Cảnh quay hôm nay là nữ chính vì để giải tỏa tâm trạng mà đi đến một buổi hòa nhạc, sau khi kết thúc một người bạn trong ban nhạc nhìn ra tâm trạng cô không tốt nên đưa cô lên để cô đánh một khúc. Dù sao khán giả cũng đã rời đi phần lớn nên Vivi đi lên tấu một bài piano cô đã từng học cùng An Mục.
Tiếng đàn du dương tha thiết như nói lên tâm trạng của cô len lỏi vào tâm trí từng người khiến họ không thể không nhìn lên. Vivi như chìm vào trong thế giới của mình, chỉ có những ngón tay múa trên phím đàn ngoài ra không còn gì cả, theo những âm thanh phát ra, ký ức xưa cũ lại ùa về, như phủi đi lớp bụi trên bề mặt, mọi thứ vẫn còn y mới như chỉ vừa hôm qua. Vivi càng nhớ càng khó chịu, vừa đàn vừa âm thầm rơi lệ.
Lôi Hòa Nghi sau nhiều ngày luyện đàn cùng Cung Huyền Thương trình độ cũng đã được nâng lên rất nhiều, tấu một khúc không còn khó với cô, cho nên cảnh này cô nghĩ mình có thể vượt qua.
Sau khi bố trí bối cảnh xong, Lôi Hòa Nghi bắt đầu vào quay, Vincent cũng an bài cho Simba đâu vào đấy rồi thì liền vào việc. Đạo diễn Macxen thông qua màn hình nhìn Lôi Hòa Nghi nhập vai đột nhiên trong đầu lóe ra gì đó, nhìn sang Cung Huyền Thương đang dùng ánh mắt tán thưởng đầy tự hào nhìn Lôi Hòa Nghi.
Ông nhếch môi khinh bỉ một cái sao đó hắng giọng gọi anh qua. Cung Huyền Thương lưu luyến nhìn Lôi Hòa Nghi quay phim, vỗ đầu Bánh Bao rồi đi sang chỗ đạo diễn.
– Có chuyện gì ạ?
– Cúi đầu xuống.
Cung Huyền Thương tuy không hiểu gì nhưng vẫn cúi xuống nghe đạo diễn nói, sau đó anh nhìn ông có chút chần chờ:
– Đạo diễn, làm vậy có ổn không vậy?
– Tin tôi, dù sao tôi làm cái nghề này cũng không phải 1 – 2 năm…
– Được rồi!
Cung Huyền Thương thở dài đáp ứng sau đó cởi áo khoác ngoài ra để lại chiếc áo sơ mi trắng bên trong, chỉnh lại tóc một chút rồi chậm rãi đi lẩn vào nhóm diễn viên quần chúng đang vào vai khán giả.
Đạo diễn Macxen cũng phất tay ra hiệu cho cameraman phối hợp. Lúc này Lôi Hòa Nghi cũng đã bắt đầu đàn, trong đầu lướt qua từng đoạn ký ức, tiết tấu nhanh dần, âm thanh cũng dồn dập, tâm trạng của nữ chính cũng càng lúc càng mất bình tĩnh. Nhưng thay vì theo kịch bản là Vivi phải khóc thì Lôi Hòa Nghi lúc này lại mím chặt môi, hốc mắt đỏ lên nhưng vẫn kiên định không để giọt lên nào rơi xuống. Hai tròng mắt đều đã ầng ậng nước, đỏ hoe cả lên khiến người ta không khỏi xót xa, các ngón tay như phát tiết lên từng phiếm đàn mà đập xuống dồn dập. Đột nhiên cảm nhận được ánh nhìn quen thuộc, Lôi Hòa Nghi tay vừa đàn đầu vừa ngẩng lên, vừa hay bắt gặp ánh nhìn dịu dàng như sắp chảy ra nước của Cung Huyền Thương, anh đứng đó hòa lẫn vào đám người không làm gì nhưng vẫn trở thành tâm điểm, chỉ cần lướt qua liền nhận ra. Cung Huyền Thương đút hai tay vào túi quần nhìn cô mỉm cười đầy cưng chiều, nụ cười quen thuộc như An Mục của những năm tháng niên thiếu, tay Lôi Hòa Nghi ấn mạnh vào một phiếm đàn khiến âm thanh kéo dài ra. Cô mỉm cười, nước mắt chảy xuống sau đó hai tay tiếp tục đàn nhưng lúc này âm thanh đã không còn dồn dập như trước nữa mà chỉ có dịu êm, luyến tiếc.
Mọi thứ đã đi xa so với kịch bản vốn có nhưng Macxen lại không lên tiếng cắt đứt để Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi tự do thể hiện. Còn Vincent với vai diễn Ryan vẫn luôn âm thầm dõi theo Vivi trong tình huống này cũng đã kịp phối hợp. Ban đầu thấy Cung Huyền Thương xuất hiện, anh không có phản ứng tự nhiên mượt mà như Lôi Hòa Nghi mà bất ngờ trong chốc lát không biết phải làm sao nhưng may là máy quay không lia phải anh nên sự bất ngờ này không bị bắt trúng, không ảnh hưởng gì đến cảnh quay. Sau đó nhìn ra ý đồ của đạo diễn cũng như bắt kịp sự phối hợp của Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi mà diễn. Ánh mắt của anh cũng thay đổi theo từng tâm trạng của Lôi Hòa Nghi, kết hợp vô cùng ăn ý, đạo diễn Macxen giơ hai ngón tay cái lên với ba người.
Đạo diễn chưa bảo tạm dừng, mọi người vẫn tiếp tục, Lôi Hòa Nghi làm theo cảm xúc của mình, vừa đàn vừa cất giọng hát.
Ngọn đèn hoàng hôn, ánh chiều, những kỷ niệm không vui cứ thế tràn về.
Ta say rượu nằm xuống bàn đàn rồi hoảng loạn.
Trong tiếng khóc nhớ đến sự ấm áp của người.
Yêu khó nói hết, hận khó cắt đứt, yêu hận lặp đi lặp lại dây dưa.
Một đi không trở lại, đột nhiên đổi ý, trằn trọc hối hận cũng đã muộn.
Nhạc tàn người cũng tan, tâm ý ngọn đèn dầu rã, để lại ta một mình đảm đương với gió tuyết.
Nhạc tan người một mình than thở, gió lạnh thổi hoa tàn.
Thế gian không có nàng đều nhạc nhẽo.
Kiếp phù du chỉ có nàng là tiếc nuối.
(Bài hát Nhạc tàn người cũng tan – En)
Cung Huyền Thương ban đầu có chút không ngờ đến Lôi Hòa Nghi lại hát nhưng sau đó sự bất ngờ đã được thay thế bằng sự say mê lẫn tán thưởng. Mà Vincent cũng phối hợp cùng cô để tránh tình trạng phải quay lại. Người vui mừng nhất ở đây có lẽ là đạo diễn, hai mắt long lanh xúc động mở to nhìn Lôi Hòa Nghi, trong lòng cảm thán mình tìm được báu vật rồi. Lôi Hòa Nghi căn bản không phải diễn mà là mượn vai diễn này phát tiết cảm xúc, chẳng cần kỹ năng diễn xuất gì cũng có thể có được những thước phim đi vào lòng người.
Kết thúc một cảnh quay dài đằng đẵng mọi người đều rất mệt mỏi, còn Lôi Hòa Nghi vì cảm xúc quá nhiều nên vẫn chưa bình tĩnh lại được. Cung Huyền Thương cũng không vội đi đến mà chuyển hướng đi lấy áo khoác của mình đi đến sau lưng Lôi Hòa Nghi khoác lên cho cô. Cảm nhận hơi ấm đột nhiên xuất hiện, Lôi Hòa Nghi rụt vai một cái vội siết chặt áo khoác vì lạnh. Cung Huyền Thương đỡ hai vai cô đứng dậy đi ra ngoài, Lôi Hòa Nghi lập tức chạy lên ghế ngồi co ro, Bánh Bao hiểu ý lập tức đi đến nằm lên chân cô dùng bộ lông ấm áp của mình sưởi ấm cho Lôi Hòa Nghi.
Trong lòng cảm động, Lôi Hòa Nghi vuốt lông Bánh Bao một hồi đột nhiên trước mặt xuất hiện một cốc sữa socola nóng, ngẩng đầu lên vừa hay bắt gặp ánh mắt đượm ý cười của Cung Huyền Thương. Lôi Hòa Nghi nở nụ cười đáp lại đưa hai tay ra khỏi áo khoác cầm lấy cốc sữa:
– Cảm ơn!
Cung Huyền Thương lắc đầu với cô rồi ngồi xuống nắm cái đuôi xù của Bánh Bao chơi đùa, lặng lẽ nhìn Lôi Hòa Nghi thỏa mãn uống sữa.
Lúc này Vincent đi đến, nhìn cảnh tượng đầm ấm hài hòa kia có chút không nỡ lên tiếng khá vỡ nhưng đây là mệnh lệnh của nóc nhà, anh không dám không nghe. Vincent nhìn hai người, hắng giọng rồi nói với Lôi Hòa Nghi.
– Xin lỗi, tôi không làm phiền hai người chứ?
Lôi Hòa Nghi lắc đầu còn Cung Huyền Thương chỉ cười cười nhìn Vincent, anh ta chột dạ gãi đầu rồi nói với Lôi Hòa Nghi:
– Iris muốn gặp cô nhưng không có phương thức liên lạc nên nhờ tôi chuyển lời, thời gian là ngày mai, hiện tại cô ấy đang trên máy bay về nước. À Iris còn muốn tôi nhắc cô là cô ấy muốn nói chuyện với người bạn làm thiết kế kia của cô nữa.
Lôi Hòa Nghi vừa nghe đã vui như được mùa, nhìn Vincent gật đầu như giã tỏi.
– Được, không thành vấn đề! Cảm ơn anh rất nhiều, Vincent!
– Việc này kể ra cũng có lợi cho Iris nên chúng ta xem như hợp tác đôi bên cùng có lợi, sao phải cảm ơn chứ?
– Nhưng nó sẽ mang lại rất nhiều rất nhiều lợi ích cho CHEN, anh không hiểu đâu, thương hiệu này rất có ý nghĩa rất quan trọng với tôi.
Vincent gật đầu còn Cung Huyền Thương thì đưa ánh mắt đăm chiêu nhìn cô, trong lòng thở dài. Vincent nói cho cô thời gian và địa điểm cụ thể rồi rời đi.
Lôi Hòa Nghi vui vẻ cười không ngậm được miệng lát sau nhớ ra mới vội vã gọi cho Ninh Mẫn và Lantana báo tin mừng đặc biệt là Ninh Mẫn, Lôi Hòa Nghi phải nhắc cô ấy sắp xếp thời gian và chuẩn bị trước để gọi trực tuyến với Iris.
Thời gian này CHEN đã vượt qua thời kỳ bận tối mặt tối mày nên hai cô gái cũng rảnh rỗi hơn không ít, Ninh Mẫn chỉ cần chuyên tâm vào thiết kế còn Lantana thầu luôn phần việc của ba người để tăng thêm kinh nghiệm.
Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi cười tươi như hoa cũng bị lây sự vui vẻ của cô, hoàn toàn quên mất CHEN là cô vì người đàn ông kia mà tạo ra.
– Vui vậy sao?
– Chuyện này không đáng để tôi vui mừng sao? Trước kia khi nhận kịch bản này thì việc hợp tác với Iris chính là điều kiện tiên quyết chủ chốt để tôi tham gia đó.
– Tầm nhìn của em rất tốt, bất cứ thương hiệu thời trang nào hợp tác với Iris không ít thì nhiều cũng sẽ đạt được lợi ích. Bác Lôi có lẽ chọn đúng người thừa kế rồi.
Lôi Hòa Nghi che miệng cười rồi lắc đầu:
– Hai cái này không giống. CHEN là toàn bộ tâm huyết tuổi trẻ của tôi, còn có cả danh tiếng và sự nghiệp của Ninh Mẫn, tôi sẽ dốc hết sức mình. Còn Lôi thị, nói tôi là người thừa kế nhưng tôi không tạo ra Lôi thị của hôm nay, không dõi theo từng thời kỳ phát triển của Lôi thị, tập đoàn cũng không phải do một mình tôi làm chủ như CHEN cho nên rất nhiều việc không phải cứ tôi muốn là được. Cho nên quản lý Lôi thị và điều hành CHEN là hai khái niệm khác nhau. Có lẽ quản lý Lôi thị đối với tôi sẽ đơn giản hơn nhiều vì phía sau có ông nội, có bố và các anh hỗ trợ cho nên tôi sẽ không bao giờ có cảm giác thành tựu nhiều như việc giúp CHEN lớn mạnh từng ngày như bây giờ. Một bên cần có sự giúp đỡ để đi lên, một bên là tự thân vận động, cảm giác làm sao giống nhau?
Cung Huyền Thương chăm chú nghe Lôi Hòa Nghi tâm sự, anh lại có thêm một cái nhìn mới về cô. Cứ ngỡ Lôi tuổi còn nhỏ mà vô tri nhưng cô hiểu hơn ai hết trách nhiệm, thực lực cũng như ước muốn của mình. Với Lôi thị là trách nhiệm, còn CHEN là ước muốn của cô. Nếu thật sự kết hôn với anh thì cô sẽ được biết đến với danh xưng người thừa kế Lôi thị hơn là người sáng lập CHEN, vậy đó cũng là trách nhiệm sao?
Lôi Hòa Nghi đợi một hồi lâu vẫn không thấy Cung Huyền Thương lên tiếng thì tò mò nhìn anh:
– Anh sao vậy?
Cung Huyền Thương giật mình thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực của bản thân, khóe miệng cong lên nở nụ cười tươi:
– Tôi có thể hiểu là em sợ đối với Lôi thị em sẽ không có được sự nhiệt huyết như đối với CHEN không?
– Tôi quả thật nghĩ như vậy?
– Vậy có nghĩ đến việc học hỏi cách điều hành một tập đoàn tài phiệt lớn mạnh không?
– Ý anh là sao?
Cung Huyền Thương khoác tay lên lưng ghế, nghiêng người về trước kéo gần khoảng cách giữa hai người.
– Ý tôi là em có muốn theo tôi học hỏi kinh nghiệm không? Tôi đảm bảo sẽ không có ai dạy em tốt hơn tôi không?
Lôi Hòa Nghi mím môi nghiêng đầu nhìn Cung Huyền Thương đợi anh nói tiếp.
– Cung thị và Lôi thị đều hoạt động ở nhiều lĩnh vực tương đương nhau, tuổi đời cũng không cách nhau bao nhiêu, hai nhà lại có mỗi quan hệ mật thiết với nhau nên việc hợp tác lâu dài rất bình thường. Hơn nữa Cung thị cũng có tiếng nói trong nhiều lĩnh vực mà Lôi thị không có cho nên theo tôi em có thể học được nhiều thứ mà Lôi thị không thể dạy em. Nghi Nghi, học trên lý thuyết nhiều thế nào cũng không thể có được hiệu quả tốt bằng việc học qua kinh nghiệm thực tế. Trước mặt em là một nhân chứng sống, tội gì không thử huống chi tôi cũng không thu học phí của em còn hứa sẽ dạy em ‛tận tình’, dạy rất nhiều thứ hay ho.
Lôi Hòa Nghi híp mắt suy nghĩ sau đó đáp:
– Quả thật anh là một người thầy giỏi đáng để theo học nhưng anh biết đó trước mắt tôi còn CHEN phải lo, bố cũng đang điều hành Lôi thị rất tốt, sức khỏe cũng không có vấn đề gì để thoái vị sớm cho nên tôi còn rất nhiều năm tháng để ăn chơi học hỏi, không tội gì phải rèn luyện cho sớm cả. Hơn nữa tôi có thể theo bố học tập, không nhất thiết phải chạy qua Cung thị nha.
– Nhưng bác trai đã có tuổi nhiều khi làm việc sẽ theo hướng cũ nhiều hơn. Ngược lại tôi tiếp xúc với thương trường khi còn rất trẻ, sự nhạy bén được tôi luyện từ sớm nên tôi có thể khẳng định trong nhiều trường hợp nếu cạnh tranh nhau tôi nắm chắc nhiều phần thắng hơn bác Lôi.
Chuyên này cũng không phải anh nói điêu, thực tế chứng minh rất rõ, chỉ cần Lôi Hòa Nghi tìm hiểu là được.
– Tại sao tôi lại có cảm giác anh đang dụ tôi đến Cung thị vậy?
– Vốn dĩ là tôi muốn em đến Cung thị để theo tôi học hỏi, dù sao quan hệ hai nhà cũng rất tốt, ông nội tôi cũng thương yêu em như cháu ruột, đến Cung thị rồi thường xuyên gặp em ông sẽ vui. Hơn nữa giúp đỡ em cũng xem như giúp đỡ Lôi thị trong tương lai, trăm lợi mà không một hại, chẳng lẽ tôi không nên nỗ lực chiêu mộ em sao? Vậy Nghi Nghi có muốn làm đệ tử đích truyền của Cung mỗ không?
Cung Huyền Thương quả không hổ danh Cung Ảnh đế, diễn như không diễn, dù bị Lôi Hòa Nghi nhìn chằm chằm vẫn không có chút chột dạ hay vấp váp khi nói.
Căn bản Lôi Hòa Nghi hỏi tại sao anh cứ dụ cô vào Cung thị làm việc cùng anh mà không phải cùng người khác. Anh thì giả ngu nói một lèo những lợi ích khiến Lôi Hòa Nghi không cách nào phản bác hỏi tiếp. Cô sờ cằm hạ tầm mắt, lát sau ngẩng đầu lên nói:
– Tôi cần thời gian suy nghĩ dù sao bây giờ CHEN mới là ưu tiên hàng đầu của tôi, Lôi thị bố tôi thừa sức lo được.
Cung Huyền Thương xoa đầu cô nhắc nhở:
– Đợi đến lúc em sắp thừa kế mới bắt đầu học liệu còn kịp sao. Lôi thị tiền tài phú khả địch quốc nhưng không có nghĩa có thể chịu được em luyện tay. Một dự án thua lỗ có thể tổn thất vô cùng lớn không phải muốn là khắc phục được, Nghi Nghi, em suy nghĩ cho kỹ.
Lôi Hòa Nghi đánh một cái lên đùi Cung Huyền Thương:
– Anh đừng có hù tôi như thế chứ? Áp lực vốn đã nặng nghe anh nói càng sợ hơn. Không nói chuyện với anh nữa, tôi đi chuẩn bị để mai gặp Iris đây.
Lôi Hòa Nghi nói xong rút chân lại chạy đi, Cung Huyền Thương nhìn theo cô chỉ biết lắc đầu thở dài rồi đi đến chỗ đạo diễn Macxen.
Hôm sau theo lịch đã hẹn Lôi Hòa Nghi đến một nhà hàng năm sao gặp Iris. Đi theo hướng dẫn của nhân viên, Lôi Hòa Nghi đi đến một bàn cạnh cửa sổ, một cô gái tóc vàng đang ngồi đó nhìn ra ngoài. Sau khi Lôi Hòa Nghi ngồi xuống cô ấy mới quay người lại, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, không phải nét đẹp phóng khoáng nhiệt tình như những cô gái phương Tây khác mà Iris sở hữu nét đẹp dịu dàng nữ tính đầy cổ điển như một tiểu thư quý tộc Pháp ngày xưa. Tuy nhiên là một nhà thiết kế tài ba hàng đầu, ngoài sự dịu dàng đầu tiên ra thì ở Iris còn toát lên sự thời thượng và sang trọng của một nhà thiết kế. Ánh mắt sáng trong nhìn Lôi Hòa Nghi đượm ý cười, cô cũng cong mắt cười đáp lại, Lôi Hòa Nghi vừa nhìn đã thích Iris, có ấn tượng rất tốt với cô ấy.
Mà Iris lần đầu gặp Lôi Hòa Nghi cũng không bày tỏ sự nhiệt tình quá mức hay có bất kì sự xem nhẹ nào, lịch sự đứng dậy bắt tay chào hỏi.
– Xin chào, tôi là Iris!
– Rachel, hân hạnh được gặp!
Lôi Hòa Nghi đưa tay ra nắm lấy tay Iris rồi cả hai cùng ngồi xuống thảo luận.
– Tôi nghĩ cô Iris cũng đã biết được mục đích của tôi từ chỗ Vincent cho nên không biết ý của cô thế nào?
Iris nhún vai cười, nhẹ nhàng đáp lại:
– Cô rất thẳng thắn, tôi rất thích, chẳng trách CHEN trong thời gian ngắn đã thành công như vậy.
– Quá khen rồi, tôi phần lớn là nhờ tài lực của gia đình nên đã rút ngắn thời gian không ít. Ngược lại là cô Iris, tuổi còn trẻ đã trở thành hà thiết kế độc lập hàng đầu nước Pháp mà không dựa vào bất kỳ một sự trợ giúp này. So với cô, chút thành công này của tôi được tính là gì đó là còn chưa kể đến việc nhờ người bạn kia của tôi nên CHEN mới nổi tiếng như vậy.
Iris gật đầu gõ tay lên bàn:
– Tôi đã xem qua các thiết kế của bạn cô cũng như những đóng góp của cô vào các tác phẩm của CHEN khi mọi người còn ở Mỹ, show trình diễn đầu tiên của mọi người ở quê nhà tôi cũng đã xem qua… Hừm, quả thật xuất sắc ngoài sức tưởng tượng của tôi. Người bạn kia của cô thiên phú không hề thua kém tôi khi tôi ở độ tuổi của cô ấy. Tương lai cô ấy nhất định còn xuất sắc hơn cả tôi.
Lôi Hòa Nghi nghe mà kiện cười hớn hở như thể người được khen là con gái mình vậy.
– Thay mặc bạn của tôi, tôi thật sự cảm ơn lời khen của cô. Vậy nếu cô đã có ấn tượng tốt với bạn của tôi cũng như với CHEN thì việc hợp tác không biết cô Iris nghĩ thế nào?
Iris nghiêng đầu thở dài có chút khó xử, Lôi Hòa Nghi nhìn thấy có chút hồi hộp nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh bản thân, lát sau Iris mới lên tiếng khá vỡ cục diện yên lặng này:
– Không giấu gì cô trước đây đã có rất nhiều nhà thương hiệu nổi tiếng đến chiêu mộ tôi để làm việc cho họ. Có điều bọn họ quá đề cao tôi mà nhất quyết muốn tôi đến tổng bộ làm. Cuối cùng tất cả đều bị tôi thẳng thừng từ chối. Pháp là quê hương của tôi, ở đây có bố mẹ của tôi, có tình yêu của tôi và có những người bạn của tôi. Dù lợi ích đối phương đưa ra hậu hĩnh thế nào tôi cũng sẽ không chấp nhận nếu phải rời xa bất cứ điều gì ở trên.
Lôi Hòa Nghi thở phào một hơi sau đó nhàn nhã lên tiếng:
– Tôi còn tưởng chuyện gì không ngờ lại là chuyện này. Cô yên tâm, trước khi xác định muốn chiêu mộ cô, tôi đã hỏi thăm tin tức của cô và cũng được biết nguyên nhân cô đã từ chối hàng loạt thương hiệu lớn nhỏ trước đó và việc này đã không còn nằm trong phạm vi lo lắng của chúng tôi.
– Ý cô là sao?
– CHEN vừa hay đang muốn mở thêm trụ sở ở Pháp để mở rộng quy mô phát triển nhưng trong nội bộ hiện tại vẫn chưa có người thích hợp thay tôi quản lý trụ sở. Hiện tại tìm đến cô Iris đây cũng là vì chuyện này. Nếu cô cùng CHEN đạt thành hiệp nghị thì trụ sở của CHEN ở Pháp sẽ đặt dưới sự quản lý của cô, tôi và những người ở tổng bộ sẽ không can thiệp. Nói trắng ra trên danh nghĩa cô vẫn là nhân viên của CHEN nhưng trên thực tế cô chính là người điều hành đồng thời là nhà thiết kế chủ chốt của một công ty thời trang ở Pháp, cô không cần phải xa quê hương, xa người thân. Toàn bộ lợi nhuận của trụ sở ở Pháp đều thuộc về cô và nhân viên của cô, chúng tôi sẽ không động vào. Điều duy nhất cô mất chính là vị trí nhà thiết kế độc lập, cô sẽ trở thành nhà thiết kế thuộc quyền quản lý của thương hiệu CHEN. Iris, cô nghĩ thế nào?
Iris chống hai tay lên bàn đan mười ngón tay vài nhau cúi đầu cân nhắc sau đó nói:
– Điều kiện cô đưa ra quả thật rất hấp dẫn có điều tôi vẫn cần thời gian suy nghĩ. Hơn nữa trước khi đưa ra quyết định cuối cùng tôi muốn nói chuyện riêng với người bạn đó của cô, được không?
Lôi Hòa Nghi gật đầu không ngừng, nói:
– Vincent có nói với tôi về việc này rồi, tôi cũng đã nhắc bạn mình, hiện tại sẽ cho hai người nói chuyện với nhau.
– Cảm ơn!
Lôi Hòa Nghi gật đầu lấy Ipad trong túi ra kết nối với Ninh Mẫn bên kia, đợi đến khi nhìn thấy mặt Ninh Mẫn rồi Lôi Hòa Nghi hướng Ipad về phía Iris.
– Việc của tôi đến đây đã xong, phần sau sẽ do Ninh Mẫn nói cùng cô. Hai người cứ thoải mái trò chuyện, tôi đi trước, còn Ipad… Iris không cần lo, cô cứ giao cho Vincent nhờ anh ấy đưa cho tôi cũng được.
– Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô… Rachel!
Lôi Hòa Nghi mang túi xách đứng dậy, Iris cũng đứng dậy hướng về phía cô bắt tay xem như tạm biệt. Lôi Hòa Nghi rời khỏi nhà hàng, bắt xe đến cây cầu cô vẫn thường lui tới, cô đứng bên cầu ngẩng mặt lên trời đón gió, khóe miệng cong lên cho thấy tâm trạng đang rất tốt. Nhìn mấy chú chim bồ câu đáp xuống đất kiếm ăn, Lôi Hòa Nghi bật cười đi sang bên kia mua ít thức ăn rải cho chúng. Sau khi cho bồ câu ăn xong, Lôi Hòa Nghi đi dạo trên phố một hồi lâu, bất tri bất giác trời ngã về chiều mà cô cũng đã đi đâu vào một đoạn đường ít người qua lại, thỉnh thoảng chỉ có vài người đạp xe đạp đi qua. Lôi Hòa Nghi cũng không bận tâm, lấy điện thoại mở ứng dụng chỉ đường rồi từ từ đi.
Lôi Hòa Nghi chăm chú nhìn hướng dẫn trên điện thoại rồi đi, từ xa một chiếc xe hơi màu đen đỗ cách cô không xa, người trong xe nhìn theo bóng lưng Lôi Hòa Nghi không dứt:
– Lôi Hòa Nghi, là cô tự dâng mình đến cửa, đừng trách người khác.
Bàn tay đưa ra khởi động xe, ấn chân ga, chiếc xe màu đen nhân lúc trên đường không người qua lại, camera lại đang bảo trì mà lao thẳng về phía Lôi Hòa Nghi. Mà cô lúc này đang đi thẩn thơ trên đường, mắt chăm chú nhìn điện thoại khi có cảm giác nguy hiểm đang ập đến thì quay người nhìn. Một chiếc xe điên cuồng lao đên, ánh nắng chiếu vào kính xe khiến Lôi Hòa Nghi bị chói phải che hai mắt lại, chân lui về sau tìm đường trốn nhưng hiển nhiên cô đang trong thế bị động, chiếc xe lại nhanh, làm sao dễ dàng thoát khỏi.
Đúng lúc này một bóng người lao đến ôm lấy Lôi Hòa Nghi, dùng hết sức đẩy cô sang một bên mà bản thân cũng theo đó cùng Lôi Hòa Nghi lăn mấy vòng trên lớp đất đá thô cứng. Lôi Hòa Nghi bị đẩy đột ngột cả người đập xuống đất đau đến nhe răng trợn mắt sau đó lại lăn mấy vòng, da thịt cả người bị đất đá cấn đến tê nhức. Sau khi dừng lại, cô nằm sõng soài trên đất nhìn chiếc xe màu đen lao vụt đi như đang chạy trốn vì kế hoạch thất bại. Lôi Hòa Nghi không để tâm nằm thở hồng hộc cảm nhận từng hồi đau đớn đang kéo đến.
Người vừa cứu cô lúc nãy cũng ngồi dậy tiến tới đỡ Lôi Hòa Nghi.
– Này, cô không sao chứ?
– Không… không sao! Cảm ơn cô rất nhiều!
– Xin lỗi, tình thế cấp bách nên không kiểm soát được sức lực đẩy có chút mạnh, cô không bị thương ở đâu chứ?
Lôi Hòa Nghi nhìn cô gái trước mặt, hình như cũng là người phương Đông như cô, dáng vẻ này đích thị là một mỹ nữ đậm nét phương Đông, ưu nhã cao quý lại đài các. Lôi Hòa Nghi chớp mắt mấy cái, trước ánh mắt quan tâm của mỹ nữ lắc đầu tỏ vẻ không sao sau đó chống tay muốn ngồi dậy không ngờ lại đau đến mặt mày trắng bệch. Cô gái kia thấy vậy liền hoảng hốt, cử chỉ nhẹ nhàng đỡ Lôi Hòa Nghi ngồi dậy, cởi áo khoác ngoài của cô ra xem khuỷu tay cô. Không ngờ trên đó có một vết bầm màu tím đen trông vô cùng ghê người. Lôi Hòa Nghi sắc mặt càng lúc càng tệ, đau đến toát mồ hôi hột trước thời tiếc se lạnh này.
Cô gái kia vẻ mặt áy náy đỡ Lôi Hòa Nghi đứng dậy:
– Xe tôi ở gần đây, tôi đưa cô đến bệnh viện!
Lôi Hòa Nghi cảm kích gật đầu, vừa đứng dậy như nhớ ra gì đó mà quay đầu tìm kiếm.
– Điện thoại… điện thoại của tôi!
Cô gái kia nhìn vẻ mặt lo lắng của Lôi Hòa Nghi thì giúp cô tìm sau cùng phát hiện điện thoại bị vài viên đá nhỏ che lấp, cô gái đi đến cầm điện thoại đưa cho Lôi Hòa Nghi rồi dìu cô đến xe của mình. Cả hai đến bệnh viện, bác sỹ kiểm tra thương tích, chỉ bị trật khớp nhẹ, dùng nẹp cố định một thời gian là khỏi. Trên chân không có vết thương nghiêm trọng, chỉ có vài vết bầm cần phải thoa thuốc. Lôi Hòa Nghi và cô gái kia chăm chú lắng nghe bác sỹ dặn dò, sau cùng trong thời gian chờ y tá đi lấy thuốc, Lôi Hòa Nghi ngồi khởi động lại điện thoại lúc nãy vì bị rơi mà tắt nguồn.
Không ngờ vừa mở lên đã nhìn thấy gần chục cuộc gọi nhỡ lần tin nhắn như vũ bão của Cung Huyền Thương, hẳn là anh đã rất lo lắng.
Lôi Hòa Nghi còn chưa kịp gọi lại thì Cung Huyền Thương đã gọi đến, nghe giọng Lôi Hòa Nghi bắt máy anh rõ ràng thở phào một hơi, thiếu chút nữa anh đã đến đồn cảnh sát náo loạn một phen để tìm người rồi.
– Nghi Nghi, xảy ra chuyện gì vậy, em ở đâu, sao không nghe máy?
– Tôi không sao, chỉ gặp chút chuyện nhỏ thôi, điện thoại tắt nguồn nên không nghe điện thoại của anh được, thật sự xin lỗi.
Cung Huyền Thương nghe ngữ điệu bình tĩnh củ Lôi Hòa Nghi cũng yên tâm, tính hỏi cô đang làm gì thì bên phía Lôi Hòa Nghi đột nhiên có còi cấp cứu của xe cứu thương sau đó là một loạt tiếng ồn, tiếng kéo giường bệnh, tiếng gọi bác sỹ… dọa cho gương mặt vừa mới khá hơn của Cung Huyền Thương thoáng chốc trắng bệch.
– Nghi Nghi… em ở bệnh viện!
– … Đúng… đúng vậy!
– Gửi địa chỉ.
Lôi Hòa Nghi biết không thể trốn tránh nên ngoan ngoãn đáp lại:
– Được rồi!
Lôi Hòa Nghi mấp máy môi rồi tắt máy nhắn địa chỉ qua cho anh. Xong xuôi nhìn cô gái đối diện, cười ngượng ngùng.
– Xin lỗi khiến cô chê cười rồi!
– Không có gì, người vừa rồi… là bạn trai cô sao? Nhìn vẻ mặt của cô khi nói chuyện có chút giống đang nói chuyện với người yêu.
Lôi Hòa Nghi đưa tay không bị thương lên sờ gò má mình, phồng miệng:
– Anh ấy không phải bạn trai tôi, là bạn thân của anh trai tôi, được anh trai nhờ đến chiếu cố tôi trong lúc làm việc mà thôi, ngoài ra không còn quan hệ gì cả.
– Ồ…
Lôi Hòa Nghi không biết làm thế nào mới thoát khỏi tình cảnh ngượng ngùng này, sau cùng cô hỏi:
– Tôi có thể biết tên của cô không?
Cô gái nở nụ cười tươi giơ tay ra với Lôi Hòa Nghi giới thiệu:
– Tên của tôi là Mimosa còn tiếng Trung gọi là Khương Mộ Vy.
– Rachel hoặc cô có thể gọi tôi là Nghi Nghi – Lôi Hòa Nghi, xin chào, Khương tiểu thư!
Khương Mộ Vy nhìn Lôi Hòa Nghi ồ lên một tiếng rồi bắt tay. Hai người vui vẻ trò chuyện một hồi làm quen cũng như trao đổi phương thức liên lạc để Lôi Hòa Nghi hẹn thời gian đi ăn một bữa báo đáp ân cứu mạng cù Khương Mộ Vy.
Hai người đang thoải mái ngồi trò chuyện thì cửa đột nhiên bị mở tung ra, Cung Huyền Thương vẻ mặt lo lắng đi đến chỗ Lôi Hòa Nghi, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới sau cùng ánh mắt dừng lại ở vị trí khuỷu tay đang được cố định của cô, hai tròng mắt như muốn nứt ra, tràn đầy đau lòng.
– Xảy ra chuyện gì?
Lôi Hòa Nghi đặt tay lên tay anh, kiềm chế cơn giận của Cung Huyền Thương.
– Không sao, về nhà rồi nói. À, giới thiệu với anh, đây là Khương tiểu thư Khương Mộ Vy – là cô ấy đã cứu tôi. Mặc dù bị thương một chút nhưng đã rất may mắn rồi, anh đừng hiểu lầm gì hết.
Cung Huyền Thương thở hắt ra một hơi rồi vuốt lại mái tóc của Lôi Hòa Nghi đồng thời phủi đi bụi bẩn trên quần áo cô. Sau đó nhìn sang Khương Mộ Vy, cúi đầu:
– Cảm ơn cô, Khương tiểu thư!
Khương Mộ Vy hốt hoảng phất tay nhìn Lôi Hòa Nghi cũng đang trợn trắng mắt nhìn hành động của Cung Huyền Thương.
– Cung Ảnh đế, anh làm như vậy tôi tổn thọ mất thôi!
– Cô đã cứu Nghi Nghi một mạng, ân này không lời nào diễn tả, cho phép tôi cảm ơn cô bằng cách này đi!
Khương Mộ Vy nhìn Lôi Hòa Nghi vẻ mặt cầu cứu. Cô bèn gật đầu đặt tay lên vai Cung Huyền Thương mà vỗ mấy cái.
– Anh mà cứ như vậy thì không phải cảm ơn mà là làm khó xử Mộ Vy!
Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn gật đầu. Khương Mộ Vy nhìn Cung Huyền Thương đứng trước Lôi Hòa Nghi thì ngoan ngoãn như chó nhỏ không tránh khỏi trợn mắt há mồm. Trong thoáng chốc đã hiểu ra.
Lúc này y tá mang thuốc về đưa cho Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương thay cô nhận lấy rồi chăm chú nghe y tá hướng dẫn uống thuốc.
Xong xuôi anh quay sang muốn đỡ Lôi Hòa Nghi bước xuống giường thì phía sau Khương Mộ Vy liền lên tiếng:
– Trên chân Nghi Nghi còn vài vết bầm, không biết đi đứng có đau đớn gì không?
Vừa nghe thế chưa kịp để Lôi Hòa Nghi hiểu gì thì Cung Huyền Thương đã chuyển hướng sang cúi người bế bổng Lôi Hòa Nghi lên theo kiểu bế công chúa, xách túi thuốc ra khỏi phòng bệnh, Khương Mộ Vy ưu nhã theo sau che miệng cười trộm.
Cung Huyền Thương đưa Lôi Hòa Nghi về nhà cô, cẩn thận để cô ngồi xuống mà không va vào đâu. Sau đó bào bếp làm đồ ăn cho cô, đợi khi Lôi Hòa Nghi ăn uống no say rồi anh mới bắt đầu hỏi chuyện:
– Chuyện hôm nay là thế nào?
Lôi Hòa Nghi lấy giấy lau miệng kể lại những chuyện đã xảy ra. Cung Huyền Thương nghe xong đã không giữ được bình tĩnh mà lập tức báo cảnh sát. Không bao lâu sau cảnh sát đến nhà Lôi Hòa Nghi làm việc cùng cô, hỏi gì trả lời nấy.
Chiếc xe kia không biển số lại lựa chọn thời điểm camera bảo trì, trên đường ngày nhỏ hôm nay lại ít người mà ra tay thì hiển nhiên đã có chuẩn bị từ trước, may mà Lôi Hòa Nghi chỉ bị nhẹ, nếu nặng hơn có thể quy thành tội cố ý giết người.
Sắc mặt Cung Huyền Thương càng nghe càng kém, sau khi tiễn cảnh sát đi, anh trở vào nhà nhìn Lôi Hòa Nghi răn dạy.
– Từ giờ em cẩn thận cho tôi!
– Biết rồi, đừng lo, tôi đã không sao rồi mà!
– Lần này may mà có Khương Mộ Vy nếu lần sau không may mắn như vậy thì sao?
– … Sẽ không có chuyện như vậy đâu?
– Còn cãi!
Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn mím chặt môi, ủ rũ cúi đầu. Cung Huyền Thương nhìn cô thở dài. Ôm Lôi Hòa Nghi lên phòng rồi lấy điện thoại gọi cho người của mình đi điều tra chuyện này. Theo anh thấy tai nạn lần này của Lôi Hòa Nghi không hề đơn giản, dường như là ai đó đang trả thù cô mà anh thì không chắc mục tiêu của đối phương thật sự là Lôi Hòa Nghi hay là Lôi gia hay Cung gia. Dù là gì đi nữa thì Lôi Hòa Nghi cũng không được bị chút thương tổn nào.
Sau khi sắp xếp xong anh lại gọi đến cho đạo diễn Macxen kể sơ qua tình hình của Lôi Hòa Nghi rồi xin phép ông ấy cho cô nghỉ một thời gian điều dưỡng. Đạo diễn Macxen dĩ nhiên thoải mái đồng ý cũng như quan tâm hỏi han sức khỏe của Lôi Hòa Nghi. Cung Huyền Thương tích cực đáp lại cho ông ấy yên tâm. An bài xong mọi thứ anh mới yên tâm trở ra.