuổi theo anh muốn tắt thở hôm vừa rồi. Anh thật đáng ghét!
Châu Tú thấy họ tình tứ với nhau liền trêu:
– Chị ghét anh ấy thì chuyển giao anh ấy cho em đi, em cầu chẳng được ấy chứ.
Thanh Hoành quay lại, cười:
– Em gan dạ thật đấy, bạn trai chính thức đi ngay bên cạnh kia kìa!
Vân Tiêu tươi cười:
– Em biết cô ấy đùa mà.
Châu Tú đột ngột dừng bước, chỉ vào khách sạn ở bên kia đường:
– Khách sạn đó được không? Trông có vẻ ổn.
Đang mùa vắng khách du lịch, không đặt trước thì tầm này cũng vẫn còn nhiều
phòng trống. Lúc làm thủ tục nhận phòng, Thanh Hoành để ý thấy Cửu Thiều sử dụng chứng minh thư của một đồng nghiệp trong đội điều tra. Cô định
đặt một phòng giường đôi nhưng anh đã lên tiếng trước:
– Cho hai phòng.
Thanh Hoành ngạc nhiên nhìn anh, thầm nghĩ, có phải anh lại định cắt đuôi cô
không? Vì sao cô không thấy ngại mà anh phải đặt những hai phòng.
Họ mở cửa vào phòng, vứt ba lô lên sofa rồi bắt đầu chơi bài, bên thua bị phạt một lon bia.
Thanh Hoành và Cửu Thiều về một đội, nên cô không lo bị thua. Bộ não của anh
chẳng khác nào một chiếc máy vi tính, anh nhớ không sót một quân bài
nào, như thể biết rõ đối phương sẽ đánh quân bài nào vậy.
Châu Tú và Vân Tiêu thua liền năm ván, cô tặc lưỡi:
– Hai người tốt vận ghê!
Thanh Hoành ngó đồng hồ, đã gần mười hai giờ. Trong đầu cô chợt lóe lên ý tưởng:
– Chúng ta chơi trò chơi đi, giờ này chơi mới vui.
Châu Tú và Vân Tiêu đều còn rất trẻ, vốn ham chơi nên đồng ý liền.
Thanh Hoành nói:
– Bây giờ là mười hai giờ kém ba phút, chúng ta sẽ tắt điện, sau đó mỗi người kể một chuyện ma.
Châu Tú xung phong chạy ra tắt đèn, chớp mắt, căn phòng đã chìm trong bóng
tối, chỉ còn vương vài giọt sáng lờ nhờ từ những ngọn đèn đường hắt vào
ngoài cửa sổ.
Thanh Hoành hắng giọng, bắt đầu:
– Tôi sẽ kể câu chuyện trên một đảo hoang.
Cô vừa dứt lời đã thấy Châu Tú co rúm lại, nắm chặt tay cô.
Cô kể chuyện hai người cậu của Thẩm Dật chết một cách kỳ lạ trên hòn đảo.
Cô vốn hay ăn khéo nói, nên câu chuyện được cô thêu dệt trở nên hết sức
ly kỳ, cuốn hút. Thậm chí cô còn thêm mắm thêm muối vào đoạn cô đã tỉnh
lại giữa đêm và chứng kiến một người cúi xuống bóp cổ một người khác thế nào. Nghe đến đây, Châu Tú buột miệng kêu lên.
– Tất nhiên đây không phải chuyện ma, không có ma quỷ nào xuất hiện trong câu chuyện này, mà là lòng người nham hiểm, đáng sợ.
Cô ngừng một lát, lại tiếp tục:
– Mọi người đoán xem hung thủ là ai?
Vân Tiêu lắc đầu:
– Đối với em chuyện đó chẳng khác nào cơn ác mộng, em không muốn nhớ lại, càng không buồn đoán xem hung thủ là ai.
Thanh Hoành thuật lại kết luận “hai ông cậu tàn sát lẫn nhau” của Hình Mẫn,
khiến Châu Tú và Vân Tiêu cùng kêu lên hết sức kinh ngạc. Đột nhiên, cô
nhớ ra bên cạnh mình có một chuyên gia của ngành, liền hỏi:
– Anh nghĩ sao về chuyện này? Anh là chuyên gia về lĩnh vực này mà.
Châu Tú ngạc nhiên:
– Chuyên gia ư?
– Ừ. Bạn trai của chị là tiến sĩ tâm lý, anh ấy thường trợ giúp bên điều tra của Sở cảnh sát.
Thanh Hoành tùy tiện khoác lên người anh một thân phận mới.
Cửu Thiều bình thản đáp:
– Bên điều tra đã kết luận như vậy thì không có gì phải bàn luận.
Thanh Hoành liếc anh, cô có cảm giác, ngoài miệng anh nói vậy nhưng thực chất anh không hề tán đồng với kết luận của Hình Mẫn.
Cái danh tiến sĩ tâm lý học đã thu hút Châu Tú:
– Có nghĩa anh là bác sĩ tâm lý? Còn tư vấn cho cả cảnh sát điều tra,
giống như Sherlock Holmes? Vậy anh có thể giúp em một chuyện được không?
– Em cứ nói.
– Bạn em tên Lý Trân, có lẽ cô ấy cần anh giúp.
Châu Tú và Vân Tiêu nhìn nhau một lát, rồi cô trình bày.
– Chuyện là thế này, bốn người bọn em cùng đặt chỗ đi chơi trên du thuyền Đông Thái Bình Dương. Nhưng sau đó đã xảy ra sự cố, chắc bạn gái anh đã kể với anh rồi.
Cửu Thiều nhích ghế ra một chút, hơi đổ người về phía trước, chăm chú lắng nghe:
– Tôi có nghe kể, em nói tiếp đi.
Sự cổ vũ của Cửu Thiều tạo cảm giác tin cậy cho Châu Tú, cô bắt đầu tăng tốc:
– Sau khi con tàu phát nổ, chúng em đã bơi theo người dẫn đầu vào hòn đảo đó. À, đi chơi chuyến đó ngoài hai chúng em, còn có Hứa Khâm và Lý
Trân. Lý Trân là người cùng thôn với bạn trai em, nên lâu nay chúng em
vẫn rất thân nhau.
Cửu Thiều gật đầu tỏ ý thấu hiểu, và hỏi:
– Các bạn đã gặp chuyện lạ trong chuyến đi đó?
– Chuyện lạ ư? Chuyện lạ…
Châu Tú lặp đi lặp lại từ “chuyện lạ”, rồi đột nhiên nói:
– Anh nói thế làm em có cảm giác chuyện này ngay từ đầu đã rất lạ lùng.
Thực ra lúc đầu chúng em không định đặt chỗ trên du thuyền Đông Thái
Bình Dương vì giá rất đắt. Chúng em vừa ra trường đi làm, không có nhiều tiền, nên đã đặt một tour du lịch khác. Nhưng khoảng một tuần trước
ngày tàu Đông Thái Bình Dương khởi hành, giám đốc công ty du lịch gọi
cho em báo rằng, một khách VIP của họ bận việc đột xuất phải hủy tour,
họ đã nhận đủ tiền phạt nên sẽ bán chỗ trống trên tàu với giá rẻ.
Thanh Hoành đã nghe Cửu Thiều kể từ lâu về chuyện có vị khách VIP đặt một nửa số phòng trên du thuyền, nhưng sau đó không thể tham gia chuyến du
lịch. Lúc kể chuyện này, Cửu Thiều tỏ ra rất khó hiểu, nhưng cô nghĩ
rằng anh quá đa nghi, bây giờ nghĩ lại mới thấy chuyện này thật không
bình thường. Giám đốc Lăng và các thành viên nòng cốt của đội điều tra
đều lên du thuyền với danh nghĩa khách du lịch. Nếu vị khách đó không
hủy tour, chắc chắn họ sẽ phải đóng giả nhân viên của hãng du lịch để
lên tàu.
Sẽ là một chuyện kỳ quặc, không bình thường nếu trên du
thuyền bỗng nhiên xuất hiện nhiều nhân viên phục vụ không chuyên như
thế.
Thanh Hoành bắt đầu có ý nghĩ, liệu vị khách đó có phải là
Ám Hoa? Ngay từ đầu hắn đã có ý định dụ họ lên tàu để tiêu diệt một thể.
Nhưng Cửu Thiều bảo rằng số điện thoại mà vị khách đó để lại là số di động
của Tô Quỳ. Cả cô và anh đều không nghĩ Tô Quỳ là Ám Hoa, vì thế suy
đoán du khách bí mật ấy là Ám Hoa trở nên không thỏa đáng.
– Đêm
đầu tiên trên tàu thật trùng hợp, đúng sinh nhật Lý Trân. Chúng em vui
lắm, hôm đó trên tàu còn có bữa tiệc buffet hải sản thật linh đình. –
Châu Tú lấy tay che mắt. – Chúng em đã rất vui vẻ, buổi tối, chúng em
còn nhảy với nhau nữa. Nếu vụ nổ ấy không xảy ra…
Ai cũng sẽ đau lòng khi phải nhớ lại cơn ác mộng ấy.
Thanh Hoành chưa kịp nói lời an ủi đã thấy Cửu Thiều đưa tay ra, vỗ nhẹ vào vai Châu Tú, dịu dàng bảo:
– Em rất dũng cảm, không phải ai cũng dám kể lại những chuyện đó.
Châu Tú nắm lấy tay Cửu Thiều, nước mắt cô rớt xuống bàn tay anh, nhưng anh
không tỏ ra khó chịu, anh còn chu đáo chìa túi khăn giấy cho cô. Châu Tú nhận lấy, rút một mảnh khăn giấy lau mặt.
– Chúng ta tiếp tục.
Thanh Hoành định trêu anh vài câu, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô
bỗng cảm thấy áy náy, có phải cô quá hẹp hòi không? Biết đâu anh thực
lòng đồng cảm nên mới dịu dàng, ân cần với Châu Tú như thế.
– Sau khi con tàu phát nổ, chúng em bơi đến hòn đảo đó, vào đến bờ em mới
phát hiện Lý Trân đã mất tích. Hứa Khâm, bạn trai cô ấy cũng nhận ra
điều đó. Cậu ấy gào khóc đòi xuống biển tìm cô ấy, bọn em không sao ngăn được.
Châu Tú quay sang nhìn Vân Tiêu, hỏi:
– Em nói không sai chứ?
Vân Tiêu gật đầu:
– Đúng là như vậy.
– Sau đó, thủy triều đánh dạt Lý Trân vào bờ, chúng em vui mừng khôn
xiết, vì cả bốn người cuối cùng đã được ở bên nhau. Nhưng em có cảm giác Hứa Khâm không hề thấy vui.
Châu Tú tỏ vẻ nghi hoặc:
– Anh là tiến sĩ tâm lý, anh có lý giải được tâm trạng của cậu ấy không?
Thanh Hoành nhớ lại tình hình hôm đó. Cô thấy biểu hiện của Hứa Khâm đúng là
hơi lạ, nhưng cô không để ý nhiều đến chuyện đó vì cho rằng cậu ta bị
kích động mạnh mà thôi, cũng có thể do cậu ta không giỏi biểu đạt cảm
xúc của mình. Khi ấy cô thấy mừng cho Lý Trân vì đã may mắn thoát chết.
Thẩm Dật cũng vậy, anh ta đứng bên cô, vui vẻ nói: “Thật cảm động khi
chứng kiến cảnh đoàn tụ của họ sau kiếp nạn.”
Bây giờ nhớ lại, mọi thứ đều như bị che phủ bởi tấm màn đen u ám.
Cửu Thiều ngẫm ngợi một lát, đáp:
– Theo tôi, có thể vì xúc động mạnh nên cậu ta không thể biểu đạt chính xác trạng thái cảm xúc của mình.
Thanh Hoành ngạc nhiên nhìn anh, làm gì có chuyện cách nghĩ của anh giống cô được!
Châu Tú lắc đầu:
– Em không biết, em sẽ nói anh chị nghe em cảm thấy sự kỳ lạ ở chỗ nào.
Sau khi trở về, tình cảm giữa em và Vân Tiêu ngày càng trở nên sâu đậm,
vì chúng em đã cùng vào sinh ra tử. Nhưng Lý Trân lạ lắm, cô ấy như bị
trúng tà vậy, suốt ngày rầu rĩ, lặng lẽ, buổi tối đi ngủ còn gặp ác
mộng. Em đã nhiều lần bị tiếng hét giữa đêm của cô ấy đánh thức. Lúc đầu em cho rằng vụ nổ tàu khiến cô ấy bị chấn động dữ dội. Cuối tuần vừa
rồi, cô ấy bị sốt, em lại phải trực ca tối, nên đã nhờ Hứa Khâm đến ký
túc xá chăm sóc cô ấy.
Châu Tú nói đến đây thì dừng lại, với tay lấy lon bia, mở nắp uống liền mấy ngụm, rồi mới tiếp tục:
– Hôm đó trên đường đi làm em chợt nhớ là quên mang theo chìa khóa phòng, mới quay về lấy, không ngờ em trông thấy Lý Trân chĩa con dao gọt hoa
quả về phía Hứa Khâm. Đến bây giờ em vẫn không sao quên được vẻ mặt của
cô ấy lúc đó. Cô ấy dường như rất muốn giết Hứa Khâm. Em nghi ngờ hòn
đảo hoang đó bị ma ám, nên hai ông lão ấy mới bỗng dưng muốn giết nhau
như thế. Và bây giờ con ma ấy đã ám vào Lý Trân.
Cửu Thiều hỏi:
– Lý Trân chuyển đến làm ở đâu rồi?
– Cô ấy chuyển sang xưởng may khác. Ở đây chỉ có hai xưởng may phù hợp
với tay nghề của cô ấy. Mà sao… Sao anh biết cô ấy chuyển việc? Lúc
trước em có kể không?
– Tôi đoán mò thôi.
– Vậy anh sẽ giúp cô ấy chứ?
– Tôi sẽ thử nói chuyện với cô ấy xem sao. Nhưng tôi nghĩ cô ấy sẽ không làm việc ở đây với các bạn nữa đâu.
– Không sao, chỉ cần anh chịu giúp là mừng rồi. – Châu Tú do dự một lát, lại hỏi: – Còn về… phí tổn thì thế nào?
– Không cần, tôi thấy hứng thú với vấn đề của cô ấy.
Cửu Thiều đi ra bật đèn.
– Nếu được, phiền cô viết vài dòng giới thiệu để chúng tôi tiện liên hệ với cô ấy.
Thanh Hoành mở ba lô, lôi ra cuốn sổ tay và bút bi. Châu Tú đón lấy, viết vài dòng, rồi đưa lại cho cô.
Cửu Thiều đút tay túi quần, lịch sự đề nghị:
– Không còn sớm nữa, hai người nghỉ lại đây đêm nay đi. Tôi và Thanh Hoành sẽ sang phòng kế bên.
Thanh Hoành bị điểm mặt chỉ tên đột ngột, giật mình kêu lên:
– Hả?
– Đi nào. – Anh xoay nắm cửa. – Đừng làm phiền họ nữa.
Thanh Hoành vốn đã nghĩ xong phương án đối phó trong trường hợp anh có ý định bỏ rơi. Cô sẽ thức canh trắng đêm ngoài cửa. Nhưng tình hình đã thay
đổi hoàn toàn, thật tuyệt vời khi không phải vật vã suốt đêm ngoài cửa
nữa.
Cửu Thiều nhẹ nhàng khép cửa phòng Châu Tú lại, rồi mới quay ra lườm cô:
– Em định ngủ ngoài cửa đúng không? Em không thấy mất mặt, nhưng anh thì có đấy.
Anh quẹt thẻ mở cửa căn phòng kế bên, chớp mắt, con người dịu dàng, lịch duyệt, phong độ khi nãy đã biến mất.
Thanh Hoành túm tay anh, nổi giận bừng bừng:
– Anh thật đáng ghét, cư xử với người khác thì dịu dàng, ân cần là thế, nhưng lại đối xử tệ bạc với em.
Anh nhìn chằm chằm những cái móng tay như vuốt sắc muốn xuyên qua lớp áo, cắm sâu vào da thịt anh. Anh hơi nhướn mày:
– Em thì đối xử với anh tốt lắm đấy.
– Em đối xử tệ bạc với anh khi nào?
– Em đối xử tử tế với anh khi nào? – Anh đẩy cằm cô lên: – Thôi đi, em có nghĩ đến sáng cũng không nghĩ ra đâu, mau ngủ sớm đi thì hơn.
Anh chợt nhận ra câu nói của mình hàm chứa nội dung “vi diệu”, vành tai anh thoáng đỏ ửng.
– Ý anh là ngủ trong trạng thái tĩnh.
Trong lúc tắm gội Thanh Hoành đã nghĩ thông một vấn đề: Theo những gì cô quan sát từ thái độ của anh thì có lẽ anh đã chấp nhận thỏa hiệp. Hẳn anh đã biết, dù thế nào cũng không thể ngăn cản cô tham gia vào việc này, nên
anh quyết định thu nạp cô làm chiến hữu. Ra khỏi phòng tắm, cô vừa hát
Oan gia ngõ hẹp, đừng mơ thoát khỏi vòng kìm kẹp vừa lượn qua lượn lại
vài vòng trước mặt anh.
Cửu Thiều nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình:
– Vui đến thế sao?
Ngồi trong lòng anh, nhưng cô đâu chịu yên phận, vẫn cố sức ngọ nguậy, lắc lư đôi chân.
– Anh muốn nghe kể chuyện trên đảo hoang sao không trực tiếp hỏi em, mà
mất bao nhiêu công sức sắp xếp để nghe từ người khác làm gì?
– Em kể chuyện thường hay thêm mắm thêm muối cho nó ly kỳ hấp dẫn, mất công
anh nghe xong còn phải lược bỏ những chi tiết thừa thãi. Châu Tú kể
chuyện chân thực hơn nhiều.
Thanh Hoành vòng tay ôm cổ anh:
– Vậy anh thích cô ấy hay thích em?
Cửu Thiều chỉ nhìn cô mà không trả lời.
– Rồi sẽ có ngày em bắt anh trả hết mọi món nợ với em.
Anh nhíu mày:
– Phụ nữ đừng ăn nói thô thiển như thế.
Thanh Hoành thu mình trong góc giường, nhìn anh từ trên xuống dưới:
– Thế sao anh lại có phản ứng?
Cửu Thiều mặt đỏ tía tai, vơ vội quần áo ngủ, rảo bước vào nhà tắm.
Thanh Hoành nằm một lúc thì giấc ngủ chập chờn kéo đến. Mãi đến khi anh quay
lại giường, nằm xuống cạnh cô, cơ thể mang theo hơi nước, cô mới trở
mình, lẩm bẩm:
– Anh tắm lâu thế…
Cửu Thiều vỗ nhẹ vào lưng cô:
– Em ngủ đi.
Anh vỗ rất nhẹ, nhưng khiến cô tỉnh giấc. Thanh Hoành mở mắt, kéo tay áo anh:
– Khoan, anh phải trả lời câu hỏi của em trước đã.
– … Câu hỏi gì?
– Về cái chết kỳ lạ của hai người cậu của Thẩm Dật. – Cô nhìn anh chằm
chằm, vì không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt anh. – Em
đã nói với anh về kết luận của đội trưởng, và có vẻ như anh không tán
đồng với kết luận đó.
Cửu Thiều thở phào (anh tưởng cô định hỏi chuyện gì kia chứ!), trở mình nằm nghiêng, kéo chăn lên:
– Em nghĩ hơi xa rồi đó.
Thanh Hoành nằm bò lên vai anh:
– Không thể nào! Vẻ mặt của anh cho thấy anh đang khinh thường đầu óc của người phàm chúng tôi, mau nói đi!
– Thôi được rồi! Anh không nghi ngờ suy đoán và kết luận của đội trưởng,
vì nó hợp lý và logic. Nhưng xét từ góc độ tâm lý học tội phạm, thì hình thức phạm tội của họ thuộc loại tội phạm do bị kích động mạnh. Nhưng
tính cách của những người đó không thuộc loại tội phạm này.
– Anh nói đơn giản, dễ hiểu hơn được không?
– Nói cách khác, nếu muốn hãm hại đối phương, họ không cần phải ra tay
trong hoàn cảnh tệ hại ấy. Nếu giả thuyết họ đã sắp đặt sẵn kế hoạch là
đúng, vậy không lẽ họ biết trước du thuyền sẽ nổ và họ sẽ dạt vào hòn
đảo hoang đó? – Cửu Thiều khép mắt, giọng mỏi mệt: – Em rất giống đội
trưởng, chỉ suy xét sự việc ở bề ngoài của nó.
Thanh Hoành nghiến răng tức giận:
– Anh có biết nói em giống ông ấy chẳng khác nào sỉ nhục em không?
– Thực lòng mà nói, bảo em giống ông ấy là đã đánh giá cao em và hạ thấp ông ấy rồi đấy.
Cô hoàn toàn tỉnh ngủ, lay mạnh anh mấy cái:
– Anh thật quá đáng ghét!
Cửu Thiều ôm cô, nói khẽ:
– Chính em bảo, mong anh không chinh phục em bằng vẻ giả tạo kia mà, sao
bây giờ lại muốn anh dối lòng thế? Nhưng nếu em muốn, anh sẵn sàng vào
vai một kẻ dối trá suốt đời.
– Thôi khỏi, anh cứ như bây giờ đi.
Thanh Hoành thầm rủa, bộ dạng thường ngày của anh tuy đáng ghét nhưng không đáng sợ bằng khi anh diễn kịch.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, Thanh Hoành cảm thấy trong người rất khó chịu, nặng
nề, cô vào nhà vệ sinh và phát hiện mình đã đến kỳ. Cô nhẩm tính thời
gian, tháng này đến sớm những ba, bốn ngày, có lẽ do mấy ngày qua vất vả đường xa nên thế.
Thấy cô từ nhà vệ sinh đi ra, sắc mặt rất xấu, Cửu Thiều đứng dậy, đặt tay lên trán cô:
– Sao thế, em khó chịu chỗ nào?
Cô cau có:
– Phụ nữ tháng nào cũng có những ngày này.
Cửu Thiều gật đầu:
– Vậy thì hôm nay đừng theo anh ra ngoài nữa, em ở nhà nghỉ ngơi đi.
– Đau chút xíu thôi không hề gì, anh đi đâu em vẫn có thể theo đến đấy.
Cửu Thiều phì cười, xoay người lại vuốt tóc cô:
– Em cứ ở yên trong phòng, anh ra ngoài một lát thôi, sẽ về ngay, được không?
Thanh Hoành thấy anh không mang theo ba lô, đoán anh sẽ không nhân dịp này bỏ trốn, nên không nằng nặc đòi bám theo anh. Cô uống một cốc nước ấm rồi
chui vào trong chăn, nhưng trằn trọc mãi. Cô đang lơ mơ ngủ thì nghe
tiếng kẹt cửa, Cửu Thiều xách túi đồ mua ở cửa hàng tạp hóa vào phòng,
đặt lên chiếc tủ thấp kê cạnh đầu giường. Anh xắn tay áo, lần vào trong
chăn, kiểm tra nhiệt độ trên trán cô:
– Lúc sáng em bị sốt nhẹ, bây giờ khá hơn rồi.
Thanh Hoành mở mắt, diễn vẻ đáng thương:
– Ngày mai, em cam đoan ngày mai sẽ khỏi.
– Không cần vội, em nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa cũng không sao. – Anh kéo chăn ra: – Đừng ngủ nướng nữa. Anh vừa đi gặp Hứa Khâm.
– Anh tìm cậu ta làm gì?
Cô cho rằng nên gặp thẳng Lý Trân thì hơn. Với một loạt biểu hiện như thế, chắc chắn Hứa Khâm sẽ không chịu nhắc lại chuyện trên đảo hoang. Hơn
nữa, đàn ông thường kín miệng hơn phụ nữ, sẽ chỉ phí thời gian với cậu
ta thôi.
– Anh không phí thời gian với cậu ta vì chuyện đó. – Cửu Thiều đoán ra suy nghĩ của cô. – Anh chỉ muốn tìm hiểu con người cậu ta thôi.
Thanh Hoành nổi hứng tò mò, mặc dù cô biết cách tư duy của anh và của cô khác xa nhau, nhưng có cơ hội học hỏi cách anh suy luận
vấn đề cũng tốt.
– Kết quả thế nào?
Cửu Thiều mỉm cười:
– Muốn biết thì dậy đi, xuống dưới ăn chút gì đó, ăn xong anh sẽ kể cho em nghe.
– Vì sao không vừa ăn vừa kể?
Thanh Hoành đành ngoan ngoãn rời khỏi giường, mặc áo khoác:
– Em không thấy đói.
Cửu Thiều khoác vai cô:
– Dù đói hay không cũng phải ăn đủ ba bữa một ngày.
Thanh Hoành thò tay
vào túi áo anh, lôi điện thoại ra, bật màn hình, thật lạ là di động của
anh chưa lắp thẻ sim. Vậy thì vì sao tối qua anh lại nhận được điện
thoại. Rõ ràng anh không dùng sim cũ nữa, vì nếu còn sim cũ, chắc chắn
lúc cô mở máy, màn hình sẽ khóa tự động.
Nhà ăn dưới tầng một của khách sạn mới mở cửa, còn sớm nên thực khách không nhiều.
Cửu Thiều xem thực đơn, chọn ba món thanh đạm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt
của Thanh Hoành, anh không thể không gọi thêm món bồ câu sữa quay và một bát canh gà đen.
Trong lúc chờ đồ ăn, Thanh Hoành tranh thủ thời gian:
– Anh tìm Hứa Khâm làm gì?
Cô không định cho anh ăn ngon một bữa hay sao? Cửu Thiều thở dài, anh biết cô sốt ruột, nhưng phàm những chuyện liên quan đến Ám Hoa, cô hầu như
không thể giữ bình tĩnh.
– Trong câu chuyện của Châu Tú có một
chi tiết rất thú vị, mọi người đều mừng cho Lý Trân vì cô ấy may mắn
được thủy triều đánh dạt lên bờ, và đã sống sót, nhưng bạn trai của cô
ấy, cậu Hứa Khâm lại tỏ ra rất lạnh nhạt.
– Em nghĩ có hai lý do, một là cách biểu đạt tình cảm của mỗi người mỗi khác. – Cô ngừng một
lát, tiếp tục: – Hai là, cậu ta có tật giật mình.
Cửu Thiều điềm tĩnh nói:
– Được, vậy chúng ta hãy đi vào phân tích lý do thứ nhất, trong lúc kích
động, cậu ta không biểu đạt được chính xác cảm xúc của mình. Những người không biểu đạt được chính xác cảm xúc của mình thường có mấy đặc điểm
như sau: cực kỳ hướng nội, tâm thế cực kỳ trẻ con hoặc bị tổn thương
tinh thần nghiêm trọng. Thế nên anh mới thử đến gặp cậu ta xem sao,
nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, cậu ta là một người rất cởi mở, vui
vẻ.
– Vậy thì chỉ còn lý do thứ hai.
– Anh nghiêng về lý
do này nhiều hơn. Thực ra tối qua anh đã có được kết luận bước đầu,
nhưng dù chỉ còn một phần vạn nghi ngờ, anh vẫn phải đi kiểm chứng. –
Cửu Thiều tươi cười. – Cách suy luận rất đơn giản. Sáng nay anh đi hỏi
Vân Tiêu để biết Hứa Khâm thường làm gì. Cậu ta bảo hôm nay là cuối
tuần, Hứa Khâm thường ra ngoài chơi bài.
Thanh Hoành phát hoảng:
– Thế là anh cũng đi chơi bài? Chơi bài với anh chán chết, anh có thể
đoán người ta đang cầm quân bài gì trên tay, thế thì còn chơi làm gì?
– Thế nên hôm nay anh không gặp vận son như mọi lần, anh đã thua sạch. –
Anh tươi cười, để lộ lúm đồng tiền, trông anh thật tinh nghịch. – Nhưng
đổi lại, anh có thể khẳng định phán đoán của anh là chính xác.
Thanh Hoành định tiếp lời thì nhân viên phục vụ dọn đồ ăn lên. Món bồ câu
quay mới hấp dẫn làm sao, Thanh Hoành lập tức động đũa. Cửu Thiều đã
quen với sở thích ăn mặn, ăn nhiều thịt của cô nên không tỏ ra khó chịu
như trước nữa. Thông thường, những người theo học ngành y đều rất chú
trọng vấn đề ăn uống để đảm bảo sức khỏe, nhưng cô thì không.
– Uống canh trước đã.
Thanh Hoành cầm muôi múc canh, đột nhiên bảo:
– Lát nữa chúng mình ra ngoài đi dạo nhé.
– Em không thấy khó chịu trong người nữa à?
– Cứ nằm mãi trong phòng thì buồn chết.
Thị trấn Vân Lạc nhỏ bé, dọc ngang chỉ có hai con phố chính, đường xá chật
hẹp nên rất ít xe hơi đi lại, chỉ có các loại xe ba bánh chạy trên
đường, loại xe này gần như đã tuyệt chủng ở các thành phố lớn.
Thanh Hoành gọi một chiếc xe ba bánh, tươi cười với người lái xe:
– Anh ơi, chúng tôi muốn đến chùa trên núi.
Người lái xe nọ phì cười:
– Cô phải gọi tôi bằng chú mới đúng.
– Trông anh có vẻ ngang tuổi bạn trai tôi.
Cửu Thiều lườm cô, khiến cô lạnh cả gáy.
– Chùa trên núi linh lắm đấy.
Bác lái xe vừa đạp xe vừa tán gẫu với Thanh Hoành, bác hào hứng kể mọi
chuyện trong nhà ngoài ngõ, đặc biệt là chuyện về con gái mình. Thanh
Hoành tươi cười bắt chuyện.
Cửu Thiều yên lặng ngắm cô, tưởng
tượng ra cô của những năm trước, những năm qua, cô sẽ thế nào nếu vụ nổ
ba năm trước không xảy ra. Nhưng có một điều mà anh khẳng định chắc
chắn, đó là, nếu không xảy ra vụ nổ ấy, anh sẽ không được gặp cô. Nếu
tình cờ gặp gỡ, anh cũng sẽ thờ ơ, chẳng buồn để ý đến cô, xếp cô vào
nhóm tiểu thư con nhà giống như Diệp Vi. Và sau đó anh sẽ để tuột mất
cô.
Thanh Hoành tươi cười quay sang bảo:
– Này, sắp đến rồi…
Cô ngạc nhiên nhìn anh:
– Anh đang nghĩ gì thế? Đã quyết định ra ngoài ngắm cảnh thì đừng suy nghĩ mấy chuyện đau đầu ấy nữa.
Họ xuống xe, đi bộ thêm một đoạn nữa mới đến phòng bán vé. Vé tham quan ở
đó rất lạ, nhân viên bán vé giơ con dấu lên gõ nhẹ một cái, không hề để
lại vết mực nào trên cuống vé.
Thanh Hoành lật đi lật lại kiểm tra, rồi bỗng cô đưa tay quệt lên mặt anh, và lập tức bị cảnh cáo:
– Lát nữa ngồi cáp treo phải dùng đến con dấu này đấy, em lau sạch đi như thế, sẽ phải quay ra đóng dấu lại.
Ngôi chùa trên núi nổi tiếng vì được xây dựng trên lưng chừng núi, người ta
lắp đặt hệ thống cáp treo đưa du khách lên chùa. Họ chầm chậm leo lên
từng bậc đá, lúc này đã là đầu đông, ở trên núi cao, không khí càng lạnh hơn, hơi thở biến thành những làn khói trắng xóa. Thanh Hoành cảm khái:
– Bây giờ nghĩ lại mới thấy thật may mắn vì khoảng thời gian du thuyền
phát nổ ấy trời chưa lạnh như thế này. Nếu không, ngâm mình dưới nước cả ngày hôm ấy sẽ chết cóng mất.
Cửu Thiều chợt hỏi:
– Nhưng sao hôm ấy em lại đoán ra bọn anh lên tàu làm nhiệm vụ?
Kết luận của cô được đưa ra dựa trên việc quan sát và tổng hợp từ nhiều sự
kiện ngẫu nhiên. Thanh Hoành biết anh thích nghe những lời kể đơn giản,
sát thực nhất, nên cô ngẫm ngợi một lát mới đáp:
– Chuyện này
cũng là ngẫu nhiên thôi. Anh còn nhớ hôm chúng ta từ nhà đội trưởng về,
trên đường bị cảnh sát giao thông chặn lại kiểm tra không?
Họ đã
lên đến lối vào chờ cáp treo. Nhân viên soát vé cầm đèn pin soi bàn tay
của họ rồi cho qua. Lối đi thiếu ánh sáng, cô ngẩng lên và thấy gương
mặt anh lấp lánh phát sáng, đó là hiệu ứng của bột huỳnh quang mà anh bị cô quệt lên mặt lúc trước. Thanh Hoành hả hê sung sướng.
“Rầm”
một cái, cáp treo dừng ngay trước mặt họ. Hôm nay du khách lên chùa
không đông, cặp đôi xếp hàng sau họ không muốn lên cùng họ mà chọn
chuyến cáp treo tiếp theo.
Thanh Hoành thấy thế cũng tốt vì nội
dung cuộc trò chuyện sắp tới của họ khá đặc biệt, người nghe không đầu
không cuối sẽ tưởng rằng họ mới vừa trốn ra từ bệnh viện tâm thần.
– Hôm đó em lái xe rất nhanh, nên đã qua được đoạn kiểm tra, ngay sau đó
Nhã Ca gọi cho Tần Tấn hỏi thăm tình hình. Tần Tấn bảo trên đường có cả
cảnh sát phòng chống bạo động làm nhiệm vụ. Khi ấy em đã thấy hoài nghi, gần đây không có tội phạm nguy hiểm nào bỏ trốn, vì sao trên đường lại
có cảnh sát phòng chống bạo động làm nhiệm vụ?
Cửu Thiều nhắc lại bằng ngữ điệu không mang màu cảm xúc:
– Cảnh sát phòng chống bạo động?
– … Sao thế?
– Không, không có gì, em nói tiếp đi.
– Sau đó em về nhà, lên mạng chat với Tạ Doãn Luy. Anh ta càu nhàu với
em, công ty du lịch của anh ta bị giám đốc Lăng đưa quân đến khám xét.
Em nghĩ, hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi. Sau đó anh đến tìm em, chúng ta đi chơi bowling, rồi anh nhận được điện thoại và mất tập trung. – Kể
đến đây thì Thanh Hoành bắt đầu lo lắng. – Sau đó, lúc ăn cơm, em cố
tình đổ đồ uống vào người anh, lợi dụng lúc anh về nhà em thay đồ, em đã xem trộm di động của anh.
– Nhưng di động của anh cài mật mã.
– Ai bảo anh để mật mã là 1234? Không thông minh chút nào.
– Để mật mã là ngày sinh hoặc mã số nhân viên mới kém thông minh.
Thanh Hoành quyết định bỏ ngoài tai câu nói vừa rồi của anh, vì mật mã di
động của cô chính là mã số nhân viên, vì thế, lúc đầu cô cũng đã thử hai khả năng đó.
– Em xem trộm danh mục cuộc gọi đến của anh và biết giám đốc Lăng đã gọi cho anh. Chú ấy còn gửi tin nhắn là “Tám giờ tối
thứ Sáu tuần sau”. Sau khi anh đi khỏi, em đã yêu cầu Doãn Luy cung cấp
toàn bộ tài liệu về các tour du lịch của công ty anh ta thời gian đó, và phát hiện thấy du thuyền Đông Thái Bình Dương khởi hành vào lúc tám giờ tối thứ Sáu tuần sau đó.
Cửu Thiều chỉ “ừ” một tiếng. Cáp treo
lơ lửng giữa không trung, đung đưa rung lắc trong gió mạnh. Thanh Hoành
ngắm nhìn rừng cây và những dãy núi bên dưới, nhưng chỉ lát sau tất cả
đã chìm trong sương mù cuồn cuộn, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Cô chống cằm, nhìn ra biển mây mù mênh mang bên ngoài cửa kính, nước đọng lại thành những hạt nhỏ bên trong khoang hành khách.
– Lúc đó em chỉ phỏng đoán, chứ chưa dám chắc. Chỉ đến hôm sau, sau khi gặp Tần Tấn em mới đưa ra quyết định.
Cửu Thiều lạnh lùng nhận xét:
– Em và Tần Tấn có vẻ rất thân thiết.
Thanh Hoành nghẹn họng vì câu nói của anh. Cô xòe tay, nhún vai:
– Anh nói sao cũng được. Tóm lại, hôm đó em gặp Tần Tấn đi lấy hộ chiếu
cho chú Lăng, nên mới biết lần này các anh phải xuất cảnh, vậy thì khả
năng cao là sẽ đi trên du thuyền Đông Thái Bình Dương. Đó là toàn bộ quá trình, thầy Tiêu có cao kiến gì không?
– Không dám có cao kiến gì, nhưng ý kiến thì có một số.
Anh vờ như không nhận ra hàm ý trong câu nói của cô, trả lời hết sức thẳng thắn:
– Lúc đầu chỉ là nghi ngờ, nhưng bây giờ anh có thể khẳng định, trong khá nhiều trường hợp, Ám Hoa xuất hiện là vì em.
Thanh Hoành giật mình bật dậy, động tác này của cô khiến cáp treo mất thăng
bằng, tròng trành nghiêng ngả. Cửu Thiều ngồi ở ghế đối diện, vẻ mặt
bình thản như không, anh vẫn giữ nguyên tư thế chân gác chữ ngũ, đủng
đỉnh nhìn cô. Cô suy nghĩ một lát, ngồi xuống, cố ép mình giữ bình tĩnh:
– Anh nói trong nhiều trường hợp Ám Hoa xuất hiện là vì em, là muốn ám chỉ điều gì?
– Anh cảm thấy hắn rất có cảm tình với em. Hắn rành rẽ các mối quan hệ
của em, và sau đó bằng một cách thức kín đáo và mờ ám, hắn truyền mọi
thông tin cần thiết cho em, đủ khéo léo để em vẫn có thể tận hưởng niềm
vui khi quá trình suy luận của em gặt hái được thành tựu. Anh không thể
không cảm động trước sự khổ công của hắn.
Nghe những lời này, Thanh Hoành cảm thấy hàm răng đang bị nghiến mạnh của mình càng thêm ê buốt.
– Anh đang nói đùa, đúng không?
Bảo Ám Hoa và cô là kẻ thù không đội trời chung còn được, đằng này anh lại
nói hắn có cảm tình với cô, liệu tiếp theo đây có phải tình cảm của hắn
dành cho cô sẽ phát triển thành tình yêu mãnh liệt, tha thiết đậm sâu,
không thể dứt bỏ?
Cáp treo vượt qua gờ trung chuyển, và bắt đầu
trượt nhanh xuống dưới, chẳng mấy chốc đã vào đến đường hầm nhân tạo,
rồi chầm chậm dừng lại ở khu vực an toàn.
Cửu Thiều xuống trước, đỡ cô xuống sau. Thanh Hoành nắm tay anh, cố tỏ ra thoải mái:
– Em vốn hẹp hòi, lại không xinh đẹp, cũng không cao thượng, thánh khiết, không hiểu vì sao tên tội phạm trí tuệ đỉnh cao ấy lại có cảm tình với
em.
– Em có biết vì sao lịch sử tiến hóa của loài người phát
triển cho đến ngày nay, sự tiến hóa của gen vẫn rất cân bằng không? –
Cửu Thiều không chờ cô trả lời, anh tiếp tục. – Bởi vì những người thông minh thường thích những kẻ ngu ngốc, giống như anh phải lòng em vậy.
Nếu hỏi Thanh Hoành, kẻ nào đáng ghét nhất trên đời, cô sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay rằng, kẻ đó là Tiêu Cửu Thiều.
Nếu hỏi cô, ba kẻ nào đáng ghét nhất trên đời, câu trả lời vẫn sẽ là: Tiêu Cửu Thiều, Tiêu Cửu Thiều và Tiêu Cửu Thiều.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao một người đạt điểm cao cả về ngoại hình, gia
thế, sự nghiệp như anh mà sắp ba mươi tuổi vẫn còn độc thân. Nếu cô
không yêu anh, chắc chắn anh sẽ còn ế dài dài , bởi vì không phải ai
cũng đủ sức chịu đựng cái miệng độc địa của anh. Và mặc dù anh biết rõ
nói thế nào sẽ khiến người khác cảm thấy thoải mái, dễ chịu, nhưng anh
kiên quyết không theo. Cô thực lòng “phục anh sát đất”.
Chùa Bán
Nham nằm cheo leo trên vách núi, đã trải qua hàng nghìn năm lịch sử,
không biết người xưa làm cách nào vận chuyển vật liệu xây dựng lên độ
cao thế này để dựng chùa.