Người mặc áo bào trắng từ phía sau bắt lấy hai người Tiêu Thẩm đi tới một huyệt động đen tuyền, ném hai người nằm trên mặt đất, cười quái dị
nói:
– Trước tiên để các ngươi nằm đây đã, đợi ta bố trí tốt cho cục cưng của ta xong sẽ quay lại chơi đùa với các ngươi.
Nói xong, lại huýt sáo lên.
Tiêu Vô Cấu cảm nhận từng đợt lạnh lẽo dưới chân, giống như có vật gì không ngừng nhúc nhích, còn chưa nghĩ ra là vật gì, thì ngay bên trai
đã vươn tới một đầu lưỡi phân nhánh đỏ tươi, là một con xà màu than chì
dài nhỏ. May mà hắn là người can đảm, không đến mức bị sởn tóc gáy.
Mà con xà này cứ trườn quanh trên người hắn, cuốn lấy cánh tay cuộn lên bụng hắn.
Hắn nghiêng nhìn sang Thẩm Hi Vi, thấy trên người nàng cũng có một
con xà đang cuốn lấy, đuôi rắn quấy lấy hai chân đầu hướng về cổ tay,
một con nằm vắt ngang qua bụng nàng, đầu đang dừng ở chiếc cổ bất động
của nàng, chiếc lưỡi đỏ không ngừng thè ra rút vào.
– Cục cưng thật nghe lời, đây là phần thưởng cho các ngươi đó.
Quái nhân mặc áo bào trắng bỗng hướng về hai người bắn ra hai luồng
màu đen, Tiêu Vô Cấu cảm thấy một mùi hôi tanh sượt qua mặt, còn chưa
kịp nhìn rõ là gì, đầu con rắn kia đã nhanh như chớp nuốt vật đó vào
bụng.
Quái nhân áo bào trắng cười the thé hai tiếng, nói với Tiêu Vô Cấu:
– Trong người ngươi đã trúng mê điệt hương của ta, có thể chống đỡ
lâu như vậy, công lực cũng không tồi. Nhưng, nếu ngươi muốn chạy trốn,
hắc hắc…cục cưng của ta có độc, chỉ cần ngươi động đậy chút thôi, nó sẽ
cắn đứt cổ ngươi. Hắc hắc..
Nói xong, quái nhân áo bào trắng lóe lên, tiếng nói đã đi xa.
Không cần gã nói, Tiêu Vô Cấu cũng biết xà này có kịch độc. Huyệt đạo của hắn bị điểm, không thể động đậy, chỉ âm thầm hy vọng Thẩm Hi Vi
đừng lên tỉnh lại, bằng không bị xà độc cắn trúng, sợ là khó mà chữa trị được.
Công lực hắn thâm hậu, mặc dù trúng mê hương, huyệt đạo lại bị điểm,
nhưng thần trí vẫn vô cùng tỉnh táo. Chỉ thấy huyệt động cao ước chừng
hai trượng, bên trong động ẩm ướt, loạn thạch trùng điệp, tanh tưởi nồng nặc, bên trong đen kịt u ám sâu không thấy đáy, không biết là nơi nào.
Từ nhỏ hắn đã được ân sư thu dưỡng, từng ở trên núi này luyện võ hơn
mười năm nhưng chưa từng gặp phải chuyện kinh hãi quỷ dị như đêm nay,
lại càng không hề biết trong núi lại có huyệt động thần bí như vậy.
Hắn nhất thời không nghĩ ra được nguyên do trong đó, liền nhắm mắt
tĩnh tâm, vận nội công giải huyệt. Nào ngờ thủ pháp điểm huyệt của quái
nhân áo bào trắng quá kỳ quái, ngay cả hắn thay đổi ba loại nội công tâm pháp mà cũng không thể giải huyệt đạo được, chợt hắn nhớ đến phương
pháp Thuần Dương Tâm Kinh mà năm ngoái sư phụ vừa truyền thụ liền vội
vàng vận khí đẩy nhanh kinh mạch, giây lát, khí huyết bị tắc đã lưu
thông, hai tay đã có cảm giác, trong lòng vui mừng nhưng không dám vọng
động.
Lúc này, bên trong động bỗng truyền đến những tiếng sột soạt, đất đá cuồn cuộn không ngừng.
Tiêu Vô Cấu chăm chú nhìn, thấy dưới mặt đất vươn lên hai móng vuốt
sắc bén to như cây đũa, một lớp lông tơ màu trắng bạc bao phủ trên mặt
đất, đang không biết là vật gì, thì dưới đất đã chui lên, rõ ràng là một con nhện cực lớn lông lá xù xì, cả người đen kịt, móng vuốt trắng phau, ở giữa có một lớp lông tơ màu vàng nhạt.
Tiêu Vô Cấu hoảng hốt, biết càng là con nhện màu sắc lốm đốm thì độc
tính càng mạnh, trong lòng vô cùng lo lắng, sao trong rừng này lại nhiều độc vật đến vậy? Đang chưa nghĩ ra đối sách, chợt thấy chân tay được
nới lỏng ra, con xà trên người đã lủi đi, dây dưa với con nhện kia,
những con độc xà khác cũng nhanh chóng thoát ra, quấn lấy bốn chân con
nhện kia.
Tiêu Vô Cấu lúc này bất chấp thấy trận đại chiến của nhện xà, vội
vàng ôm Thẩm Hi Vi đang nằm im trên mặt đất chạy đi. Vừa chạy tới miệng
cửa động, một luồng kình phong mạnh mẽ đập vào mặt liền vội vàng nghiêng người tránh qua.
– Tiểu tử giỏi lắm, không ngờ ngươi lại giải được huyệt đạo.
Trong giọng nói của quái nhân áo bào trắng mang theo tia kinh ngạc,
vừa nói chân tay vừa đánh ra liên tục bảy tám chiêu, chiêu nào cũng độc
ác.
Tiêu Vô Cấu lo lắng làm Thẩm Hi Vi bị thương, vội xuất ra tuyệt đỉnh
công phu “Thiên ngoại trích tinh”, thân ảnh như thần quang ly hợp, nhanh như tia chớp.
Quái nhân áo bào trắng thấy thân pháp Tiêu Vô Cấu tinh diệu, ôm theo một người như không, không kìm được khẽ “a” một tiếng.
Lúc này, trong huyệt động bỗng nhiên hiện ra hai bóng người, cũng mặc áo bào trắng quấn khắp người, trong tay nắm hai con nhện và xà chết,
đôi mắt u lạnh như ma quỷ đảo qua Tiêu Vô Cấu, rồi lại hướng sang quái
nhân áo bào trắng cười lạnh một tiếng, nói:
– Ngạc nhiên!
Tiêu Vô Cấu thấy hai người này võ công quỷ dị, không dám khinh địch, cúi người đặt Thẩm Hi Vi dưới tàng cây, cao giọng nói:
– Hai vị là ai? Sai khiến những độc vật này là có ý gì?
Người kia cười nhạt không đáp, cổ tay rung lên, hai con xà mềm nhũn
bỗng nhiên như được chữa thương, nhắm tới hai mắt hắn mà lao tới, thế
tới nhanh như tinh hỏa, như vô số con rắn di chuyển.
Tiêu Vô Cấu khẽ nghiêng người, cách một khoảng không song chưởng khẽ
vỗ vào thân con rắn, một chưởng này không hề phức tạp, vô cùng bình thản nhẹ nhàng, gió đêm trong rừng núi đột nhiên khẽ ngưng.
Người kia cảm giác một luồng nội kình báo đạo mạnh mẽ từ song chưởng
như sấm chớp đập thẳng vào ngực, trong bụng đảo lộn như có vật gì muốn
đẩy ra khỏi cổ họng, vội vàng thầm vận công điều tức, nuốt ngụm máu muốn hộc ra trở lại vào bụng, không dám khinh thường hắn nữa.
Tiêu Vô Cấu lui nửa bước, cũng không kìm được thất kinh: người này có thể tiếp một chưởng của mình mà dường như không sao?
Hắn lo lắng cho Thẩm Hi Vi nên không muốn dây dưa cùng hai người này, liền ra tay xuất “Đạn trần phất y chưởng” tuyệt học cả đời mình, nét
mặt người kia trùm khăn trắng toát nên hắn không nhìn thấy khuôn mặt
trắng bệch như tờ giấy kia của gã, chỉ bất ngờ vì gã đã tiếp được một
chưởng của mình.
Quái nhân áo bào trắng biết đồng bọn của mình đã thua, mặc dù ngạc
nhiên với công lực thâm hậu của Tiêu Vô Cấu, nhưng vẫn không bỏ qua cho
người đó, cười lạnh nói:
– Hắc hắc, ngạc nhiên.
Người kia giận giữ nói:
– Kim lão nhị, ngươi nói mát gì đó, trước tiên hãy giải quyết tên tiểu tử này, rồi ta và ngươi tính toán ân oán cũng không muộn.
Quái nhân áo bào trắng được gọi là “Kim lão nhị” hừ một tiếng, nâng
chưởng nhanh như gió mạnh như sấm chớp đánh về phía sau lưng Tiêu Vô
Cấu.
Sau đó người kia cũng phi thân đến, khi cổ tay lật một cái để tấn
công thì con xà trong tay bỗng nhiên tách ra, nát vụn rơi xuống…thì ra
xương cốt của xà đã bị chưởng lực Tiêu Vô Cấu làm nát bấy.
Ngay tức khắc, Tiêu Vô Cấu lật tay bắn hồng quang ra, chỉ nghe “bùm” một tiếng nổ, quái nhân áo bào trắng giống như diều đứt dây bị bắn ra
ngoài hai trượng, quần áo huyền y của Tiêu Vô Cấu bay phần phật trong
gió, trong mắt thần quang lưu chuyển, tinh khí mãnh liệt.
Người kia bật thốt lên:
– Đạn trần phất y chưởng!
Tiêu Vô Cấu thấy người kia biết Đạn trần phất y chưởng cũng vô cùng thất kinh.
Cần phải biết là, môn võ công này chính là ân sư Bộ Khinh Trần của
hắn sáng chế ra. Ba mươi năm trước, Bộ Khinh Trần ở tại Nhạn Phong dưỡng tâm, trên Nhạn Phong quanh năm sương mù vấn vít, sương khói tràn ngập,
mỗi khi ông ngắm trắng tất sẽ vẫn công xua tan sương mù, vì vậy từ đó
ngộ ra một loại chưởng pháp, lấy tên là “Đạn trần phất y chưởng”. Chưởng pháp này nhẹ nhàng phiêu dật, mỗi một chiêu nhìn có vẻ hời hơt, nhưng
kỳ thực uy lực kinh người, nội lực kéo dài.
Lập tức lớn tiếng quát:
– Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại ở trong Kim Việt SƠn làm những việc quỷ dị thần bí?
Hai người kia không đáp lời, hai mắt đảo ngược nhìn thoáng qua nhau, rõ ràng là có kiêng kỵ đối với chưởng pháp của hắn.
Quái nhân áo bào trắng bỗng nhiên ngửa đầu huýt lên tiếng huýt sáo
dài thê lương, lập tức, ở sâu trong khu rừng cũng vang lên một tiếng
huýt sáo trong trẻo, hai tiếng huýt sáo này cùng tiếp ứng qua lại, vô
cùng có uy thế.
Tiếng huýt sáo này lúc đầu còn đang xa xa, bất chợt đã gần đến hơn mười trượng.
Tiêu Vô Cấu biết gã kia kêu gọi đồng bọn cũng chẳng để trong lòng, quay sang nhìn Thẩm Hi Vi dưới tàng cây.
Vừa nhìn, lập tức sắc mặt biến đổi lớn.
Chỉ thấy dưới tàng cây trống không, không có bóng dáng một ai.
Tiêu Vô Cấu quay mạnh người lại, trong đôi mắt đen kịt tỏa sát khí bức người:
– Các ngươi đã giấu người đi đâu rồi?
Quái nhân áo bào trắng cười quái dị:
– Chúng ta không giấu người, chúng ta chỉ ăn thịt người.
Lúc này Tiêu Vô Cấu đâu còn tâm trạng mà nhiều lời vô ích với gã, lập tức rút nhuyễn tiên bên hông ra, vung lên đón gió, lá cây bốn phía lập
tức thưa thớt rụng xuống, trong khu rừng tràn ngập sát khí.
Bỗng nhiên, phía sau có một luồng kình phong mãnh liệt ập đến hướng về mấy huyệt đạo lớn phiá sau lưng.
Tiêu Vô Cấu cười lạnh một tiếng, cũng không hề quay đầu lại, lăng
không nhuyễn tiên lật ngược về sau, chỉ thấy dưới ánh trăng yếu ớt, máu
tươi bắn tung tóe rơi xuống lả tả như mưa.
Trong không trung ngân vang tiếng roi không ngừng.
Giây lát, chỉ nghe “phù phù” một tiếng, người đến kia đã ngã xuống đất
Bốn phía vắng lặng, đất trời yên tĩnh.
Ba người đứng yên bất động, hai người báo bào trắng kia đã bị mồ hôi
thẩm thấu, tấm vải dính sát vào mặt ẩn hiện ra đôi môi hít vào thở ra,
vô cùng quỷ bí.
Trong rừng tiếng sì sì lại nổi lên, mùi hôi tanh nồng nặc, đã có hơn mười con xà độc chạy trốn đi ra.
Trường tiên của Tiêu Vô Cấu múa lên như hàng vạn con giao long, lấp
lánh trong trời đêm, trong nháy mắt đã hạ gục hơn mười con độc xà. Hai
người kia bỗng nhiên rất ăn ý cùng xuất thủ, vô số huyễn ảnh mê ly,
chưởng phong soàn soạt giáp công tới, kình phong kích động, một làn khói tỏa mùi thơm ngào ngạt dâng lên.
Tiêu Vô Cấu sợ có độc vội vàng nín hơi bế khí nghiêng người tránh,
hai người kia thừa cơ bay vút lướt qua người hắn, ẩn vào sau huyệt động. Cửa động ầm ầm hạ xuống một khối đá lớn, khiến cho bụi đất bốn phía bốc lên.
Đồng thời, hàng ngàn hàng vạn con rắn từ trong rừng rậm tản đi khắp nơi.
Tiêu Vô Cấu phất tay áo xua tán làn khói, chỉ thấy đất trời u tĩnh, tiếng chim hót thánh thót.
Hắn vội cúi xuống tìm người vừa bị đánh gục, đã thấy trên mặt đất
trống không, ngay cả một vết máu cũng không có, dường như một màn vừa
rồi chỉ là ảo giác nảy sinh trong đêm, mà chưa từng thật sự xảy ra.
Tiêu Vô Cấu ngẩng lên nhìn huyệt động ẩn trong thạch bích cao chót
vót hơn mười trượng, động cao ước chừng hai trượng, cây cỏ xanh ở cửa
động không tươi tốt so với xung quanh, rõ ràng là do bình thường có
người qua lại.
Là ai đã mở huyệt động thần bí này? Bên trong rốt cuộc có bí mật gì?
Mà tiểu thư đồng ngang bướng kia lúc này đang ở đâu, hắn có gặp nguy
hiểm gì không?
Tiêu Vô Cấu đứng yên trầm tư.
Những sự việc liên tiếp hiện lên trong đầu: cô gái, hồ điệp, độc xà,
con nhện, quái nhân áo bào trắng, hắc y thiếu niên…cũng dây dưa hỗn
loạn, không có chút manh mối, chỉ cảm thấy từng sự việc đều biến hóa kỳ
lạ không thể diễn tả được.