Lãnh Quan Ngữ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, một luồng khí lực rải rác
khắp nơi trong kinh mạch, không tụ tập được, dường như chỉ đủ duy trì hô hấp cho nàng.
Bộ Lưu Tiên thấy nàng vận công làm hai gò má đỏ ửng, dịu dàng xoa má nàng:
– Ta biết muội hận ta, nhưng muội rất nhanh sẽ hiểu, ta làm như vậy là không muốn muội đi chết.
– Giờ ta như này, có khác gì chết?
– Đó là bởi vì muội chưa từng gặp phải chuyện đáng sợ hơn chết. Ngày này cũng rất nhanh sẽ tới.
Trong thanh âm luôn bình tĩnh của Bộ Lưu Tiên mơ hồ hiện lên tia run rẩy.
Lãnh Quan Ngữ mở bừng hai mắt, vừa đúng lúc thấy sự sợ hãi trong mắt
hắn, nàng chấn động trong lòng: “Là chuyện gì khiến Kinh Lôi tướng quân
luôn lạnh lùng trầm ổn lại cảm thấy sợ như vậy?”
***
Mặt trăng vừa rơi xuống, mặt trời đã lên.
Bầu trời thảo nguyên mênh mông, khác hẳn với trong quan, gió lớn gào
thét làm cây cỏ như dòng nước xiết, dập dềnh tới trước người. Tại nơi
tiếp nối thiên địa, một vầng mặt trời đỏ dần dần hiện ra, ánh bình mình
đỏ rực từ bốn phía nhuốm rộng như sắp bốc cháy lên.
Phong Dật Quân nhìn hai người đang đờ đẫn trước mặt, cười to:
– Không ngờ tên tuổi Phong Dật Quân ta lại vang dội như vậy, khiến Tiêu tướng quân cũng phải chấn động. Ha ha…
Thẩm Hi Vi cười nhạt:
– Nói khoác mà không biết ngượng!
Nét mặt ngăm đen của Tiêu Vô Cấu hiện ra nụ cười:
– Tiêu mỗ thật sự không ngờ tại Thước Hộc Quan lại gặp Phong công tử, nhưng không biết vì sao Phong công tử lại phải dịch dung thành người
đánh xe ngựa lẫn vào trong quân?
Thẩm Hi Vi trách móc:
– Hừ! Chắc chắn là có mưu đồ gây rối, từ trước tới nay hắn có làm chuyện quang minh chính đại bao giờ đâu.
Phong Dật Quân vỗ tay cười to:
– Ngươi nói đúng rồi. Mục đích chuyến đi này của ta chính là giám thị Tiêu tướng quân.
Nghe vậy, Tiêu Vô Cấu thất kinh; Thẩm Hi Vi kêu thét lên:
– Vì sao?
Tiêu Vô Cấu nghiêm úc:
– Xin Phong công tử nói rõ một chút.
– Ở đây ta có một phong thư, Tiêu tướng quân xem xong sẽ hiểu.
Nói xong, tay giơ lên, một tờ giấy Tuyên Thành khẽ bay về phía Tiêu Vô Cấu.
Lúc này gió lớn thổi mạnh, cây cỏ cuộn trào như sóng lớn, tờ giấy kia vẫn vững vàng bay về phía Tiêu Vô Cấu, thế đi thong thả, không hề bị
ảnh hưởng. Chiêu thức “Cử khinh nhược trọng” đó nếu không có nội lực
tinh xảo cao thâm mấy chục năm thì tuyệt đối khó mà làm được, không ngờ
Phong Dật Quân tuổi còn trẻ mà đã có công lực thành thục đến mức này
rồi.
Tiêu Vô Cấu không dám sơ ý, vội vận dụng nội công thuần dương, đợi tờ giấy bay đến trước mặt, bất chợt duỗi ngón tay ra chạm tới, vừa chạm
đến thì một lực đạo sắc bén quái dị lạnh lẽo thấm thấu vào đầu ngón tay, theo kinh mạch cánh tay mạnh mẽ dâng lên.
Tiêu Vô Cấu bế khí vận công, một luồng nhiệt nóng từ quanh người tụ
tập tới cánh tay phải, hai luồng nhiệt nóng lạnh chạm vào nhau, phảng
phất như xung đột giao thoa nhau, cảm thụ trong đó chỉ có Tiêu Vô Cấu
mới hiểu được.
Thẩm Hi Vi thấy hai hàng lông mày hắn chau lại, gân xanh trên trán
nổi lên như vô cùng thống khổ, nàng vội quay sang quát với Phong Dật
Quân:
– Ngươi làm trò quỷ gì vậy?
Nhưng đúng vào lúc này, một đường sánh sáng từ trên trời giáng xuống, “phập” một đòn vào trên tờ giấy, ngay sau đó lại khẽ vang lên một tiếng “thình thịch”, lửa bốc lên, khói nhẹ bốn phía.
Hai người Phong Tiêu âm thầm đấu nhau, không để ý có người đánh lén,
chưa thấy đường ánh sáng trắng kia là vật gì thì tờ giấy Tuyên Thành đã
hóa thành tro tàn, bao gồm cả làn khói đặc kia, tức thì bị chân khí của
Tiêu Vô Cấu khuấy động làm cho mất tăm bóng dáng.
Hắn vội la lên:
– Tiểu Dung, muội không sao chứ?
Thẩm Hi Vi vội lên tiếng:
– Muội không sao, bọn họ đi vòng qua phía tây của quân doanh.
Nàng tránh khá xa, khói đặc vừa mới tan ra thì nhìn thấy trong thảo
nguyên cao nửa người có hai bóng người, một trước một sau chạy gấp về
phía tây nam, nhanh như lưu tinh, chớp mắt không còn hình bóng. Hai
người vội đề thân đuổi theo.
**
Lúc này là sáng sớm, tướng sĩ trong quân đều ra ngoài lều hoạt động,
thấ Phong Dật Quân cúi người sau một lều vải, cúi đầu che mặt xoa nắn gì đó.
Thẩm Hi Vi thả người vỗ vai chàng, ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi ở đây làm gì? Người kia đâu?
Phong Dật Quân không qua đầu lại, bực bội nói:
– Không thấy.
– Vậ ngươi không đi tìm người còn ngồi chồm hỗm ở đây làm gì?
Nàng khom người nghiêng đầu nhìn, lập tức lại càng hoảng sợ, lui ra sau hai bước hiểu ra:
– Ô, thì ra ngươi lại đang cái việc để người khác không nhận ra ngươi.
Phong Dật Quân chỉnh trang lại y phục, xoay người lại, gương mặt đã đầy nếp nhăn già nua của người đánh xe ngựa.
Lúc này Tiêu Vô Cấu không có tâm trạng thưởng thức thuật dịch dung của chàng, hất đầu hỏi:
– Trên lá thư kia rốt cuộc là nói gì?
Phong Dật Quân nói:
– Vào trong lều rồi nói.
Lúc này, ba người cũng đi vào lều lớn của Tiêu Vô Cấu.
Vẻ cợt nhả của Phong Dật Quân đã hoàn toàn biến mất, nghiêm túc nói:
– Trên lá thư đó nói…”Mùa xuân tới Phù Phong quốc sẽ xâm phạm biên giới, việc này không nên chậm trễ!”
Tiêu Vô Cấu đầu tiên là sững sờ, sau đó là hoảng hốt, một luồng khí
lạnh bò dọc sống lưng, thẩm thấu vào cơ thể. Hơn chục từ này ẩn chứa một âm mưu hiểm ác đáng sợ ập đến.
Hắn nhìn Phong Dật Quân chăm chú, nheo mắt hỏi:
– Đây là lý do công tử giám thị ta?
Phong Dật Quân gật đầu:
– Trong tay Tiêu tướng quân nắm giữ mười vạn trọng binh tại biên ải, quả thật khiến người khác lo lắng.
– Phong công tử nghi ngờ ta mưu phản?
Giọng điệu Tiêu Vô Cấu ẩn chứa sự giận giữ.
Phong Dật Quân cười:
– Tiêu tướng quân không nên tức giận, ta vốn nghi ngờ, nhưng hiện tại xem ra Tiêu tướng quân quả thật không biết việc này, nếu không ta cũng
sẽ xuất hiện gặp tướng quân.
Tiêu Vô Cấu nhíu hàng lông mày rậm:
– Xin Phong công tử nói rõ thêm một chút.
Thẩm Hi Vi cũng biết sự việc quan trọng nên không dám chen vào nói.
Phong Dật Quân thở dài, đem chân tướng trong thư cùng với sự hiểu biết tại Kim Việt Sơn nói lại một lượt:
– Gia phụ lệnh cho ta âm thầm điều tra việc này hơn nửa năm rồi, từ
các loại dấu hiệu đều cho thấy, là lệnh sư Bộ Khinh Trần ý đồ gây rối.
Tiêu Vô Cấu cười nhạt:
– Công tử có chứng cứ gì?
Phong Dật Quân cười khổ:
– Đây chính là chỗ cao minh của lệnh sư, cho tới bây giờ vẫn còn chưa có chứng cứ xác thực gì, lá thư này cũng đã bị người ta thiêu hủy rồi.
Tiêu Vô Cấu giận giữ:
– Nếu không có chứng cứ, sao công tử lại kết luận sư phụ mưu phản? Sư phụ đã ẩn cư hơn mười năm tại thâm sơn, từ trước đến nay không có lòng
tranh đấu, vì sao sư phụ phải mưu phản? Tiêu mỗ từ năm mười sáu tuổi đã
thuần phục Tang quốc, nam chinh bắc chiến hơn mười năm, tự vấn lương tâm có nhật nguyệt chứng giám…
Phong Dật Quân tiếp lời:
– Lòng trung thành của Tiêu tướng quân không thể nghi ngờ, nhưng sợ
rằng lệnh sư thì lại khác, nếu ông ta không có ý mưu phản, vậy vì sao
lại thuần dưỡng những độc vật này tại Kim Việt Sơn?
– Có gì chứng minh những độc vật này là sư phụ thuần dưỡng?
– Ngoại trừ lệnh sư ra, còn ai có thể làm những việc quỷ bí tại Kim Việt Sơn?
– Cho dù những độc vật này thật sự là do sư phụ thuần dưỡng, lẽ nào
chỉ dựa vào mấy độc xà nhện độc kia thì cho rằng sư phụ mưu phản? Lời
Phong công tử quá tùy tiện rồi.
Phong Dật Quân cứng họng, một lát mới thở dài:
– Việc làm của lệnh sư thật sự quỷ thần khó lường, không ngờ ông ta
bày ra đủ loại việc lớn như thế, mà ngay cả đệ tử thân cận của mình cũng không hề tiết lộ nửa điểm, thật sự khiến người ta khó mà nắm bắt được.
Trong lời nói của chàng ẩn chứa ba phần kính phục