Truyện kể trước ngày xảy ra vụ nổ du thuyền Đông Thái Bình Dương.
Lưu Hạ thất tình.
Cầm tập hồ sơ đi ngang qua và bắt gặp gương mặt đưa đám, tay áo sơ mi xộc
xệch, nhàu nhĩ, Cửu Thiều đoán ra ngay anh chàng Lưu Hạ đang thất tình.
Một lúc sau, Tần Tấn thậm thà thậm thụt vào phòng:
– Này, cậu thấy lạ không, ngày nào Lưu Hạ cũng nấu cháo điện thoại với
bạn gái, nhưng hôm nay không thấy gọi cho nàng, bằng cặp mắt chứa tia
X-quang của mình, cậu thử soi xem có phải hắn thất tình không?
Cửu Thiều chợt nhớ đến câu nói của Thanh Hoành: “Có lúc cũng cần giả vờ ngờ nghệch”, bèn im lặng, lắc đầu.
Vậy là Tần Tấn đành đi tìm người khác để chia sẻ phát hiện mới này. Bị mọi
người chiếu tướng bằng cặp mắt cảm thông, Lưu Hạ không chịu nổi, gắt
lên:
– Đúng thế, tôi đang thất tình, thất tình, thất tình đây! Các người muốn gì? Muốn cười nhạo tôi thì cứ việc!
Nhã Ca ngó mặt anh ta rồi thủng thẳng xoay chiếc bút trong tay:
– Mới sáng ra đã nổi khùng, kiểu này có chuyện nghiêm trọng thật rồi.
Tần Tấn nghĩ ngợi một lát, động viên:
– Phòng chúng ta toàn những người độc thân, vài lần thất bại cũng có sao
đâu. Cậu nhìn sếp Tiêu mà xem, chẳng phải cậu ấy tu thành chính quả đều
nhờ vào quá trình bách chiến bách bại trong tình yêu hay sao?
Lưu Hạ úp cuốn sở ghi chép lên đầu, chậm rãi nói:
– Thực ra, lúc trước tôi có nhờ sếp Tiêu tính xác suất theo đuổi thành công giúp tôi…
– Kết quả thế nào?
Lưu Hạ nằm bò ra bàn, gục đầu xuống:
– Rõ ràng xác suất thành công là 56%, nhưng vì sao lúc tỏ tình lại bị từ chối?
Hình Mẫn không chịu nổi, đẩy cửa văn phòng:
– Các cậu rảnh rỗi nhỉ, nếu rảnh qua thì mau đổ rác đi, ngồi trên đống rác mà không thấy khó chịu à?
Thế là mọi người lập tức vào guồng, người viết báo cáo, kẻ nghiên cứu hồ
sơ, ai cũng cố gắng diễn cho ra cái vẻ “thực ra, chúng tôi đều rất bận.”
Cửu Thiều kéo rèm cuốn, mở máy tính xách tay, nhập mật mã hai mươi sáu ký
tự gồm đủ cả chữ số, chữ cái và ký hiệu. Sau đó đăng nhập vào phần mềm
đã viết sẵn. Phần mềm gồm ba trăm câu hỏi. Sau khi gõ xong câu trả lời
của cả hai người, phần mềm sẽ tiến hành tính toán xác suất, và cho ra
kết quả là con số thể hiện mức độ “ăn ý” của hai người trên mọi phương
diện. Phần mềm này được anh viết ra lúc rảnh rỗi thời còn đại học, với
mục đích chính là đánh giá xu hướng của các loại cổ phiếu niêm yết trên
thị trường Hồng Kông. Về sau anh sửa lại để sử dụng cho mục đích như
hiện nay.
Anh kích chuột, lôi ra bảng số liệu nguồn của anh và
Thanh Hoành. Anh đã tốn không ít công sức để có được bảng số liệu này,
bởi vì cô rất đa nghi và cảnh giác, mỗi khi trả lời câu hỏi của anh đều
nói hươu nói vượn chán chê, mà cuối cùng vẫn không trả lời vào câu hỏi
chính. Vì thế anh phải mất nửa năm trời mới thiết lập được kho số liệu
mới.
Và tất nhiên, kết quả không như anh mong đợi.
Họ chỉ hợp nhau 50% về tính cách, lối sống vào kinh nghiệm từng trải. Tất nhiên xác suất càng cao thì càng tốt.
Với tác phong hành sự từ xưa đến nay của anh, anh không bao giờ đánh trận
mà không nắm chắc phần thắng. Những việc mà xác suất thành công dưới 90% thì anh sẽ không làm. Xác suất thành công quá thấp, mức độ rủi ro sẽ
lớn, kết quả chưa hẳn đã như ý, những hững việc như vậy chỉ khiến người
ta lãng phí thời gian mà thôi.
Cửu Thiều tắt máy, cầm di động lên nhắn tin: “Xin hỏi, em định đến bao giờ mới công khai danh phận của anh?”
Câu trả lời của Thanh Hoành rất thú vị: “Danh phận của anh sờ sờ ra đó,
không đến cũng không đi, hà cớ gì phải cất giấu hay công khai?”
Anh chưa bao giờ bận tâm đến những lời bàn tán của người đời về mình, bằng
không anh đã bị cơn lũ của những lời bình xét không mấy hay ho về mình
nhấn chìm từ lâu.
Một lúc sau, Thanh Hoành lại nhắn cho anh:
“Anh bận lòng về chuyện đó?”
“Không.”
“Nói dối.”
“Ừ thì anh nói dối.”
“…”
Trong suốt thời gian ba năm về Sở cảnh sát, Thanh Hoành như cá gặp nước. Phàm những việc đồng nghiệp không giải quyết được, và cần phải trao đổi qua
lại nhiều lần thì cô chỉ một chốc một lát là xử lý ổn thỏa. Cuối dãy
hành lang của khoa bệnh lý có một chiếc máy bán cà phê hòa tan tự động,
các chàng trai độc thân ở phòng ban gần đó đều thích đến đây mua cà phê.
Nhưng nếu đụng phải Thanh Hoành, thì đó là nỗi bất hạnh lớn nhất của họ. Cô
rất giỏi đánh trống lảng, chỉ cần đối phương không tỏ tình trực tiếp,
thẳng thắn, thì mọi lời ong bướm, hoa lá cành cô đều có thể vờ như chưa
từng nghe thấy, chưa từng xảy ra. Tất nhiên, ngay cả nếu đối phương có
thẳng thắn bày tỏ tình cảm, cô cũng vẫn hồn nhiên xem như không hề có
chuyện gì xảy ra giữa họ, kiểu ứng xử của cô rất đúng với lý thuyết “đi
qua cả vườn hoa, không để hương vương tóc.”
Cửu Thiều đã chứng
kiến nhiều vụ tỏ tình thất bại, kết quả chỉ một, nhưng hình thức thất
bại thì nhiều. Anh đành chọn cách “án binh bất động”. Với xác suất thành công chỉ có 50% mà anh vẫn muốn “tham chiến”, thì sách lược và thủ đoạn là hai thứ vô cùng quan trọng.
Một thời gian sau, xảy ra vụ án
phanh thây khủng khiếp, từ chỗ bị động, cô chủ động xuất hiện và cả ngày cứ quẩn quanh ở chỗ máy bán cà phê tự động.
Vừa đi họp trên tỉnh về, anh trông thấy cô cầm lon cà phê, đứng đó cười cười nói nói với Tần Tấn. Anh vào phòng, mở hồ sơ ra đọc, nhưng không được chữ nào vào đầu,
anh liền đẩy cửa bước ra. Thanh Hoành kết thúc cuộc trò chuyện với Tần
Tấn khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, cô định quay về phòng.
– Lại đến mua cà phê à?
– Hả? – Cô nhìn lon cà phê chưa mở nắp trên tay, trả lời luôn không cần suy nghĩ. – Tôi rất mê cà phê.
Hết giờ làm, anh lái xe đến siêu thị, dạo quanh một vòng và mua một chiếc bình giữ nhiệt bằng inox cỡ XL…
Mẹ anh vừa đi châu Âu tham dự nhạc hội về, không có việc gì làm, suốt ngày bà cằn nhằn với con trai:
– Con trai mình trông cũng không đến nỗi nào, công việc tốt, nhà mình lại khấm khá, vì sao không cô gái nào thèm yêu nó nhỉ?
– Bởi vì con trai mẹ không có duyên với phụ nữ.
Cửu Thiều rửa sạch bình giữ nhiệt, đổ hạt cà phê vào máy pha cà phê.
– Con có bao giờ uống cà phê đâu, sao tự nhiên thay đổi khẩu vị thế?
– Vì con đang thích một cô gái rất mê cà phê.
– Hợp với sở thích của mẹ đấy, cô ấy thích uống loại cà phê nào? Để mẹ
pha cho. – Rồi bà huơ huơ ngón tay: “Con đừng bắt nạt con gái nhà người
ta quá mức nhé, nếu không con sẽ phải sống độc thân suốt đời đấy. Cứ
nghĩ đến cảnh mẹ thì đã già cả mà con vẫn chưa có nơi có chốn, mẹ cảm
thấy không chịu đựng nổi.”
– … Cô ấy không bắt nạt con là may cho con rồi đó.
– Hả, cô ấy bắt nạt được con à? Tuyệt quá, bao giờ đưa cô ấy về cho mẹ gặp mặt?
Ngày hôm sau, quả nhiên anh lại thấy cô quẩn quanh bên chiếc máy bán cà phê tự động.
Anh liền bước tới:
– Cô vào đây một lát.
Thanh Hoành há hốc miệng, nhưng cô không hỏi, mà lẳng lặng theo anh vào phòng.
Cửu Thiều đặt bình giữ nhiệt inox cỡ XL trước mặt cô:
– Cho cô.
Vẻ mặt bối rối của cô thật thú vị:
– Tôi không mang theo cốc, anh xem…
– Cô cứ dùng cái cốc này, tôi sẽ đem về khử trùng sau.
Trong lòng anh thầm nghĩ: Dù sao cũng mua cho em mà.
Không thể thoái thác, cô đành ép mình uống hết bình.
Về nhà, Cửu Thiều đưa cho mẹ chiếc bình trống không.
– Cô ấy rất thích, bảo là một bình không đủ.
Sau ba ngày liên tiếp uống cả một bình giữ nhiệt cỡ lớn cà phê, Thanh Hoành bắt đầu lờ đờ, mỏi mệt, cô ngáp lên ngáp xuống cả ngày. Anh nghe thấy
Nhã Ca hỏi cô:
– Cậu sao thế? Sao lại mệt mỏi như vậy?
– … Uống quá nhiều cà phê.
Cửu Thiều xuất hiện và đặt bình cà phê trước mặt cô. Cô ngẩng lên, cuối cùng không vờ vịt nữa:
– Tôi xin hứa không đi mua cà phê nữa, xin sếp tha cho tôi.
Đối phó với kiểu người như Thanh Hoành, kế sách đầu tiên là: Xử lý đến nơi đến chốn.
Sau đòn xử lý của anh, cô không còn giả vờ đến mua cà phê mà thực chất là
để tìm người nói chuyện nữa, dãy hành lang trở nên yên bình hơn rất
nhiều. Nhưng dù vậy, anh vẫn còn cách rất xa mục tiêu theo đuổi của
mình.
Đối phó với kiểu người như Thanh Hoành, kế sách thứ hai là: như có như không.
Người như cô, trong lòng thì hiểu rõ nhưng ngoài mặt vẫn vờ như không. Cô
thừa biết người ta có tình cảm với cô nên mới tìm cách tiếp cận, trò
chuyện với cô, sau đó lựa thời cơ thích hợp mời cô ăn cơm, mời cô xem
phim. Nhưng cô vẫn tỉnh bơ như không, ánh mắt đưa tình của người ta thì
cô coi đó là ánh mắt khinh khỉnh.
Muốn cô chú ý tới, cách tốt
nhất là không thể hiện, không chủ động, không nhiệt tình, cũng không thờ ơ. Càng khó nắm bắt mới càng thu hút sự quan tâm của cô, vì cô sẽ tò mò muốn biết rốt cuộc tâm tư của đối phương như thế nào.
Mồi câu càng phong phú thì xác suất cá cắn câu càng cao.
Anh chỉ cần diễn vai ngư ông đắc lợi.
Buổi trưa, nhà ăn thường kín chỗ.
Nghiêng ngó một hồi, Thanh Hoành phát hiện một chỗ trống ở bàn ăn của mấy người thuộc đội điều tra. Cô bưng đĩa cơm suất của mình đi về phía đó, vừa đi vừa nói:
– Cho tôi ngồi chung với nhé!
Tần Tấn vội vàng dịch sang một bên:
– Lại đây, lại đây, chân dài hãy ngồi cạnh đại gia.
Thanh Hoành vẫn đứng yên:
– Rất tiếc, tôi đã nhắm trúng chỗ ngồi bên trái Nhã Ca, chỗ đó yên tĩnh.
Chỗ ngồi bên trái Nhã Ca tất nhiên là chỗ của Cửu Thiều. Cô đang nói với
anh bằng ánh mắt. Anh có định nhường chỗ không hả? Ăn xong thì đứng lên
và đi đi.
Cửu Thiều mỉm cười:
– Vì sao cô thích chỗ ngồi của tôi?
Hà Tiêu Linh cũng lấy làm khó hiểu:
– Ừ, đúng rồi, vì sao thế?
Thanh Hoành bị bất ngờ trước câu hỏi của anh, cô ấp úng không biết trả lời thế nào. Nhưng anh đã tiếp tục tấn công:
– Xét về góc độ tâm lý, thông thường một người cố ý gây sự với người khác là vì muốn đối phương chú ý đến mình, cô thuộc kiểu nào?
Kiểu
nào? Rõ ràng anh chỉ đưa ra một kiểu duy nhất mà bắt người khác lựa
chọn? Thanh Hoành vắt óc suy nghĩ nhưng không tìm ra cách đáp trả khiến
anh cứng họng, đành duy trì trạng thái im lặng.
Nhã Ca nhìn cô đầy vẻ cảm thông, hơi dịch sang bên, cười tủm:
– Cậu ngồi đi, tuy không như chỗ ngồi yêu quý của cậu, nhưng thôi dùng tạm.
Thanh Hoành lập tức chuyển đề tài, nằm giải thoát bản thân khỏi tình thế khó xử:
– Ồ, Lưu Hà, sao trông cậu có vẻ chán đời thế, thất tình à?
Cả đội điều tra, trừ Cửu Thiều và Lưu Hạ, đều đồng loạt cười ồ lên:
– Có phải cô bị sếp Tiêu “lây bệnh” từ khi cùng nhau thực hiện nhiệm vụ lần trước không, mà vừa nhìn đã biết thế?
Lưu Hạ phẫn uất:
– Các người có thôi đi không?
Sau đó, anh ta quay sang Cửu Thiều:
– Sếp bảo xác suất thành công là 56% kia mà, sao tôi lại thất bại khi tỏ tình?
Cửu Thiều hơi liếc mắt về phía Thanh Hoành, thản nhiên đáp:
– Cậu thất bại chính vì cậu tỏ tình đấy. Tỏ tình tức là cho người ta cơ hội từ chối.
Lưu Hạ tỏ ra thông suốt:
– Đúng thế, sao lúc đó tôi không nghĩ ra nhỉ?
Đối phó với kiểu người như Thanh Hoành, kế sách thứ ba là: không bao giờ tỏ tình, tỏ tình tức là cho cô cơ hội cự tuyệt.
Thanh Hoành chợt nhớ lại câu nói của anh: “Anh biết là em thích anh”, trong
lòng cô như có mười vạn con thú hoang quần thảo, giày xéo.