Tiêu Vô Cấu nắm tay Thẩm Hi Vi, sóng vai đi xuống tường thành, nhìn
thoáng bên trái sau lều vải có một bóng người màu xám ẩn hiện lập tức
vội thả người đuổi theo.
Bóng đêm tại quan ngoại hùng vĩ, trời cao trong vắt sâu thẳm hơn
trong quan rất nhiều, thấy dưới ánh trăng sáng rõ, một bóng người đang
lướt nhanh đi về nơi cây cỏ um tùm phía đông bắc.
Hai người Tiêu Thẩm đuổi theo sát, ước chừng một nén hương, người kia đang lao thật nhanh bỗng dừng lại, gió đêm thổi tới làm tóc bên thái
dương người này bay bay, tay áo phất phơ, trường bào màu xám lay động
loang loáng như dòng nước chảy, trong đó ẩn chứa một luồng khí lưu
chuyển tĩnh lặng.
Tiêu Vô Cấu nhìn là biết nội lực người này tinh xảo mạnh mẽ, không
thể khinh thường, lập tức dùng mũi chân đứng vững thân mình, cao giọng
hỏi:
– Các hạ là ai? Đêm hôm khuya khoắt sao lại dò xét cửa quan?
Người kia không nói gì, chân tay đều không cử động, nhưng cả người
bỗng nhiên lui nhanh mấy trượng, trực tiếp đánh về phía Tiêu Vô Cấu.
Tiêu Vô Cấu chợt thấy lồng ngực căng cứng, hình như có ngàn cân đang ép
tới, hắn vội vàng vận lực đẩy Thẩm Hi Vi ra, song chưởng mở rộng như đại bàng giang cánh, đầu ngón chân chúi xuống đất lui nhanh về sau ba
trượng, nhưng lực lượng kia dính lấy như bóng với hình, thế tới cuồn
cuộn mãnh liệt, hai người cùng lui nhanh, hai bóng áo xám đen lướt trên
cây cỏ xanh mướt, vạt áo bay phần phật như tiên nhân.
Thẩm Hi Vi đề khí búng người đuổi theo, giận giữ hét:
– Này, ngươi có biết quy củ không hả, không nói lời nào mà đã đánh người rồi, sao là chính nhân quân tử chứ.
Thanh âm trong trẻo vọng trong đêm.
Người nọ cười nhạo:
– Ta vốn không phải là chính nhân quân tử.
Thẩm Hi Vi nghe trong tiếng cười có tia ngả ngớn, lại có chút quen
tai liền chăm chú nhìn, nhưng người kia tóc rối bời che gần nửa khuôn
mặt, liền sửng sốt:
– Ngươi là ai?
– Không phải là chính nhân quân tử thì đương nhiên là tiểu nhân vô sỉ rồi.
Thanh âm người nọ càng ngập ý trêu đùa.
Tiêu Vô Cấu thấy người nọ dù trêu đùa nhưng nội lực hung mãnh không hề giảm đi chút nào, trong lòng thầm bội phục.
Thẩm Hi Vi nghe vậy, lập tức nhớ ra một người, sợ hãi kêu lên:
– A..là ngươi! Tên khốn kiếp ngươi muốn làm gì?
Đối phương cười to:
– Giờ ta ức hiếp đồ đen như than của ngươi, ngươi muốn bảo vệ hắn thế nào?
Lập tức Thẩm Hi Vi xấu hổ đỏ bừng mặt, trong lòng biết lời nói của
mình trên tường thành đã bị hắn nghe được, liền tháo miếng ngọc bội bên
hông xuống, quay lại ném thẳng vào mặt người nọ, mắng:
– Tên khốn kiếp tiểu nhân vô sỉ này, nghe trộm người ta nói chuyện, hạ lưu bại hoại.
Nội lực của nàng cũng không kém, lúc tức giận ném miếng ngọc bội nội
lực càng mạnh, thấy một đường sáng màu xanh phá không bắn tới mũi của
người nọ, nào ngờ người nọ giơ hai ngón tay ra kẹp lấy, nhanh nhẹn xoa
tròn người đáp xuống, nhìn ngọc bội trong tay, tấm tắc khen:
– Thật là miếng ngọc bội đẹp! Ném đi thật đáng tiếc.
Lúc này Tiêu Vô Cấu mới thấy rõ diện mạo của người đó, chính là người đánh xe ngựa hôm nay đã tương trợ dưới thành, vừa vui mừng vừa giật
mình, bật thốt kêu lên:
– Huynh đệ, là ngươi!
– Ai là huynh đệ với ngươi?
Vẻ mặt người nọ đột nhiên tức giận, cười lạnh một tiếng, bắn miếng
ngọc bội kia về phía Tiêu Vô Cấu, thế đi vô cùng mạnh, mau lẹ như gió.
Tiêu Vô Cấu không ngờ người nọ đột nhiên tức giận với mình thì sửng
sốt, lại thấy miếng ngọc bội của Thẩm Hi Vi bắn về phía mình, tức thì
giờ tay định bắt lấy, nào ngờ lực đi của miếng ngọc bội cực kỳ cổ quái,
bay đến trước mặt còn có thể tự chuyển biến, lúc sát đến lòng bàn tay
hắn thì xoáy tròn về phía trái, nghiêng đâm thẳng trước mi tâm, biến hóa mau lẹ này không gì sánh được.
Hắn khẽ “a” một tiếng, vội xuất chiêu “Phúc vũ phiên vân” cong thắt
lưng ngửa mặt tránh, ngọc bội sượt sát hàng mày rậm bay ra ngoài, hắn
vội xuất một chiêu “Lưu tinh cản nguyệt” tư thế không biến đổi, nhưng
thân thể đã có thần quang phát ra, chộp miếng ngọc bội trong tay. Thân
hình còn chưa đứng vững, chợt thấy kình phong phất thể, ngàn vạn cánh
tay kề mặt tấn công tới, chưởng ảnh biến ảo hư hư thực thực, cũng không
biết đâu mới là sát chiêu.
Hắn vội vàng thuận thế ngược ra sau, mượn lưng phát lực tay trái khẽ
bay đánh ra một chưởng, chính là chiêu thức thứ chín “Vân vụ hoành tỏa”
của “Đạn trần phất y chưởng”.
Một loạt biến hóa này thực hiện trong nháy mắt, Thẩm Hi Vi hét to một tiếng:
– Cẩn thận!
Còn chưa dứt lời, đã nghe một tiếng nổ vang lên, hai bóng người trong bụi cây rậm rạp nhanh chóng tách xa nhau, lui hai trượng mới dừng lại.
Trong mắt người nọ hiện lên tia tán thưởng:
– Đây là Đạn trần phất y chưởng đúng không? Quả nhiên là có chút thú vị.
Tiêu Vô Cấu lặng yên một lát, rồi mới giơ ngọc bội trong tay lên, chậm rãi nói:
– Đây là “Đột như kỳ lai chỉ” tuyệt học của Phong thiên phủ, ngươi là người nào của Phong Thiên phủ?
Người nọ cười hì hì:
– Ngươi đoán thử xem.
Tiêu Vô Cấu chắp tay:
– Từng nghe nói nhị công tử của Phong phủ thiên tư thông minh, quen biết rộng rãi, tinh thông thuật dịch dung, xem ra…
Lúc này Thẩm Hi Vi phi thân tới, nghe vậy tức thì kinh ngạc.
Người nọ cười sang sảng tiếp lời:
– Không sai, ta chính là Phong Dật Quân!
Nói xong, giơ tay khẽ xoa nhẹ gương mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn dật như thần, một đôi mắt đào hoa biết cười, trong đôi đồng tử trong trẻo ánh
lên tia lạnh băng xuyên suốt chăm chú nhìn hai người phía trước, như
trách như giận.
Hai người Thẩm Tiêu cũng ngây người.
Thẩm Hi Vi nghe nói rất nhiều chuyện phóng đãng của Phong Dật Quân,
từ lâu đã tưởng tượng chàng là một thanh niên vô cùng hư hỏng, lúc này
thấy chàng mặt mày tuấn tú, ngay thẳng, quả nhiên là một mỹ thiếu niên,
lập tức vừa bất ngờ vừa sợ hãi.
Thảo nguyên xa xôi mênh mông dưới ánh trăng, ký ức bỗng theo gió mà
tới, nhớ chàng đã hai ba lần ra tay cứu giúp, trong lòng cảm động, rồi
lại chợt nhớ đến lúc tại Kim Việt Sơn chàng đã có hành vi khinh bạc ngả
ngớn với mình, thầm nghĩ: “Đây nhất định mới là bản sắc hư hỏng của
hắn.” Lập tức sự cảm kích vừa nảy sinh lại bị lửa giận bao trùm lấy, hai mắt trợn trừng lên, muốn mắng chửi người nhưng lại không thể nào thốt
nên lời.
Tiêu Vô Cấu không thể ngờ gặp phải Phong Dật Quân tại Thước Hộc quan, bỗng nhiên nhớ tới hôn ước của hắn ta với Thẩm Hi Vi, chợt hiểu: “Chẳng trách hắn chẳng nói lời nào mà ra tay với ta, hắn là hôn thê của Tiểu
Dung, lại nghe được những lời chúng ta nói ở trên đầu thành, sao không
tức giận mà động thủ chứ? Tiêu Vô Cấu ơi là Tiêu Vô Cấu, ngươi bị niềm
vui sướng làm cho ngốc nghếch rồi, ngay cả cả đạo nghĩa liêm sĩ cơ bản
mà cũng quên.”
Hắn nhìn thoáng qua Thẩm Hi Vi, thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, đôi mắt
sáng ngời nhìn Phong Dật Quân, tức thì lòng u ám, lại chuyển ánh mắt
sang thấy Phong Dật Quân phong thần như ngọc, mặc dù mặc y phục bằng vải bố nhưng vẫn không che giấu được vẻ phong lưu thanh tú, đúng là một đôi tình nhân do trời đất tạo nên, tức thì vô cùng buồn bã đau đớn, tim
giống như bị người khác nhét một ngọn lửa lớn chặn lấy, sáng quắc đau
nhức.
Ánh trăng tròn vạnh trên bầu trời đêm chẳng biết từ lúc nào đã biến hành hình lưỡi câu, ánh sáng tiêu điều, dần dần trầm đi.