Trong Toàn Hoa Thành không có chuyện gì mà Phong Thiên Phủ không biết cả, vì vậy đến chạng vạng là có tin tức nói Thẩm Hi Vi đuổi theo tướng
quân danh chấn Tiêu Vô Cấu ra khỏi thành.
Lúc Lãnh Quan Ngữ quay về phủ thì gặp hai người Phong Thẩm đang ra khỏi cổng lớn, liền vội nói:
– Thác Hi, huynh hãy dẫn binh lục soát Lâm Đồng Sơn, còn để ta đi cùng Thẩm huynh.
Phong Thác Hi trầm ngâm một chút, nói:
– Cũng được.
Phía Tây Nam Toàn Hoa Thành là Lâm Đồng Sơn, đông bắc là Kim Việt
Sơn, phía Tây bắc mấy trăm dặm là cánh đồng hoang vu rộng lớn, một con
sông lớn phân ra làm hai nhanh chảy ngang qua toàn bộ Toàn Hoa Châu, một nhánh ôm gọn lấy Kim Việt Sơn chảy về hướng đông nhập vào biển, một
nhánh khác thì từ Lâm Đồng Sơn đổ về phía Tây Nam mấy ngàn dặm, qua
Thính Tuyết cốc, trực tiếp nhập vào trong khu vực nước Phù Phong.
Tiêu Vô Cấu sẽ đi đâu?
Thẩm Đa Tình ngìm ngựa do dự.
Lãnh Quan Ngữ nói:
– Tiêu tướng quân là đệ tử của Bộ tiên sinh, chắc chắn là lên Kim Việt Sơn rồi.
Thẩm Đa Tình hỏi:
– Vị Bộ tiên sinh này là ai?
Lãnh Quan Ngữ trầm ngâm giây lát, nói:
– Điều này thật sự ta cũng chỉ biết sơ qua. Vị Bộ tiên sinh này tên
là Khinh Trần, tự là Vấn Thiên. Ông ta vừa không phải là hòa thượng mà
cũng không hẳn là đạo sĩ, nhưng lại ở trên cổ tháp thâm sơn. Mặc dù ông
ta ở trên cổ tháp thâm sơn, nhưng lại rất quan tâm tới việc triều đình
và dân chúng, không chỉ có tướng quân danh chấn Tiêu Vô Cấu là đệ tử của ông ta, ngay cả Kinh Lôi tướng quân Bộ Lưu Tiên cũng là nghĩa tử của
ông ta, bản thân ông ta là vô danh vô phận, nhưng có lúc nữ chủ Tang
Vương còn đích thân lên Hải Vân Tự gặp ông ta…Ừm, người giống như ông ta vậy…tạm gọi là “Thế ngoại cao nhân” đi.
Thẩm Đa Tình vốn thuận miệng hỏi, nào ngờ người này lại thần bí đến
vậy, trong lòng mặc dù có chút kinh ngạc nhưng rốt cuộc vẫn không quan
trọng bằng so với việc tìm muội muội, gật đầu đáp khẽ một tiếng, rồi
phóng ngựa lên Kim Việt Sơn.
Trong Toàn Hoa Thành có một số việc không thể kinh động tới dân
chúng. Vào đêm, hai người Bộ Lưu Tiên và Phong Thác Hi mới tụ tập hai
đội nhân mã đi đến Lâm Đồng Sơn.
Hai người tới khu rừng rậm tối qua, thấy trên mặt đất toàn là những
cánh cụt, chân tay còn lại của hồ điệp yêu, xung quanh tràn ngập mùi
thối rữa nồng nặc.
Phong Thác Hi lục soát những nơi gần đó một lượt, nói:
– Bộ tướng quân, ta dẫn người đến sau núi xem.
Bộ Lưu Tiên gật đầu, nói:
– Được, Phong tướng quân cẩn thận một chút.
Phong Thác Hi gật đầu, dẫn theo một đội người trực tiếp đi ra sau núi.
Bộ Lưu Tiên nhìn Phong Thác Hi đi xa rồi, trầm giọng nói với đội người còn lại:
– Các ngươi cũng đi những nơi gần đây tra xét tỉ mỉ đi.
Mọi người lên tiếng vâng dạ rồi đi.
Bộ Lưu Tiên rút kiếm ra, gẩy gẩy những phần chân tay bị cụt còn sót
lại của hồ điệp, sau đó tìm được con hồ điệp màu lam sắc đã bị một mũi
tên của hắn bắn chết.
Đêm qua chưởng lửa của Thẩm Đa Tình rõ ràng đã thiêu hủy hết hồ điệp
còn sót lại trên không trung, ngay cả hồ điệp đã chết dưới đất cũng bị
thiêu hủy không còn một con nào, riêng con hồ điệp này ngoại trừ bị một
lỗ hông ở trên đầu do mũi tên bắn vào, còn toàn thân nó không có một vết thương nào.
Bộ Lưu Tiên nhẹ nhàng cầm con hồ điệp này lên, cánh của nó đã hoàn
toàn trong suốt, thân thể nó hiện chỉ to cỡ chỉ bằng miệng bát, bụng hơi hở ra. Bộ Lưu Tiên thu trường kiếm lại, từ trong người lấy ra một thanh chủy thủ, cần thận khoét bụng của hồ điệp phanh ra, bên trong lộ ra một buồng trứng tròn đỏ sậm như hạt lựu.
Hắn dùng khăn lụa bọc cẩn thận buồng trứng kia lại, môi khẽ huýt lên, trong khu rừng yên tĩnh bỗng nhiên chạy ra hai con cáo (hồ ly) tai nhọn đỏ như lửa, hắn vẫy tay, hồ ly liền đi tới bên cạnh hắn.
Bộ Lưu tiên đem buồng trứng kia buộc lại giấu dưới đuôi cáo, nhéo lỗ tai nói, nói:
– Nhanh đem cái này về đi.
Hỏa hồ như hiểu tiếng người vội chạy vào sâu trong khu rừng.
Bộ Lưu Tiên đứng lên, thở nhẹ ra, bật nhánh lửa trong tay ném vào đôi cánh tàn kia, lửa cháy lên, trong chốc lát, những xác chết trên mặt đất hóa thành tro tàn.
Hai canh giờ sau, Phong Thác Hi dẫn người quay về, nói:
– Sau núi phát hiện một ổ điệp đã bị người ta hủy rồi. Còn có hai thi thể chính là người Nhiếp Tộ Xã bị mất tích. Bộ tướng quân có phát hiện
gì không?
Bộ Lưu Tiên nói:
– Không phát hiện ra gì cả, ta đã đem đốt hết chỗ này rồi, để tránh dọa các tiều phu gần đây bị sợ hãi.
Phong Thác Hi nói:
– Đã như vậy, chúng ta hãy thu đội về thành đi.
Lập tức, hai đội nhân mã lần lượt xuống núi.