Thẩm Dật thích ngủ
nướng, trong suốt kỳ nghỉ dưỡng ở biệt thự của Tô Quỳ, ngày nào anh ta
cũng ngủ đến mười giờ trưa. Tần Tấn nhờ dịch vụ báo thức của khách sạn,
nhưng không ăn thua, đành phải rút thẻ ngành yêu cầu nhân viên lễ tân mở cửa phòng.
Kết quả là chuyến bay mà họ đặt chỗ trước đã bay mất, nên họ phải đi chuyến sau. Tần Tấn rất đau khổ khi không được hưởng giá vé ưu đãi. Bởi vì phần lớn chi phí đi công tác, họ phải tự bỏ tiền túi.
– Thực ra chúng ta có thể ngồi tàu nhanh, chỉ mất khoảng một ngày thôi.
Hình Mẫn đưa mắt về phía Thanh Hoành và Cửu Thiều đang ngồi sát bên nhau đọc sách.
– Ngồi tàu thì vẫn có thể nhảy tàu, nhưng máy bay thì đừng mơ.
Thẩm Dật thấy chán, bèn ghé vào xem sách với họ. Đó là tập truyện ngắn của Raymond Carver.
– Nhiều chữ như vậy mà cũng đọc được à?
Thanh Hoành ngẩng nhìn anh ta:
– Trở ngại đọc hiểu của anh quả rất nghiêm trọng.
Kỳ thực, Thanh Hoành cũng không được chữ nào vào đầu, vì lúc ngồi trong
phòng chờ máy bay, cô nhận được điện thoại của Tô Tường. Tô Tường nức nở trong điện thoại, mời cô ở lại dự tang lễ chị gái mình, nhưng cô buộc
phải từ chối vì họ đã đến sân bay. Không biết lúc đó cô nghĩ gì, cô hỏi
Tô Tường: “Trợ lý Ngô có ở cạnh cô không? Tôi muốn nói chuyện vói anh
ấy.”
Tô Tường liền đưa điện thoại cho Ngô Y Thanh.
Ngô Y Thanh ngập ngừng một lúc mới: “A lô”.
Thanh Hoành nói thật nhanh: “Có chuyện này tôi suy nghĩ rất lâu, và thấy rằng nên nói với anh. Từ lâu Tô Quỳ đã biết người gây sát thương cho cô ấy
trên du thuyền lúc mất điện chính là anh.”
“… Cô ấy nói với cô như vậy?”
“Cô ấy thừa nhận, và bảo không muốn hủy hoại tiền đồ của anh.”
Người ở đầu bên kia đột nhiên thở gấp. Thanh Hoành vội hỏi: “Anh không sao chứ?”
“… Không sao.” Ngô Y Thanh khẽ đáp. “Thực ra, cô không cần nói với tôi, nhưng dù sao cũng cảm ơn cô.”
Thanh Hoành nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Tô Tường vang lên: “Anh làm sao thế, sao lại khóc?”
“Cô Chử, nếu không còn việc gì, tôi tắt máy đây.”
“Còn một việc nữa, anh có biết vì sao Tô Quỳ đặt một nửa số phòng trên du
thuyền Đông Thái Bình Dương, nhưng sau đó chỉ có hai người lên tàu
không? Cô ấy dùng số điện thoại của anh để đặt chỗ.”
Ngô Y Thanh trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không thể có chuyện đó, tôi nghĩ cô đã hiểu nhầm.”
Thẩm Dật quay sang Hình Mẫn, hỏi:
– Cảnh sát Hình, tôi không muốn giả vờ vì tôi không phải thằng đần. Tôi
nghĩ các vị đang điều tra một vụ án, và vụ án đó liên quan đến tôi, đúng không?
Hình Mẫn điềm tĩnh đáp:
– Tôi chưa biết vụ án có
liên quan đến anh hay không, nhưng người chúng tôi cần tìm nằm trong số
những người may mắn sống sót trong vụ nổ tàu Đông Thái Bình Dương. Tô
Quỳ đã chết, ứng cử viên thứ hai chính là anh.
Thẩm Dật tươi cười như vừa trút được gánh nặng:
– Thì ra là vậy, các vị cần tôi hỗ trợ gì không?
– Chỉ cần anh không rời khỏi tầm mắt của chúng tôi là được. Còn lại, chúng tôi sẽ tự phán đoán.
Thẩm Dật quay ra gác một chân lên đùi, dáng vẻ thư thái, còn ngâm nga hát, được một lát, lại hỏi:
– Các anh cần tìm ai? Người đó quan trọng lắm à? Người đó đã gây ra chuyện gì mà các anh phải nhọc công tìm kiếm như vậy?
Thanh Hoành không nhịn nổi cười, các câu hỏi của anh ta đều nhắm trúng trọng
tâm vấn đề, Hình Mẫn không thể trả lời. Nếu Thẩm Dật là Ám Hoa, câu trả
lời của ông là vô nghĩa. Còn nếu anh ta không phải, câu trả lời của ông
sẽ tiết lộ thông tin cơ mật cho người không liên quan.
Cửu Thiều nhìn cô, khẽ hỏi:
– Buồn cười lắm à?
– Anh không thấy buồn cười sao?
Cô gần như đã “miễn dịch” với ánh mắt coi thường của anh.
– Em cười là việc của em, liên quan gì đến anh?
Nhã Ca ngồi bên cạnh vờ ho vài tiếng.
– Không liên quan đến anh? Sau này, mọi thứ trong cuộc sống của em, bao
gồm cả nhu cầu về ăn uống lẫn quan hệ tình dục đều liên quan đến anh.
– Này, anh đừng nói mấy chuyện đó giữa chốn đông người, được không hả?
Nhã Ca ngồi bên cạnh ho như người lao phổi.
– Đề nghị hai người chú ý giữ gìn hình ảnh ở nơi công cộng,…
Cửu Thiều nói:
– Nghe trộm người khác có gì hay ho đâu!
– Tên ranh này có vẻ đắc chí gớm nhỉ! Vừa có bạn gái thì quên luôn người
bạn hết lòng vì cậu! Cậu có tin tôi sẽ kể hết với Tiểu Hoành những
chuyện “hay ho” của cậu hồi bé không hả? – Nhã Ca chun mũi cảnh cáo: –
Kể thành truyện tiếu lâm, hay lắm đấy!
Thanh Hoành lập tức nhảy ra chỗ Nhã Ca:
– Ngồi xa xa một chút nghe truyện cười thì an toàn hơn.
– Ý kiến hay!
Nhã Ca dịch chuyển chỗ ngồi ra xa một chút.
– Cậu có biết hồi bé, lần đầu tiên tôi gặp Cửu Thiều trông cậu ta thế nào không? Mẹ cậu ta chải chuốt cho cậu ta giống như búp bê Babies ấy,
nhưng không hề xấu xí nhé, phải nói là rất xinh! Tôi định trêu cậu ta,
mới lại gần kéo váy của cậu ta lên…
Thanh Hoành chưa kịp phì cười đã nghe Cửu Thiều lạnh lùng gọi:
– Chử Thanh Hoành, em có lại đây không thì bảo?
Gọi cả tên cả họ như thế chứng tỏ anh đang rất giận. Thanh Hoành đành đứng
lên, vỗ vai Nhã Ca, rồi quay về bên anh. Nhìn vẻ mặt cau có khó chịu của anh, cô biết Nhã Ca không nói quá.
Cửu Thiều hít một hơi thật sâu, hỏi:
– Cô ấy nói gì với em?
– Cái đó…
Cô không thể bán đứng Nhã Ca nếu cô còn muốn nghe kể chuyện nữa.
– Anh ghé tai lại đây, em nói cho nghe. – Cô thì thào vào tai anh: – Cô
ấy hỏi chúng ta đã tiến hành đến đâu rồi? Em trả lời, những gì có thể
làm đều làm cả rồi, em còn khen anh rất giỏi về khoản đó.
Anh nhìn cô, nâng mặt cô lên:
– Em nghĩ anh dễ bị lừa thế sao? – Anh buông tay và nói tiếp: – Nhưng
niệm tình em nhận xét chuẩn xác về khoản đó, nên tha cho em lần này.
Khóe môi Thanh Hoành giật giật, thì ra đàn ông đều thích được khen ngợi về
khoản đó, ngay cả người siêu lý trí như Cửu Thiều cũng không ngoại lệ.
Họ đợi mãi mới đến giờ qua cửa kiểm soát để lên máy bay.
Bây giờ Thẩm Dật đã trở thành đối tượng theo dõi và giám sát trọng điểm,
nên anh ta phải ngồi giữa Hình Mẫn và Tần Tấn. Thanh Hoành ngồi hàng ghế sau, cô cứ ngó ngang ngó dọc, không chịu yên vị. Cửu Thiều bật đèn
chiếu sáng, chăm chú đọc sách, nhưng được một lúc thì không chịu nổi cô:
– Em sao thế?
– Hành khách đông quá, chỗ ngồi… chật chội, em không quen.
Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô phải ngồi ở khoang phổ thông. Thực ra,
trước lúc lên máy bay vẫn có thể làm thủ tục đổi sang hạng ghế thương
gia, nhưng cô không muốn thể hiện lối sống sang chảnh kiểu cậu ấm cô
chiêu trước mặt Hình Mẫn và mọi người. Cửu Thiều tắt đèn chiếu sáng,
vòng tay ôm eo cô, nói khẽ:
– Dựa vào người anh, nhắm mắt ngủ một giấc là tới.
Thanh Hoành dựa vào vai anh, chỉ cần mở mắt là thấy rõ mấy vết sẹo nhỏ trên cổ anh, cô khẽ mỉm cười, cảm giác thật ngọt ngào!
Họ qua cửa kiểm soát, Thẩm Dật gọi một cuộc điện thoại, rồi quay lại bảo:
– Người đến đón chúng ta đang chờ bên ngoài.
Tài xế đến đón vừa trông thấy Thẩm Dật thì lập tức xuống xe, chào:
– Cậu chủ!
Thẩm Dật tươi cười giới thiệu:
– Đây là bác Vương, bác ấy làm việc cho gia đình chúng tôi nhiều năm rồi, thân thiết như người nhà. Còn đây là mấy người bạn của cháu.
Bác Vương niềm nở mở cửa xe mời khách:
– Mời các vị lên xe. Cậu chủ, ông biết cậu về nên dặn tôi nhắn với cậu, mời cậu về nhà ăn cơm.
Thẩm Dật cười, bảo:
– Vâng, lâu rồi cháu cũng chưa được ăn bữa cơm nào với ông ngoại.
Anh ta giới thiệu sơ lược bối cảnh gia đình mình. Ông ngoại anh ta là người nắm quyền quyết định trong nhà, năm xưa họ phất lên nhờ sản xuất, kinh
doanh xi măng và gang thép. Tuy kinh tế hiện nay yếu kém, thị trường
biến động, nhưng gia đình họ vẫn còn cả khối tài sản khổng lồ. Có lẽ vì
ông ngoại của anh ta quá tài ba, lỗi lạc, nên thế hệ con cháu không ai
xuất sắc, đều sống nhờ vào gia sản là chính.
Tần Tấn ghé lại hỏi:
– Nhà anh có chị gái hay em gái nào không?
Thanh Hoành che miệng, cố nhịn cười.
Thẩm Dật tỏ vẻ kinh ngạc, đáp:
– Tôi có hai người chị họ, sao nào?
– Hơn anh nhiều tuổi không?
– Chúng tôi sinh cùng năm, chỉ cách nhau vài tháng.
– Anh thấy tôi thế nào? Tôi bằng lòng ở rể.
Nhã Ca ho hắng:
– Đủ rồi đấy, trò đùa của cậu nhạt nhẽo quá!
Do dự một lát, Thẩm Dật đáp:
– Tôi thì không vấn đề gì… Nhưng họ đều đã có chồng có con. Ở vùng này phụ nữ thường lấy chồng từ rất sớm.
Nhã Ca ngạc nhiên hỏi:
– Thế sao anh chưa kết hôn? Anh vừa đẹp trai lại phóng khoáng, dễ chịu.
Thẩm Dật mỉm cười:
– So với họ, tôi là kẻ bất tài vô dụng, bỏ dở đại học, lại không có việc
làm ổn định. Tôi nghĩ không mấy người muốn lấy tôi đâu. Huống hồ, tôi
đây đốt đèn mới tìm được người ưng ý thì cô ấy có bạn trai mất rồi.
Anh ta quay sang Thanh Hoành, hỏi:
– Cô thấy có phải không?
Thanh Hoành suýt nghẹn.
Nhà Thẩm Dật ở vùng ngoại ô, xung quanh là công viên rộng lớn vừa mới đưa
vào khai thác du lịch, nền trời xanh trong, không khí trong lành, thoáng đãng.
– Đây là nơi tôi sinh sống.
Thẩm Dật xuống xe, đưa họ đi qua bậc thang dẫn vào khu nhà.
– Bố mẹ tôi để lại cho tôi căn nhà này. Ông ngoại tôi ở khu nhà phía
trước. Hay là mọi người đến chỗ ông ngoại dùng bữa cùng tôi luôn?
Hình Mẫn đáp:
– Không làm phiền gia đình anh đoàn tụ, chúng tôi ở đây chờ anh cũng được.
Thẩm Dật cũng không nài ép, anh ta mở cửa chính đưa họ vào nhà.
– Tầng trên tầng dưới đều có phòng nghỉ dành cho khách. Nhưng số lượng
phòng không nhiều, mọi người tự chia nhau vậy. Phòng bên phải trên tầng
hai là phòng ngủ của tôi.
Thẩm Dật vừa đi khỏi, Hình Mẫn lập tức rút trong túi ra mấy bộ găng tay, chia cho mọi người:
– Chúng ta không có nhiều thời gian, phải xong trong vòng một tiếng, hãy bắt đầu từ tầng hai.
Thanh Hoành biết họ muốn lục soát toàn bộ căn nhà nhân lúc Thẩm Dật đi vắng,
vì thế cô ngoan ngoãn tránh sang bên, nhường đường cho họ.
– Cần tôi giúp gì không?
Hình Mẫn nhìn cô:
– Cô đứng ngoài canh gác, nếu thấy Thẩm Dật về thì báo cho chúng tôi.
Thanh Hoành giận bản thân vì trót hỏi câu đó, bỗng dưng phải làm chân gác
cửa. Lúc ra ngoài cửa cô ngoái đầu nhìn lại thì thấy Hình Mẫn đang cầm
một sợi dây thép cong cong, móc vào ổ khóa phòng ngủ tầng hai, xoay qua
xoay lại một lát thì cánh cửa mở ra.
Cô đi dạo một vòng quanh
vườn hoa nhỏ. Sống một mình trong căn nhà rộng lớn, vậy mà Thẩm Dật vẫn
chăm chỉ chăm sóc vườn hoa, anh ta trồng khá nhiều loại hoa trong vườn.
Thanh Hoành ngoảnh đầu nhìn và bắt gặp khung cửa sổ mở rộng dưới giàn
hoa tử đằng. Có lẽ trước khi ra ngoài, Thẩm Dật quên khóa cửa. Nhưng
loài thường xuân chằng chịt trên tường đã giúp che đi phân nửa, nên dù
mưa to gió lớn cũng không sợ bị hắt vào phòng.
Ngẫm ngợi một lát, cô quyết định đến gần khung cửa. Cô kiễng chân ngó vào trong, chỉ thấy
tối thui, cố gắng lắm mới nhìn thấy thứ ánh sáng màu xanh leo lét phát
ra từ chiếc bình thủy tinh đặt trên giá. Trí tưởng tượng của cô được dịp trỗi dậy, cô lập tức nhớ đến cảnh tượng rùng rợn trong bộ phim Tử thần
vùng Texas.
Thanh Hoành quay lại cửa chính, cô dễ dàng tìm ra căn phòng có cửa sổ mở rộng, trông ra vườn hoa. Căn phòng nằm dưới cầu
thang, hình như là một phòng chứa đồ. Cô vặn nắm cửa, nhưng cửa đã bị
khóa. Cô vội chạy lên tầng hai, thấy mọi người đang lục soát phòng của
Thẩm Dật.
Phòng của Thẩm Dật không có “họ” với gọn gàng, ngăn
nắp, các bản vẽ nháp nhét đầy thùng rác, rơi bừa trên nền nhà. Cửu Thiều cúi xuống mở từng bản vẽ ra xem, xem xong vo viên đặt lại chỗ cũ.
Thanh Hoành gõ cứa, Hình Mẫn không buồn quay đầu lại, hỏi:
– Cô đang gác kia mà!
– Tôi đứng từ ngoài nhìn qua cửa sổ vào phòng chứa đồ ở tầng dưới, thấy
trong mấy chiếc bình thủy tinh đặt trên giá có vật gì đó hình cầu.
Hình Mẫn đứng lên, ra hiệu cho Cửu Thiều:
– Chúng ta xuống xem thử.
Tần Tấn và Nhã Ca ở lại, tiếp tục phần việc dang dở. Tần Tấn mở ngăn kéo thứ ba dưới bàn đọc sách, và lôi ra mấy hộp màu vẽ:
– Anh ta đúng là tay cuồng vẽ, trong phòng toàn giấy vẽ và các dụng cụ vẽ.
Thanh Hoành theo họ xuống tầng dưới, cô chỉ vào cánh cửa căn phòng dưới cầu thang:
– Ở đây.
Hình Mẫn ngồi xuống, lôi sợi dây thép ra móc thử, lát sau, ông đứng lên, bảo:
– Không biết có phải khóa cửa kiểu cổ hay không mà không mở được.
Cửu Thiều cúi xuống xem xét một hồi, bảo:
– Để tôi thử xem.
Hình Mẫn chưa kịp đưa dây thép cho anh đã thấy anh lùi lại vài bước, đạp
thẳng vào cánh cửa, cú đạp vừa nhanh, mạnh, dứt khoát khiến cánh của
phòng chứa đồ vốn đã xộc xệch kêu răng rắc, khóa cửa nảy lên, long ra.
Cửu Thiều thản nhiên bảo:
– Xong rồi đó.
Thanh Hoành lo lắng lát nữa Thẩm Dật quay về mà nhìn thấy cảnh này, không biết phải giải thích với anh ta thế nào.
Hình Mẫn thở hắt ra, xung phong vào trước. Ông thấy trên giá đỡ kê sát tường quả nhiên có một dãy bình thủy tinh, trong mỗi bình đều chứa một cặp
vật gì đó hình cầu. Hình Mẫn nhấc bình thủy tinh lên xem xét và tỏ vẻ
nghi hoặc:
– Đây là nhãn cầu? Những con mắt màu xanh lam? Người nước ngoài à?
Thanh Hoành lại gần và nhận ra có điều gì đó không ổn, đúng là những cặp mắt
ấy đang nhìn cô chằm chằm, nhưng dù công nghệ chế tạo có cao siêu, tài
tình đến đâu, cô vẫn nhận ra ngay đó là những cặp mắt giả. Vậy là cô đã
khiến tốc độ điều tra của họ phải ngừng giữa chừng chỉ vì mấy đôi mắt
nhân tạo, và còn phá hỏng cả cửa nhà người ta…
Cửu Thiều kéo
tấm vải màu trắng phủ trên chiếc hòm làm từ gỗ long não, mở ra thì thấy
trong hòm nhét đầy tay và chân người. Anh ngập ngừng một lát, lại mở
chiếc hòm thứ hai, bên trong là một vài chiếc đầu lâu nhân tạo, gương
mặt giống hệt người thường.
– Thì ra là búp bê ghép hình.
Anh cúi xuống, chọn ra hai đoạn tay người, lắp chúng lại với nhau, các khớp xương được chế tạo rất tinh vi, linh hoạt giống như tay người thật.
– Không có gì đặc biệt ở đây cả, chỉ là mô hình người đồ chơi được chế tạo phỏng theo chiều cao thực của con người thôi.
Nhìn những chiếc đầu lâu và các đoạn tay, chân người trong hòm gỗ, Hình Mẫn
hình dung ra cảnh tượng của vụ án cắt rời thi thể người bằng cưa điện:
– Cậu đánh giá thế nào về sở thích này của anh ta? Liệu có phải anh ta mắc chứng tự kỷ không?
Cửu Thiều đáp:
– Có lẽ có, nhưng hầu như không thể nhìn ra.
– Theo cậu khả năng anh ta là Ám Hoa chiếm bao nhiêu nhiêu phần trăm?
– Rất khó nói.
Cửu Thiều xếp hai hòm gỗ về vị trí ban đầu, cẩn thận phủ vải trắng lên, và không quên tạo nếp gấp ở mép vải như lúc đầu.
Thanh Hoành lẳng lặng lẻn ra ngoài ngắm phong cảnh, còn họ nhanh chóng lên tầng hai tiếp tục công việc dang dở lúc trước.
Khoảng nửa giờ sau, Thanh Hoành trông thấy Thẩm Dật trên con đường nhựa phía
trước, dáng đi của anh ta rất đặc biệt, nhanh và nhẹ hơn người khác rất
nhiều. Thanh Hoành vội báo tin cho đồng đội. Hình Mẫn nhắn lại: “Giữ
chân cậu ta thêm năm phút, chúng tôi phải sắp xếp lại căn phòng như
nguyên trạng.”
Thanh Hoành đánh liều ra đón Thẩm Dật:
– Anh về nhanh thế à?
Thẩm Dật mỉm cười:
– Chỉ ăn cơm thôi mà, vả lại lúc trên máy bay tôi đã ăn rồi, nên chỉ đến trò chuyện với ông ngoại một lát.
Thanh Hoành vội chặn anh ta lại:
– Này, ông ngoại anh là người thế nào?
– Nóng nảy, khó tính, thủ cựu, hay hoài cổ, chắc là hồi trẻ ông rất hấp
dẫn. Bà ngoại tôi là con nhà trâm anh thế phiệt, hồi ông cưới bà, ông
vẫn còn nghèo, học hành cũng không đến nơi đến chốn.
– Thế… ông ngoại anh có la mắng anh về cái chết của mấy người cậu không?
Khóe môi Thẩm Dật cong cong:
– Cô thật lòng muốn biết câu trả lời, hay chỉ muốn kéo dài thời gian?
Thanh Hoành cứng họng, lẽ ra cô phải viện ra mọi lý do để bao biện cho hành động của mình, nhưng quả thật cô đã hết cách.
– Tôi đã nói với các vị từ lâu, tôi không phải gã đần, làm gì có chuyện
tôi không nhận ra điều gì đó. Thôi được, cô nói đi, tôi nên chờ thêm bao lâu? Năm phút đủ không?
– … Đủ.
Cô ngượng ngùng im lặng, một lát, lại hỏi:
– Anh không tức giận thật sao?
– Tất nhiên, vì sao phải tức giận? – Anh ta cười. – Lần trước tôi bị nghi ngờ là thủ phạm gây sát thương cho cô Tô Quỳ, nhưng sau đó mọi chuyện
đã được làm sáng tỏ đấy thôi.
Họ chờ đủ năm phút mới vào nhà.
Người trong nhà đã hoàn tất công việc, họ đang chia nhau mỗi người đứng một
góc trong phòng khách, chiêm ngưỡng những bức tranh treo trên tường. Từ
lâu, các bức tranh sơn dầu của Thẩm Dật đã tạo cho Thanh Hoành cảm giác
quái dị, lạ thường, và giờ khi chúng được bồi biểu chỉn chu, đóng khung
và treo lên tường nhà trong phòng khách, cảm giác kỳ dị, quái đản ấy
càng trở nên rõ nét hơn. Tranh sơn dầu của anh ta tạo ảo giác xuyên thấu và gam màu rất kỳ lạ.
Thẩm Dật chào Hình Mẫn và mọi người bằng
vẻ mặt hoàn toàn bình thường, nhưng lúc quay người lại, anh ta thoáng
sững sờ khi nhìn thấy cánh cửa phòng chứa đồ.
Thanh Hoành đành giơ đầu chịu tội:
– Xin lỗi anh, chính tôi làm hỏng khóa, tôi sẽ trả tiền sửa cửa.
Thẩm Dật xua tay:
– Không sao, dù sao nó cũng cũ rồi.
Anh ta vào phòng, kéo hòm gỗ ra, lật tấm vải phủ màu trắng, thận trọng,
nâng niu nhặt từng mảnh ghép ra ngoài. Một lát sau, từng đoạn tay, chân, đầu lâu hình người bày đầy trên nền đất, giống hệt hiện trường vụ án
phanh thây.
Tần Tấn chứng kiến anh ta lắp ráp từng bộ phận cơ thể người bằng ánh mắt kinh khiếp, rùng rợn.
Thẩm Dật mỉm cười, nói:
– Đây là trò chơi hồi nhỏ của tôi. Bố mẹ tôi mất sớm… trong một tai nạn đột ngột. Tôi không có bạn chơi, đám búp bê này chính là những người
bạn ấu thơ của tôi.
Lắp ghép xong một mô hình cao chừng hơn một mét rưỡi, anh ta liền nhấc lên cho mọi người cùng nhìn:
– Rất tinh xảo, sống động đúng không?
Nhã Ca nuốt nước bọt, đáp:
– Đúng… đúng là rất giống người thật. Các khớp của nó còn có thể cử động nữa.