Cảnh sát Hoàng tỏ ra hết sức điềm tĩnh, ông chỉ vào màn hình theo dõi, nói:
– Ba chị em họ đã nhận tội.
– Tôi sẽ nói rõ về từng đứa. Thẩm Đàm chẳng qua để ý thấy bữa tối có món
tôm hùm mà ông ngoại nó thích ăn nhất, nên mới chợt nhớ ra vitamin C
không thể ăn lẫn với tôm, vì sẽ sinh ra Asen hay còn gọi là thạch tín.
Nhưng nó không biết, nếu tiêm vitamin C vào hoa quả thì hoa quả sẽ rất
chua và không ăn được. Thẩm Am còn ngốc hơn, nó trộn thuốc chuột vào mật ong để làm bánh ngọt, nhưng nó đâu biết ông ngoại nó không thích mấy
thứ đồ điểm tâm đó. – Bà Thẩm chậm rãi tường thuật lại. – Thẩm Dật thì
không cần phải giải thích, nó hiếu thảo nên mới nhận tội thay tôi thôi.
Bà mỉm cười, nhưng ngay cả nụ cười cũng lạnh như băng.
– Tôi vốn nghĩ rằng các anh sẽ không tìm ra chứng cứ, vì thế tôi không có ý định nhận tội. Nhưng sự việc đã đến nước này, tôi không thể để bọn
chúng hàm oan. Kết quả kiểm tra sức khoẻ của chồng tôi chắc đã viết rõ,
ông ấy mắc chứng phấn khích, nên phải uống thuốc điều trị rối loạn thần
kinh theo giờ. Hồi trẻ tôi từng có thời gian làm bác sĩ nhãn khoa, anh
đã điều tra về chuyện này chưa?
Cảnh sát Hoàng nói:
– Vậy là ông ấy bị ngộ độc thuốc nhỏ mắt Atropin sunfat?
Thanh Hoành nghe đến tên thuốc Atropin, lại nghe nói bà Thẩm trước kia từng
là bác sĩ nhãn khoa thì lập tức hiểu ra, hung khí giết người chẳng qua
chỉ là một chai nước nhỏ mắt. Chỉ cần một chai là đủ khiến lượng Atropin vượt ngưỡng an toàn. Trong khi ông Thẩm vẫn phải thường xuyên uống
thuốc chống rối loạn thần kinh, mà loại thuốc này kết hợp với Atropin sẽ gây chết người. Cô lại nhớ, cảnh sát Hoàng có nói trong tủ rượu có một
chai vang hiệu Cabernet Sauvignon đã khui nắp. Sau khi uống thuốc điều
trị thần kinh bằng một cốc nước chứa lượng Atropin vượt mức quy định,
ông Thẩm lên cơn thèm rượu, lúc chất độc phát tác, thì trung khu thần
kinh của ông đã tê liệt, không thể gọi cấp cứu, huống hồ ông còn khóa
trái cửa phòng. Sự sắp xếp ấy hết sức tinh vi, kín kẽ.
– Thì ra anh đã biết sự thật.
Bà Thẩm thở hổn hển, có vẻ đoạn tường trình trước đó tốn rất nhiều hơi sức của bà.
Thanh Hoành vội đem ghế cho bà ngồi xuống nói chuyện.
Bà Thẩm nhìn cô, mỉm cười, rồi quay sang cảnh sát Hoàng:
– Mười năm trước chồng tôi bắt đầu đi tìm người đàn bà đó, nhưng lúc đầu
ông ấy chỉ cho bà ta ít tiền, nên tôi không bận tâm. Hồi trai trẻ ông ấy rất nghèo, nhưng tôi tin sự cố chấp, kiên trì của ông ấy sẽ giúp ông ấy thành công, sau này ông ấy quả đã kiếm được bội tiền. Ông ấy vui vẻ với phụ nữ ở bên ngoài tôi không mấy bận lòng, hay nói cách khác, tôi chấp
thuận để ông ấy thích làm gì ở bên ngoài thì làm.
Sau đó, nhận
thấy quan hệ của chúng tôi ngày một xấu đi, Thẩm Dật mới đề nghị cả gia
đình cùng đi du lịch, nhưng cuối cùng chỉ có nó và mấy ông cậu lên
đường. Lúc đó, tôi vừa biết mình đã ở vào giai đoạn cuối của căn bệnh
ung thư, tất nhiên tôi không nói cho người nhà tôi chuyện này. Còn chồng tôi, vì muốn ở bên người đàn bà đó, nên cũng không chịu đi.
Bà đổ cơn ho.
– Bất hạnh thay cho gia đình chúng tôi, sau đó cả bốn đứa con trai của
tôi đều gặp nạn chết trên biển. Chồng tôi là người đặt nặng vấn đề nối
dõi tông đường, ông ấy cần một người con trai khỏe mạnh, cường tráng để
thừa kế gia nghiệp, nhưng tôi lại chỉ có hai đứa cháu nội là gái và một
đứa cháu ngoại là trai. Bố của Thẩm Dật là người Nam u, vậy nên dù nó
mang họ mẹ, chồng tôi vẫn cho rằng nó không phải người nhà họ Thẩm đích
thực.
Bà Thẩm bóp trán.
– Nhưng điều khiến tôi không thể hiểu nổi, là vì sao ông ấy có thể chấp nhận con trai của người đàn bà đó?
Hình Mẫn ngồi xuống, đối diện với bà:
– Không phải bà không hiểu nổi, mà thực ra bà đang nghi ngờ, liệu con
trai của bà Lâm có phải là giọt máu của ông Thẩm hay không? Tôi nói vậy
không sai chứ?
Bà Thẩm mỉm cười:
– Chỉ nghi ngờ suông cũng đâu có ý nghĩa gì. Bây giờ y học tiến bộ là thế, chỉ cần thử DNA là
xong. Nhưng ông chồng tôi là người đầu óc đơn giản, ngay cả việc đó ông
ấy cũng không nghĩ đến.
Bà ngừng một lát, tiếp tục:
– Hôm
đó, người đàn bà ấy dọn đến nhà tôi, mang theo con trai của bà ta. Chồng tôi nói sẽ tìm luật sư chia lại gia sản, vì thế tôi không thể không ra
tay. Tôi không đời nào để tài sản của gia đình mình rơi vào tay kẻ khác. Chúng nó…
Bà quay lại nhìn màn hình theo dõi, ba chị em Thẩm Dật ngồi đó im lìm như tượng, không ai nói với ai câu nào.
– Vì thế hệ cha ông quá tài ba, xuất chúng, nên thế hệ chúng bị lép vế,
bị trói buộc, không được tự do vẫy vùng. Đến lúc trưởng thành, thói quen trong quá khứ đã chẳng thể thay đổi được nữa. Từ nhỏ, chúng đã được
hưởng một cuộc sống đủ đầy, vì thế chúng không có khả năng, cũng không
có nghị lực để bươn chải, tự lập. Còn tôi, tôi chỉ là một bà già mắc
bệnh ung thư giai đoạn cuối. Theo anh, ai mới là người nên làm việc đó?
Cảnh sát Hoàng cử cấp dưới ghi lại tờ khai của bà Thẩm, trong đó bà ta đã
tường trình chi tiết toàn bộ quá trình gây án và động cơ gây án. Tư duy
ngôn ngữ của bà ta rất rõ ràng, mạch lạc, hầu như không có một lời nói
dư thừa.
Ba chị em Thẩm Dật được đưa ra ngoài, lúc đi ngang qua
dãy hành lang, họ chạm mặt bà Thẩm. Thẩm Dật vùng thoát khỏi vòng kiềm
tỏa của Hình Mẫn, chạy như bay đến trước mặt bà Thẩm, nắm lấy tay bà,
xúc động nghẹn ngào. Bà Thẩm xót xa vỗ vai cháu trai:
– Cháu lớn quá, bà không chạm được tới đầu cháu rồi. Đừng buồn, đây là điều duy nhất bà có thể làm cho các cháu.
Dứt lời, bà đứng thẳng, cất bước đi về hướng khác.
Cửu Thiều giành lấy chìa khóa xe trên tay Thẩm Dật:
– Để tôi lái.
Thanh Hoành lo lắng Thẩm Dật có thể không chịu nổi cú sốc này mà hành động
dại dột như việc giữa đường nhảy xe chẳng hạn, không phải anh ta chưa
từng có tiền lệ đó. Nhưng thực tế là, anh chỉ thiếp đi bên cạnh cô. Cô
quay sang nhìn và thấy gương mặt anh ta chìm trong một vùng đen tối,
trống trải.
Gia đình ấy đã kết thúc trong bi kịch.
Tuy cơ thể rất đỗi mệt mỏi, nhưng vì tinh thần Thanh Hoành chấn động mạnh, cô trằn trọc, không sao ngủ được.
Có lẽ vì cô trở mình quá nhiều lần, Nhã Ca tức tối túm lấy gối, phủ lên mặt cô, và lạnh lùng uy hiếp:
– Ngủ mau!
Nhưng Thanh Hoành chỉ chợp mắt được một lúc là tỉnh giấc. Từ phòng vệ sinh đi ra, thấy Nhã Ca dang chân dang tay trên giường, cô ngưỡng mộ vô cùng.
Kể từ sau vụ nổ hơn ba năm về trước, không một đêm nào cô được ngon
giấc, tình trạng đó có dấu hiệu ngày càng nghiêm trọng hơn trong thời
gian gần đây.
Trong mơ, cô nghe thấy những tiếng động rất khẽ,
rất nhỏ, cảnh tượng trong giấc mơ đều chỉ là những hình ảnh không mấy
quan trọng xảy ra trước vụ nổ. Cô thấy mình như người mắc chứng thần
kinh suy nhược.
Cô xuống tầng dưới thì thấy Thẩm Dật mở cửa lớn, đang đứng trước cửa xỏ giày.
Cô chào hỏi một cách tự nhiên:
– Anh dậy sớm nhỉ.
Thẩm Dật thích ngủ nướng, không hiểu vì sao hôm nay anh ta dậy tập thể dục sớm như vậy.
Thẩm Dật buộc dây giày xong, nhìn cô, lạnh lùng đáp:
– Cô cũng vậy.
Thanh Hoành vội thay giày, theo anh ta ra ngoài. Thẩm Dật quay lại nhìn cô:
– Cô đi theo tôi làm gì?
– Tập thể dục có bạn mới vui.
Thẩm Dật nhìn cô đăm đăm, sau đó anh ta quay mặt đi, phì cười:
– Đừng lo, tôi không yếu đuối đến mức ấy. Không có chuvện mới sáng sớm tinh mơ đã nghĩ đến việc tự sát đâu.
Chạy được một đoạn anh ta bỏ Thanh Hoành tụt lại phía sau, rồi men theo con
đường dẫn lên núi. Khu nhà này được bao bọc bởi các ngọn núi. Núi ở đây
không cao, nhà thầu còn làm cả con đường lát đá để các gia đình có thể
lên núi tản bộ. Không thấy bóng dáng Thẩm Dật đâu, Thanh Hoành quyết
định không bám theo anh ta nữa, cô chầm chậm dạo bước. Đột nhiên, trong
đầu cô lóe lên ý nghĩ từng xuất hiện mấy ngày trước, cô bất giác đi chậm lại, vừa đi vừa ngẫm ngợi.
Nhưng khi cô vừa bước lên bậc đá cuối cùng trên lối đi thì bỗng một nguồn sức mạnh đập vào lưng cô khiến cô
lảo đảo, cô quay người lại định túm lấy thứ gì đó để giữ thăng bằng,
nhưng không được, và thế là cô lăn khỏi đường núi.
Thanh Hoành
cảm thấy trời đất quay cuồng, tuy nhiên cô vẫn đủ tỉnh táo để biết trong tình huống này, quan trọng nhất là phải bảo vệ phần đầu và cổ. Sau cơn
choáng váng, cô mở mắt, thấy ánh dương rọi qua kẽ lá, chiếu vào mắt cô.
Cô tập trung tinh thần, thả lỏng cơ thể, bắt đầu công cuộc phân tích,
đánh giá tình trạng sức khỏe của bản thân.
Cô đã rơi ra khỏi
đường núi, những phần cơ thể lộ ra ngoài đều trầy xước, nhức buốt. May
mà lúc này đang là mùa đông, vùng ngoại thành thành phố Tân lại rất
lạnh, cô mặc khá nhiều quần áo, nên lúc ngã xuống, số quần áo đó trở
thành lớp bảo vệ hữu ích.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy vùng
ngực đau nhói, mặc dù xương sườn của cô đã gãy, nhưng không nguy hiểm
đến tính mạng. Cô nhắm mắt lại, ý thức trở nên mơ hồ. Khi cô mở mắt ra
lần nữa thì trời đã sẩm tối.
Mùa đông trời tối rất nhanh, cô quay đầu lại, thấy di động của mình rơi cách đó không xa, tuy nhiên với tình trạng cô lúc này, khoảng cách ngắn ngủi ấy cũng là cả một vấn đề nan
giải.
Cô thử nhúc nhích chân tay vài lần, và quyết định nằm yên
chờ người đến cứu. Cô không cảm thấy lo lắng về điều này, bởi vì cô tin
Cửu Thiều sẽ tìm được cô.
Trời tối dần, cô nghe loáng thoáng có
tiếng ai gọi mình. Tiếng gọi mỗi lúc một gần, rồi nhanh chóng vượt qua
chỗ cô. Giọng Nhã Ca đầy lo lắng:
– Thẩm Dật bảo Thanh Hoành có thể đã chạy theo anh ta lên núi, nhưng sao đến bây giờ vẫn không thấy tăm hơi đâu?
Ánh đèn pin quét qua quét lại, Nhã Ca đột nhiên bảo:
– Tần Tấn, cậu gây ra chuyện gì hay sao? Sắc mặt cậu … hiện rõ mồn một kìa…
Không biết Tần Tấn trả lời thế nào, tiếng họ xa dần.
Thanh Hoành nằm im không động đậy, cô biết trong móng tay mình vẫn còn những mẩu vụn da người.
Một lúc sau, đến lượt Hình Mẫn ngang qua chỗ cô, nhưng cô vẫn không lên tiếng cầu cứu.
Ngay sau đó là tiếng gọi của Cửu Thiều:
– Tiểu Hoành, em ở đâu?
Cô ném viên đá nắm sẵn trong tay về phía anh, tiếng lạo xạo vang lên. Ai
đó nhanh chóng trượt xuống một đoạn dốc, ánh đèn pin rọi vào mặt cô chói lóa, rồi lập tức tắt ngấm. Cửu Thiều ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng siết bàn tay cô, lòng bàn tay anh ướt át:
– Em vẫn ổn chứ?
Cô ráng sức đáp lại:
– Có lẽ em chỉ bị gãy một chiếc xương sườn, không nghiêm trọng lắm.
Anh rút di động, báo cảnh sát và gọi cấp cứu, sau đó nắm chặt bàn tay kia
của cô. Anh hết sức thận trọng, cố gắng kìm chế nỗi khát khao muốn ôm
chầm lấy cô sau bao lo lắng, sợ hãi. Bởi vì anh là tiến sĩ y khoa, anh
biết rõ trong trường hợp này, cách tốt nhất là không được dịch chuyển cơ thể của cô.
Thanh Hoành cử động các ngón tay, cô cảm nhận rất rõ anh đang run rẩy, cô đùa:
– Anh không lo lắng đến mức bật khóc đấy chứ?
Cửu Thiều khóc dở mếu dở:
– Không biết anh nên khen em gan dạ, hay chê em đần độn nữa!
Nghỉ ngơi một lát, Thanh Hoành đột nhiên bảo:
– Em sẽ nói thật nhanh suy nghĩ của em. Anh còn nhớ hôm trước, có một ý
nghĩ chợt lóe lên trong đầu em, nhưng em nghĩ mãi không ra đó là gì
không? Sau đó, Thẩm Dật quăng đồ ra ngoài cửa sổ đã cắt đứt dòng suy
nghĩ của em, Bây giờ em nhớ ra rồi, chính là câu nói đó, anh ta bảo, em
đã gạt anh chuyện tàu Đông Thái Bình Dương, rõ ràng anh ta không thể
biết chuyện này, trừ phi anh ta chính là…
Cô chưa nói hết câu, Cửu Thiều đã lấy tay che miệng cô lại, bàn tay anh giá lạnh.
Sau đó, anh xê dịch vị trí, cô nghe thấy “vút” một tiếng, có vật gì vừa lướt qua cô, cắm phập vào cành cây sau lưng.
Khoảnh khắc ấy, đầu óc Thanh Hoành hoàn toàn trống rỗng, và cô lập tức nghĩ ra, đó chính là tiếng súng giảm thanh.
Hắn đã đến!
Thanh Hoành nghe thấy hàng chuỗi âm thanh sục sạo trong đêm tối, và rồi ánh
sáng của chiếc đèn pin quét qua quét lại cách đó không xa. Cô khổ sở
quay đầu lại, thấy Cửu Thiều đứng đó, dáng đứng của anh có vẻ thiếu tự
nhiên, trên mặt anh có vệt nước. Nhưng anh nhanh chóng vươn thẳng lưng,
giọng anh điềm tĩnh:
– Tần Tấn, thì ra người liên lạc của Ám Hoa chính là cậu.
Gã vừa tới áp sát họ, đặt đèn pin lên chạc cây, tay giơ súng:
– Sếp Tiêu, nghe giọng nói có vẻ như anh không hề ngạc nhiên thì phải.
Rốt cuộc Thanh Hoành cũng nhìn thấy anh ta từ bóng tối bước ra. Ánh đèn pin chiếu rọi gương mặt nhìn nghiêng của anh ta, hai vết cào xước hiện rõ
trên mặt, hẳn là trước lúc ngã, cô đã chới với túm lấy anh ta để giữ
thăng bằng. Tần Tấn chĩa súng về phía Cửu Thiều, hắn đứng cách anh chừng bảy bước:
– Không được động đậy, anh vừa trúng đạn, nhưng may phúc cho anh là không vào vùng nguy hiểm.
Cửu Thiều không buồn đáp lại.
Nhờ có ánh sáng, Thanh Hoành nhìn rõ vệt nước trên mặt anh, có lẽ là mồ
hôi, những giọt mồ hôi không ngừng vã ra trên trán anh, trong khi thời
tiết trên núi lúc này đã gần chạm ngưỡng 0 độ C, chỉ cần mở miệng cất
lời là hơi thở biến thành khói trắng.
Tần Tấn tay cầm súng tay
thò vào túi áo lấy ra bộ kim tiêm, ném xuống trước mặt Cửu Thiều, rồi
hắn đưa mắt nhìn Thanh Hoành đang nằm một chỗ bên cạnh:
– Sếp Tiêu, tốt nhất anh nên tự mình thao tác, bằng không sẽ khó coi lắm. Sau anh sẽ đến cô ấy, anh không cô đơn đâu.
Cửu Thiều nhìn bộ kim tiêm, ngước mắt, hỏi:
– Bên trong là gì? Mooc-phin hay heroin?
– Heroin, nhưng lượng heroin vừa khéo ở ranh giới của sự sống và cái
chết. – Tần Tấn cười, nói: – Anh nên tự mình thao tác, chưa biết chừng
có thể giữ lại mạng sống.
Quả là thâm độc. Nếu tiêm heroin vào
người, cho dù Cửu Thiều không chết vì sốc thuốc cũng sẽ bị nghiện, chưa
nói đến việc anh có thể cai nghiện thành công hay không, nhưng chắc chắn cuộc đời của anh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn từ đây.
Thanh Hoành
định lên tiếng, nhưng ánh mắt của anh đã ngăn cô lại. Cô không rõ việc
giao lưu, truyền tải thông tin qua ánh mắt có chuẩn xác hay không, nhưng trong tình huống nguy khốn này, cô nghĩ mình nên nghe theo lời anh thì
tốt hơn.
Cửu Thiều cúi xuống, nhặt ống tiêm lên, anh vừa cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo sơ mi, vừa hỏi:
– Tôi đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng tôi không ngờ cậu lại là liên lạc tuyến dưới của Ám Hoa.
– Vì sao anh không nghĩ đến khả năng này? Bởi vì tôi đóng kịch quá giỏi?
– Cậu đã gặp tất cả những người bị tình nghi có thể là Ám Hoa, nhưng ánh
mắt cậu nhìn họ giống như nhìn người xa lạ, điểm này không thể giả được.
Tần Tấn cười đắc chí:
– Anh nói đúng, bởi vì cho tới trước thời điểm hiện tại, tôi không hề biết Ám Hoa là ai.
Hắn dịch chuyển khẩu súng về phía Thanh Hoành:
– Đừng hòng kéo dài thời gian, bọn họ còn lâu mới quay lại đây, anh định
chờ ai đến cứu? Anh nên biết, trong số bọn họ rất có thể có người là Ám
Hoa. Và tôi chỉ cần bóp cò, cô ấy sẽ chết ngay tức khắc
Cửu Thiều cầm ống tiêm, cắm vào tỉnh mạch, nhưng anh không thực hiện động tác bơm dung dịch vào mạch máu.
– Khá lắm, không hổ danh là tiến sĩ y khoa, lấy ven rất chuẩn.
Tần Tấn nhận xét.
– Thực ra tôi chưa muốn để lộ thân phận, nhưng vì Ám Hoa truyền tin, lệnh cho tôi phải tìm cách đưa cô bạn gái bé bỏng của anh vào cuộc, mà tôi
thì hình như đã lỡ miệng nói hố câu gì đó, khiến cô bạn gái của anh sinh nghi. Thực lòng, tôi cũng rất thích cô Chử đây, nhưng dù có thích đến
mấy cũng không bằng cái mạng này của tôi, anh nói có phải không? Nào,
giờ thì anh có thể tiêm heroin rồi nhỉ?
Hắn vừa nói xong, chợt
thấy Cửu Thiều đưa mắt ra sau lưng hắn, và còn lộ vẻ ngạc nhiên. Hắn
biết trong lúc này không được phép phân tán tư tưởng, tạo sơ hở, hơn nữa người trước mặt hắn – đối thủ của Ám Hoa, chắc chắn là một người rất
nguy hiểm, nhưng hắn không thể khống chế nổi sự tò mò bản năng, vì thế
hắn quay đầu lại nhìn. Chính trong lúc đó, Cửu Thiều đã bất ngờ xông
tới, kìm chặt bàn tay cầm súng của hắn, đẩy mạnh nòng súng hướng lên
trời, khẩu súng phát nố, tiếng súng xé rách màn đêm.
Thanh Hoành
dường như nín thở trong khoảnh khắc ấy, cô lo lắng quan sát họ, chưa đầy một giây sau, khẩu súng rơi xuống đất, cách chỗ cô không xa. Áo sơ mi
của Cửu Thiều bắt đầu rỉ máu ở bên sườn phải, máu tươi lan rộng rất
nhanh, mồ hôi trên trán anh càng lúc càng nhiều, anh giống như một người vừa được vớt từ dưới nước lên. Nhưng anh không dám ngơi nghỉ, anh dùng
đầu gối thúc mạnh vào bụng Tần Tấn, còn bồi thêm cho hắn mấy đòn chí
mạng bằng khuỷu tay.
Vùng bụng bị tấn công dữ dội nên Tần Tấn tạm mất đi khả năng phản kháng, hắn co người né tránh các đòn tấn công tiếp theo. Cửu Thiều nhanh chóng tìm thấy còng tay giắt trên người hắn, tay
anh thoăn thoắt, thuần thục khóa còng số tám vào hai bàn tay của hắn.
Nếu là lúc khác, chắc chắn Thanh Hoành sẽ vỗ tay tán thưởng nghiệp vụ điêu
luyện và chuyên nghiệp của anh, cũng không quên tán dương rằng, màn
khống chế tội phạm với hàng loạt động tác nhanh gọn, đẹp mắt của anh có
thể viết thành tài liệu giảng dạy trong nhà trường. Nhưng lúc này, cô
thậm chí không thốt nổi nên lời.
Thực hiện xong màn bắt trói tội
phạm, Cửu Thiều mới nhận ra bản thân đang bị thương, anh lùi lại một
khoảng cách nhất định, ngồi xuống, đối diện với Tần Tấn.
Tần Tấn ho ra một bụm máu, cười cay đắng:
– Anh đã thắng.
– Cậu đã mắc sai lầm. – Cửu Thiều chậm rãi nói. – Không nên quay đầu lại, bất kể đằng sau có thứ gì đi nữa.
– Nhưng đó là bản năng của con người, làm sao khống chế được?
– Tôi có thể.
Tần Tấn nhìn anh một hồi, cuối cùng, hắn nở nụ cười mà họ đều rất quen thuộc:
– Sếp Tiêu, bài giảng này của anh rất độc đáo.
– Theo phán đoán của cậu thì Ám Hoa là ai?
Tần Tấn trầm tư một lát, đáp:
– Anh lại đây, tôi sẽ nói cho anh biết.
Cửu Thiều khảng khái nhích lại gần.
Tần Tấn nói:
– Anh ghé sát tai lại đây tôi mới nói được.
Đến lúc này Thanh Hoành mới khôi phục được chức năng nói:
– Đừng đến gần, đừng tin lời hắn.
Dù lúc này, hơn ai hết cô rất muốn biết sự thật, nhưng cô không thể để Cửu Thiều liều mạng. Cô nhớ lại khoảng thời gian trước, nhớ vẻ mặt rất đỗi
tự nhiên, chân thành của Tần Tấn mà gai cả người, thì ra mỗi lần gặp
mặt, mỗi cuộc trò chuyện của hắn đều có mục đích cả.
Tần Tấn nháy mắt, hùa theo cô:
– Đúng, đừng nên tin tưởng tôi, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này, hai người sẽ
không có lần thứ hai đâu, vì tôi sẽ không nói gì hết. Tôi không lạ những biện pháp hỏi cung của mấy người, những thứ đó không ăn thua với tôi
đâu.
Cửu Thiều lộ vẻ cười khinh bỉ, sau đó anh dịch đến sát Tần Tấn.
– Cậu nói đi.
– Sao anh dám chắc tôi sẽ nói sự thật, sẽ bán đứng Ám Hoa?
– Tôi tự có cách suy đoán của mình.
– Thôi được, vậy thì Ám Hoa chính là…
Hắn mới vừa mấp máy môi, đột nhiên phía sau có tiếng súng nổ, hắn cứng người, máu tươi trào ra khóe môi.
Hình Mẫn đứng ngay sau họ, thu súng lại.
Thanh Hoành tròn xoe hai mắt, ý nghĩ duy nhất tồn tại trong đầu cô lúc này
là: Tần Tấn đã chết, người duy nhất biết Ám Hoa là ai đã chết.
Dưới chân núi, tiếng còi xe cảnh sát, xe cứu thương hú lên inh ỏi.
Có người gào gọi:
– Mau khiêng cáng xuống, trên núi có tiếng súng!
Tri giác và sự sống dần rời khỏi cơ thể Tần Tấn, Cửu Thiều đặt hắn xuống
đất, đưa tay lên vuốt mắt cho hắn, những động tác này của anh giống như
một thước phim quay chậm.
Cảnh sát Hoàng thở hồng hộc chạy lên, ông kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng trước mắt, ông bật hỏi dồn dập:
– Sao thế, sao thế này?
Cửu Thiều chống tay, gắng gượng đứng lên, có một cảnh sát đứng phía sau hốt hoảng kêu lên:
– Anh ấy trúng đạn rồi!
Cửu Thiều hơi chao đảo, nhưng lưng vẫn vươn thẳng.
– Viên đạn sượt qua da, không sao đâu. Mau khiêng Tiểu Hoành xuống trước, cô ấy mới bị thương nặng.
Hình Mẫn tỏ ra hết sức lo lắng, cuối cùng ông chỉ kịp giải thích một câu:
– Tôi nghĩ Tần Tấn chuẩn bị đâm kim tiêm vào người cậu.
Nhưng rõ ràng ống tiêm rơi ở chỗ cách Tần Tấn khá xa, dù hắn có với tay cũng không thể chạm tới.
Hình như biết lời giải thích của mình thật vô nghĩa, Hình Mẫn liền tránh đi chỗ khác.
Thanh Hoành nằm trên cáng vẫn không quên căn dặn:
– Hãy tìm Nhã Ca, cô ấy đi chung với Tần Tấn.
Hình Mẫn đáp:
– Cô ấy ở đằng kia, chúng tôi phát hiện cô ấy hôn mê bất động ở đó, nên mới tìm đến đây.
Cô nhìn ông, gương mặt ông không để lộ bất cứ sơ hở nào. Nhưng cô không
muốn nghĩ gì lúc này nữa, tốt nhất hãy ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại cô mới có thể bình tĩnh mà suy xét mọi vấn đề.
Và thế là, vào ngày
Ba mươi tết khi nhà nhà người người đoàn tụ, thì họ phải ăn Tết trong
bệnh viện Tam Giáp của thành phố Tân, với xung quanh là tường trắng, ga
trải giường cũng màu trắng và mùi thuốc khử trùng ngập trong không gian. Lần này, cô bị gãy một chiếc xương sườn, vết thương ngoài da thì vô số, thậm chí não bộ còn bị thương tổn cấp độ nhẹ. Tóm lại, chuyến này cô đã phải trả giá khá đắt.
Thanh Hoành ngắm nhìn xác pháo rơi ngập
mặt đất bên ngoài cửa sổ, thực ra cô cũng không thấy buồn, vì cô đâu còn người thân, ăn Tết ở nhà hay trong bệnh viện cũng như nhau cả thôi.
Cô đứng thẫn thờ hồi lâu mới sực nhớ cửa sổ vẫn đang để mở một cánh, gió
đêm lùa vào phòng, giá lạnh phủ lên thân thể cô. Cô định đóng cửa thì
nghe thấy có tiếng động ở cửa sổ tầng trên. Cô ngước nhìn và thấy Cửu
Thiều mặc áo bệnh nhân, đang “hạ cánh” rất điêu luyện trên bậu cửa sổ
phòng cô. Anh tháo dây an toàn nhanh thoăn thoắt, rồi lanh lẹ nhảy vào
phòng.
Thanh Hoành há hốc miệng vì kinh ngạc, một lúc sau mới chỉ anh mà chất vấn:
– Anh… anh làm thế nào vào được đây?