– Chúng ta chỉ phụng mệnh hành sự, đắc tội rồi.
Thẩm Hi Vi tức giận, mắng Tiêu Vô Cấu:
– Đợi ta gặp được con heo đen, tên khốn kiếp đó, ta nhất định sẽ lột da tróc thịt hắn.
Ba người nghe nàng mắng tướng quân họ là heo đen, liền khẽ liếc nhìn
nhau. Một người đưa tay điểm á huyệt của nàng, cười khổ nói:
– Để hắn ta yên lặng chốc lát đi.
Dứt lời vác nàng lên vai, chạy lên đỉnh núi.
Không bao lâu, bọn họ chạy tới trước một tháp cổ mây núi vờn quanh,
cửa chùa cao chót vót, bên cạnh là hai pho tượng mắt trợn kim quang,
tướng mạo dữ tợn, trên thân tháp hùng tráng rộng rãi có khắc ba chữ “Hải vân tự” phong cách cổ xưa vuông vức cứng cáp.
Ba người thả Thẩm Hi Vi xuống, cung kính đứng ở trước cổng núi, nét
mặt đều nghiêm túc, nín thở tĩnh khí như đang chờ lạy bái một vị thần
thánh trang nghiêm.
Thanh thiên bạch nhật, trong tháp cổ này không một bóng người, chỉ có tiếng chim hót véo von.
Ánh mặt trời chiếu rọi gay gắt, Thẩm Hi Vi bị phơi nắng trán đẫm mồ
hôi, chảy ròng ròng vào vết thương ở gò má, nàng đau đến nhíu mày. Mặc
dù miệng không nói được, nhưng từ trong lòng đã sớm đem tám đời tổ tông
của ba người này ân cần hỏi thăm rồi.
Tận đến lúc mặt trời ngả về phía Tây, mới có một tiểu đồng mặc áo xám mặt mũi thanh tú từ trong tự đi ra, thấy bọn họ thì nhíu mày nói:
– Sao giờ này mới đến? Tiêu tướng quân giục ta đi ra xem hai lần rồi, mau đi theo ta.
Bốn người họ đã đứng dưới ánh mặt trời chói chang tròn bốn canh giờ
rồi, thế mà tiểu đồng này lại còn oán trách bọn họ – là sao giờ mới đến?
Thẩm Hi Vi tức giận chỉ muốn ngất đi, nhưng ba người kia lại cung kính:
– Làm phiền rồi.
Ba người khiêng nàng đi theo tiểu đồng qua đại điện, tiến vào bên trái điện, đi về sương phòng phía sau.
Trong tự tao nhã thanh tịnh, trước mặt toàn lá xanh, đàn hương lượn
lờ, mọi sự phiền nhiễu của hồng trần như đã lâu không nhập vào đây,
trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác thanh tĩnh phẳng lặng không nói
nên lời.
Tiểu đồng sau khi dẫn ba người đi vào sau sương phòng thì biến mất
hút, bên trong đã chuẩn bị sẵn bàn trà và bộ ấm trà, nhưng ba người này
không dám ngồi xuống, vẫn còn đứng thẳng lưng, cụp mắt đứng yên.
Thẩm Hi Vi mắt sắc bén nhìn xuyên qua song cửa của sương phòng, thấy
cách đó không xa có đình bát giác, có hai người đang ngồi đánh cờ.
Người bên trái mặc trường bào màu than chì, tóc bạc trắng phất phơ, nhưng khuôn mặt lại trơn bóng tú nhã như thiếu niên.
Người bên phải chừng bốn lăm bốn sáu tuổi, ôn hòa nho nhã, thâm trầm, đang vân vê nốt ruồi đen trầm tư không nói.
Đứng bên cạnh hai người họ là một huyền y nam tử cao ngất, chính là Tiêu Vô Cấu.
Lúc này, người đàn ông trung niên bỗng quay sang nói với Tiêu Vô Cấu:
– Tiêu tướng quân, nhìn giúp ta xem, quân cờ kia đặt ở đâu thì được?
Người tóc bạc trắng ngẩng lên nhìn Tiêu Vô Cấu, mỉm cười không nói.
Tiêu Vô Cấu nhìn bàn cờ, nói:
– Theo vãn bối thấy, quân cờ của Phong tiền bối hình như đi vào góc chết, không có đường đi nữa rồi.
Hai mắt người đàn ông trung niên lóe sáng, quăng quân cờ đứng lên cười to, nói:
– Nói như vậy, ta đành phải chịu thua rồi.
– Phong công tử khiêm nhường rồi.
Người tóc bạc cũng mỉm cười đứng dậy, nói với Tiêu Vô Cấu:
– Ta vẫn thấy ngươi tinh thần không yên, có việc thì nhanh đi đi.
Tiêu Vô Cấu lên tiếng trả lời, rồi đi thẳng đến sương phòng, đẩy cửa
vào thì thấy hai vết cào thâm tím trên khuôn mặt trắng mịn của Thẩm Hi
Vi, vội hỏi:
– Xảy ra chuyện gì? Là ai làm ngươi bị thương?
Thấy nàng không đáp lời, chỉ mở mắt trừng trừng nhìn mình, lại nghiêng đầu chuyển ánh mắt sang ba người kia.
Một người trả lời:
– Hắn ăn nói lung tung, cho nên thuộc hạ điểm á huyệt của hắn.
Tiêu Vô Cấu giơ tay định giải huyệt đạo của nàng, bỗng dừng lại, cười nói:
– Chúng ta đã đánh cược, ngươi đã thua rồi. Từ giờ trở đi, ngươi
chính là sĩ tốt của ta. Nhưng để đề phòng ngươi trên đường đổi ý giở trò lừa gạt, đợi đến lúc vào trong quân rồi, ta mới giải huyệt đạo cho
ngươi.
Thẩm Hi Vi nghe vậy tức giận mặt đỏ phừng lên, nhắm mắt lại không để ý tới hắn nữa.
Tiêu Vô Cấu nhướn mày cười nói:
– Chuẩn bị ngựa xuống núi.
– Tướng quân, đêm qua trời mưa, ngựa chúng ta để ở dưới chân núi.
– Ồ, vậy xem ra đành phải dùng dây trói hắn ta lại, khênh xuống núi thôi.
Tiêu Vô Cấu giả bộ, trong giọng đầy ý trêu chọc.
**
Toàn Hoa thành, thính đường Phong Thiên Phủ.
Thẩm Đa Tình vừa đặt mông xuống ghê, đã lập tức bật dậy như bị chạm phải nước sôi :
– Ngươi nói gì? Hắn từ tối qua đến chiều nay vẫn chưa về?
– Tiểu nhân cho rằng hắn đi cùng với công tử…
Gia phó sợ hãi liếc nhìn Phong Thác Hi.
Phong Thác Hi vội hỏi:
– Thẩm huynh xin đừng nôn nóng. Tiểu đệ lập tức phái ngươi đi hỏi thăm.
Nói xong xoay người nới với Gia phó:
– Đi mời quản gia tới đây.
Chốc lát, một người đàn ông trung niên mặc cẩm bào màu xanh bước nhanh vào.
Phong Thác Hi tả lại dung mạo của Thẩm Hi Vi, lệnh cho ông ta dẫn người đi tìm.
Bộ Lưu Tiên đứng ở bên nghe vậy, đột nhiên hỏi:
– Một thư đồng như vậy, hôm qua tiểu đệ có gặp một người, không biết có phải là người mà Thẩm huynh muốn tìm không?
Thẩm Đa Tình vội hỏi tỉ mỉ và cụ thể tình hình.
Bộ Lưu Tiên nói:
– Hôm qua tiểu đệ dẫn Tiễn Vân công chúa đi đến cửa hàng y phục trên đường cái phía tây…
Lập tức đem tình hình lúc đó kể lại.
Thẩm Đa Tình than thở:
– Chính là nó rồi. Cái tính gây chuyện thị phi không thể nào thay đổi được.
Phong Thác Hi đã nhận ra quan hệ giữa Thẩm Đa Tình và tiểu thư đồng
này không hề tầm thường, lúc này lại thấy Thẩm Đa Tình sốt ruột lo lắng, đứng ngồi không yên, liền nói:
– Để ta đích thân đưa Thẩm huynh đi. Bộ tướng quân, ta xin lỗi không tiếp được.
Bộ Lưu Tiên vội nói:
– Hai vị xin tự nhiên.
Thẩm Đa Tình cũng không khách sáo gì nữa, hai người vội vàng đi.
Lúc này, Lãnh Quan Ngữ cầm bội đao:
– Ta phải về “Nhiếp Tộ Xã”, sợ là cũng không thể tiếp Bộ tướng quân được.
Bộ Lưu Tiên cười nói:
– Ta cũng nên quay về chuẩn bị lục soát trên núi.
Lập tức, hai người sóng vai đi ra cửa, một người đi hướng đông, một người đi hướng tây.
Bộ Lưu Tiên đi qua góc tường, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại. Trong
nắng sớm, dáng người gầy thanh tú của Lãnh Quan Ngữ, áo bào màu tro bị
gió thổi khẽ lay động, giống như một làn khói mờ nhạt, sự lạnh lùng
trong đáy mắt sâu như hàn đàm của Bộ Lưu Tiên dần dần tan đi.
Hắn biết, hắn không còn nhớ rõ vào năm đói nào nhiều nhiều năm trước, có một nữ hài tử gầy gò đã từng cướp viên kẹo đường trong tay hắn.
Nhưng hắn lại còn nhớ rất rõ, ánh mắt của cô gái nhỏ đó, trong veo sáng ngời bức người.
Lãnh Quan Ngữ trở về Nhiếp Tộ Xã, đem sự việc đêm qua viết một bức
thư, cuộn lại thành cuộn nhỏ, cho ngón tay lên miệng huýt lên, tức thì
một con chim nhỏ đen tuyền mềm mại bay tới trước cửa sổ.
Lãnh Quan Ngữ cột phong thư vào đùi nó rồi tung nó bay ra ngoài, xoay người lại ngồi trên ghế nhắm mắt tĩnh tu.
Không bao lâu, ngoài cửa có người nói:
– Lãnh đại nhân, thời gian không còn sớm nữa, nên đi làm nhiệm vụ thôi.
– Biết rồi.
Lãnh Quan Ngữ lên tiếng trả lời, mở rộng cửa, cả người đứng thẳng tắp.
Thị vệ thấy vẻ mặt Lãnh Quan Ngữ bình lặng như hồ thu, mắt sáng như
sao đêm, đôi môi cong lên, khuôn mặt càng hiện rõ sự nghiêm trang lạnh
lùng hơn xưa, lập tức cúi đầu, hai tay dâng bội đao lên.
Lãnh Quan Ngữ nhận bội đao, ra ngoài đi tới Chiêu Dương cung.
Trong Minh Hoa điện lộng lẫy trang nghiêm hương khói vấn vít, không
có chút tiếng động nào. Ân Tư, một trong tứ đại kỵ Vũ Lâm hai mắt sáng
ngời, tay cầm bội kiếm đứng hiên ngang trước điện, thấy Lãnh Quan Ngữ
thì mỉm cười gật đầu.
Lúc này, trong điện vọng ra một âm thanh mềm mại nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng uy nghiêm:
– Là Quan Ngữ phải không? Vào đi.
Lãnh Quan Ngữ bước nhanh vào điện, đang định hành lễ.
– Miễn đi!
Phía sau rèm che màu vàng, một bóng người uy nghiêm dựa vào ghế ngồi, trong giọng nói mềm mại chứa đầy vẻ lười nhác:
– Vụ án nông dân trồng hoa thế nào rồi?
Lãnh Quan Ngữ đem sự việc tối qua kể lại một lượt, rồi lại nói:
– Triều đại từ khi lập quốc tới nay Càn Khôn trong lành, thái bình
thịnh thế, lần này bỗng nhiên xuất hiện điệp yêu giết người, thần cho
rằng rất không tầm thường.
Trong điện yên tĩnh.
Một lúc lâu, sau màn lại vọng ra một âm thanh biếng nhác:
– Tháng này ngươi sẽ không phải vào cung nữa.
Ánh mắt Lãnh Quan Ngữ căng thẳng, nhưng sắc mặt vẫn bình ổn. Giọng nói kia lại thở dài, tiếp tục nói:
– Chuyên tâm phá án đi.
– Vâng!
Lãnh Quan Ngữ lên tiếng trả lời, đi ra ngoài cửa nguy nga, rồi mới khẽ thở nhẹ ra.
Mười lăm tuổi chàng vào cung làm việc, giờ đã bảy năm rồi mà chẳng
bao giờ gặp phải chuyện quỷ dị như đêm qua vậy. Đang trầm tư không hiểu, chợt trong đầu lóe lên hiện ra ba vết máu kia, không kìm được thầm than một tiếng, đánh ngựa quay về Nhiếp Tộ Xã, vào phòng tìm lấy một chiếc
hộp nhỏ cất vào người, rồi nhanh chóng ra khỏi cửa đi về hướng Tây.
Một lát sau đã đi tới cửa chính Kinh Lôi Phủ, xuống ngựa nói:
– Ta tìm Bộ tướng quân.
Người gác cổng nhận ra thân phận của Lãnh Quan ngữ, để chàng đi vào. Ở chái nhà sớm có người đón chàng vào phòng khách, dâng nước trà, đi vào
thông báo.
Lãnh Quan Ngữ đợi rất lâu, không có ai đến, liền đặt hộp gỗ lên bàn
chuẩn bị đi về, chợt nghe ngoài hành lang có tiếng một nữ tử:
– Lưu Tiên, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ai làm ngươi bị thương vậy? Ta nhất định sẽ hỏi tội chém đầu kẻ đó.
Trong giọng nói của Bộ Lưu Tiên cố kiềm chế sự kiên nhẫn:
– Ta nói rồi, là ta không cẩn thận.
Giọng nữ kia ngang ngược:
– Sao thế được? Nào có ai tự biến mình thành như này? Lẽ nào…là nữ nhân cào ngươi?
Trong giọng nói mơ hồ như khóc.
– Công chúa xin đừng nói bừa.
Giọng điệu của Bộ Lưu Tiên dần trở nên nặng nề.
– Chẳng phải ta nói là không có ai thì có thể gọi tên của ta mà, có phải ngươi đã thật sự có nữ nhân khác…
Nghe thế, Lãnh Quan Ngữ đã biết nữ tử này là Tiễn Vân công chúa, cũng không ngờ vị công chúa kiêu căng ai cũng biết này lại nhân nhượng với
Bộ Lưu Tiên đến vậy, xem ra quan hệ giữa hai người đó không tầm thường.
Nghe tiếng bước chân đến gần, Lãnh Quan Ngữ tiến thoái lưỡng nan, Bộ
Lưu Tiên một chân đá vào cửa, ngước mắt lên nhìn thấy Lãnh Quan Ngữ, lập tức mặt đỏ bừng, trong lòng biết những lời vừa rồi mình nói Lãnh Quan
Ngữ đã nghe thấy, hắn chán nản chỉ muốn quay người lại bóp chết Tiễn Vân công chúa mà thôi.
Hôm nay hắn vừa về phủ thì đã bị Tiễn Vân công chúa dính lấy, liên
tục chất vấn vết thương trên trán hắn. Hắn là người ôn hòa điềm tĩnh mà
cũng không kìm chế được, nghe người hầu báo là có khách tới, hắn chỉ nói một câu là đã biết, nhưng không ngờ khách tới lại là Lãnh Quan Ngữ.
Lúc này, Tiễn Vân công chúa cũng theo vào. Lãnh Quan Ngữ khom người chào.
Tiễn Vân công chúa nhướn mày hỏi:
– Lãnh hộ vệ, mới sáng sớm ngươi tới đây làm gì?
Lãnh Quan Ngữ cầm lấy hộp gỗ trên bàn, đáp:
– Ta tới đưa cho Bộ tướng quân cái này.
Hai mắt Tiễn Vân sáng lên:
– Hả? Ngươi biết chuyện hắn bị thương? Nói mau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lãnh Quan Ngữ liếc Bộ Lưu Tiên, nói:
– Đêm qua, ta cùng với Bộ tướng quân săn bắn ngoài thành, hắn không
cẩn thận bị chim quái cào thương. Cho nên ta mang thuốc đến cho hắn.
Sắc mặt Tiễn Vân lập tức nguôi giận, liếc xéo Bộ Lưu Tiên, gắt giọng:
– Sao ngươi không nói sớm? Làm hại người ta nghĩ lung tung.
Bộ Lưu Tiên thấy cả người lạnh ngắt, kinh ngạc không nói nên lời.
Lãnh Quan Ngữ thầm buồn cười, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng, trả lời:
– Chắc là Bộ tướng quân không muốn công chúa lo lắng.
Bộ Lưu Tiên càng nghe càng thấy không bình thường, vội nói:
– Ta và Lãnh hộ vệ còn có việc phải bàn bạc, ngày khác công chúa đến nhé.
Tiễn Vân cười nói:
– Được. Ta về cung trước đây.
Nàng đi ra đến cửa, bỗng xoay người lại, nói:
– Các ngươi lần sau đi săn bắn nhớ nói với ta một tiếng, ta đi cùng với các ngươi.
Thấy Bộ Lưu Tiên gật đầu thì nàng mới hài lòng rời đi.
Bộ Lưu Tiên quay người lại, thấy nét mặt luôn luôn lạnh lùng của Lãnh Quan Ngữ ẩn chứa ý cười, liền đỏ mặt.
Lãnh Quan Ngữ thấy vị đại tướng quân được gọi là Kinh Lôi sắc mặt lúc nào cũng trầm tĩnh này chỉ trong thời gian ngắn mà đã hai lần đỏ mặt
ngượng ngùng, thật sự không kìm được phì cười ra, hai gò má trắng mịn
khẽ ửng hồng, ánh mắt rạng rỡ, lúm đồng tiền khẽ ẩn hiện trên khóe
miệng, một sự thanh lệ lay động lòng người không thể diễn tả được.
Bộ Lưu Tiên nhìn mà ngây người.