Mặt trời ngả về phía Tây, giờ Dậu vừa qua, đường núi trong rừng đã tụ những tầng sương khói mỏng bị ánh mặt trời chiều đỏ rực còn sót lại
chiếu nhuộm thẫm làm ánh lên những màu đỏ thẫm tím nhạt như tấm mạng to
lớn quái dị bao phủ khắp nơi.
Tiêu Vô Cấu đứng dưới chân núi Kim Việt Sơn nhíu mày trầm tư.
Bọn họ đêm qua đã buộc ngựa ở chỗ này, hôm nay chỉ còn lại năm dây
cương và một bãi máu loãng. Xung quanh cỏ dại trong vòng hơn mười trượng giống như bị một khối đá lớn ép chặt lấy bị hãm sâu ở trong lòng đất,
trên mặt đất có những dấu vết móng vuốt hỗn loạn, vô cùng lầy lội.
– Kha Nhung, ngươi thấy sao?
Tiêu Vô Cấu hỏi một người trong đó.
Kha Nhung là người nhiều tuổi nhất trong ba người, lập tức bước tới hai bước, trả lời:
– Nhìn những dấu vết móng vuốt này, như là mãnh thú giữa rừng.
Tiêu Vô Cấu cười lạnh nói:
– Mãnh thú này vừa ăn thịt ngựa của chúng t, chúng ta phải tìm ra, lột da của chúng. Các ngươi hãy đi tìm xung quanh đi!
Ba người vâng lệnh đi.
Tiêu Vô Cấu chợt thấy Thẩm Hi Vi ngồi dưới tán cây cả nửa ngày không
hề động tĩnh gì, liền bước lên xem, không kìm được lắc đầu khẽ thở dài:
– Thật sự chưa từng thấy ai có thể ngủ dễ như này.
Chỉ thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, hàng lông mi dài phủ lên đôi mắt,
đôi môi mọng đỏ diễm lệ, sống mũi thẳng thanh tú, làn da dưới ánh nắng
màu ngà sáng bóng, hai vết xước trên gò má trái càng tăng thêm nét quyến rũ kỳ lạ trên khuôn mặt nàng.
Tiêu Vô Cấu nhìn nhìn, nét mặt ngăm đen bất giác chợt hiện lên nụ
cười, nghĩ thiếu niên tuấn mỹ này thật quá kỳ cục, lúc ngủ sáy thật
giống nữ tử mảnh mai, quả thực khác hẳn với hình ảnh thiếu niên ngang
ngược hay trợn mắt dữ dằn với hắn.
Khoảng chừng thời gian một nén hương, Kha Nhung dẫn đầu quay lại, bất ngờ nhìn thấy tướng quân của mình bình thường vô cùng dũng mãnh uy vũ
lại đang ngồi xổm trước vị thiếu niên kia, nụ cười trên mặt, trong mắt
lộ ra tia dịu dàng khiến y không khỏi kinh hãi.
Sắc mặt Tiêu Vô Cấu đỏ lên, đứng dậy hỏi:
– Có phát hiện gì không?
Kha Nhung lắc đầu nói:
– Không. Gần đây không có phát hiện gì ngoài một hài cốt đã bị cụt tay chân, ngay cả một vết máu cũng không có.
Nói xong, thình lình phía tây đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ
hãi, ngay sau đó là tiếng hòn đá lớn rơi xuống nước “bùm”một tiếng.
Kha Nhung không đợi Tiêu Vô Cấu chỉ bảo đã phi thân chạy đi.
Tiêu Vô Cấu định nhấc chân phi theo, chợt nhớ ra núi rừng này quỷ dị, không thể để tiều thư đồng này ở lại trong rừng được. Vì vậy hắn nhẹ
nhàng ôm nàng vào lòng, bay nhanh đến nơi vừa phát ra tiếng kêu.
Trên một cây cổ thụ ngay tại vách đá có một hồng y nữ tử đang đong
đưa sắp rơi. Dưới vách đá là một hàn đàm sâu thẳm xanh biếc, dưới ánh
nắng mặt trời lấp lánh rực rỡ.
Tiêu Vô Cấu ra hiệu bảo Kha Nhung cứu người.
Kha Nhung từ dây cuốn trên vách đá phi thân xuống, tay trái rút kiếm
cắm vào thạch bích để đỡ cơ thể, tay phải rút dây lưng quấn lấy chạc cây gần như sắp gãy, nói với cô gái kia:
– Cô nương, ngươi hãy dùng dây lưng buộc vào người, ta sẽ kéo ngươi lên.
Nữ tử kia nghe lời lấy dây lưng buộc vào ngươi, hai chân Kha Nhung
đạp vào vách đá rút kiếm mươn lực phi thân nhảy lên trên vách đá.
Nữ tử kia hai chân vừa đáp xuống đất, vẫn kinh hoảng ngồi bệt xuống đất.
Kha Nhung liên tục gọi hai tiếng:
– Cô nương, ngươi không sao chứ?
Tiêu Vô Câu thấy nữ tử kia dung mạo đẹp đẽ, trong mắt ngấn lệ khiến người khác cảm thấy thương xót.
– Cô nương, cô tên gì? Sao lại rơi xuống vách núi?
Nữ tử ngước đôi mắt lóng lánh ngấn lệ lên, nói:
– Ta là tên là Thái Y, là dược nông dưới chân núi, chạng vạng lúc ta
hái thuốc xong xuống núi thì tháy trong rừng có một đôi hồ điệp màu lam
rất lớn, liền đuổi theo bắt, trên đường theo dõi chúng tới đây, nào ngờ
hồ điệp đột nhiên bay xuống dưới vách núi dưới chân núi, ta không cẩn
thận liền ngã xuống.
Nói xong liền khom người cảm tạ.
Kha Nhung bước tới nâng nàng dậy.
Lúc này, Thẩm Hi Vi đã tỉnh dậy, nghe nói đến hai chữ “hồ điệp”, liền liên tưởng tới chuyện của ca ca, trong lòng khẽ lay động.
– Hồ điệp?
Tiêu Vô Câu hơi trầm ngâm, nhíu mày quan sát địa thế núi, chỉ thấy
bốn phía rừng sâu núi thẳm, địa thế núi hiểm trở, quái thạch trên vách
núi cao chót vót, dưới bóng đêm giống như là đầu con quái thú ẩn núp, vô cùng khiếp hãi đáng sợ.
– Cô nương phát hiện hồ điệp ở đâu, có thể dẫn chúng ta đến xem được không?
Nữ tử gật đầu, dân bọn họ xuyên qua rừng vượt qua đá, ước nửa canh
giờ đi tới một khu rừng rậm rạp âm u cây rậm che phủ kín hết, trước mắt
toàn kỳ hoa dị thảo, nở rực xán lạn tươi đẹp như một vườn hoa thiên
nhiên, dưới ánh trăng càng tỏa ra mùi hương thơm ngát đậm đặc u lạnh.
Trên những cành lá hoa lớn xanh biếc dày đặc thình lình có vô số hồ
điệp đủ màu sắc như xanh biếc xanh lam tím nhạt vàng rực…vô cùng mỹ lệ
mê hoặc lòng người, đầu chúc xuống dưới, đuôi chổng lên trời, nằm yên
bất động, con nào cũng to cỡ bằng miệng bát.
Đám người Tiêu Vô Cấu lập tức kinh sợ không nói được lời nào.
Một lát, Kha Nhung mới giật mình nói:
– Sao lại có hồ điệp lớn như vậy?
Thẩm Hi Vi mấy năm nay đã từng đi theo ca nên biết những hồ điệp này
rất cổ quái, trong lòng nàng sốt ruột mà phát ra những tiếng lầm bầm
trong cổ họng.
Tiêu Vô Cấu cúi xuống thấy nàng nhíu mày mắt mở to, thái độ lo lắng, trong đôi mắt sáng ngời như có điều muốn nói. Hắn cũng không đành lòng
liền ra tay giải huyệt đạo thả nàng ra.
Thẩm Hi Vi bị điểm huyệt cả ngày, hai chân tê dại vừa mới đứng lên
thì suýt nữa lại ngã nhào xuống, Tiêu Vô Cấu nhanh tay đỡ lấy, nàng hung dữ lườm hắn một cái, như muốn nói:
– Chờ lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi.
Lúc này, nử tử kia thấy rất nhiều hồ điệp mỹ lệ, không kìm được than một tiếng, cúi xuống định bắt một con bướm màu tím.
Thẩm Hi Vi quát lên:
– Đừng động vào!
Nữ tử kia giật mình vội rút tay về, nhưng đầu ngón tay đã chạm vào
lớp phấn trắng mỏng của con bướm. Con bướm màu tím hoảng sợ bay lên, làm hồ điệp của toàn bộ vườn hoa cũng đồng loạt bay lên không trung.
Kha Nhung tay nắm chặt thanh bội kiếm, kéo nữ tử kia lui ra sau hai
bước. Tiêu Vô Cấu cũng nắm tay Thẩm Hi Vi, kéo nàng ra sau lưng mình.
Vô số hồ điệp hình thành một thanh thế lớn bay thẳng lên trời, như
đàn ong mật bay lượn trong khoảng không trước khi hút mật nhưng lại bị
khu rừng rậm rạp ngăn trở, vỗ cánh phát ra những tiếng ong ong ầm vang
trầm thấp.
Màu sắc cánh hồ điệp chợt hồng chợt xanh, màu sắc biến thay đổi biến ảo bất định.
Tiêu Vô Cấu chăm chú nhìn trong chốc lát mới phát hiện, cánh của đàn
hồ điệp này trong suốt, hai cánh chỉ khi lượn dưới ánh trăng thì mới
hiện ra màu sắc, tươi đẹp mỹ lệ huyền ảo, trên cánh lấm tấm những hình
dạng hoặc tròn, hoặc dẹt, cỡ cũng không giống nhau, nhưng không nhiều
không ít chỉ có sáu màu.
Hắn chưa từng gặp phải loài hồ điệp quái dị như vậy nên vô cùng kinh
ngạc, chợt nghe Thẩm Hi Vi khẽ “ý” một tiếng, liền ngạc nhiên hỏi:
– Sao vậy? Ngươi biết hồ điệp này?
Thẩm Hi Vi chợt nhớ lại lúc ở Tuyết Vực đã từng nghe pháp sư mật tông nhắc tới một loại hồ điệp, vũ điệu nổi bật, có dẫn dắt ma lực yêu khí,
nhưng lúc này nàng vẫn chưa hết sự tức giận, vì vậy hừ mũi:
– Biết cũng không thèm nói với ngươi.
Đúng lúc này, chợt nghe xa xa có những âm thành quái dị nổi lên, ban
đầu như những tiếng lay động khe khẽ của hai ba phiến lá rụng trong gió
đêm, lát sau lại giống như xào xạc rung động của lá cây cuồn cuộn xuyên
qua khu rừng trong gió thu.
Tiêu Vô Cấu thay đổi sắc mặt, quát lên:
– Cẩn thận, có xà.
Trong khoảnh khắc, đã nghe được bốn phía tiếng xèo xèo của xà độc, một mùi tanh hôi nồng nặc đập tới trước mặt.
Thẩm Hi Vi kinh hãi ngẩng lên nhìn cây cối trên đỉnh đầu mình, vừa
nhìn lên lập tức hét toáng. Thì ra trên cây cũng đã có không ít con xà
xanh đỏ chiếm cứ.
Nữ tử phía sau Kha Nhung sợ quá như sắp ngất vội nhào lên lưng gã.
Kha Nhung xoay người lại ôm lấy nàng, tay phải rút bảo kiếm ra.
Trong lòng Thẩm Hi Vi sợ hãi, lúc này cũng bất chấp mọi thứ nhảy lên người Tiêu Vô Cấu, ôm chặt lấy cổ hắn.
Tiêu Vô Cấu hai tay ôm lấy lưng nàng, nét mặt trang nghiêm nhưng
trong lòng thì cười thầm không ngớt, không nghĩ tiểu tử không sợ trời
không sợ đất này lại sợ rắn.
Lúc này, đàn rắn đã chen chúc chui ra, đầu ngọ ngoạy, ngẩng lên há
mồm nhả ra những âm thanh sì sì không dứt, mùi hôi tanh càng nồng nặc
hơn.
Trong dạy dày Thẩm Hi Vi bị đảo lộn, không thể kiềm chế được nữa oạc
một cái đã nôn lên lưng Tiêu Vô Cấu. Tiêu Vô Cấu tức thì dở khóc dở
cười.
Kha Nhung xung phong liều chết xông ra ngoài, Tiêu Vô Cấu giữ cổ tay gã lại, la lên:
– Từ đã!
Kha Nhung sửng sốt, đã thấy đàn rắn lủi tới trước mặt, trườn qua bọn
họ trườn đi về hướng tây nam. Không bao lâu thì đàn rắn đi hết. Hai
người nín hơi tĩnh khí, vẫn còn cảm thấy sự lãnh lẽo phía dưới chân.
Kha Nhung thở phào một hơi, trên trán đã đẫm mồ hôi hột.
Tiêu Vô Cấu nghĩ việc này có chút cổ quái, lập tức nói với Kha Nhung:
– Trước tiên ngươi hãy đưa vị cô nương này quay về, ở dưới chân núi chờ ta, ta đi xem một chút rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Kha Nhung nói:
– Tướng quân…
Tiêu Vô Cấu quát:
– Đi nhanh đi!
Kha Nhung không dám trái lệnh, đành phải ôm nữ tử kia quay người xuống núi.
Tiêu Vô Cấu nắm tay Thẩm Hi Vi theo dõi đàn rắn trườn đi mất ước
chừng khoảng nửa canh giờ, trước mắt là một sơn cốc sâu, bên cạnh là cây tùng vững chãi, cành lá tươi tốt, dưới ánh trăng ảm đạm bóng cây lắc
lư, xanh biếc.
Một hắc y thiếu niên đứng trên bãi cỏ, dáng người thẳng tắp ngọc thụ
lâm phong, tay cầm một thiết trượng màu đen hình thù kỳ lạ, mặt giấu ở
trong bóng tối, chỉ có đôi mắt trong suốt kia là sáng rực.
Lúc này, đàn rắn đã vây quanh thiếu niên kia, ngẩng đầu sì sì, mùi hôi tanh xông lên tận trời.
Thiếu niên kia ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trong đàn rắn, lặng im không nói.
Thẩm HI Vi vừa thấy thiếu niên kia, bật thốt:
– Hả? Là hắn!
Tiêu Vô Cấu nghĩ thân hình thiếu niên kia có chút quen mắt nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu, liền hỏi:
– Ngươi quen biết hắn?
Thẩm Hi Vi nói khẽ:
– Không quen, nhưng tối qua hắn có cứu ta.
Tiêu Vô Cấu định hỏi tỉ mỉ cụ thể tình hình, chợt nghe trên không trung vang lên những âm thanh quái dị sắc bén:
– Tiểu tử thối, rốt cuộc ngươi là ai mà nhiều lần phá hỏng chuyện hay của ta?
Hắc y thiếu niên cười vang nói:
– Ngươi thuần phục rắn của ngươi, ta hái dược của ta, nào ta có phá hỏng chuyện của ngươi?
Giọng nói trầm thấp khàn khàn chứ không trong trẻo thuần khiết như hôm qua nữa.
– Tiểu tử thối, dược đầy trong núi ngươi không hái, hết lần này tới
lần khác lại hái dược mà xà của ta dùng, đấy chẳng phải là người đối
nghịch với ta chứ còn là gì?
Hắc y thiếu niên không đáp mà hỏi lại:
– Vì sao ngươi lại thuần dưỡng những độc xà này, chuẩn bị làm gì?
– Bớt nói nhảm đi, mau giao thảo dược ra đây.
Trong giọng nói chứa đầy sự phẫn nộ.
Hai người Tiêu Thẩm không thấy được bóng dáng người này, chỉ nghe âm
thanh chợt xa chợt gần, lúc đông lúc tây, thay đổi liên tục.
Hắc y thiếu niên cố ý thở dài:
– Haizz, thảo dược này đã bị ta nấu cơm rồi, sớm biết thế thì ta chịu đói bụng một chút, đem bán số dược đó cho ngươi kiếm được một khoản.
Người kia giận giữ cười:
– Ha ha…vậy thì đành phải bắt ngươi để xà cưng của ta ăn thôi.
Một âm thanh rõ ràng xuyên qua không trung, một làn khói nhè nhẹ lượn lờ tản ra, dưới ánh trăng sáng tỏ như có một con kim xà từ không trung
trườn tới.
Dưới tàng cây bên trái sơn cốc chẳng biết từ bao giờ đã đứng đó một
bóng người cao gầy, từ đầu đến chân bọc một trường bào màu trắng, ống
tay áo bên trái phát sáng.
Đàn rắn bị làn khói mỏng nhè nhẹ phun tới, lập tức náo loạn, mấy
nghìn chiếc lưỡi đỏ phập phồng lay động, đồng loạt trườn vọt lên người
hắc y thiếu niên.
Trong lòng Thẩm Hi Vi thấy run sợ, thiếu niên kia lại không chút sợ hãi, cười ha ha nói:
– Chỉ sợ những bảo bối này của ngươi không dám ăn ta thôi.
Miệng thì nói nhưng lại không dám chậm chễ, thiết trượng trong tay
nhanh chóng múa lên, chỉ thấy dưới ánh trăng mênh mông, luồng bạch quang loang loáng trong suốt như hoa tinh lóe ra, đàn xà bắn ngược ra ngoài,
máu bắn vào không trung, đàn xà rối loạn, bị đánh rơi liên tục, giống
như biển rắn cuồn cuộn.
Thị lực Tiêu Vô Cấu hơn người, phát hiện dưới thiết trượng của hắc y
thiếu niên có một vòng bánh răng sắc bèn màu bạc, khi múa lên thì chiếc
vòng xoay nhanh như gió, thân rắn vừa đụng phải đều bị chém đứt.
Người mặc áo bào trắng thấy đàn xà đều bị tử thương, vừa thương tiếc
vừa phẫn nộ, trong miêng liên tục phát ra những tiếng huýt nhỏ dài sắc
bén quái dị, đàn xà lại một lần nữa ùn ùn lủi đến tấn công.
– Tiểu tử thối, để ta xem ngươi có thể chống chọi được bao lâu?
Hắc y thiếu niên nhún người nhảy lên, quanh người mơ hồ lóe lên ánh
sáng băng phách rực rỡ, giống như một luồng điện xé lên trời cao. Y lăng không nhảy lên một cành cây nhỏ yếu, gió thổi tà áo bay phất phơ, y bẻ
một cành cây khô, tiếng cười trong trẻo trong gió vọng đến:
– Ầy, ngươi đừng tức giận. Là ta cố ý chuẩn bị lửa dành cho xà cưng của ngươi..
Nói xong, hỏa quang trong tay sáng ngời, đã dấy lên hai ngọn đuốc.
Y nắm cây đuốc chợt ẩn chợt hiện bay qua vài lần, từng cây cổ thụ lập tức bốc cháy bừng bừng, lửa cao tới tận trời. Y mạnh mẽ vung thiết
trượng, những cành cây bị thiêu cháy rơi xuống, vô số ánh lửa nhanh
chóng cắt bầu trời đêm, thoáng cái như trận mưa sao sa sán lạn hoa mỹ.
Đàn rắn sợ lửa, lập tức trận tuyến rối loạn, không ngừng bỏ chạy.
Người mặc áo bào trắng vẫn liên thanh huýt sáo nhưng không thể nào khống chế được.
Hắc y thiếu niên đứng ở trên cao, cười to nói:
– Thế nào? Lão đầu, ngươi hài lòng chưa?
Lúc này, Tiêu Vô Cấu mới nhìn rõ khuôn mặt của hắc y thiếu niên, trên mặt có hơn mười vết sẹo đen tím rất sâu chằng chịt, thật sự quá xấu xí, bị ánh lửa đỏ rực chiếu vào lại càng kinh hãi đáng sợ.
Người mặc áo bào trắng tức đến run người, mắng:
– Tiểu tử thối, là ngươi tự tìm đường chết.
Hắc y thiếu niên vẫn ngữ khí cợt nhả:
– Tức giận vậy sao? Ngươi tuổi đã cao, vui đùa một chút mà đã không
chịu nổi rồi. Bỏ đi bỏ đi, đêm nay chơi đến đây thoi. Ta cũng nên về ngủ thôi.
Nói xong ngửa mặt lên trời ngáp một cái, xoay người định chạy lại tựa như vô ý liếc nhìn về phía hai người Tiêu Thẩm đang ẩn nấp, sau đó thả
người nhảy vút vào trong khu rừng sâu, biến mất không hình bóng.
Người mặc áo bào trắng thấy không thể đuổi theo, lại nhớ tới đàn rắn, huýt sáo vài tiếng, tay áo phất nhẹ phi thân đuổi theo đàn rắn.
Cho đến lúc này, Tiêu Vô Cấu vẫn không nhìn thấy tướng mạo của người
kia, chỉ thấy mười móng tay của gã ta đều là màu xanh thẫm, lúc cử động
thì phát ra một màu sáng u lam quỷ dị.
Lúc này, hai người Tiêu Thẩm mới đứng dậy, thấy đáy cốc lửa cháy rung trời, trên đầu trăng sáng nhô cai, trong vắt như được gột rửa không hề
giống với màn kinh hồn vừa rồi.
Thẩm Hi Vi bỗng nhiên thấy buồn ngủ, liền ngáp một cái.
Tiêu Vô Cấu sớm biết tính thèm ngủ nàng, đang định pha trò, chợt ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng, trong lòng thầm thấy không ổn, đang định nín thở, chợt thấy sau lưng tê rần, huyệt đạo đã bị người ta điểm rồi.
Trong mơ màng, bóng trắng chợt lóe lên, có một giọng nói lanh lảnh gian xảo vang lên:
– Không bắt được tiểu tử thối kia, vậy mượn hai người các ngươi làm thức ăn cho cục cưng của ta vậy.