Xe ngựa áp tải cống phẩm của Bộ Lưu Tiên đi vào Kinh Thành, sau khi
từ biệt với Thẩm Đa Tình thì đánh xe ngựa đi tới hậu viện của nhà mình,
hắn khiêng ra một chiếc rương gỗ màu đỏ thẫm từ trên xe ngựa đưa thẳng
vào tòa lầu các của hậu viện. Tĩnh tọa trong bóng đêm chốc lát, hắn đột
nhiên đứng lên đi xuống cầu thang, ấn vào chỗ lõm ngay tại chỗ khúc cong của bậc thang thứ bảy.
Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, từ lầu thang thứ bảy tách ra chìm xuống dưới, một tầng hầm u ám từ từ lộ ra.
Hắn khiêng cái rương gỗ đi qua thông đạo chật hẹp, rẽ trái, trước mắt bỗng trở nên sáng trắng như tuyết.
Đây là một gian phòng cực kỳ rộng, rèm trúc được bện bằng sợi tằm quý màu vàng cuộn lên, trên mặt đất được trải thảm ba tư hoa văn dày đặc, ở giữa đặt một chiếc giường lớn, bốn phía rủ rèm màu xanh nhạt, trên tấm
rèm điểm xuyến vô số những chuông đồng trong suốt lấp lánh, gió thổi nhè nhẹ phát ra những tiếng giòn vang.
Bộ Lưu Tiên nhẹ nhàng mở rương bế một người từ trong đó ra, làn da
trắng như ngọc, vóc người mềm mại, mái tóc dài đen mượt thơm ngát chảy
xuống ngực, dung nhan thanh lệ tuyệt luân như được trạm khắc.
Nữ nhân này, chính là Lãnh Quan Ngữ.
Bộ Lưu Tiên ôm lấy nàng khẽ khàng đặt lên giường, như nàng là một
chiếc lông chim trắng thuần mềm mại, ngón tay mỹ lệ thon dài giống như
cánh hoa mơn trớn trán nàng, khuôn mặt, gò má, mũi miệng…Động tác của
hắn cực kỳ nhẹ nhàng giống như đang vuốt ve một báu vật vô cùng trân
quý, trên nét mặt toát lên sự say mê si dại.
Mà lúc này, Thẩm Đa Tình đang ở trong Toàn Hoa Thành uống rượu. Chàng tuyệt đối không ngờ được, Lãnh Quan Ngữ lại nằm trong một chiếc rương
gỗ trên xe ngựa mà chàng vừa ngồi ở trên đó.
Trong phủ của tướng quân chấn uy Tiêu Vô Cấu lại xảy ra một tình huống khác vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Hi Vi ngâm mình trong một chiếc thùng gỗ tắm rất lớn, khuôn mặt
nhỏ nhắn của nàng trắng hồng hiện ra trong làn sương nước nghi ngút, nét mặt hồn nhiên trong sáng khiến người khác bất ngờ khi mà ngay nửa khắc
trước nàng còn giống như con thú nhỏ làm đảo lộn toàn bộ thư phòng của
Tiêu Vô Cấu.
Ngâm trong thùng gỗ tắm chừng hai canh giờ nàng mới đứng lên, mái tóc dài như gấm đổ xuống tấm lưng nõn nà, trong mắt mấy thị nữ đều sững sờ, thị nữ lớn tuổi nhất cầm áo khoác dài trắng choàng lên người nàng, rõ
ràng là y phục của Tiêu Vô Cấu, tay áo bào dài rộng rũ xuống, chất liệu
vô cùng mềm mại dễ chịu ấm áp giống như bờ ngực dày rộng của hắn.
Trên mặt Thẩm Hi Vi chợt đỏ lên, tên đàn ông cao lớn da ngăm đen kia
dù bá đạo cứng rắn nhưng đối với nàng lại rất nhường nhịn, tính cách
cũng rất hào phóng, hơn mười bộ sách đồ cổ bị vỡ dưới đất mà hắn cũng
không hề chau mày chút nào.
Bên ngoài có người gõ cửa:
– Làm gì vậy? Lâu thế mà chưa xong à?
Nàng lên tiếng trả lời rồi mở rộng cửa, một cơn gió đêm đập vào mặt
làm ống tay áo và mái tóc dài mỹ lệ của nàng nhẹ bay như tiên nữ đón
gió, thiếu nữ với đôi môi mọng đỏ da trắng như tuyết, hai mắt sáng ngời
như sao.
Tiêu Vô Cấu ở hành lang xoay người lại, lập tức sững sờ.
Nhiều ngày ở chung, thư đồng đẹp trai đáng yêu này khiến trong lòng
hắn nảy sinh cảm tình đặc biệt, nhiều lần còn ngờ vực bản thân có tình
cảm với nam nhân, lúc này thấy nàng là nữ nhi, khiến hắn vừa mừng vừa
kinh ngạc, giống như tình duyên kiếp trước trải qua bao năm tháng chờ
đợi bỗng nhiên hiện ngay trước mắt, một sự rung động khó hiểu bao chặt
lấy lồng ngực.
Thẩm Hi Vi cong lên cười đắc ý, nói:
– Giờ ngươi đã hiểu vì sao ta không thể làm sĩ tốt của ngươi rồi chứ? Hừ, trong quân làm gì có nữ tử được?
Tiêu Vô Cấu ngơ ngác một lát, rồi mới hỏi
– Rốt cuộc ngươi là ai?
Thẩm HI Vi cười nhạt:
– Mặc kệ ta là ai thì cũng không thể làm sĩ tốt của ngươi.
Tiêu Vô Cấu không nói gì, hai tay xiết chặt lại, miệng khẽ cắn ngón
tay cái, nhíu mày thong thả đi quanh người nàng hai vòng, trong mắt bỗng hiện lên ý cười quỷ quyệt.
Thấy tia cười trong mắt hắn, sống lưng Thẩm Hi Vi lạnh ngắt có một dự cảm bất thường.
Quả nhiên, hắn dừng bước lại, hai mắt sáng quắc nhìn nàng:
– Không làm sĩ tốt cũng được, nhưng ngươi có thể làm thê tử của ta. Ngày mai ta đi cầu hôn với Thẩm công tử.
Toàn thân nàng run lên, suýt nữa thì giẫm vào trường bào dưới chân té ngã:
– Đừng giỡn, công tử nhà ta sẽ không đồng ý chuyện hoang đường như vậy đâu.
Tiêu Vô Cấu cười sang sảng:
– Hắn không đồng ý, ta sẽ cướp người. Hơn nữa, cơ thể ta đã bị ngươi nhìn thấy rồi, ngươi không định vỗ mông bỏ đi đấy chứ.
– Á!
Ba người Kha Nhung đứng phía sau cùng thất thanh sợ hãi kêu lên,
không ngờ tướng quân uy vũ dũng mãnh lại ăn nói ngang ngược như một đứa
trẻ vậy.
Tiêu Vô Cấu nghiêng người trừng mắt:
– Ba người các ngươi sao còn ở đây?
Ba người hoảng hồn vội vàng rời đi.
Nhíu mày lại, Thẩm Hi Vi cẩn thận hỏi:
– Ngươi nói đùa phải không?
Tiêu Vô Cấu không để ý tới nàng, quay lại kêu:
– Kha Nhung quay lại đây.
Kha Nhung lên tiếng đáp rồi quay lại.
– Ngươi đi xem ngày tháng, chọn một ngày lành gần nhất, sau đó đi đặt lễ phục cưới hỏi.
Kha Nhung kinh ngạc ngẩng đầu lên:
– Ngay bây giờ?
Tiêu Vô Cấu khẽ mỉm cười, nhìn về phía Thẩm Hi Vi:
– Ngay bây giờ.
Thẩm Hi Vi lúc này mới phát giác sự việc đã to tát thật rồi, vội vàng kêu lên:
– Chờ chút! Dù gì của ngươi cũng nên hỏi ý kiến ta chứ?
Tiêu Vô Cấu chau mày:
– Ý ngươi là muốn chọn lễ phục của ngươi phải không?
– Đương nhiên, lễ phục phải là màu đỏ, tốt nhất là loại có hình vẽ hoa tường vi màu đỏ trầm, phần eo phải điểm xuyết…
Thẩm Hi Vi vừa mở miệng thì người cũng đã lui tới bên ngoài hành lang bên mép hồ sen, thân hình lướt qua hồ nước, mềm mại như chim yến vượt
qua tường phía đông.
Tiêu Vô Cấu sớm đã đoán được nàng sẽ có chiêu đó, trường tiên khẽ vẩy lên cuốn lấy hai chân nàng. Thẩm Hi Vi đang ở giữa không trung cũng
không kinh hoảng, vặn người một cái hai chân đã tránh được trường tiên,
thân pháp kỳ diệu, thế bay đi không hề ngừng.
Tiêu Vô Cấu liền nhún người vút qua hai trượng, cổ tay lật mình,
trường tiên lại như bóng với hình vẫn hướng về hai chân nàng cuốn lấy,
lực vô cùng mạnh.
Thẩm Hi Vi xoay người đứng trên một hòn giả sơn, cười nói:
– Ngươi không bắt được ta…
Còn chưa nói xong, chỉ nghe “soạt”một tiếng vang lên, nàng thấy hai
chân mát lạnh, vạt áo bào dưới đầu gối đã đi đâu mất, dưới ánh trăng
thanh tĩnh đẹp đẽ, hai tấm chân trắng như tuyết ngọc hiện ra.
Tiêu Vô Cấu cầm trường tiên, hai mắt sáng quắc nhìn lướt qua hai chân nàng, nói:
– Ngươi đúng là chẳng nho nhã chút nào! Còn không mau xuống đi.
Thẩm Hi Vi cúi xuống nhìn, cười nói:
– Ta thích mát mẻ, không ngại thì lễ phục làm theo kiểu này đi.
Kha Nhung đứng bên cạnh bật cười thành tiếng.
Ánh mắt Tiêu Vô Cấu căng lên, nghiêng đầu sang lạnh lùng nói:
– Nhìn đủ chưa?
Kha Nhung sợ cuống quýt nhắm hai mắt lại.
Thẩm Hi Vi thừa cơ thả người bay vút ra ngoài tường. Tiêu Vô Cấu lăng không đạp nước, trường tiên vung lên cuốn lấy lưng nàng hất ngược trở
về, cuốn toàn bộ cơ thể nàng rơi vào lòng hắn.
Hắn vận chỉ điểm huyệt đạo của nàng, lúc ôm nàng đi qua Kha Nhung, than khẽ:
– Cho tới bây giờ, mỗi chiêu điểm huyệt này là dùng được với ngươi.