Thanh Hoành và Cửu
Thiều âm thầm chạm mắt, cô muốn nói với anh: “Xét ở góc nào Thẩm Dật
cũng đều không giống Ám Hoa. Anh ta chỉ là một người không có tuổi ấu
thơ trọn vẹn mà thôi.”
Cửu Thiều gật đầu: “Anh biết tình mẫu tử
đang dâng trào trong em, nhưng xin em hãy nhìn vào thực tế, anh ta hơn
em bốn, năm tuổi, nên không cần một bà mẹ trẻ đâu.”
Thanh Hoành có cảm giác máu lại xông lên não:
– Anh…
– Thực ra, tuổi thơ của anh cũng không trọn vẹn…
– Đó là vì tính tình dị hợm của anh. Vì anh coi thường những người bạn kém thông minh hơn mình nên không ai muốn chơi với anh.
– Anh cũng không muốn chơi với họ. – Cửu Thiều ngẩng lên nhìn cô, hàng mi dài rập rờn như cánh bướm. – Nhưng mà…
Thanh Hoành nín thở chờ đợi, nhưng anh không chịu nói tiếp. Cô chờ mãi không thấy động tĩnh gì, bèn giục:
– Nhưng mà sao?
Anh nhìn cô một lúc mới đáp:
– Mười giờ tối nay đến phòng anh, anh sẽ nói cho em nghe.
Chiều muộn hôm ấy, ông ngoại của Thẩm Dật chống gậy tới thăm cháu.
Họ đang phân công nhau chuẩn bị bữa tối. Hình Mẫn không thạo việc bếp núc, Thanh Hoành hoàn toàn hiểu được, vì ông có một người vợ hiền thục, đảm
đang, nấu ăn rất ngon, ông chẳng cần động chân động tay. Nhưng điều
khiến cô ngạc nhiên là, Cửu Thiều nấu ăn rất khá.
Món bò bít tết
của anh bên ngoài chín vàng, bên trong bảy phần chín ba phần tái, hoàn
hảo không chê vào đâu được. Nhã Ca nếm thử một miếng, kinh ngạc:
– Tiểu Hoành à, cậu thật có phúc, món này tớ cho mười điểm.
Thanh Hoành vội quay ra ngồi đối diện với anh:
– Có việc gì anh làm rất tệ không?
Người ta vẫn nói ông trời vốn rất công bằng, nếu đã phú cho một người tài
năng thiên bẩm về mặt này thì sẽ khiến họ khiếm khuyết ở mặt khác.
Cửu Thiều chau mày ngẫm ngợi một lúc, đáp:
– Yêu đương?
Thanh Hoành chưa kịp đáp lại, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Thẩm Dật đứng lên ra mở cửa và cung kính chào:
– Ông ngoại!
Ông Thẩm chống gậy bước vào, trông thấy họ chỉ hỏi một câu:
– Bạn cháu à? Sao không mời đến nhà ông ăn cơm?
– Cháu định ngày mai đưa họ sang bên ông. Ông đến đúng bữa, hay là ông ở lại ăn cùng chúng cháu?
– Ông sẽ đến chỗ bà Lâm ăn tối. Lát nữa mấy bà cô và mấy đứa chị họ có
hỏi cháu thì đừng nói gì cả, không chúng lại nhặng xị lên.
Ông Thẩm nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại chỗ Thanh Hoành, ông nhấc gậy lên chỉ về phía cô.
– Cháu thích cô ấy phỏng? Chân thì nhỏ, mông thì bé, trông có vẻ không mắn cho lắm.
Bốn chữ “không mắn cho lắm” cứ đảo vòng vòng trong đầu Thanh Hoành.
Thẩm Dật vội chữa:
– Dạ không phải, họ đều là bạn cháu.
– Cháu nên tìm cô nào mắn đẻ một chút, sinh cho nhà chúng ta thêm vài đứa cháu.
Ông Thẩm vỗ vai cháu trai, rồi quay người bước đi.
Nụ cười thấp thoáng trên môi Cửu Thiều, anh khẽ nói:
– Đừng lo, nhà anh không cần em đẻ nhiều em bé đâu. Tất nhiên, nếu đó là sở thích của em thì lại là chuyện khác.
Thanh Hoành muốn đạp vào ghế của Cửu Thiều, nhưng vì ở vị trí này, nếu đạp
ghế sẽ không đủ thể hiện sự tức giận của cô, vì thế cô đạp vào đầu gối
anh. Nhưng anh đã nhanh tay tóm được cổ chân cô. Sắc mặt cô biến đổi lạ
thường, lúc tím lúc tái, đủ mọi sắc thái. Có đánh chết cô cũng không tin anh lại làm ra cái trò này. Hơn nữa, bàn tay của anh không chịu yên
phận, sau khi tóm được cổ chân cô thì nó bắt đầu vươn lên trên.
Thanh Hoành nghiến răng đe dọa:
– Anh có bỏ tay ra không?
Cửu Thiều thả tay, tiếp tục bình thản ăn uống như không hề có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù quan hệ giữa họ đã ở mức thân mật hơn thế, nhưng Thanh Hoành vẫn cảm thấy mất tự nhiên. Cô cắm đầu và cơm, Nhã Ca thấy thế, lo lắng hỏi:
– Tiểu Hoành, không sao chứ?
– … Không sao.
Cô không sao, cô chỉ vỡ mạch máu mà thôi.
Ngay sau đó bát cơm của cô xuất hiện món ngon. Cửu Thiều nói:
– Nếm thử tay nghề của anh đi.
Thanh Hoành cắn thử một miếng. Xưa nay, cô không phải người kén ăn, cô chỉ
cần được ăn no. Nhưng bây giờ, cô buộc lòng phải thừa nhận, nếu ăn quen
các món Cửu Thiều nấu, chắc chắn cô không thể nuốt được đồ ăn ở nhà ăn
cơ quan và đồ ăn nhanh ngoài hàng, vì những thứ đó sẽ trở nên rất khó
nuốt.
– Không phải anh biết nấu ăn sau khi sang Đức đâu. – Cửu
Thiều vừa gắp thức ăn cho cô vừa nói. – Từ hồi học trung học anh đã biết nấu ăn rồi. Nhưng tất nhiên, sau khi từ Đức trở về, anh biết nấu thêm
món Tây.
– … Bố mẹ anh trước kia không ăn cơm nhà sao?
– Mẹ anh không biết nấu ăn, bà ấy thậm chí còn nhầm giữa muối và đường.
Bố anh thì bận. – Cửu Thiều mỉm cười, tiếp tục: – Vì thế, anh rất muốn
được nấu ăn cho người mình yêu mỗi ngày.
– …
Dù biết anh
đang cố gắng lấy lòng cô, nhưng Thanh Hoành không nỡ lật tẩy anh. Vì
thái độ của anh rất đỗi chân thành, những lời anh nói khiến cô thấy
thương anh, và thấy bản thân thật tệ. Cô ôm đầu, thở dài.
Nhà
Thẩm Dật nằm ở vùng ngoại thành, quanh đây không có khu vui chơi giải
trí nào cả, vả lại cả ngày trời lênh đênh tàu xe khiến mọi người mệt lử, nên tất cả đều về phòng nghỉ sớm.
Thanh Hoành chung phòng với
Nhã Ca. Vừa vào phòng, Nhã Ca liền thực hiện bài tập nâng người gập bụng hai trăm lần. Thanh Hoành ngồi khoanh tròn trên giường, bất giác nói:
– Làm cảnh sát điều tra như các cậu thật vất vả.
Nhã Ca vẫn dư sức tiếp chuyện cô:
– Cậu có biết mấy hôm nay tớ đã giảm mức độ luyện tập xuống chỉ còn một
nửa so với bình thường không? Tớ phải duy trì kỷ lục trong tổ cảnh sát
nữ.
Buồn chán, Thanh Hoành bật di động và chơi game. Cô đang chơi thì màn hình hiện ra tin nhắn của Cửu Thiều: “Xuống đây!”
Cô định nhắn tin từ chối thì lại nhận được tin nhắn mới của anh: “Luyện yêu cùng anh!”
Thanh Hoành nhìn dòng chữ đó chằm chằm một lúc, và quyết định:
– Nhã Ca, tôi ra ngoài một lát, để cửa cho tôi nhé.
Nhã Ca hai tay ôm đầu, nâng ngưòi, gập bụng, cố gắng để khuỷu tay chạm đầu gối, nghe vậy liền bảo:
– Đi đi, đi đi, nhìn thấy hai người mà phát ớn!
Thanh Hoành xuống tầng một thì thấy Cửu Thiều đã chờ sẵn ngoài cửa. Cô căn vặn:
– Đủ rồi đấy, anh có thôi đi không!
– Ý em là gì?
– Anh không chịu được vì hôm nay Thẩm Dật trở thành tâm điểm, được mọi
người quan tâm, đúng không? – Thanh Hoành lắc đầu. – Việc gì cũng nên có giới hạn, gia đình và sự nghiệp của anh đều hoàn hảo, hoàn mỹ hơn
người, anh đừng cố tranh giành làm gì nữa.
Cửu Thiều tủm tỉm cười, anh bước lại, cúi xuống, nắm lấy tay cô:
– Anh chỉ muốn được em yêu chiều, như thế có gì sai?
Thanh Hoành hết cách, đành nói:
– Anh gọi em ra đây có việc gì?
– Muốn kể cho em nghe về tuổi thơ thiếu thốn của anh, nhằm giành được “đãi ngộ” tốt hơn từ em.
Tất nhiên, Thanh Hoành không tin anh đột nhiên nổi hứng thích kể lể dông
dài về tuổi thơ của mình. Nếu anh có chút ít thói quen hồi tưởng chuyện
quá khứ thì anh đã kể cho cô nghe từ lâu rồi.
Họ đi bộ men theo
con đường dẫn lên núi. Những ngôi nhà ở vùng này đều tựa lưng vào núi,
không gian thanh tịnh, trong lành. Bên dưới là những dãy nhà san sát,
bên trên là biệt thự nằm tách biệt. Họ đi bộ được chừng mười phút thì
bắt gặp một chiếc xe hơi chạy vụt qua. Chiếc xe đó giống hệt xe đi đón
họ ở sân bay.
Xe dừng cách họ không xa. Cửu Thiều kéo tay cô đi
lên thảm cỏ, đến một khoảng cách đủ gần để quan sát họ mới dừng lại.
Thanh Hoành thấy cửa xe mở ra, ông ngoại Thẩm Dật chống gậy bước xuống
trước, rồi xoay người đỡ một người khác xuống xe, hình như là một người
phụ nữ. Họ nắm tay nhau trò chuyện nhỏ to một hồi, rồi chụm đầu vào nhau rất thân mật, sau đó họ cùng nhau đi vào nhà.
Thanh Hoành thì thào:
– Người đó hình như không phải bà ngoại của Thẩm Dật.
– Tất nhiên là không. – Cửu Thiều nheo mắt dõi về hướng đó. – Cử chỉ của
họ khi nãy không giống một cặp vợ chồng đã chung sống với nhau nhiều
năm. Nhưng bóng lưng và dáng đi của người đó cũng không giống một phụ nữ trẻ, có thể phán đoán tuổi tác của người đó không kém ông Thẩm bao
nhiêu. Cộng với việc ông Thẩm từng nói với Thẩm Dật sẽ qua nhà bà Lâm ăn tối, thì có thể kết luận, người phụ nữ ấy chính là bà Lâm.
– Có lẽ người vợ danh chính ngôn thuận của ông Thẩm đã qua đời, nên ông ấy muốn tìm một người bạn dối già chăng?
Hai người đi vòng về theo đường cũ, được một đoạn, Cửu Thiều đột nhiên nói:
– Muốn đánh cược với anh không?
– Có gì đáng đánh cược đâu!
– Vì cả hai giả thuyết của em đều sai.
Thanh Hoành ngẫm ngợi một lát, quả quyết:
– Cược gì nào? Nếu em thua thì thế nào, nếu em thắng thì thế nào?
– Anh nghĩ bà Thẩm còn sống. Bà Lâm kia có lẽ là người yêu trước kia của
ông Thẩm, cũng có thể là mối tình đầu của ông ấy. Bà Lâm chắc hẳn đã có
con cái riêng, chí ít cũng có một người con trai. Chỉ cần một trong
những phán đoán này sai anh sẽ nhận thua.
Vụ cá cược này phần
thắng nghiêng về cô nhiều hơn, vì cô chỉ đưa ra hai giả định, trong khi
anh có hàng tá. Hơn nữa, dù cả hai giả định của cô đều sai cũng không hề gì, chỉ cần một trong số các phán đoán của anh không chính xác, anh sẽ
thua. Cô là đồ ngốc nếu không chấp thuận vụ cá cược này.
– Nếu anh thắng, anh muốn gì nào?
– Nếu anh thắng, em hãy đến nhà anh ăn cơm khi chúng ta quay về. Nếu anh thua, em muốn làm gì anh cũng được.
– Nếu anh thua, anh phải nói cho em biết, Ám Hoa trong đầu anh là ai? –
Thanh Hoành làm mặt hình sự: – Mà này, sao anh lại bảo, em thích làm gì
anh cũng được, anh cho rằng em sẽ làm gì anh?
Cừu Thiều mỉm cười:
– Cũng phải, chúng ta đã thực hiện mọi động tác trong lần đó, sau này phải làm sao đây?
Hôm sau, Thẩm Dật không được yên ổn ngủ nướng như mọi ngày, vì mới sáu giờ
sáng, hai người chị họ của anh ta đã tìm đến, họ vừa đập cửa và gào gọi
ầm ĩ. Thanh Hoành bị tiếng ồn đánh thức, cô lập tức trở dậy, túm áo
khoác, nhanh chóng hoàn tất các thủ tục vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, quay lại phòng ngủ vẫn thấy Nhã Ca túm gối bịt kín hai tai, và tiếp tục co
quắp trong chăn. Cô lắc đầu, môt mình xuống tầng một, vừa lúc Hình Mẫn
và Cửu Thiều chuẩn bị chạy bộ, họ đóng bộ thể thao đâu ra đấy.
Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Dật mới chạy xuống tầng một trong bộ đồ ngủ, mắt anh ta sưng húp.
Hai cô chị hùng hổ xông đến, như thể muốn xé nát bộ đồ ngủ của Thẩm Dật:
– Cậu là đồ vô tâm vô tướng, cậu có biết trong nhà xảy ra chuyện lớn không? Tối hôm qua mụ đàn bà ấy đến nhà chúng ta rồi đó!
Thanh Hoành quay sang nhìn Cửu Thiều, nhưng anh dửng dưng như không.
Thẩm Dật rõ ràng vẫn đang ngái ngủ, phản ứng chậm chạp:
– … Hôm qua ông bảo sẽ sang nhà bà Lâm ăn tối.
– Ăn cái gì mà ăn, cậu chỉ biết có thế thôi à? Tối hôm qua người đàn bà
ấy đã dọn đến nhà chúng ta. Cậu có biết như thế nghĩa là gì không? Biết
không hả?
Thẩm Dật xoay lưng, đổ người xuống sofa, vơ một chiếc gối, ôm trong lòng:
– Các chị muốn nói gỉ?
– Dù gì cậu cũng là đàn ông, lại mang họ mẹ, sao cậu không có ý thức gìn giữ, bảo vệ gia đình này thế?
Cô chị lớn Thẩm Đàm ngồi bên Thẩm Dật, khẽ khàng:
– Bây giờ người ngoài đến ở nhà mình, lẽ nào chúng ta không nên đoàn kết lại?
Thẩm Dật trở mình, nhìn cô chị:
– Đoàn kết lại? Đoàn kết lại để làm gì?
– Đầu óc cậu đúng là có vấn đề! Người đàn bà đó con trai con gái đủ cả,
mà thằng con trai của bà ta lại rất được lòng ông cụ. Bố của hai chúng
tôi đều đã qua đời, không thể quyết định việc trong nhà. Hôm nay bà ta
dọn đến, vài ngày nữa rất có thể cả nhà bà ta sẽ dọn đến. Đến lúc ấy,
theo cậu, cái nhà này là của ai? Bà ta chẳng qua hám tiền của ông cụ, ỷ
mình là người tình cũ, nên mới lợi dụng ông cụ thôi.
Cô chị hai Thẩm Am tức giận đá sofa:
– Dậy mau, đến nói chuyện với ông cụ, lời nói của cậu vốn rất có trọng lượng với ông cụ.
Thẩm Dật uể oải ngồi dậy, đột nhiên hỏi:
– Em nhớ bà ngoại lên chùa ăn chay niệm Phật, hôm nay bà về, đúng không?
Anh ta bật dậy, chạy lên tầng hai, bỏ lại hai người chị nhìn nhau hằm hằm.
Chưa đầy hai phút sau, anh ta đẩy cửa đi xuống, vừa đi vừa mặc áo khoác.
– Bác Vương tuổi cao hay quên, bây giờ em sẽ đi đón bà, những việc khác dẹp sang bên, đừng nói gì với em.
Thẩm Dật chạy ra ngoài, vụ ồn ào buổi sáng đến đây kết thúc.
Hai cô chị mặt nặng như chì, một lúc sau mới gượng cười, nói:
– Xin lỗi để các anh chị phải chứng kiến việc không hay trong nhà.
Nói xong cắp đít ra về.
Hình Mẫn phát biểu:
– Chị họ của Thẩm Dật bảo đầu óc anh ta có vấn đề… Vậy là khả năng anh ta là Ám Hoa lại bị hạ xuống một bậc.
Ông quay lại, nhìn Cửu Thiều:
– Ngược lại, khả năng chúng ta là Ám Hoa sẽ càng cao hơn, cậu thấy đúng không?
Thanh Hoành đến sau lưng anh, thì thầm:
– Xem ra anh lại thắng rồi. Anh chưa thua lần nào ngoài lần trên tàu Đông Thái Bình Dương thì phải?
Cửu Thiều đứng dưới giàn hoa, không buồn quay đầu lại, đáp:
– Anh còn nhớ hồi nhỏ, hình như chưa vào lớp một, có lần anh bắt gặp
người phụ nữ ở tầng bảy và người đàn ông ở tầng năm từ thang máy bước
ra, vừa trông thấy họ anh đã đoán ra mối quan hệ mờ ám của họ, thường
ngày họ tỏ ra ghét nhau, nhưng thực tế không phải vậy. Khi đó, thậm chí
anh còn tìm được lý do để giải thích cho phán đoán của mình. Nhưng anh
không biết điều đó có nghĩa là gì. Sau lần đó, hàng xóm láng giềng không ai dám nhìn anh quá nửa phút. Và cuối cùng, bố mẹ anh buộc phải chuyển
nhà đi nơi khác.
– Ừ, thiên tài thường bộc lộ tài năng từ bé.
Anh xoay người lại, quay lưng về phía ánh sáng.
– Không ai muốn người khác đọc được suy nghĩ của mình. Anh đã chủ động
khống chế bản thân, nhưng những chuyện như thế cứ xảy ra một cách vô
thức. Nhưng điều may mắn là, phân nửa thời gian anh không đoán được suy
nghĩ của em. Nếu không, chắc chắn em sẽ không chịu nổi anh.
Thanh Hoành chủ động ôm anh:
– Không ai có thể đọc được mọi suy nghĩ của người khác, kể cả người đó có là thiên tài đi nữa. Giống như việc trên đời này không bao giờ tồn tại
hai người có tính cách giống hệt nhau, có quá khứ giống hệt nhau. Mà kể
cả có những người như thế, thì cũng chưa chắc họ đã hoàn toàn hiểu người kia. – Cô vuốt ve những sợi tóc đen sau gáy anh. – Nhưng anh lại thắng, thử nói xem, bao giờ anh mới chịu thua em?
Vòng tay anh đột
nhiên siết cô thật chặt, thật mạnh, như thể muốn khảm cô vào thân thể
của anh. Thanh Hoành đưa tay lên vỗ về anh, cô bật cười:
– Em thấy dạo gần đây anh rất tình cảm, có chuyện gì thế?
Cửu Thiều “hừ” một tiếng.
– Đấy là anh trả công cho em vì thấy em ngày càng thích anh.
Chiều hôm đó, Thẩm Dật lái xe đón bà ngoại và đưa về nhà mình. Anh ta dìu bà
vào phòng khách nghỉ ngơi, sau đó định đi dọn một phòng cho bà. Bà Thẩm
gọi anh ta lại:
– Cháu có bạn đến chơi, đám trẻ các cháu thích tự do tự tại, bà không muốn làm phiền, cứ để bà về nhà.
Thẩm Dật cúi xuống, siết chặt bàn tay nhăn nheo của bà:
– Bà ơi, bà không muốn ở chơi với cháu vài ngày sao?
Bà Thẩm âu yếm cúi xuống. Thẩm Dật vốn cao ráo, lúc này anh ta ngồi xổm
cạnh sofa, ngước lên nhìn bà ngoại, giống hệt một chú chó lai ngoan
ngoãn, nghe lời. Thanh Hoành mang trà đến:
– Mời bà dùng trà.
Bà Thẩm quay sang nhìn cô, nét cười thấp thoáng trên gương mặt. Da bà
trắng như tuyết, từng đường nét trên gương mặt đều rất đẹp, chắc chắn
hồi trẻ bà là một mỹ nữ quý phái. Thanh Hoành có chút bối rối khi nhìn
vào đôi mắt bà. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt đen hun hút, thâm
trầm sâu xa như thế.
Bà Thẩm vỗ vai Thẩm Dật:
– Cháu đứng
lên đi. Thường ngày chỉ có hai cô chị của cháu ở bên bà. Bà thừa nhận là hai đứa nó rất biết cách lấy lòng bà. Bà già rồi, thích nghe những lời
ngọt ngào, dễ chịu, mặc dù bà biết chúng nó đều có ý đồ cả. – Bà ngừng
lại một lát, thở dài. – Không ngờ lần này chỉ có cháu đến đón bà.
Thẩm Dật cười, nói:
– Bà đừng nghĩ ngợi nhiều. Các chị đã chuẩn bị sẵn cơm nước chờ bà về đó.
– Tuy bà đã có tuổi nhưng bà không khờ khạo. Nếu hai đứa nó đã chuẩn bị
cơm nước chờ bà về thì vì sao cháu lại giữ bà ở nhà cháu?
Bà Thẩm vịn vào cánh tay Thẩm Dật, đứng lên:
– Đi thôi, về nhà!
Thẩm Dật khó xử:
– Việc này…
– Có phải người đàn bà họ Lâm đã dọn đến ở? – Bà thở dài. – Thật không
tin nổi, không còn gì để nói! Vì sao không chờ cho ta chết đi rồi hãy
làm việc đó?
Bà bước vài bước thì quay đầu lại, nhìn Thanh Hoành:
– Hay là cháu cũng đến thăm nhà ta một lát đi.
Thanh Hoành có chút e dè, tuy bà Thẩm tỏ ra rất thân thiện, nhưng không hiểu
vì sao cô cứ có cảm giác kỳ lạ khi đứng trước bà lão này. Cô nhận lời và không quên gửi tin nhắn cho Cửu Thiều. Gần đây bầu không khí giữa anh
và Hình Mẫn ngày càng trở nên căng thẳng, họ thường xuyên xuất hiện cùng nhau ở mọi nơi, vì thế càng khiến cho những người xung quanh cảm thấy
ngộp thở. Cửu Thiều nhắn tin trả lời rất nhanh: “Đã nhận được tin của
em, phải chú ý an toàn, cố gắng để mắt từng chi tiết nhỏ.”
Thẩm Dật lái xe ra khỏi gara, đỡ bà ngoại ngồi vào ghế sau, rồi mở cửa ghế phụ mời Thanh Hoành:
– Lên xe đi.
Nhà Thẩm Dật cách nhà ông ngoại rất gần, đi bộ chỉ mất chừng mười phút, nên ngồi ô tô chỉ chớp mắt là đến nơi. Thanh Hoành cúi xuống đỡ bà Thẩm ra
khỏi xe. Bà Thẩm nhìn cô bằng cặp mắt đen thâm trầm, sâu hun hút. Lát
sau, gương mặt bà thấp thoáng ý cười, bà bảo:
– Cháu ngoại của ta hình như rất thích cháu.
Thanh Hoành vội đáp:
– Chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi, bà hiểu nhầm rồi.
– Vậy tức là nó yêu đơn phương? – Bà Thẩm cười, lắc đầu. – Ta nói cho vui thôi, cháu đừng để bụng. Đám con cháu nhà này, đứa nào cũng lận đận
đường tình duyên.
Thanh Hoành không dám tiếp lời, cô theo bà Thẩm vào phòng khách. Ông ngoại Thẩm Dật đang ngồi trên sofa, bên cạnh là
một người phụ nữ, xem chừng không còn trẻ nữa, có lẽ chỉ kém ông Thẩm
vài tuổi. Thấy bà Thẩm đi vào, người phụ nữ nọ có vẻ bối rối, bà đứng
lên, hai tay nắm chặt:
– Tôi… tôi nghĩ tôi nên về thì hơn.
Thanh Hoành đoán bà ta chính là bà Lâm mà Thẩm Dật nhắc đến. Nhìn những ngón
tay thô kệch, méo mó và gương mặt không được chăm sóc đến nơi đến chốn
của bà ta thì biết bà ta không phải con nhà giàu sang, sống trong nhung
lụa. Bà Thẩm gật đầu với người phụ nữ kia, vẻ mặt hết sức bình thản:
– Đã đến đây tức là không định quay về đâu. Thôi ngồi xuống đi.
Ông Thẩm hắng giọng, nói với Thẩm Dật:
– Cháu đến đúng lúc lắm, rót trà mời bà Lâm đi.
Thẩm Dật khó xử:
– Ông ơi, như thế không hay lắm…
– Có gì mà không hay? Cháu định chống lại ông giống mấy đứa chị họ của cháu phải không?
Thanh Hoành bỗng có cảm giác cô đang được xem vở kịch luân lý đạo đức thời
Dân quốc. Chỉ có điều, ba nhân vật chính của vở kịch đã ở vào độ tuổi
thất thập cổ lai hy, nên có phần kệch cỡm. Nhưng bà Thẩm đã giải vây
giúp Thẩm Dật:
– Cháu đi rót bốn cốc trà mời khách, cô Chử không phải khách hay sao?
– Này bà, tôi là chủ cái gia đình này, tôi muốn làm gì, muốn quyết định chuyện gì phải cần bà gật đầu đồng ý hay sao?
Ông Thẩm giơ gậy chỉ mặt bà Thẩm. Bà Thẩm ngồi xuống sofa đôi ở phía đối diện, lắc đầu:
– Ông là chủ gia đình, tất nhiên ông là người quyết đinh. Lần này, ông
không đưa về một cô gái trẻ trung, xinh đẹp mà lại là một bà lão tóc bạc da mồi chẳng khác gì tôi. Ông quả là người nặng tình nặng nghĩa, bao
năm qua vẫn không quên mối tình đầu.
Ý nghĩ duy nhất trong đầu
Thanh Hoành lúc này là, bộ óc của Cửu Thiều thật tài tình, đến cả chi
tiết mối tình đầu anh cũng đoán trúng.
– Tôi đã quá mệt mỏi khi
phải chung sống với bà! – Ông Thẩm bỗng nhiên nổi trận lôi đình. – Bà là đồ rắn độc, là loài động vật máu lạnh!