Phong Thác Hi ngồi đối diện với Thẩm Đa Tình, lẳng lặng nhìn chàng.
Thời gian dường như bỗng nhiên bị đảo ngược trở lại mười năm trước, trên Thánh Địa Băng Phong Tuyết Vực…
Đó là mùa đông năm Nguyên Võ thứ mười sau, Tang quốc với Phù Phong
quốc quan hệ giao ác như nước với lửa. Thái độ của Bắc Cương tuyết vực
lập tức trở nên quan trọng. Đại pháp sư của Tuyết Vực cũng trở thành đối tượng tranh giành kết giao của hai nước. Chàng theo phụ thân đi Băng
Phong đón Pháp sư, cũng là có cơ may gặp phải cuộc thịnh hội (hội lớn)
huyễn thuật tổ chức mười năm một lần tại Tuyết Đô. Năm ấy Thẩm Đa Tình
mười ba tuổi áp chế được bốn mươi tám cao thủ Tuyết Vực, với một thanh
Phục Ma đao đánh bại hai đại Uyển chủ Nam Bắc “Ngâm Phong Võ Uyển”, đặc
biệt phá vỡ Nhập chủ Phong Lôi Đàn, trở thành hộ pháp tả sứ trẻ tuổi
nhất của Tuyết Vực. Cũng chính là lần đi xa đó mà hai nhà đã có mối kết
giao tốt đẹp.
Thế nhưng, giờ khắc này, trong mắt người nam tử tuấn tú này đã không
còn ánh lên sự anh khí bức người của năm xưa nữa, mà thay vào đó là sự
bi thương và sự tự trách sâu sắc vô hạn, sắc mặt chán chường, chỉ trong
một đêm thôi mà đã tiều tụy đi rất nhiều.
Phong Thác Hi không kìm được liền mở miệng:
– Thẩm huynh, nếu Quan Ngữ thật sự đã chết, huynh dù say chết cũng
không ích gì. Huống hồ đó cũng không phải là lỗi của huynh. Sống chết có số, ý trời đã như vậy rồi, đã định trước Tang quốc ta có tai kiếp.
Nói xong chàng thở dài.
Thẩm Đa Tình bỗng nhiên ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt trong trẻo sắc bén bức người:
– Thác Hi, ngươi có chuyện giấu ta đúng không?
Phong Thác Hi như bị kim châm vào lưng, cười khổ nói:
– Việc này trọng đại, lại không có chứng cứ xác thực, tiểu đệ căn bản không dám tiết lộ nửa lời, hôm nay, Quan Ngữ hắn…hắn gặp bất trắc, chỉ
sợ biến cố đã nổi lên…
Thẩm Đa Tình thấy vẻ mặt Phong Thác Hi nghiêm trọng, liền truy hỏi:
– Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lúc này, Phong Thác Hi ra hiệu cho hạ nhân lui ra, ngữ khí chậm rãi:
– Việc này phải nói đến vào mùa săn bắn Hoàng gia mùa đông năm ngoái, nữ hoàng Bệ hạ đích thân dẫn quan viên lên Lâm Đồng Sơn săn bắn, nhưng
năm ngoái khi săn bắn, quan viên đóng ở bãi săn phát hiện một con hồ ly
bị bắn chết, tướng mạo có chút quái dị không hề được nuôi trong vườn
săn, có một phong mật hàm cột ở dưới đuôi, trên mật hàm viết một câu…
– Là gì?
– Mùa xuân tới Phù Phong quốc sẽ tới xâm phạm biên giới, việc này không nên chậm trễ!
Thẩm Đa Tình tức thì kinh ngạc.
– Chỉ cần là năm chữ “nước Phù Phong xâm phạm biên giới” (Phù Phong
quốc phạm cảnh) này là có thể tru di cửu tộc của người viết thư. Sự việc được báo cho Nhiếp Tộ Xã, Quan Ngữ vô cùng khiếp sợ đã bẩm báo gia phụ, lúc đó gia phụ liền lập tức phong tỏa tin tức nghiêm mật…
Thẩm Đa Tình kinh hãi:
– Sự việc lớn như vậy sao các ngươi không trình báo với nữ vương?
– Không!
Phong Thác Hi lắc đầu, thở dài:
– Chẳng hiểu vì sao, mấy năm gần đây tính tình của nữ vương trở nên
thô bạo, hay nghi kỵ, hỉ nộ vô thường, bình thường mười ngày nửa tháng
cũng không hề lâm triều, rất nhiều chính sự đều do nội thị giám Thanh
Loan thay mặt. Phong thư đó đến giờ là do ai viết?Viết cho ai? Kẻ này có câu kết với nước Phù Phong hay không? Mấy vấn đề này vấn đề nào cũng
can hệ trọng đại, liên lụy cực lớn…Hơn nữa phong thư này lại do bách
quan trong lúc đi săn phát hiện, trọng thần trong triều nào cũng đều có
khả năng nghi vấn, nếu trình báo lên, nữ chủ nhất định sẽ tức giận….thì
chuyện này càng không thể vãn hồi được.
Trong lòng Thẩm Đa Tình khẽ động:
– Có khả năng người viết thư cố ý nhân cơ hội bách quan săn băn này…
Phong Thác Hi gật đầu khen ngợi:
– Thẩm huynh quả nhiên là thông minh tuyệt đỉnh! Gia phụ cũng nghĩ
như vậy cho nên mới liều chết phong tỏa tin tức, lệnh cho Quan Ngữ âm
thầm điều tra chuyện này. Ba tháng tra xét không có chút manh mối nào,
ngay sau đó thì xuất hiện những nông dân chuyên trồng hoa bị giết, tiểu
đệ bất đắc dĩ đành phải phiền Thẩm huynh nhập quan.
– Nói như vậy, Dật Quân bế quan cũng là ngụy trang?
– Tình thế bắt buộc, cũng không phải là cố ý lừa gạt.
Phong Thác Hi chắp tay xin lỗi.
Thẩm Đa Tình trầm ngâm:
– Theo như trong thư viết “việc này không nên chậm trễ”, có liên quan đến việc thuần dưỡng độc vật ở trên Kim Việt Sơn không?
Trong đầu chàng bỗng nhiên hiện lên hình ảnh bức tượng thân rắn cánh
điệp quái dị, nghĩ thầm: Cbằng viết thư gửi về thỉnh giáo sư phụ chuyệ
này.
Phong Thác Hi chau mày:
– Đáng tiếc những điều này đều là suy đoán, không có chứng cứ rõ ràng.
Hai người im lặng.
Một vầng nguyệt sáng khắc vào trong bầu trời đêm thăm thẳm, không
chút keo kiệt mà tỏa sáng chiếu rọi Toàn Hoa Thành đang ngủ say, trong
thành vô cùng yên tĩnh.
Đột nhiên từ trong thâm cung truyền ra ba hồi tiếng trống gấp gáp dày đặc.
Thùng thùng thùng thùng thùng thùng đông! Thùng thùng đông! . . .
Tiếng trống nhanh gấp nhưng rất có quy luật, bảy dài ba ngắn, đại
diện cho việc lớn khẩn cấp trong thành. Quả nhiên, tiếng mõ đầu tiên vừa vang lên, ngọn đèn dầu trong đêm liền sáng, trong nháy mắt, hàng vạn
ngọn đèn rực rỡ sáng lên, đem toàn bộ Toàn Hoa Thành chiếu sáng trưng
như ban ngày.
Phong Thác Hi thay đổi sắc mặt, vội nói:
– Thẩm huynh, trong cung có việc gấp, xin lỗi không tiếp huynh được