Anh chỉ sợi dây thừng vắt vẻo trên bờ tường:
– Loại dây thừng này dày 0.5 cm, chuyên dùng để leo núi, chịu lực rất tốt.
Thanh Hoành cảm thấy xương sườn của cô nhói buốt.
– Anh điên thật rồi! Nửa đêm nửa hôm trèo tường vượt tầng như loài nhện ấy! Em nhớ phòng anh ở tầng chín kia mà!
Còn phòng bệnh của cô ở tầng bốn. Cô nghĩ, có lẽ kiếp trước cô đã gây ra đủ thứ tội lỗi phóng hỏa đốt nhà, giết người cướp của, nên kiếp này mới
quen người đàn ông như anh.
Cửu Thiều lên giường cô, kéo chăn ra, rồi chui tọt vào trong chăn. Cô đặt túi sưởi trong chăn, vừa hay có thể sưởi ấm thân thể sắp đóng thành băng của anh. Một lúc sau anh mới trả
lời cô:
– Anh đến đón Tết với em.
Cơn thịnh nộ của Thanh Hoành bỗng chốc tan biến, cô đóng cửa sổ lại, leo lên giường.
Một người nằm, một người ngồi, họ cứ giữ mãi tư thế ấy, không ai xê dịch, động đậy.
Thanh Hoành cầm di động lên xem giờ:
– Sắp đến giờ chiếu chương trình Gặp nhau cuối năm rồi.
Y tá và bác sĩ trong bệnh viện đã kiểm tra các phòng bệnh từ rất sớm, bên ngoài bệnh viện cũng đã ngừng bắn pháo hoa. Lúc này, nhà nào nhà nấy,
người nào người nấy đều quây quần bên chiếc tivi để đón xem chương trình giải trí phát sóng vào đêm Giao thừa hằng năm, người ta chỉ trích, lên
án chương trình ấy không ngớt lời, nhưng vẫn xem đều đặn mỗi năm.
Cửu Thiều quay sang nhìn cô:
– Em thích thì bật tivi lên xem.
– … Thôi khỏi.
Thanh Hoành cũng chui vào trong chăn, quay mặt về phía anh:
– Liệu vết thương của anh có bị chảy máu không?
– Không đâu.
Anh trả lời rất nhanh.
Thanh Hoành thở phào, trườn vào lòng anh:
– Em thấy chúng ta giống những kẻ không nhà không cửa trong thời loạn lạc.
Cô biết mình từng nghi ngờ anh là Ám Hoa, vì thế cô cảm thấy lương tâm cắn rứt. Anh nặng tình với cô là thế, vậy mà cô vẫn hoài nghi anh. Có điều, cô sẽ không xin lỗi anh về chuyện đó, và nếu có thể, cô mong anh mãi
mãi không biết điều này.
– Em nhớ nhà phải không?
Cửu
Thiều vỗ về cô. Người cô thanh mảnh, gầy guộc, nên mỗi lần ôm cô vào
lòng, anh lại nảy sinh một thứ ảo giác, rằng cô không thể rời xa anh.
Nhưng anh cũng biết, vào thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời, cô đã
phải một mình vượt qua. Tính cách của cô không yếu mềm như vẻ ngoài của
cô.
– Không đến nỗi nào.
– Ừ… Thực ra, anh có thể tặng em một mái nhà.
Thanh Hoành phì cười:
– Em xin anh! Lần trước màn cầu hôn của anh qua loa đại khái như thế, bây giờ anh định cầu hôn lần hai trong bệnh viện chắc?
– Đừng có cười, chuyện này rất nghiêm túc!
– Được rồi, em không cười nữa. – Thanh Hoành áp má vào ngực anh. – Vậy thì ngủ đi, em buồn ngủ rồi.
– Em ngủ từ hôm qua đến giờ vẫn chưa đã sao? – Anh thấy thái độ của cô
thật lạ lùng, liền véo mũi cô: – Đừng ngủ nữa, trò chuyện với anh một
lát.
– … Anh muốn nói chuyện gì?
Anh buông tay, bỗng
nhiên thấy mình thật điên rồ mới trèo từ tầng chín xuống tận đây, trong
khi cô chỉ nghĩ đến việc duy nhất là ngủ, mà lại là ngủ trong trạng thái tĩnh.
Một tràng pháo hoa rộ lên đánh thức Thanh Hoành, cô bịt tai lại, cáu:
– Inh tai quá!
Bệnh viện này nằm ở khu vực phồn thịnh nhất của thành phố, đây cũng chính là điểm không tốt đối với bệnh nhân.
Cửu Thiều mở mắt, thản nhiên nói:
– Anh cứ tưởng dù có ném em xuống sông em cũng không tỉnh giấc.
– Đừng vu khống! Đã rất lâu rồi em không được ngon giấc.
Cô dõi mắt ra ngoài cửa sổ, pháo hoa vẫn tung bay rợp trời, rực sáng cả nền trời màu nhung sâu thẳm.
Cửu Thiều nói.
– Rất giống cảnh tượng lúc nhìn lên từ đáy biển.
– Hả? Sao?
– Hôm đó, lúc anh sắp chìm xuống đáy biển, anh mở mắt và trông thấy rất nhiều vi sinh vật phát sáng, cảnh tượng đẹp mắt.
Thanh Hoành vén áo anh lên kiểm tra các vết sẹo, những vết sẹo đã mờ đi, trở
thành huân chương cho chiến tích huy hoàng của anh. Cửu Thiều vội đóng
cúc lại, kể cả cúc áo trên cùng anh cũng cài kín. Cô không biết phải nói gì nữa.
– Anh nhìn mà xem, động tác anh như thế sợ em bạo lực với anh không bằng.
Cửu Thiều giữ chặt đầu cô:
– Em nói ngược rồi. Anh đã cứu mạng em hai lần, cho dù em lấy thân báo đáp cũng không đủ trả ơn.
Thanh Hoành cười ngất, đáp trả:
– Thế thì hết cách! Hay là anh chịu “lấy thịt trả thịt” không, chúng ta sẽ tính toán từng lần một?
– Ừ.
Anh chỉ “ừ” một tiếng, và không nói gì thêm. Cô những tưởng chí ít anh sẽ
nghiêm khắc chỉ trích cô nói thô thiển, vậy mà lần này lại không. Cô đẩy khẽ anh:
– Anh đang nghĩ gì thế?
Cửu Thiều cười bí hiểm:
– Anh đang đếm số lần.
Cô ngẫm nghĩ một lát, quyết định chuyển sang chủ đề an toàn hơn:
– … Theo anh, lát nữa có người đi kiểm tra phòng bệnh không?
– Anh đã nhét bốn cái gối trong chăn. Vả lại, hôm nay chắc không ai buồn kiểm tra đâu.
– Sáng mai thì sao?
– Anh sẽ về bằng đường cũ.
– Không được. Leo lên cao như thế trong khi vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn thì không ổn.
– Chẳng lẽ chờ bị bắt quả tang trên giường?
Pháo hoa chói sáng ngoài cửa sổ, chiếu rọi gương mặt anh. Anh nhướn hàng mi
dài chấp chới như cánh bướm, ánh mắt ngập tràn ý cười. Thanh Hoành bất
giác thầm nghĩ, lúc này hãy quên đi Ám Hoa, quên đi Tần Tấn, hãy cho
mình một kỳ nghỉ. Trong kỳ nghỉ ngắn ngủi này, cô muốn buông bỏ mọi gánh nặng.
Cô ngó giờ trên di động, lúc này là mười một giờ năm mươi
chín phút. Tiếng pháo hoa râm ran ngoài kia, lấn át mọi âm thanh trong
đêm.
Đúng mười hai giờ đêm, cô nghe tiếng đám đông hò reo, có
người đang say, có người đang tỉnh, nhưng tiếng hò reo tràn ngập niềm
vui. Tiếng pháo nổ lúc trầm lúc bổng, khói pháo trắng xoá lan trong
không gian mênh mông.
Cửu Thiều kéo chăn lên đắp cho cô, rồi anh ghé tai cô thì thầm:
– Chúc mừng năm mới, Tiểu Hoành!
Sau đó, tất nhiên không có gì xảy ra giữa họ, hai người mơ mơ màng màng
thiếp đi, Thanh Hoành nhanh chóng quên bẵng chuyện Cửu Thiều phải leo
trở lại tầng chín, Cửu Thiều cũng vậy. Không biết anh quên thật hay quên giả vờ.
Sáng sớm hôm sau, khi bà y tá trưởng đi kiểm tra phòng
bệnh theo quy định và nhìn thấy họ nằm ôm nhau trên giường bệnh thì lắc
đầu, không biết phải nói sao.
Thanh Hoành nhìn thấy bà y tá
trưởng thì biết mọi chuyện thế là hỏng bét, nhưng sự việc xảy ra tiếp
theo mới khiến cô nhận ra suy nghĩ của mình vẫn còn rất đơn giản. Bởi vì ở thời khắc tiếp theo, sau tiếng hô: “Để tôi” đầy phấn khích, tấm chăn
trên giường cô bị kéo phăng ra, kết thúc màn “bắt quả tang” tại trận.
Tất nhiên, người giữ trọng trách “bắt quả tang” chính là bà Lăng Trác Ninh – mẹ của Cửu Thiều.
Sau khi nhìn rõ hai người trên giường, bà tỏ ra kinh ngạc, lấy tay che miệng:
– Tiểu Cửu, sao con lại ngủ trên giường Tiểu Hoành…
Vẻ mặt kinh ngạc của bà quá ư giả tạo, đến nỗi cô chỉ nhìn thoáng cũng
nhận ra. Nếu bà Lăng Trác Ninh mà làm diễn viên, chắc chắn chỉ có thể là một diễn viên tồi mà thôi.
Cửu Thiều vẫn đang lơ mơ ngủ, anh chẳng buồn hé mắt, kéo chăn lên, trở mình một cái rồi nằm im như tượng.
Y tá trưởng bóp trán:
– Xin lỗi, tôi ra ngoài một lát.
Bà Lăng Trác Ninh lấy tay che miệng, ngồi xuống sofa.
– Hai người thắm thiết nhỉ… – Bà ngước nhìn sợi dây thừng treo lơ lửng
giữa không trung, giễu họ. – Dù không nằm cùng phòng, nhưng cũng quyết
phải trèo vào cùng giường.
Thanh Hoành luôn cảm thấy có điều gì
không ổn, giờ thì cô đã biết, đó là sự đánh tráo trách nhiệm giữa người
nam và người nữ. Không hiểu vì sao, cô cứ có cảm giác mình phải là người chịu trách nhiệm cho chuyện xảy ra hôm nay. Cô ngồi dậy, khoác áo, nói
với mẹ của Cửu Thiều:
– Cháu xin lỗi, cháu đã vô tình khiến anh ấy phải trèo từ tận tầng chín xuống đây.
Bà Trác Ninh xua tay:
– Không sao, bác nghe Tiểu Cửu bảo cháu không bắt nạt nó khiến nó phát
khóc đã là mừng lắm rồi. Này, thế cháu làm cho nó phải khóc thật à?
Thanh Hoành cảm thấy mình bị sét đánh thê thảm lắm rồi, nào ngờ tình hình còn tệ hơn thế.
– Dạ… hình như không hề có chuyện này…
– Ồ, thế thì cháu phải cố gắng hơn nữa.
– …
Cô phải trả lời thế nào mới thỏa đáng? Thanh Hoành đáp:
– Cháu xin phép đi đánh răng rửa mặt rồi quay lại tiếp chuyện bác, như thế mới phải phép.
Cuối cùng, Cửu Thiều cũng lơ mơ tỉnh giấc, anh quờ tay sang bên thấy không có ai thì gọi khẽ bằng giọng ngái ngủ:
– Tiểu Hoành?
Thanh Hoành cảm thấy
mình như lại vừa bị sét đánh trúng, giọng nói khàn đặc của anh thật
giống với người “làm việc” quá sức đêm qua, nhưng sự thật là họ không
làm gì hết, họ chỉ trò chuyện một lát rồi buồn ngủ quá nên cả hai cùng
thiếp đi thôi.
Bà Trác Ninh cười cười rồi buông tha cho cô:
– Cháu đi rửa mặt đi, để bác gọi nó dậy.
Nói đoạn bà cởi áo khoác, xắn tay áo, cuộn tròn một cuốn tạp chí, đến bên
giường bệnh, lật chăn, đập cuộn giấy vào mặt Cửu Thiều:
– Còn không dậy? Giả vờ ngủ này, giả vờ ngủ này!
Thanh Hoành khóa trái cửa phòng vệ sinh, xả nước, vỗ tới tấp lên mặt. Khủng khiếp quá! Cô phải bình tĩnh mới được.
Hình như cô loáng thoáng nghe thấy thanh âm của một vụ “bạo lực đẫm máu”,
nhưng khi cô từ phòng vệ sinh bước ra thì bà Trác Ninh đã ngồi nghiêm
chỉnh trên sofa, đối diện với con trai. Thanh Hoành vội rót trà mời bà.
Bà Trác Ninh đón lấy cốc trà, mỉm cười với cô, sau đó rút trong túi áo ra một phong bao lì xì:
– Trà bác uống rồi nhé, cái này là của cháu.
– …
Thanh Hoành lại một lần nữa đứng hình.
– Sao không nhận? Có phải cháu chê ít không?
– Cháu cám ơn!
Thanh Hoành gần như giật lấy phong bao lì xì từ tay bà.
– Ngoan lắm! – Bà Trác Ninh vuốt má cô. – Vừa ngoan vừa dịu dàng, đúng là mẫu con gái bác thích.
Thanh Hoành thở phào, vậy là cô đã được an toàn.
Bà Trác Ninh gõ cốc:
– Con trai, rót trà cho mẹ!
Cửu Thiều lạnh lùng đáp:
– Ấm trà ngay cạnh mẹ đó thôi.
Bà nhướn mày nhìn con trai, Cửu Thiều vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Cuối cùng, bà đành bỏ cuộc, đứng lên cầm theo áo khoác.
– Mẹ đi mời y tá đến kiểm tra cho các con.
Bà vừa đi khỏi và đóng cửa lại, Cửu Thiều lập tức đỡ gáy Thanh Hoành, hôn
lên môi cô. Sau những màn “đả kích” liên tiếp, tri giác của Thanh Hoành
gần như trở nên tê dại, vì thế cô để mặc lưỡi anh xâm nhập vào miệng
mình.
Lúc rời khỏi môi cô, anh khẽ nói:
– Mùi kem đánh răng rất được.
Cô lập tức nhớ lại nụ hôn trong phòng làm việc của Sở cảnh sát, vừa bực vừa buồn cười:
– Tiếc là ở đây em không có nước cạo râu.
Mười phút sau, bà Trác Ninh và y tá quay lại phòng bệnh của họ.
Cô y tá kiểm tra xong xuôi thì cười bảo:
– Chỉ cần vết gãy liền lại là không vấn đề gì.
Y tá vừa đi khỏi, Cửu Thiều từ phòng vệ sinh bước ra.
Bà Trác Ninh nhìn con trai chằm chằm, đột nhiên bà bảo:
– Nếu con vừa giải quyết vấn đề sinh lý trong phòng vệ sinh thì hình như hơi nhanh thì phải.
Thanh Hoành suýt sặc nưóc.
Cửu Thiều rốt cuộc không nhịn nổi nữa:
– Mẹ định làm gì thế?
Bà Trác Ninh vỗ bàn:
– Mẹ đến đón các con về nhà.
– Xin chờ một lát.
Thanh Hoành vội hỏi:
– Bác nói “các con” là bao gồm cả cháu?
Sau đó, cả hai mẹ con Cửu Thiều đều nhìn cô bằng ánh mắt mà hàm ý của nó là: Không cháu/em thì còn ai vào đây!
Cô cảm thấy, hẳn kiếp trước cô đã gây ra nhiều nghiệp chướng phóng hỏa đốt nhà, giết người cướp của đủ cả nên kiếp này mới “đụng” phải mẹ con họ.
Làm xong thủ tục xuất viện, Thanh Hoành theo hai mẹ con họ ra bãi đỗ xe.
Thành phố Tân cách thành phố họ sinh sống chừng ba tiếng chạy xe trên đường
cao tốc, đó là khoảng cách thích hợp để lái xe. Bà Trác Ninh ngồi vào
ghế lái, khởi động xe, còn Cửu Thiều thì xếp hành lý và thuốc thang vào
thùng xe, sau đó kéo cô ngồi vào hàng ghế sau.
Thanh Hoành thì thầm:
– Như thế không lịch sự lắm thì phải?
Cửu Thiều bảo:
– Em cần lịch sự hay cần mạng sống?
Tiếp đó, cô được chứng kiến “tay lái lụa” của “sát thủ đường cao tốc”, bà
Trác Ninh chuyển làn mà không hề bật xi-nhan, chuyển hướng cũng không
thèm nhìn kính chiếu hậu, mỗi lúc xe phía sau vọt lên chửi, bà liền kéo
cửa xe, thái độ vui vẻ, xin lỗi chân thành, và còn không quên tặng họ
một nụ hôn gió.
Về đến nhà Cửu Thiều, Thanh Hoành thấy nỗi nơm nớp lo sợ của mình đã gần biến thành chứng hạ đường huyết.
Nhà Cửu Thiều nằm trong khu đô thị hiện đại nhất phía đông thành phố, là
kiểu căn hộ với kiến trúc phòng khách thông tầng hiện đại, sang trọng.
Chủ đầu tư dự án là tập đoàn kinh tế nhà họ Tạ, tập đoàn kinh tế lớn
nhất thành phố. Thanh Hoành biết về dự án này vì đó là dự án đầu tiên
sau khi Tạ Doãn Thiệu nhậm chức CEO của tập đoàn, họ bán những căn hộ
cao cấp với giá trên trời. Bà Trác Ninh thả họ ở lối vào hầm gửi xe, rồi bà đích thân lái xe xuống hầm.
Cửu Thiều nắm tay Thanh Hoành, chầm chậm cất bước về phía tòa nhà gia đình anh sống.
Ngày đông tháng rét mà Thanh Hoành thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.
Cửu Thiều ấn ngón tay vào khóa cửa lưu dấu vân tay đẩy cửa kính vào tòa nhà:
– Em đang run?
Thanh Hoành hờn dỗi:
– Anh vội vội vàng vàng kéo em về nhà, không để cho em kịp mua quà, đi tay không đến nhà anh làm khách.
Thì ra là nguyên nhân này. Anh tủm tỉm:
– Đừng quên những gì em đã hứa, đã cá cược thì phải giữ lời. Hơn nữa,
người vội vội vàng vàng kéo em về nhà là mẹ anh chứ không phải anh. Nếu
em thấy khó xử thì lát nữa ăn trưa xong, anh đưa em đi sắm đồ ở trung
tâm thương mại gần đây.
Thang máy dừng lại, Cửu Thiều ấn ngón tay khai báo dấu vân, số tầng có căn hộ của gia đình anh sáng lên.
Thanh Hoành tranh thủ thời gian, lôi hộp trang điểm ra dặm thêm phấn, tút lại dung nhan. Cửu Thiều nhìn cô, không biết phải nói sao. Thực ra, anh
cũng không biết phải giải thích với cô thế nào, hơn ba mươi năm qua anh
chưa từng đưa cô gái nào về nhà, vì thế, lần này cô chịu theo anh về gặp bố mẹ anh, người nhà anh hẳn là biết ơn cô nhiều lắm.
Thang máy đưa họ lên tới căn hộ của gia đình anh, Cửu Thiều xoay nắm cửa, bảo cô:
– Dép đi trong nhà ở đây, em có muốn lên phòng anh tham quan không?
Thanh Hoành thay dép lê, định trả lời thì thấy một người đàn ông trung niên,
cao bằng Cửu Thiều tay cầm dao thái rau xuất hiện trước mặt họ, rồi cô
nghe anh chào:
– Bố ạ!
Đột nhiên, cô không kiểm soát nổi biểu cảm của mình.
Thanh Hoành cố sức nhớ lại ngày trước khi cô và Tạ Doãn Luy đính hôn, cô đến
nhà anh ta ra mắt và cảnh tượng mà cô chứng kiến ở nhà họ Tạ là thế nào, nhưng cô không thể nhớ ra. Bởi vì, lúc đó cô vốn không hề bận tâm đến
việc đính hôn, nhưng cô chắc chắn một điều, không có chuyện người đàn
ông trụ cột trong gia đình xuất hiện trước mặt cô với con dao thái rau
trên tay.
Nhưng cô vẫn cố “nặn” ra một vẻ mặt ngoan hiền:
– Cháu chào bác.
Ông Tiêu gật đầu:
– Mời vào mời vào! Bác đang nấu cơm, à, nhà bác có mấy món ăn gia truyền rất ngon.
Thanh Hoành khôn khéo đáp lại:
– Sau này cháu sẽ học…
Nhưng ông Tiêu lại bảo:
– Sau này để Cửu Thiều nấu cho cháu ăn.
– …
Cô đã lỡ lời! Cô thấy Cửu Thiều đang cúi đầu tủm tỉm cười, mãi đến khi ông Tiêu đi vào bếp, cô mới bực mình huých anh một cái:
– Không được cười!
– Không phải anh cười em đâu, anh thấy vui, không ngờ em lại tự giác đến thế.
Cửu Thiều nắm tay cô:
– Lên phòng anh xem không?
Anh vừa dứt lời đã nghe tiếng ông Tiêu mở cửa kính bếp, dặn dò:
– Còn khoảng hai mươi phút nữa là xong, các con đừng “làm” gì quá lâu.
Thanh Hoành đưa tay lên bóp trán.
Cửu Thiều đáp lại:
– Làm gì có việc gì kéo dài đến thế.
Nhưng bố anh đã đóng cửa lại, và không nghe thấy lời anh.
Thanh Hoành theo anh lên tầng hai. Tầng hai nhà anh chỉ có hai phòng, một
phòng đọc sách kết hợp với nghe nhạc, xem phim giải trí, phòng còn lại
là phòng ngủ của anh. Thanh Hoành vào phòng anh và lập tức than thở:
– Giống phòng giải phẫu quá!
Chỉ đưa mắt một cái cô liền trông thấy mô hình cơ thể người đặt cạnh giá
sách, anh còn thắp điện bên trong, vùng ngực mở rộng, nên có thể thấy rõ tâm thất, buồng tim, động mạch, tĩnh mạch. Cửu Thiều kéo tấm vải trùm
lên mô hình ấy:
– Đây là một sai sót.