Thẩm Dật khoanh tay trước ngực, mỉm cười, nói:
– Được thôi. Thế là tôi đặt một nửa số phòng trên tàu Đông Thái Bình
Dương. Vì sao tôi chọn con tàu đó ư? Là vì công ty du lịch quản lý con
tàu thuộc sở hữu của nhà họ Tạ. Cô Chử sẽ nhanh chóng nhận được tin tức
về những hoạt động bất thường của phía cảnh sát. Đồng thời, tôi cũng
truyền tin cho Tần Tấn, ra lệnh cho anh ta cung cấp ám hiệu cho cô Chử.
Nhưng tôi không ngờ anh ta lại tạo ra thứ ám hiệu quá mức ngu xuẩn, là
sự xuất hiện của cảnh sát phòng chống bạo động trên đường. Cô Chử chỉ
cần hỏi người khác về thông tin này thì lời nói dối của anh ta sẽ bị lật tẩy.
Tôi chỉ chuyển tiền đặt cọc cho một số phòng trên tàu. Tôi
chia nhỏ thành mười món, chuyển khoản qua ngân hàng, nhưng là ở một
thành phố khác. Vì thế, nếu các vị muốn kiểm tra camera quay lại các
giao dịch tại quầy giao dịch của ngân hàng, các vị sẽ phải kiểm tra trên phạm vi toàn quốc. Tôi đã dùng số điện thoại di động của Tô Quỳ để đặt
chỗ, vì hồi du học bên Đức, tôi từng là bạn học của em gái cô ta. Đồng
thời, tôi cố ý bỏ tập tài liệu Những điều hành khách đi tàu Đông Thái
Bình Dương cần biết vào xe của Tô Tường, chị gái cô ấy nhanh chóng đọc
được và đặt phòng VIP trên tàu. Nhưng giả như Tô Quỳ không hứng thú với
chuyến đi ấy thì cũng không sao, tôi sẽ thay bằng người khác.
Hình Mẫn cúi xuống ghi chép, được một lát, ông nhắc hắn:
– Còn gì nữa?
– Tôi tìm được một tàu đánh cá chui, và nhanh chóng phát hiện ra hòn đảo
hoang nằm ở vị trí rất đẹp, tôi còn sắp xếp sẵn mọi thứ trên đảo. Hòn
đảo ấy hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của tôi, có chất độc, nhưng không
có thú hoang hay rắn độc, khuyết điểm duy nhất là trên đảo không có cây
Mao địa hoàng, vì thế tôi buộc phải trồng một ít trên đảo. Nhưng vì chất đất không phù hợp, Mao địa hoàng tôi trồng đều khô héo hết. – Thẩm Dật
thở dài: – Đây có lẽ là sai lầm duy nhất của tôi.
– Đôi lúc anh cũng thật khiêm tốn.
Thẩm Dật chống cằm:
– Sau mỗi lần hành động, tôi luôn tổng kết, rút ra bài học, và không ngừng sửa chữa, cải thiện, đó là tố chất nghề nghiệp.
– Vậy anh đưa cả bốn người cậu lên tàu là xuất phát từ toan tính thế nào?
– Đội trưởng, ông sai rồi. – Thẩm Dật tươi cười chữa lại. – Ông quên bà
ngoại tôi từng nói, lúc đầu, tôi muốn đưa toàn thể gia đình lên tàu đi
du lịch, không phải chỉ có bốn ông cậu? Ý đồ của tôi rất đơn giản, tôi
thấy bọn họ có sống thêm nữa cũng chẳng để làm gì, chỉ tổ thải ra nhiều
cacbonic và rác thải cho thành phố mà thôi. Tất nhiên, nếu ông muốn nói
tôi làm thế để chứng minh mình là người bị hại trong tai nạn trên biển
đó thì cũng được.
Hình Mẫn điềm tĩnh hỏi:
– Ồ, anh làm vậy vì điều gì? Vì họ từng cấm cản cuộc hôn nhân của bố mẹ anh?
– Đúng là bọn họ đã cướp sạch phần lớn tài sản của bố mẹ tôi, nhưng đó
không phải lý do tôi làm vậy. Khi nãy tôi nói rồi, tôi thấy bọn họ có
sống thêm nữa cũng chẳng ích gì, chi bằng chết đi để trợ giúp tôi.
– … Câu hỏi tiếp theo, vụ Tô Quỳ bị sát thương có liên quan đến anh không?
– Ồ.
Thẩm Dật gõ đầu ngón tay xuống mép bàn.
– Tất nhiên là tôi đã kích động tay trợ lý, khiến hắn ra tay với cô ta.
Trước đó tôi đã phá hủy đường điện, đến điệu Valse thì cầu dao điện tự
động ngắt, tôi lại bôi ít bột màu phát sáng lên gấu váy của Tô Quỳ, giúp Ngô Y Thanh nương theo ánh sáng đó mà phán đoán chuẩn xác vị trí của cô ta, và còn có thể nhét mảnh thủy tinh vào tay tôi. Tất nhiên, tôi khá
bất ngờ trước hành vi vu oan giá họa của hắn, nhưng nếu hắn muốn làm
vậy, tôi cũng không tiện từ chối.
– Kích động bằng lời nói?
Thẩm Dật đưa tay ra, chủ động giúp Hình Mẫn lật lại những trang ghi chép trước đó.
– Đối với câu hỏi này, chúng ta hãy cùng trở lại câu chuyện mà tôi kể lúc đầu, tôi nhớ nó nằm ở dòng thứ tư trang thứ ba… Đúng, chính là ở đây,
hồi tôi học dự bị đại học bên Đức, từng có một nữ lưu học sinh nhảy lầu
tự tử.
Hắn chỉ tay vào hàng chữ đó, hỏi lại:
– Cảnh sát
Hình à, ngày nào cũng thấy ông đến thẩm vấn tôi, thế này dễ sinh nhàm
chán lắm, chi bằng đổi người khác đi, được không?
– Anh muốn ai? Chử Thanh Hoành?
– Không.
Hắn kinh ngạc nhướn mày.
– Không, không, tôi không muốn gặp cô ấy. Tôi cần lưu lại những ký ức đẹp nhất về cuộc tình này. Tôi sẽ chỉ lựa chọn đối thủ của mình, mà đối thủ của tôi đương nhiên không phải ông.
Hình Mẫn gập cuốn sổ lại.
– Tôi sẽ viết đơn đề nghị, nếu đơn đề nghị được thông qua và Tiêu Cửu Thiều cũng bằng lòng đến đây, thì anh sẽ được toại nguyện.
– Buổi thẩm vấn của ông hôm nay đến đây kết thúc?
– Hôm nay dừng ở đây thôi, đằng nào cũng sắp đến giờ vẽ tranh của anh.
– Cảnh sát Hình quả nhiên là người thấu tình đạt lý.
Thẩm Dật đứng lên, lịch sự cúi chào họ, như thể một diễn viên đứng trên sân khấu cúi chào khán giả của mình.
Ngày thứ tư.
Hình Mẫn vừa đẩy cửa bước vào liền thông báo:
– Tiêu Cửu Thiều không bằng lòng đến thẩm vấn anh, vì thế vẫn sẽ là tôi.
Thẩm Dật đứng trước giá vẽ, vươn vai thư giãn:
– Đúng như dự đoán của tôi.
– Ý anh là sao?
– Anh ta đang sợ hãi.
Thẩm Dật vẫn đứng yên.
– Hôm nay tôi đứng đây tiếp chuyện ông được không? Vì tôi sợ không kịp hoàn thành bức vẽ này.
– Anh thấy thoải mái là được.
Thi thoảng Thẩm Dật mới đưa vài nét bút, phần lớn thời gian hắn chỉ đứng yên ở đó, chăm chú ngắm nghía bức vẽ của mình.
– Tiêu Cửu Thiều đang sợ hãi, vì anh ta phát hiện ra chúng tôi có quá
nhiều điểm tương đồng. Từ việc anh ta vô tình dẫn dắt cô Chử làm ra
những việc mà lý trí của cô ấy không thể kiểm soát thì anh ta đã biết cả tôi và anh ta đều có chung khả năng kỳ diệu đó. Anh ta lo sợ sẽ trở
thành người giống như tôi.
Hình Mẫn nói:
– Cậu ấy không như vậy đâu.
– Hả?
Thẩm Dật ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
– Cậu ấy sẽ không như vậy, bởi vì năng lực kiểm soát bản thân của cậu ấy rất mạnh.
Thẩm Dật mỉm cười, đây là nụ cười trong sáng nhất, không hàm chứa vẻ khinh miệt như từ trước đến nay của hắn.
– Vậy ư, anh ta thật may mắn.
– Nếu năm xưa có người can ngăn anh, và anh kiểm soát bản thân tốt hơn thì có lẽ anh sẽ giống như Cửu Thiều bây giờ.
– Không bao giờ có cái gọi là “nếu như”, không bao giờ tồn tại thứ đó. –
Thẩm Dật lắc đầu. – Tôi không hối hận. Cuộc đời tôi đến đây coi như chấm dứt, nhưng ba mươi năm cuộc đời tôi rực rỡ và huy hoàng hơn bốn mươi
năm cuộc đời của bất cứ ai.
– Ba mươi năm?
– Ngày kìa là sinh nhật tuổi ba mươi của tôi.
– Có muốn tôi tặng quà cho anh không?
Thẩm Dật nháy mắt:
– Ông biết thứ tôi muốn là gì không?
– Anh muốn gì?
– Ông đoán thử xem.
Nói xong, hắn tiếp tục cầm cọ vẽ, thở hắt ra:
– Chúng ta tiếp tục hành trình của tàu Đông Thái Bình Dương nhé. Vì sao
tôi chọn ra tay vào buổi tối ngày thứ ba, vì tại thời điểm đó, Tô Quỳ bị thương, nếu phải đưa cô ta đến bệnh viện cấp cứu thì con tàu buộc phải
thay đổi hành trình, và như thế nó sẽ ngang qua hòn đảo hoang mà tôi đã
bố trí từ trước. Tiếp theo, việc tôi cần làm rất đơn giản, nhân lúc giám đốc Lăng chỉ có một mình, tôi đánh ngất ông ấy từ phía sau, tiêm chất
độc BHN1. Tôi đã nói rồi, những người bị tiêm chất độc ấy sẽ biến thành
xác sống giống như trong các bộ phim kinh dị, tôi bảo gì phải làm nấy,
thế nên mới có đoạn băng ông ấy thừa nhận mình chính là Ám Hoa.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện thế là xong, nên tôi đi kiểm tra toàn bộ kíp nổ đã
được gắn trên tàu, sau đó chuẩn bị chuồn ra boong tàu, giả vờ sợ hãi, lo lắng giống như bao hành khách khác. Nhưng tôi chợt trông thấy giám đốc
Lăng bất ngờ thoát khỏi sự khống chế của dược tính, đến trạm kiểm soát
gần đó, gửi tín hiệu cầu cứu, đồng thời ra lệnh cho tất cả các vị rút
lui, và còn để lại lời nhắn vào hộp đen.
Thẩm Dật trầm mặc giây lát.
– Vì thế tôi buộc phải giết ông ấy, trong lúc vật lộn tôi đã chặt gãy tay ông ấy. Nhưng cho dù đã gãy cả cánh tay, ông ấy vẫn hùng hổ lao tới đòi giết tôi.
Hình Mẫn cắm cúi ghi chép để che đi đôi mắt nhòe ướt.
– Tôi cầm thiết bị thu phát tín hiệu của giám đốc Lăng, đứng trên thuyền
cứu hộ, nhắn tin cho các vị với nội dung “Game over” (trò chơi kết
thúc). Tiêu Cửu Thiều ý thức được điều gì nghiêm trọng đã xảy ra, nên
anh ta cố gắng trở lại khoang tàu… Xem như anh ta may mắn, như thế mà
vẫn không chết.
Tôi bơi đến hòn đảo hoang đã sắp đặt từ trước,
trên đảo có một hang động bí mật, tôi đã chuẩn bị sẵn một ít đồ đạc
trong đó để cầm cự chờ tàu cứu hộ tới. Số người bơi lên đảo nhiều hơn dự kiến của tôi, còn bao gồm cả ông nữa. Nhưng sự bực bội của tôi nhanh
chóng tan đi nhờ có bốn cô cậu trẻ tuổi đó. Cậu nhóc đó, tôi quên mã số
của cậu ta rồi, cậu ta gào khóc thảm thiết, đòi lao xuống biển tìm kiếm
bạn gái của mình. Chậc chậc, cậu ta diễn xuất dở tệ. Nếu có lương tâm
thì phải chăm sóc bạn gái của mình ngay từ đầu chứ, đến lúc sự việc đáng tiếc xảy ra mới diễn cái vẻ đau khổ muốn chết theo người yêu để làm gì?
Có vẻ nói một hồi đã thấm mệt và khát nước, Thẩm Dật cầm cốc nước lên uống liền vài ngụm, nghỉ ngơi một phút sau mới tiếp tục:
– Nhưng điều lý thú đã xảy ra, thủy triều đã đẩy cô gái đó lên bờ. Nhìn
vẻ mặt của họ là biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Khi ấy, tôi đã nói
với cô Chử: “Cô không thấy cảm động khi chứng kiến cảnh tượng trùng
phùng sau kiếp nạn của những bạn trẻ này sao?” Thực lòng, tôi vô cùng
yêu thích những nghịch cảnh kiểu này. Tôi thật không ngờ, trên hòn đảo
hoang vẫn xảy ra những chuyện thú vị đến thế!
– Vì thế, phán đoán của tôi về nguyên nhân cái chết của hai người cậu của anh là hoàn toàn sai?
Thẩm Dật lắc đầu:
– Tình tiết không sai, nhưng tôi đã dẫn dắt ông đi đến một kết luận sai
lầm. Người mà trong lúc lơ mơ thức giấc cô Chử nhìn thấy đang bóp cổ ông cậu tôi thực ra chính là tôi. Ngay từ lúc còn ở trên du thuyền, tôi đã
bắt đầu dẫn dắt họ nảy sinh suy nghĩ “chi bằng hãy giết kẻ kia”. Nhưng
mặc dù quan hệ của họ đã đến mức trở mặt thành thù, họ vẫn không chịu
sát hại nhau, do đó tôi buộc phải ra tay. Chỉ tiếc là vì trước đó tôi
rất ít khi phải đích thân thực hiện, nên tôi mới để lại sơ hở.
– Chính là bình thuốc chứa chất Mao địa hoàng có dấu vân tay của anh?
– Đúng thế… Hòn đảo đó không thích hợp để trồng Mao địa hoàng, vì thế mấy cây Mao địa hoàng của tôi đã héo rũ. Vả lại, tôi cũng không thể mạo
hiểm sử dụng mấy loại cỏ độc chưa được chiết xuất thành tinh chất để
giết người. Vì thế, tôi đã giấu một chai Mao địa hoàng trong hang động
bí mật. Sau đó, nhân lúc thần kinh của bọn họ trở nên yếu ớt vì uống
thuốc an thần, tôi đã ép họ uống Mao địa hoàng. Sau khi giải quyết xong
hai ông cậu, tôi ném chai thuốc xuống vách núi. Tôi đinh ninh nước biển
sẽ nhanh chóng cuốn chai thuốc đi xa.
– Nhưng anh đã quên Lý Trân sống sót nhờ thủy triều đẩy dạt lên bờ, chai thuốc ấy cũng vậy, nó
không bị sóng biển cuốn đi, mà trái lại, được sóng biển đánh dạt lên
ghềnh đá. Cửu Thiều trèo xuống vách núi và tìm thấy bằng chứng.
Thẩm Dật lắc đầu:
– Đó là sai lầm của tôi, tôi không nên làm những việc mà tôi không có nhiều kinh nghiệm.
Ghi chép xong, Hình Mẫn gập cuốn sổ lại, đến bên Thẩm Dật:
– Anh đang vẽ gì thế?
Bức vẽ vẫn chỉ có mấy mảng màu phức tạp, còn những nét phác họa bằng bút chì thì hết sức hỗn loạn, rối rắm, khó phân biệt.
Thẩm Dật cười, đáp:
– Tôi đang chuẩn bị một món quà.
Hình Mẫn quay sang nhìn chàng trai trẻ trước mắt ông, đó là một gương mặt
con lai, nhưng xét tổng thể thì vẫn mang nhiều nét Á Đông hơn, tuy nhiên gương mặt này lại có được vẻ nồng nhiệt của người Nam u. Tuy ông không
thể lý giải hết những suy nghĩ và hành động của anh ta, nhưng ông không
thể không kinh ngạc và thán phục trí tuệ của anh ta. Trên đời này chỉ có một Thẩm Dật, cũng chỉ có một Tiêu Cửu Thiều, trong khi đám phàm phu
tục tử thì vô số.
– Về món quà sinh nhật mà tôi muốn… – Thẩm Dật gác bút, quay sang nhắc Hình Mẫn: – Ông biết nó là gì.
– Anh làm khó tôi rồi, tôi đâu thể tùy tiện mang thứ gì vào đây.
– Tôi biết ông sẽ có cách. – Hắn nở nụ cười khó hiểu. – Ông là người phán quyết cuối cùng của tôi.
Hình Mẫn trầm mặc một hồi, nói:
– Tôi về đây, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.
Ngày thứ năm.
Viên cảnh sát gác ngoài cửa nhìn ông bằng ánh mắt thông cảm:
– Tên đó rất khó chịu, đúng không?
Chưa từng có cuộc thẩm vấn nào kéo dài đến thế. Hằng ngày Hình Mẫn đều phải
dành ra một khoảng thời gian để đến trò chuyện với hắn, và sau khi quay
về, ông vẫn phải giải quyết cả núi công việc với đủ mọi vụ án lớn nhỏ
khác nhau. Không phải vụ án nào cũng kinh thiên động địa như vụ án này,
đa phần là những vụ mất đồ, mất tích, lừa đảo. Đồ đạc bị mất chưa biết
chừng vài ngày sau lại tìm thấy; người mất tích cách vài hôm lại trở về; còn các vụ lừa đảo thì rất có thể sẽ được hòa giải.
Cũng có lúc ông cảm thấy chán ngán.
Ông không rõ người coi công việc này như sinh mệnh thứ hai của mình là Tiêu Cửu Thiều thì có cảm nghĩ thế nào?
Bức vẽ của Thẩm Dật cơ bản đã thành hình, ông chăm chú nhìn và lờ mờ nhận
ra hai con người với hình thù kỳ dị, và vây quanh họ là những khung cảnh méo mó, kỳ dị hơn nữa.
Hình Mẫn quyết định không quan tâm đến bức vẽ của hắn:
– Chúng ta trò chuyện một chút về vụ án Tô Quỳ.
– Chẳng có gì để nói cả. Ban đầu tôi còn có chút hứng thú, nhưng về sau tôi phát hiện ra chính cô ta muốn tìm đến cái chết.
– Vì thế anh mời Cửu Thiều chơi trò cảm giác mạnh, không thắt dây an toàn, chính là để kích động người khác ra tay với Tô Quỳ?
– À, còn là để kích động cả Tiêu Cửu Thiều. Bởi vì khi ấy anh ta đã chắc
chắn tôi chính là Ám Hoa, và tôi cũng biết anh ta biết điều đó. Hai
chúng tôi tuy không nói ra nhưng đều nhìn thấu tâm can nhau. Tôi muốn
nhắc nhở anh ta, chúng tôi vốn là những người đi trên hai đầu của vòng
tròn thép, chính vì có tôi, nên mới có anh ta. Một khi tôi rớt xuống,
vòng tròn sẽ mất thăng bằng, và anh ta cũng sẽ chỉ có một kết cục. –
Thẩm Dật nhếch miệng cười. – Nếu anh ta còn chút lý trí, anh ta sẽ chấp
thuận tín hiệu cầu hòa của tôi.
Hình Mẫn lại hỏi:
– Nhưng trong bản tường trình, Tô Quỳ đã tiết lộ ai là người rời khỏi boong tàu khi đó.
– Đúng là cô ta đã viết ra tên người đó, nhưng có cả ông, cả tôi và Tiêu Cửu Thiều.
– Chính vì vậy cô ấy mới nói: “Tất cả mọi người ở đây đều có những bí mật không thể nói ra, trừ cô Chử và em gái tôi.”
Thẩm Dật nói tiếp:
– Tôi đọc được nên đã xé bỏ trang viết đó. Lúc đó tình hình rất hỗn loạn, chẳng ai để ý đến hành động của tôi. Tất nhiên, dù Tiêu Cửu Thiều có
nhìn thấy, anh ta cũng sẽ không nói ra, vì hành động này càng chứng tỏ
tôi chính là Ám Hoa, nhưng như thế không đủ để làm bằng chứng buộc tội
tôi.
– Tôi vẫn cho rằng việc đó là do Tần Tấn làm.
– Tôi không tin tưởng anh ta.
– Lẽ nào từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, Tần Tấn đều không biết thân phận thật sự của anh?
– Về sau anh ta có biết. – Thẩm Dật mỉm cười. – Ông còn nhớ, lúc xuống
máy bay, anh ta có hỏi tôi: “Nhà anh có chị gái hay em gái nào không?”.
Câu hỏi này chính là ám hiệu của chúng tôi. Tôi đoán trước đó anh ta
cũng từng hỏi những người khác câu này, cho nên, mặc dù anh ta hỏi tôi
khá đột ngột, nhưng cũng không mấy ai chú ý.
– Vì vậy, hôm đó,
khi anh nói với chị họ của anh: “Chị thích thì đi mà ngăn cản ông
ngoại”, thực chất là dẫn dắt chị ta thực hiện hành vi mưu sát?
– Đúng vậy, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy.
– Ồ, nói cụ thể hơn xem.
– Đầu óc của chị ấy rất đơn giản, vì thế không thể thực hiện một vụ mưu
sát hoàn hảo. Tôi nghĩ cùng lắm chị ấy sẽ dùng đến thuốc chuột hoặc
thuốc diệt côn trùng gì đó. Thực ra, người tôi muốn dẫn dắt hành động
chính là bà ngoại yêu quý của tôi kia.
Thẩm Dật mỉm cười.
– Nếu là hồi trẻ, có lẽ bà tôi rất có tiềm năng trở thành tội phạm, nhưng mấy năm qua bà quy y tín Phật, e là rất khó nảy sinh tà niệm này. Vì
thế, tối hôm đó tôi gọi điện cho bà, nói với bà từ khi còn rất nhỏ tôi
đã tự chịu trách nhiệm về mọi việc mình làm. Bà đã tiếp nhận tín hiệu từ tôi, bà bảo rằng, đừng nghĩ bậy như đám chị họ của tôi, sẽ không có
chuyện gì xảy ra đâu. Những việc sau đó các anh biết cả rồi đấy. Tôi đến nhận tội, rồi tôi đứng ra sau lưng bà, đẩy bà một cái, nhắc bà nhận
tội.
Hình Mẫn trầm ngâm hồi lâu, sau đó, ông đặt câu hỏi thăm dò:
– Theo anh, về sau bà Thẩm có phát hiện ra mọi chuyện đều do anh sắp đặt, dẫn dắt không?
– Tất nhiên là không. Mà dù bà có thông minh đột xuất, nhận ra điều đó
thì cũng là vào lúc hấp hối mất rồi. À, đúng rồi, đằng nào sau Tết bà
cũng chết vì bệnh ung thư, bỏ lại hai bà chị họ bị thịt của tôi và mấy
đức ông chồng ăn bám của các bà ấy. Những ngày tháng sau này của bọn họ
chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc.
Thẩm Dật khẩn thiết:
– Bà ngoại vô cùng thân yêu của tôi là một người rất dũng cảm.
– Những người đó dù gì cũng là người thân của anh.
– Thế thì đã sao? Người thân thật sự sẽ không bao giờ cướp trắng tài sản
của bố mẹ tôi để lại ngay sau khi họ qua đời, họ còn chẳng buồn che đậy
lòng tham vô đáy của mình. Tuy nhiên, bọn họ cũng đã khiến cho những năm tháng sau đó của tôi trở nên vô cùng vui vẻ, sảng khoái. Cảnh sát Hình
này, tôi muốn lập một di chúc, để loại toàn bộ tài sản của tôi cho cả
nhà bà Lâm. Như thế, cuộc sống của mấy người họ hàng của tôi sẽ càng
thêm phần vui vẻ.
Hình Mẫn cười ngất:
– Anh cho rằng tôi sẽ nhận lời với đề nghị ác ý của anh?
Hắn cất giọng hiền hòa, êm ái như ru:
– Ồ, ông sẽ làm thế đấy, bởi vì ông không vô vị như vẻ ngoài của ông đâu.
– Không, e là tôi phải khiến anh thất vọng rồi, tôi sẽ không làm vậy.
Hình Mẫn đứng lên, chỉnh lại áo vest:
– Ngày mai tôi sẽ lại đến thăm anh.
Ngày thứ sáu.
Thẩm Dật sắp hoàn thành bức vẽ. Hình Mẫn cố gắng lắm mới nhìn ra đó là bức
vẽ một trò chơi cảm giác mạnh, với hai người chơi rất kỳ dị đang bước đi giữa không trung.
Tinh thần của Thẩm Dật hình như đã cạn kiệt,
sắc mặt anh ta rất kém, tóc tai bù xù. Phòng biệt giam này từng giam giữ không ít những tử tù cực kỳ nguy hiểm, xung quanh và mọi góc cạnh đều
được bọc kín đệm cao su chống va đập, buổi tối còn không ngừng phát ra
tiếng ồn, nhưng kẻ trong phòng biệt giam không thể tìm đến cái chết. Mà
bên ngoài cửa sổ lại là khung cảnh tự do, thanh bình.
Hình Mẫn thầm nói với chính mình, hắn sắp thua rồi, hắn sắp không chịu đựng nổi nữa và sẽ chấp thuận mọi yêu cầu của cấp trên.
Thẩm Dật cầm bút vẽ bôi quệt một hồi mới ngẩng lên, mắt hắn bắt đầu xuất hiện những tia máu:
– Tôi nhớ là đã trả lời hết mọi câu hỏi của ông, sao ông còn đến đây làm gì?
– Tôi đến để xem anh thích loại bánh gato nào?
– Ồ.
Thẩm Dật nhìn ông hồi lâu, bỗng dưng hắn bật cười lanh lảnh như trẻ con:
– Tôi thích vị sô cô la. Tôi chưa bao giờ nói với ai về sở thích thích đồ ngọt của mình.
– Tại sao?
– Làm việc cho một tổ chức nghiêm khắc, lại là đại não của bọn họ, tôi không thể có thứ sở thích trẻ con ấy được.
Ngày thứ bảy. Mọi thứ sắp kết thúc.
Hình Mẫn xách hộp bánh ngọt trên tay, viên cảnh sát gác ngoài cửa lôi thiết
bị kiểm tra ra soi vài lần, sau đó cắt một góc nhỏ, ném cho mấy con chó
đi hoang ngoài cửa ăn, rồi mới để ông vào.
Thẩm Dật đã vẽ xong, hắn đang chậm rãi cuộn bức vẽ lại một cách cẩn trọng:
– Cảnh sát Hình này, nếu ông không phiền, xin hãy giúp tôi chuyển nó cho Tiêu Cửu Thiều.
Hình Mẫn ngắm bức vẽ đã được tô màu, vẫn là phong cách thường thấy của anh
ta, dùng màu rất táo bạo, tạo ảo giác xuyên thấu. Ông chỉ tay vào hình
ảnh hai người đang bước đi trên không:
– Điều này có nghĩa là gì?
– Tôi muốn nhắc nhở anh ta, cẩn thận kẻo ngã xuống.
– Anh thật có lòng.
Hình Mẫn lật mặt sau thì thấy bức ký họa chân dung Thanh Hoành vẽ bằng bút
chì. Ông nhận ra ngay cô bởi vì bức ký họa này được vẽ theo lối vẽ chân
phương, rất thực.
– Còn bức vẽ này?
– Tôi thề rằng anh ta không dám truyền đạt ý tứ của tôi đến cô ấy đâu!
Hình Mẫn gói gọn bức vẽ lại:
– Tôi sẽ cố gắng gửi cho cậu ấy.
Vì bức vẽ là của Thẩm Dật, nên chưa chắc cấp trên đã cho phép đưa nó đến cho Cửu Thiều.
Thẩm Dật thành khẩn:
– Xin cảm ơn!
Hình Mẫn đứng lên:
– Đây là bánh gato vị sô cô la, nhưng đồng chí cảnh sát gác cửa đã cắt đi một miếng. Chúc anh sinh nhật vui vẻ!
Ông rời phòng biệt giam, nhìn qua ô cửa sổ thì thấy Thẩm Dật đang ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn vuông, chầm chậm mở hộp bánh gato. Ông quay người,
bước đi. Ông cũng không biết vì sao mình lại mạo hiểm làm việc này.
Cứ cho là, bỗng dưng ông bị Ám Hoa làm cho mê muội đi!
Cửu Thiều đang ngồi thẫn thờ trước màn hình máy vi tính trống trơn. Anh đã
viết xong và giao nộp bản kiểm điểm, nhưng mãi đến bây giờ anh vẫn chưa
nhận được tin nhắn của cô. Những ngày tháng nhàm chán, vô vị cứ thế trôi đi khiến anh bức bối, khó chịu vô cùng.
Anh bắt đầu nhớ lại mỗi kỳ thi, mỗi cuộc thí nghiệm, thậm chí từng câu hỏi trong bài thi và từng hạng mục thí nghiệm.
– Tôi có cái này cho cậu.
Hình Mẫn không gõ cửa mà bước thẳng vào phòng.
– Thẩm Dật bảo tôi đưa cho cậu.
Đó là một bức vẽ.
Cửu Thiều ngẩng lên, gương mặt anh cũng tiều tụy hệt như gương mặt Thẩm Dật.
Hình Mẫn thầm nghĩ, cậu ấy đang chịu đựng điều gì đó, liệu mình có nên chuyển bức vẽ này cho cậu ấy không?
– Thẩm Dật ư?
Anh nhắc lại cái tên này, và đón lấy bức vẽ.
Hình Mẫn ra ngoài, cẩn thận khép cửa lại.
Anh mở ra và ngắm nhìn không gian méo mó, kỳ dị trong bức vẽ, và hai hình
người bước đi trên không, quay mặt vào nhau, dưới góc phải là chữ viết
bằng tiếng Đức: “Cảnh cáo”. Anh lật mặt sau của bức vẽ, đó là chân dung
của Thanh Hoành, nét vẽ rất chân phương, giản dị.
Anh cuộn bức vẽ lại, vào thang máy và bấm lên tầng cao nhất. Đứng trên tầng trên cùng
của tòa nhà này có thể nhìn thấy tháp đồng hồ kiểu Pháp, đằng sau tháp
đồng hồ là nơi giam giữ Thẩm Dật. Anh nhảy qua lan can, ngồi xuống gờ
tường nhô ra, chỉ cần bước thêm một bước, anh sẽ rơi xuống và tan xương
nát thịt.
Đã có một khoảnh khắc mà anh thực sự rất muốn nhảy xuống.
Cuộc sống này quá ư nhàm chán, buồn tẻ, nhạt nhẽo hơn cả nước đun sôi để
nguội. Còn người mà anh yêu thương lại muốn rời xa anh chỉ vì thứ năng
lực, khả năng lạ kỳ mà anh được trời phú và anh không thể kiểm soát,
khống chế được nó. Anh cũng biết thứ năng lực đó thực ra cũng là một tội ác. Bởi vì, không ai muốn bị người khác nhìn thấu mọi suy nghĩ. Nếu cô
vì thế mà rời bỏ anh thì anh cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Anh sớm đã có sự chuẩn bị về tâm lý cho điều này, nhưng vì sao khi nó thực sự xảy ra, anh lại buồn đến thế?
Nó giống như là thế giới này sắp mất đi ánh sáng vậy.
Anh nhớ lại hồi nhỏ, khi lần đầu tiên anh quan sát và biết được điều bí mật của người hàng xóm, sau đó thì mọi người đều tránh xa anh, vì ai nấy
đều sợ bị anh nhìn thấy tâm tư và những bí mật của mình.
Anh mở
rộng bức vẽ mà Thẩm Dật tặng, rút bật lửa, ngọn lửa bắt vào một góc
giấy, không gian méo mó và thứ màu sắc kỳ dị ấy nhanh chóng tan thành
tro bụi.
Ăn hết một miếng bánh ngọt, Thẩm Dật vào phòng rửa mặt súc miệng.
Người canh giữ hắn không phản đối, hắn là phạm nhân dễ chịu nhất, biết điều
nhất mà anh ta từng gặp, thậm chí hắn chưa từng một lần đập đầu vào
tường hòng tự sát, mặc dù bức tường đã được bọc kín đệm cao su chống va
đập, nên không thể gây thương tổn cho con người.
Người canh giữ ra ngoài chừng nửa phút.
Lúc quay lại, anh ta đã thấy xuất hiện vệt máu trên tấm kính treo tường,
bàn chải bị bẻ gãy, một nửa cắm vào mạch máu trên cổ Thẩm Dật, máu từ cổ hắn tuôn ra xối xả, chảy thành vũng trên mặt đất.
Người canh giữ hắn tái mặt, vội vã gào gọi người hỗ trợ, và cuống cuồng lấy tay bịt cổ hắn lại, giúp hắn cầm máu. Nhưng chỉ vô ích, máu tươi của hắn vẫn trào
qua các kẽ tay anh ta.
Thẩm Dật chầm chậm hé mắt, nở nụ cười hồn nhiên:
– Các người… không bắt được tôi đâu…
Hắn vẽ lên mặt đất ký hiệu của Ám Hoa bằng đầu ngón tay đẫm máu.
Ngoài kia, tháp đồng hồ bỗng nhiên đổ chuông, tiếng chuông vang rền, xa xưa,
khắc khoải, như âm vang của tiếng chuông báo tang thời viễn cổ.
Cửu Thiều lái xe ra khỏi Sở cảnh sát, đi được một đoạn, chợt anh phát hiện phía sau có xe bám theo.
Có hai chiếc, đều là loại xe thông thường, không phải thương hiệu đắt
tiền. Anh đạp ga tăng tốc, khi đèn xanh chỉ còn vài giây, anh vọt qua,
rẽ trái và quay đầu xe. Chiếc xe phía sau vẫn bám theo, còn vượt cả đèn
đỏ.
Anh biết có một tổ chức đứng sau Thẩm Dật, nhưng không ngờ
bọn chúng lại tìm đến anh. Anh xác định chắc chắn ý định của mình, rồi
giữ vững tốc độ và lái xe về hướng đường quốc lộ vòng quanh núi, nơi mà
lượng người tham gia giao thông thưa thớt nhất. Không lâu sau, mấy xe
phía sau bất ngờ tăng tốc, một trái một phải, kẹp anh ở giữa.
Anh giữ chặt vô lăng, lợi dụng chân phanh và chân ga, không ngừng tạo ra
những vệt bánh xe rõ nét trên mặt đường, đồng thời nhanh chóng gọi điện
cho Hình Mẫn, báo với ông tình hình trước mắt.
Hình Mẫn trả lời
sẽ lập tức đến tiếp ứng, trong khoảng thời gian này anh phải hết sức
bình tĩnh, bảo vệ an toàn cho bản thân và dân thường.
Cửu Thiều
tắt điện thoại, đạp ga hết cỡ, chiếc xe bên cạnh vừa quệt vào xe anh,
khoang xe rung lên dữ dội. Anh đánh lái sang bên né tránh và tiếp tục
chạy xe lên núi.
Hai chiếc xe không chịu buông tha, tiếp tục rượt đuổi và tông vào xe anh, hẳn mục đích của chúng là húc xe anh rơi xuống núi.
Chuẩn bị đến điểm tiếp ứng mà Hình Mẫn sắp xếp, nhân lúc hai chiếc xe vẫn
đang mải mê rượt theo, Cửu Thiều thình lình phanh gấp, động cơ phát ra
tiếng kêu “kít” dữ dội, chiếc xe quay đầu nhanh như chớp. Hai xe kia vì
quá bất ngờ, mất lái, đâm vào nhau, cửa xe méo mó, biến dạng, thanh chắn bảo hộ rơi rụng.
Phía trước, còi cảnh sát hú lên inh ỏi, đèn báo động của xe cảnh sát nhấp nháy cả một vùng. Cửu Thiều chống tay lên vô
lăng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo sơ mi, anh cảm thấy cổ tay phải nhức buốt
dữ dội, có lẽ vì khi nãy phanh gấp nên xương cổ tay bị chấn động mạnh,
gãy rồi chăng?
Hình Mẫn lao tới, gõ cửa xe anh:
– Cậu vẫn ổn chứ?
Cửu Thiều mở cửa bằng tay trái, gượng cười:
– Không đáng ngại, vẫn viết tường trình được.
Anh chìa cánh tay phải lủng lẳng cho Hình Mẫn xem.
Thanh Hoành bật ti vi xem thời sự buổi tối, đài truyền hình đang đưa tin về
một vụ đua xe gây thiệt hại nghiêm trọng, cảnh sát đã phong tỏa hiện
trường, phóng viên chỉ có thể đưa tin từ xa.
Máy quay rọi từ xa
cho thấy hình ảnh một chiếc SUV đang đỗ xiêu vẹo trên mặt đường. Nhận ra chiếc xe cùng thương hiệu xe của Cửu Thiều, Thanh Hoành lấy làm băn
khoăn, nhưng cô cho rằng không thể có chuyện trùng hợp như vậy. Huống hồ với tính cách của Cửu Thiều, không thể có chuyện anh đi đua xe ở ngoại
thành vào buổi tối.
Nhưng, mối nghi hoặc của cô nhanh chóng được chứng thực.
Hình Mẫn gọi cho cô:
– Xem thời sự chưa? Nếu chưa thì bật kênh tin tức buổi tối ra, nếu đã xem thì hãy đến Sở.
Cô lập tức thay quần áo và đến Sở cảnh sát.
Hình Mẫn đang đứng hút thuốc trên dãy hành lang vắng vẻ và có chút lạnh lẽo. Ông khẽ gật đầu khi trông thấy cô.
Thanh Hoành bước lại, hỏi thẳng ông:
– Đã xảy ra chuyện gì?
– Tổ chức đứng sau Ám Hoa thực hiện vụ trả thù, nhưng chuyện này không
thể công bố ra ngoài, vì thế đành phải biến thành một vụ đua xe trái
phép.
Hình Mẫn tắt thuốc và ném vào thùng rác bên cạnh.
– Cửu Thiều đang viết báo cáo trong phòng, cô có định chờ cậu ấy không?
Thanh Hoành cảm thấy bối rối, thực lòng cô cũng không biết mình có muốn gặp
anh không. Thực ra, anh không làm gì sai, vấn đề chỉ ở cô mà thôi. Cô
không thể không thừa nhận những lời nói sau cùng của Thẩm Dật đã tác
động rất lớn đến cô. Mặc dù cô biết rõ mục đích của hắn là muốn chia rẽ
hai người, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận hắn nói có lý.
Hình Mẫn mệt mỏi tựa lưng vào tường, giọng ông khản đặc:
– Tôi đang nghĩ, có phải tôi đã làm một việc sai lầm không?
– Sao ạ?
– Thẩm Dật vẽ một bức tranh, nhờ tôi đưa cho Cửu Thiều, và tôi đã làm
vậy. – Hình Mẫn lắc đầu. – Cô cũng biết, xét về một số phương diện, thì
hai người đó có rất nhiều điểm tương đồng, ví như trí tuệ vượt trội
chẳng hạn. Có điều, Thẩm Dật là một kẻ điên cuồng, hắn lợi dụng tài năng của mình để làm những việc xấu xa. Xưa nay tôi chưa bao giờ tin vào mớ
lý thuyết về tâm lý tội phạm mà các cô các cậu được giảng dạy trong
trường. Tôi cho rằng, những lý thuyết đó không hữu ích và thiết thực
bằng những vụ án thực sự. Nhưng tự nhiên tôi lại nghĩ, nếu một người có
khả năng vượt xa những người bình thường khác, phải chăng đó cũng là một nỗi khổ và gánh nặng?
Thanh Hoành khẽ nói:
– Ý ông là, vì giá trị của bản thân không được khẳng định mà nảy sinh cảm giác trống rỗng, vô vị.
Hình Mẫn gật đầu, rồi bỗng dưng ông bật cười:
– Nói ra thật nực cười, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ có người sẽ
nảy sinh cảm giác ấy. Nhưng trong suốt những ngày tiếp xúc với Thẩm Dật, tôi nhận ra hắn đích thị có tâm lý đó. Theo cô, liệu Cửu Thiều có phải
cũng như thế không?
Cô chợt nhớ lại ngày họ đi nghỉ ở thành phố
ven biển, Cửu Thiều đã tỏ ra khinh bỉ Ám Hoa khi hắn gửi tin nhắn nhắc
nhở anh: Thực ra anh và hắn đều thuộc cùng một loại người. Anh khẳng
định mình không như vậy, bởi vì anh luôn có nhiều hơn Ám Hoa một thứ.
Nhưng nếu cô rời bỏ anh, phải chăng anh sẽ mất đi thứ quan trọng ấy?
Thanh Hoành thinh lặng không nói.
Một lát sau, Hình Mẫn đi lướt qua cô, và mất hút ở cuối dãy hành lang.
Cô cứ đứng mãi như thế, đã quá nửa đêm, trời sắp sáng, chỉ vài tiếng nữa mặt trời sẽ ló rạng.
Cô đã chuẩn bị tinh thần để gặp Cửu Thiều chưa?
Cô đã hứa với anh, cho dù xảy ra chuyện gì, nếu cô cảm thấy không thể tiếp tục, chí ít cũng nên cho anh biết sự thật, đừng để anh mòn mỏi chờ đợi.
Không biết phải mất bao lâu cánh cửa phòng viết tường trình mới mở ra.
Người trong phòng lục tục đi ra. Cô quay lại và trông thấy người đàn ông đi
sau cùng, anh vẫn đóng bộ sơ mi trắng vest đen như thường lệ, duy có sắc mặt hơi tiều tụy.
Anh rảo bước đến trước mặt cô, nhìn cô đăm
đăm. Họ nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng, bầu không khí giữa họ ngột
ngạt đến nghẹt thở.
Thanh Hoành cúi đầu, nhìn xuống cánh tay phải bị bó bột của anh, bỗng cô thấy thương anh vô chừng.
– Va vào vô lăng, gãy xương.
– Đây là tay cầm dao mổ của anh.
– Ừ, nhưng không sao, ba tháng nữa là khỏi.
Thanh Hoành ngẩng lên, nở nụ cười gượng gạo:
– Em muốn nói với anh về quyết định của em…
Cô mới nói được câu mào đầu đã bị anh ngăn lại. Anh cất giọng bình tĩnh, nhưng ánh mắt chất chứa nỗi tuyệt vọng:
– Đừng nói gì cả, ít nhất là trong lúc này, anh xin em!