Tôn giả lưỡng lự không động thủ, thuộc hạ làm thay tôn giả, vậy có gì sai?
Khóe miệng của nàng nhếch lên tia không phục.
Ánh mắt Bộ Lưu Tiên như luồng điện chiếu vào Thái Y, gằn từng chữ:
– Cút ra ngoài!
Toàn Hoa Thành dưới bóng đêm đầy yên tĩnh vắng lặng, ngay cả tiếng
chó sửa cũng không nghe thấy. Canh ba giờ sửu đã qua, một bóng người từ
sân một gia trạch nhanh nhẹn nhảy ra, đáp xuống đất, lặng im nửa khắc,
bỗng hừ lạnh một tiếng, phi như bay về hướng Phong Thiên phủ.
Chẳng bao lâu đã tới bên ngoài bức tường cao của Phong phủ, cả người
khẽ nhún mình bay vào trong viện, đưa mắt quan sát mọi nơi một lượt, nắm được phương hướng của phòng chính, trực tiếp lẻn qua đó, thư phòng
chếch phía đông có ánh đèn dầu leo lét, người này nhẹ nhàng xoay hai
chân linh hoạt móc vào mái hiên, nhấp nước vào ngón tay chọc vào song
cửa, đôi mắt đen sâu nhìn vào đó.
Thấy lưng một người mặc y phục màu xanh xám đang quay lưng lại với
cửa sổ, đầu cúi xuống lật xem quyển sách trước án, không hề phát giác
phía sau có một thanh kiếm ngắn sắc bén đang lặng yên nhanh như chớp đâm tới.
Khi kiếm quang sắc bén kia sắp đâm vào gáy người đó, loáng cái người
trước án đột nhiên cúi đầu, thanh kiếm ngắn sượt qua đầu đầu người đó,
“đinh” một tiếng cắm phập vào giá sách gỗ lim trước án.
Người dưới mái hiện chợt thấy sau lưng mình có luồng gió mạnh mạnh liệt ập tới, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói:
– Ngươi thật to gan, dám ám sát Nhiếp chính công.
Người này cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không để tâm đến chưởng
phong phía sau, toàn bộ thân thể xuyên qua cửa sổ xông vào, lòng bàn tay lật ra, thanh đoản kiếm vừa rồi mang theo một đường hàn quang sắc bén
mạnh liệt đánh về phía người ở trong thư phòng.
Phong Thiếu Từ ngồi trên ghế cũng không đứng dậy, hai chân nhanh như
chớp dựa vào ghế xoay một vòng, tay áo dài màu xám xoắn tới đoản kiếm
của người kia, người kia lập tức cảm nhận được một luồng nội lực mạnh mẽ bức thẳng lồng ngực, gần như xuyên qua không khí, cổ tay lập tức vội
quay ngược lại biến ảo như vũ điệu phi hoa, nhưng vẫn không đỡ được,
trong lòng hoảng hốt nhưng lúc này muốn rút lui cũng đã không kịp rồi.
Phong Thác Hi bảo vệ trước cửa sổ, Thẩm Đa Tình mặc phi y đứng ở ngay trước cửa phòng.
Phong Thiếu Từ bỗng nhiên cười nhạt:
– Buông tay cho ta!
Ngươi kia thấy cổ tay tê rần, đoản kiếm tuột khỏi tay rơi xuống đất,
tay áo dài của Phong Thiếu Từ cuốn lấy thanh đoản kiếm đó, cầm trong tay xem xét, thấy lưỡi kiếm tím đen, rõ ràng là đã được bôi kịch độc.
Lúc này Phong Thác Hi kích động bước vào trong phòng, quát to:
-Ngươi là ai?
Người kia chuyển đôi mắt đen kịt, bỗng nhiên quay sang cười với
chàng. Người này bịt khăn lụa trắng mỏng, không nhìn rõ dung mạo nhưng
nụ cười kia đã toát lên một vẻ quyến rũ mê hoặc khó nói thành lời.
Phong Thác Hi ngẩn ra.
Người này nhân cơ hội đó hai tay giơ lên, trong thư phòng lập tức
tràn ngập một làn khói màu tím sẫm, trong làn khói chỉ thấy một bóng
trắng nhanh như chớp lao vút ra.
Thẩm Đa Tình vội hô lên:
– Cẩn thận có độc!
Nói xong phi thân đuổi theo bóng trắng.
Cha con Phong thị vội nín thở, thả người nhảy ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy đầu viện chếch phía tây ẩn hiện bóng đỏ rồi biến mất.
Hai mắt Thẩm Đa Tình sáng như đuốc, nhanh như chớ đuổi theo bóng
trắng phía trước, thấy bóng trắng kia nhảy lên bức tường vượt qua nhà ở, trực tiếp bay thẳng vào thâm cung hoàng thành. Hắn theo bóng trắng kia
vòng qua hai cung điện, trong khoảnh khắc không thấy hình bóng. Trước
mắt bỗng nhiên xuất hiện một tòa Hoa Uyển Kính, tràn ngập các loại hoa,
xanh ngắt đầy trời.
Lúc này bóng đêm tịch mịch, trên bầu trời treo một vầng nguyệt cong trong trẻo lạnh lùng.
Trong rừng phía sau chàng chừng ba trượng,một bạch y nữ tử đang đứng
yên lặng ở đó, nàng ngẩng lên nhìn bầu trời, hai tay dang rộng, gió thổi tay áo bay phất phơ như tiên tử, khuôn mặt diễm lệ bỗng nhiên méo mó,
toàn bộ từ đầu đến cổ bỗng dưng kéo dài, hai cánh tay trắng nõn chợt
biến ảo thanh hai cánh cây xanh tím, trên hai cành cây này dần dần nở ra vô số lá xanh của bích đào.
Một mỹ nữ đẹp đẽ đang yên lành trong chốc lát đã biến thành một cây hoa đào.
Thẩm Đa Tỉnh chợt phát giác trong không khí có tiếng động rất nhỏ,
liền xoay người lại, một loài chim đêm không biết tên vỗ cánh từ trong
rừng bay lên, tiếng bước chân từ xa tới gần, chàng vội vàng nhảy lên cây ẩn nấp, nghe một giọng nữ oán giận nói:
– Gần đây công chúa làm gì không biết? Đêm hôm khuya khoắt còn muốn đi ngắm hoa.
Lại một thanh âm khác:
– Từ lúc Vương tướng quân chết trong cung ở chỗ này, người nào trong cung cũng đều trở nên cổ cổ quái quái.
– Phì! Ngươi muốn chết à, nửa đêm nửa hôm nói chuyện này, mau chóng hái mấy bông hoa rồi trở về giao nộp đi.
Thẩm Đa Tình nghĩ thầm: “Thì ra nơi này là tẩm cung của công chúa, lẽ nào thích khách là người trong cung?
Thấy hai cung nữ hái hoa xong rồi đi xa, chàng mới nhảy xuống đất,
chợt thấy trên cổ mát lạnh như bị vật gì quấn chặt không thể thở nổi,
vội rút đao, cành cây bỗng nhiên như quỷ mị quấn quanh hông, quấn chặt
hai cánh tay, cả người đã bị trói chặt. Tập trung nhìn kỹ, đây rõ ràng
là một cây đào, nhưng lại mềm dẻo như dây mây, cứng rắn như thanh sắt.
Chàng thầm kinh hãi, vội vàng vận lực giãy ra,nào ngờ chàng càng dừng sức, cành cây kia cuốn lấy càng chặt, giống như mình vận lực thế nào
thì cuốn chặt như thế, hô hấp càng lúc càng khó khăn. Trong lòng biết đã gặp phải cây yêu quái, Thẩm Đa Tình vội vàng nhấc hai chân lên, cả
người uốn lượn thành hình cung, hai chân bỗng hướng về phía sau kẹp
chặt, một vật cứng rắn ở giữa nách, lập tức vận công lực cả đời ra sức
cắn lên đùi một cái.
Chỉ nghe phía sau có tiếng thét quái dị chói tai vang lên ngắn ngủi,
chàng đột nhiên thấy toàn thân được buông lỏng, vội hít sâu một hơi,
giữa hai ngón tay trắng trẻo thon dài dấy lên ngọn lửa diệt yêu quái yếu ớt ấn vào nhánh dây mây bên hông, lại nghe một tiếng quỷ kêu, cành cây
quấn người trong nháy mắt nhanh chóng rời ra, cả người chàng nhẹ bẫng
rơi xuống đất, thấy cây đào kia đang đi về phía khu rừng hoa trong thâm
cung, thế đi cực nhanh, cánh hoa đầy cành bay lượn nhẹ nhàng như múa,
tinh mỹ vô cùng, cũng kinh hãi khiếp sợ tới cực điểm.
Chàng vội búng người đuổi theo những cánh hồng rơi xuống đất, đuổi
tới một cửa cung thì bỗng nhiên mất tích, lại nghe một tiếng thét chói
tai của một cô gái:
– Có thích khách, có thích khách.
Thẩm Đa Tinh giật mình, thầm biết đêm nay không bắt được cây yêu quái kia, nếu bị người ta phát giác mình lén lút vào cấm địa trong cung thì
không chỉ bản thân mình khó gột rửa, còn liên lụy tới Phong gia, liền
nhảy ra khỏi tường, búng người mấy cái đã bỏ xa vài tên Vũ Lâm thị vệ.
Chàng vừa về đến thiên môn Phong phủ, gặp phải Phong Thác Hi cũng truy tìm không có kết quả mà quay về.
Phong Thác Hi thấy chàng, vội hỏi:
– Thẩm huynh, thích khách kia…
Thẩm Đa Tình nói:
– Vào rồi nói sau.
Hai người đi thẳng đến thư phòng, Phong Thiếu Từ nghe Thẩm Đa Tình thuật lại xong, thở dài nói:
– Không ngờ Bộ Khinh Trần đã sắp xếp tai mắt ở trong cung? Rốt cuộc
hắn dùng cách gì mà có thể điều khiển được những yêu nghiệt này?
– Việc này cũng không khó, trong dân gian lưu truyền một số pháp
thuật câu hồn, nhiếp phách khống chế tâm,chỉ cần tu luyện đến cảnh giới
nhất định thì có thể sai khiến được những yêu ma tinh quái, lưu phái Mật Tông cũng có loại pháp thuật này.
Phong Thác Hi bỗng nhiên nói:
– Như vậy xem ra, nhất định Vương tướng quân đã bị cây yêu này làm
hại rồi. Trong cung có cây yêu, chẳng phải bệ hạ và Tiễn Vân công chúa
sẽ gặp nguy hiểm sao?
Bên trong yên tĩnh, trong hoàng thành cách đó không xa vọng đến tiếng trống canh, canh ba giờ dần, nữ chủ sắp lâm triều.
Phong Thiếu Từ yên lặng nửa khắc, đứng dậy nói:
– Chuẩn bị xe! Ta tức khắc vào cung gặp mặt Thánh thượng!